Nếu nhân vật cấp Ngự không đích thân ra tay mọi người trong Đại Vệ Vương Thính đều biết sẽ có hậu quả gì? Đó sẽ là hủy diệt, không còn đường sống nào.
Đương nhiên, ngàn năm qua nhân vật cấp Ngự không gần như chưa từng ra tay, nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không ra tay.
- Tranh thủ giải mã phần tình báo nay bằng tốc độ nhanh nhất, phải nhanh lên.
Tiêu Hoằng hạ lệnh cho chủ quản tình báo.
Chủ quản tình báo không nói gì thêm, cúi đầu với Tiêu Hoằng, liền vội đi ra ngoài, hắn cũng biết tình báo này có ý nghĩa cỡ nào.
Còn những người trong Đại Vệ Vương Thính, lúc này lại nhìn vào Tiêu Hoằng, trong ánh mắt đó có một phần lo lắng.
Chỉ có Tiêu Hoằng, ánh mắt vẫn trấn tĩnh lạnh băng như trước, càng không có ai biết trong lòng Tiêu Hoằng đang nghĩ cái gì.
- Cứ yên tâm, mặc kệ thế nào, ta có thể cam đoan chủng tộc Lạc Đan Luân sẽ ương ngạnh vượt qua. Chỉ cần có ta ở đây, còn ta chỉ nói với các người một câu, cho dù là chết, cũng không được cúi đầu cao ngạo của chúng ta.
Tiêu Hoằng nhìn ra xa, gằn giọng nói, đồng thời lại hạ lệnh tấn công toàn diện Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Hội nghị buổi sáng kết thúc, quay trở về chỗ ở, Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn bức ảnh chụp lớn của Cáp Thụy Sâm ôm Ninh Nhược Tuyết, không khỏi khẽ than một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà cổ xưa.
Tuy rằng chỉ đảm nhiệm vua của Lạc Đan Luân trong mấy tháng, nhưng mấy tháng này làm cho Tiêu Hoằng trở nên già nua đi nhiều. Không ai có thể cảm nhận, đằng sau gánh vác một cái chủng tộc đang trong nguy nan, phải gánh bao nhiêu áp lực và trả ra bao nhiêu chua xót.
Lúc này, Tiêu Hoằng dần dần ngửi được mùi vị quen thuộc trong tương lai, đó là tương lai của mình? Hay là từng trải qua?
đọc truyện ở //truyencuatui.net/
Khép hờ mắt, trong lòng Tiêu Hoằng tự suy ngẫm.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, Tiêu Hoằng nằm nghỉ ngơi vài giờ trên sô pha, liền bị Ma Văn thông tin đánh thức, người gọi chính là chủ quản bộ tình báo.
Tiêu Hoằng ngồi dậy bấm nghe, tiếp theo vẻ mặt tái nhộn của chủ quản bộ tình báo hiện lên trước mặt Tiêu Hoằng.
- Bệ hạ, trải qua giải mã suốt đêm, đã có thể dịch ra được tin tức, nội dung là 1 tuần sau, Mạc Cáp Đốn sẽ xuống tay với chúng ta, Hải Đình Gia đang tăng thêm quân lên Ma Duệ Tinh.
Chủ quản tình báo báo cáo cho Tiêu Hoằng.
Tuy rằng bọn họ đã có chuẩn bị tâm lý với việc Mạc Cáp Đốn hành động, nhưng đến khi sự thật tiến tới, vẫn khiến người ta có cảm giác tuyệt vọng không nói nên lời.
- 1 tuần, dựa theo tính toán, như vậy còn lại 6 ngày.
Tiêu Hoằng thì thào, dựa người vào lưng ghế, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều.
- Bệ hạ, hiện giờ chúng ta nên làm gì đây?
Chủ quản bộ tình báo hỏi Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không lập tức trả lời, trầm tư một lát sau, mới mở mắt, trong ánh mắt vẫn tràn ngập lạnh lẽo:
- Gửi bản dịch tình báo này cho Cách Lâm và toàn bộ Vũ trụ Thái Qua, gây ra áp lực lên thể liên hiệp Xích Nghĩa.
- Đã rõ.
Chủ quản tình báo trả lời, sau đó tắt liên lạc.
Hình ảnh chủ quản tình báo biến mất, Tiêu Hoằng lại mở ba lô, lấy ra Ma Văn hình tam giác cùng với tấm bản đồ giấy dầu kia.
Ở thời điểm người Lạc Đan Luân nguy hiểm nhất, sử dụng nó.
Tiêu Hoằng vẫn ghi nhớ lời dặn của Cáp Thụy Sâm, trên thực tế, nếu Mạc Cáp Đốn ra tay với lúc này, coi như đã đẩy Thiên Tế Tinh đến bờ vực diệt vong.
Thực lực cấp Ngự không, Tiêu Hoằng không thể chống cự, mặc kệ là Tiêu Hoằng sử dụng thủ đoạn gì. Chỉ là Tiêu Hoằng thật không ngờ, Mạc Cáp Đốn lại dẫn đầu xé bỏ hiệp định không được hành động của Ngự không.
Rõ ràng, dù là bất chấp mọi giá, cũng phải tiêu diệt chủng tộc Lạc Đan Luân.
Có thể nói, phàm là có một chút phần thắng, Tiêu Hoằng cũng sẽ chống cự tới cùng. Nhưng đến lúc này, Tiêu Hoằng thật sự không có chút biện pháp.
- Gọi Phất Lạc, Thái Tư, cùng với đội quân tù nhân lập tức tập hợp ở vương điện.
Tiêu Hoằng mở Ma Văn thông tin hạ lệnh.
Khoảng 10 phút sau, Phất Lạc, Thái Tư, cùng với 500 đội quân tù nhân đã đứng trên quảng trường vương điện.
- Bệ hạ, triệu tập chúng ta có chuyện gì?
Phất Lạc lên tiếng hỏi.
- Đã giải mã tình báo hôm qua, Mạc Cáp Đốn đã quyết định ra tay, xem chừng chúng ta còn lại 6 ngày.
Tiêu Hoằng đi tới trước mật đội quân tù nhân, sắc mặt bình tĩnh tuyên bố tin tức.
Phất Lạc, Thái Tư, cùng đội quân tù nhân nghe thế, sắc mặt liền thay đổi, bọn họ biết rõ một Ngự không xuất hiện sẽ có ý nghĩa thế nào, đó là tai họa, tai họa không thể chống lại.
Nhất thời, quảng trường liền lặng ngắt, bọn họ trải qua bao nhiêu cố gắng, chẳng lẽ đều là nước chảy trôi dòng thôi sao?
Lúc này, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Tiêu Hoằng.
- Hôm nay, triệu tập mọi người đến đây, mục đích là muốn mọi người theo giúp ta đi ra.
Tiêu Hoằng cầm trên tay hộp gỗ cổ xưa, nói tiếp.
- Đi đâu?
Thái Tư hỏi.
- Phải đi đại sa mạc Khảm Tát, ta muốn đi một vòng trong đó.
Tiêu Hoằng nói.
Đám người Phất Lạc nhìn nhau, không nói gì nữa, tiếp theo Phất Lạc mở ra một cái khe nứt không gian đi đại sa mạc Khảm Tát.
- Đi thôi.
Tiêu Hoằng nhìn khe nứt không gian trước mặt, trực tiếp bước vào, Thái Tư, Phất Lạc, đội quân tù nhân theo sát đằng sau.
Đại sa mạc Khảm Tát chính là nơi cằn cỗi nhất trên Ma Duệ Tinh, diện tích rộng lớn bằng 2 3 Thiên Tế Tinh.
Xuyên qua khe nứt không gian, đứng trên triền núi đầy đá vụn, phóng mắt nhìn xung quanh toàn là chỗ hoang vắng, những hòn đá đủ màu rải rác, ngoại trừ có những cây xương rồng còn chút màu xanh, không còn chút sức sống nào khác.
Gió khô nóng quét qua má, nóng rát cả da.
Mở ra bản đồ giấy dầu, Tiêu Hoằng quan sát kỹ càng, sau đó chỉ hướng tây bắc:
- Đi thôi.
Ói xong, Tiêu Hoằng cất bước đi xuống triền núi, đi giữa sa mạc mênh mông vô bờ, gió nóng phất qua áo choàng đen như thôi lên lá cờ dân đầu.
Phất Lạc, Thái Tư cùng với đội quân tù nhân thì lặng lẽ đi theo sau Tiêu Hoằng.
Mấy người Thiết Nam, Ốc Sư cũng không xa lạ tờ giấy dầu trên tay Tiêu Hoằng, dường như cũng biết Tiêu Hoằng muốn làm gì.
Rõ ràng, Mạc Cáp Đốn hành động, đều là tai họa đối với bất cứ quốc gia hay thế lực nào không có Ngự không che chở.
Còn bây giờ, sẽ có ai vươn tay giúp đỡ chủng tộc Lạc Đan Luân? Trông cậy vào An Khải Thụy lải nhải, có thể cứu được Lạc Đan Luân hay sao? Coi chừng đến lúc đó còn không ngừng kháng nghị, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Đối với ý nghĩa của phần tình báo này, mọi người đều hiểu mà không nói, thương lượng cũng vô dụng.
Đi chừng 2 giờ, Tiêu Hoằng cuối cùng ngừng lại trên một cái thung lũng lớn, đường kính thung lũng này không thua gì một thành phố cỡ trung, đường kính chừng mười mấy km, xung quanh là núi cát thấp.
Đây chính là chỗ đánh dấu đỏ trên bản đồ giấy dầu, là toàn bộ thung lũng này.
Phóng mắt nhìn, toàn bộ thung lũng không có gì lạ, có thể tùy tiện thấy được thung lũng như thế này trên đại sa mạc Khảm Tát, không có chỗ nào nổi bật cả.
- Có lẽ là nơi này.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, sau đó theo đánh dấu cụ thể trên bản đồ, đi theo đường viền tròn, đi tới hướng nam.
Nơi này là chỗ cao nhất trên thung lũng, sau lưng còn có một khối đá lớn màu đỏ to cỡ 10m, nhìn cũng không có gì lạ.
Nhưng mà ngay sau đó, trên tay phải của Tiêu Hoằng đột nhiên bùng lên ngọn lửa đỏ, sau đó Tiêu Hoằng nhấc tay đánh vào tảng đá lớn.
Ầm ầm!
Theo tiếng nổ ầm trời, tảng đá vỡ tan, đổ sụp.
Đẩy đá vụn ra, Tiêu Hoằng dùng tay phải đào xuống dưới, đào sâu khoảng 1m, Tiêu Hoằng cùng mọi người thấy được bên dưới cát đá là một tầng kim loại đen sì, bên trên tạo hình Ma Văn rắc rối, ở giữa trung tâm Ma Văn là một cá khe lõm hình tam giác, cùng với một đường hở dài.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng lập tức mở ba lô tùy thân, lấy ra Ma Văn hình tam giác kia, khảm vào, ăn khớp.
Nháy mắt, Ma Văn hình tam giác như kết nối với Ma Văn xung quanh, bắt đầu sáng lên hào quang nhàn nhạt, nhưng cũng không khởi động hoàn toàn.
- Nhìn khe hở này, còn thiếu gì đó.
Thiết Nam nói.
Tiêu Hoằng suy nghĩ một lúc, sau đó rút ra Băng Tín Ngưỡng, lật tay cắm Băng Tín Ngưỡng vào cái khe đó, nó giống như một cái chìa khóa ngoại cỡ.
Ầm ầm ầm!
Ngay khi Băng Tín Ngưỡng ghim sâu vào trong cái khe, dưới lòng đất bỗng truyền ra tiếng nổ nặng nề, tiếp theo mặt đất bắt đầu chấn động, như đang xảy ra động đất lớn.
Thung lũng bằng phẳng bắt đầu xuất hiện những vết nứt lớn, không ngừng mở rộng kéo dài ra.
- Có... Có chuyện gì thế này?
Thái Tư không khỏi hô lên, từ nhỏ hắn đã sống trên Ma Duệ Tinh, đi theo Cáp Thụy Sâm nam chinh bắc chiến, đại sa mạc Khảm Tát xuất hiện chuyện như thế, quả thật làm hắn bất ngờ.
Không chỉ Thái Tư, Phất Lạc cùng phải kinh ngạc, ánh mắt sửng sốt nhìn thung lũng không ngừng chấn động, mặt đất nứt ra dần dần trồi lên, hiện ra hình vòm như có cái gì đang muốn trồi lên từ lòng đất.
Về phần Tiêu Hoằng, sắc mặt trầm tĩnh hơn nhiều, không thấy có biểu tình gì, cứ ngồi trên mặt đất, tay nắm chặt chuôi kiếm Băng Tín Ngưỡng, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất không ngừng “sôi trào”. Không không thể không nói, lúc này Tiêu Hoằng cùng ngây người, không biết tiếp theo sẽ xuất hiện cái gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT