“Ầm, ầm, ầm...”

Nhưng mà gần như ngay lúc phi cơ không người lái vừa mới tiến vào đến vùng trời Thánh Địch Thành, không đợi 100 chiếc phi cơ không người lái này bắn ra Ma Văn phi đạn, liền bị coi như Ma Văn phi đạn, trực tiếp chặn lại bắn rớt gọn gàng sạch sẽ, không có bất kỳ màu sắc đẹp đẽ gì.

Chỉ cần tới độ cao 1500 thước này, tất cả vùng trời trên thành thị dường như chính là một mặt vùng trời sắt thép không thể vượt qua.

Suốt hai giờ qua đi, đoàn chiến đấu cơ của Liệu Nguyên Hào, ở dưới hệ thống phòng không khung thép toàn bộ hoàn toàn bó tay không có biện pháp.

Vừa mới bắt đầu còn may mà nói, còn có khí thế rầm rộ, nhưng hiện tại tất cả khí thế, nhuệ khí đã bị làm hao mòn sạch sẽ, càng không có biện pháp gì đáng nói, chỉ có thể trên mỗi thành thị, tả oanh oanh, hữu tạc tạc, trên cơ bản chính là đang bắn pháo hoa.

Thậm chí tới sau lại, càng khiến phi công Thượng Bang vô cùng tức giận chính là, người Lạc Đan Luân trong các thành thị Thiên Tế Tinh, rõ ràng đã từ trong hầm trú ẩn đi ra, sau đó cứ như vậy ngửa đầu, lẳng lặng nhìn lên bầu trời, nhìn bùng nổ hình thành quang đoàn rực rỡ, giống như đang xem biểu diễn pháo hoa.

Trên mặt không có chút sợ hãi, thậm chí ở dưới mái nhà, vừa ôm con vừa ngoắc ngoắc lên bầu trời, dường như hy vọng không quân Thượng Bang ném thêm mấy quả xem cho đã mắt.

Sỉ nhục mà!

Đường đường là phi công Mẫu Hạm, trên cơ bản đều là phi công tinh nhuệ nhất của một quốc gia, có thể nói là vương bài, nhưng trước mắt với những đôi ánh mắt kia, với những bàn tay nhỏ bé của trẻ con mấy tuổi ngoắc ngoắc lên bầu trời kia... Cảnh tượng như vậy đối với phi công mà nói, quả thực chính là trào phúng lớn lao cùng với vô tận sỉ nhục.

Người dân trên mặt đất, đều không hề sợ bọn họ, còn có cái gì nhục nhã hơn nữa chứ?

Càng thêm làm cho phi công khó chịu đựng nổi là: Bọn họ đang ở vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, tiến thì tiến như thế nào? Xem từ góc độ trước mắt, cũng chỉ có không công lãng phí đạn dược. Lui thì điều đó thật rất dọa người, Đại Mẫu Hạm hùng hùng hổ hổ tiến đến, với khí thế giết chết người Lạc Đan Luân, tiếp theo không có thương tổn đến người ta nửa sợi lông, rồi xám xịt trở về? Mất hết mặt mũi mà!

- Chết tiệt!

Mạn Lôi đã có chút thất thố. Tùy tiện tìm một phương hướng liền bắn ra một quả Ma Văn phi đạn.

“Ầm!”

Ngay sau đó, quả Ma Văn phi đạn không hề uy hiếp này cũng không thoát khỏi bị chặn lại. Tóm lại một câu, đừng mơ tưởng có một quả Ma Văn phi đạn dừng ở bên trong vùng trời Thiên Tế Tinh.

Thân Trọng Ngạn ngồi ở trong phòng điều khiển chính của Liệu Nguyên Hào, tự nhiên có thể nhìn thấy rành rành tất cả hình ảnh trên vùng trời Thiên Tế Tinh, trên mặt màu tím đen biểu tình hết biến lại đổi, có xấu hổ, có phẫn nộ, cũng có vô cùng giật mình kinh sợ.

Hết thảy hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của Thân Trọng Ngạn, hơn nữa đối mặt với trạng huống có thể nói vô kế khả thi như thế.

Uổng công, phí công không đi vào, lui thì quả thực mất mặt xấu hổ.

Hiện tại Thân Trọng Ngạn có thể khẳng định, bằng vào kỹ thuật nhìn trộm của Á Bình Ninh liên hợp thể, xác định vững chắc có thể nhìn thấy hết thảy sự việc phát sinh trước mắt. Xuất động 300 vạn quân đội, xuất động đoàn chiến đấu Đại Mẫu Hạm, kết quả bó tay không hề có biện pháp.

Không kìm được, Thân Trọng Ngạn từng chút từng chút dời ánh mắt nhìn Biện Húc Nam. Biện pháp tốt nhất giải quyết khốn cảnh trước mắt, trong đầu Thân Trọng Ngạn xem ra, không thể nghi ngờ chính là xuất động lục quân, tiến hành công kích phá hủy vũ khí phòng không kia.

Nhưng mà, Biện Húc Nam thấy ánh mắt Thân Trọng Ngạn nhìn ngay chính mình, ngón trỏ không kìm được xoa xoa mũi, giả bộ dáng vô tình dời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát.

Hắn tự nhiên hiểu được hàm nghĩa loại vẻ mặt này của Thân Trọng Ngạn, muốn hắn ở thời điểm Thiên Tế Tinh không có một mảnh biển lửa khắp thành kia, tiến công Thiên Tế Tinh, đối với những gì Phạm Gia Tây gặp phải lúc trước, trong lòng Biện Húc Nam có thể không cố kỵ sao?

Nếu người Lạc Đan Luân lại một lần nữa nổi điên, hắn có thể tưởng tượng hậu quả sẽ là cái gì: Thủ hạ của hắn chính là 300 vạn quân đội đồng quy vu tận với quân đội Lạc Đan Luân. Sau đó Thân Trọng Ngạn còn nghĩ tổn hao gì nữa, cứ vậy đã dễ dàng hơn rất nhiều... Kết quả cuối cùng đối ngoại là, Biện Húc Nam suất lĩnh 300 vạn quân đội toàn quân bị diệt, chủ soái Thân Trọng Ngạn suất lĩnh Đại Mẫu Hạm ngăn được cơn sóng dữ.

Kết quả như vậy Biện Húc Nam có thể chấp nhận sao?

Hắn liều mạng với người Lạc Đan Luân, phải trả cái giá lớn nhất, cuối cùng toàn bộ vinh dự sẽ do đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Liệu Nguyên hưởng hết.

- Không biết Biện Húc Nam chủ soái, đối với thế cục trước mắt có biện pháp gì tốt hơn không? Biện pháp của cá nhân ta là, vận dụng lục quân sử dụng các vũ khí Chiến Văn khác, đi phá hủy trang bị phòng không trên mặt đất, không biết ý các hạ như thế nào?

Thân Trọng Ngạn lên tiếng hỏi.

- Tiền bối! Nếu chúng ta có thể đánh vào bên trong Thiên Tế Tinh, đi phá hủy những trang bị bên trong kia, xin hỏi vậy giáo chủ đại nhân, vì sao còn muốn hưng sư động chúng phái ra đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Liệu Nguyên?

Biện Húc Nam hỏi ngược lại. Trong lòng thầm nghĩ, thực khi ta ngốc sao?

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng điều khiển chính rơi vào trình tự giằng co.

Ai cũng không muốn làm ra hy sinh trọng đại, để đối phương chiếm tiện nghi.

Tuy nhiên, giằng co như vậy làm cho Mạn Lôi bọn họ trở nên càng thêm mờ mịt. Ma Văn phi đạn căn bản không đánh xuyên qua được, bộ chỉ huy cũng không cho rút quân, bọn họ quanh quẩn trên bầu trời, mặc cho Ngự lực không ngừng tiêu hao, Ma Văn phi đạn lại tiêu hao rất nhanh, khô cạn kịch liệt.

Thậm chí có một phần trong số phi cơ không người lái, Ma Văn phi đạn đã hết sạch.

Càng thêm khiển mọi người có chút thẹn quá thành giận chính là, người Lạc Đan Luân phía trên mặt đất, trên cơ bản dường như không thấy bọn họ tồn tại, các nhà các hộ cửa hàng đã mở cửa tiếp tục buôn bán, nhà xưởng Ma Văn cùng đã vận hành lên, mỗi người đều vội đi làm việc của mình.

Đại Mẫu Hạm Liệu Nguyên Hào ngày xưa vô cùng cường hãn, giờ khắc này liền dường như chỉ là vở hài kịch nhảy nhót, vào vào ra ra trên vùng trời Thiên Tế Tinh, nhưng lại không cách nào tạo thành chút uy hiếp cho Thiên Tế Tinh, ngay cả người Lạc Đan Luân bình thường đều như không thấy tồn tại của bọn họ.

Thân Trọng Ngạn ở trong phòng điều khiển chính, rốt cục có phần không chịu nổi, nhìn Biện Húc Nam kia không thấy con thỏ không giết ưng, chỉ có thể kiên trì hạ lệnh tất cả phi công quay về Liệu Nguyên Hào, chờ bàn bạc kỹ hơn.

Biện pháp này cũng là không có cách nào! Cho tới bây giờ, Thân Trọng Ngạn cũng không thể tin được hai mắt của mình, vừa mới đi vào Ma Duệ Tinh liền trực tiếp bị Thiên Tế Tinh kéo vào bên trong vũng bùn chiến tranh.

Mạn Lôi nhận được mệnh lệnh như thế, rốt cục thở một hơi thật dài nhẹ nhõm, loại cảm giác trực tiếp bị Thiên Tế Tinh thờ ơ bỏ qua một bên này, thật sự rất hổ thẹn.

Không hề có nhiều do dự, liền đồng loạt bay lên bầu trời, chuẩn bị quay về bên trong Liệu Nguyên Hào ở ngoài Ma Duệ Tinh.

Lúc này Tiêu Hoằng ở bên trong Đại Vệ Vương Thính, thông qua màn hình, nhìn thấy một màn như thế, ánh mắt bình thản đột nhiên lóe lên một chút vẻ tàn nhẫn

- Đánh xong đã muốn đi? Nào có chuyện tốt như vậy!

Tiêu Hoằng thì thào tự nói, rồi lập tức truyền lệnh cho Lôi Đặc:

- Bắt đầu phản kích!

- Dạ, bệ hạ!

Lôi Đặc đáp lại một tiếng, rồi gửi đi mệnh lệnh tới căn cứ Hải Quân, cùng với quân đoàn Long Kỵ Sĩ ở nơi đó.

Ngay sau đó, lại nhìn Hàn sương long ở phía sau Đại Vệ Vương Thính đang gặm ăn Hàn băng vạn năm, nhận được mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, liền một lần nữa mở ra hai cánh, phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc, sau đó bay thẳng lên phía chân trời.

Ma Văn tàu ngầm sớm đã bố trí chuẩn bị, lại bắn ra liên tiếp Ma Văn phi đạn lên bầu trời!

Trong nháy mắt, mặt biển bình tĩnh liền sôi trào lên, rậm rạp ước chừng có tới mấy ngàn quả phi đạn, không cùng phương hướng bắn thẳng lên phía chân trời, nhằm vào chiến đấu cơ của Thượng Bang đang rút về.

Nguyên vốn Thiên Tế Tinh có vẻ vô cùng hạ thấp không nói không rằng, chi biết phòng thủ, hoàn toàn triệt để nổ tung ra, cuồn cuộn mãnh liệt ước chừng cả vạn quả Ma Văn phi đạn tốc độ cực nhanh bay lên bầu trời. Đồng thời dưới dẫn dắt của Hàn sương long, cả ngàn Long Kỵ sĩ đều bay lên trời!

Toàn trường có thể nói vô cùng đồ sộ, bộ dáng trầm tĩnh trước đó đã không còn sót lại chút gì, lại biến thành vô tận điên cuồng, giống như dã thú ngủ say bừng tỉnh lộ ra răng nanh sắc bén.

Thời gian ước chừng bay ba giờ ở trên bầu trời, các loại nhuệ khí của phi công Thượng Bang đã bị làm hao mòn không còn một mảnh, tính cảnh giới lại giảm xuống tới cực điểm.

Nhưng mà, đúng lúc này, bên trong mỗi một chiếc chiến đấu cơ đột nhiên lại vang lên tiếng cảnh báo chói tai, phía trên màn hình định vị sóng ở trước mặt biểu hiện rõ, chỉ nhìn thấy Ma Văn phi đạn cuồn cuộn mãnh liệt, đang cấp tốc tới gần nhắm vào bọn họ, giống như mưa rền gió dữ.

- Này...

Mạn Lôi đầy cõi lòng không cam lòng và tức giận, nhìn thấy hình ảnh bên trong màn hình định vị sóng như thế, cả người trực tiếp cứng đờ, ánh mắt lại đại biến, phía trước Thiên Tế Tinh trầm tĩnh, cùng với mềm nhũn chống lại cứng rắn, vô tình làm cho tính nhân nại, tính cảnh giác của tất cả phi công bị hao mòn hầu như không còn. Sau đó ngay lúc phi công Thượng Bang đã mỏi mệt không chịu nổi, lại là một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái triển khai công kích phi công Thượng Bang!

Một loạt bố trí như thế, không có chỗ nào tinh diệu, nhưng trước mắt lại làm cho phi công Thượng Bang cảm nhận được uy hiếp thật lớn.

Nhất là Hàn sương long, quái vật Ngự Hồn cấp năm này lại lần nữa xuất hiện, lại tạo cho thế cục trước mắt trở thành họa vô đơn chí.

- Tất cả phi công, toàn tuyến làm tốt chuẩn bị chiến đấu!

Mạn Lôi thông qua Ma Văn thông tin, rất nhanh nói với phi công ở phía sau, gặp phải cảnh ngộ như vậy quả thực làm cho hắn có chút trở tay không kịp.

Gần như ngay khoảnh khắc Mạn Lôi vừa mới phát ra mệnh lệnh, hơn một vạn quả Ma Văn phi đạn đã từ phương hướng chính đông, cuồn cuộn mãnh liệt đánh úp lại.

Làm cho người ta có cảm giác giống như nghẹn uất ba giờ phải một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái, dồn phi công Thượng Bang vào chỗ chết, cũng có thể nói là dùng đạo của người đối với người.

Có một điểm không thể phủ nhận, những phi công này phục vụ trong Đại Mẫu Hạm, gần như thuần một sắc đều là phi công đỉnh cấp, tinh hoa không quân của một quốc gia.

Tài nghệ không chiến của bản thân khẳng định là nổi bật, đối với Thiên Tế Tinh bó tay không có biện pháp cũng không thể nói là thực lực của họ yếu kém.

Gần như ngay lúc vạn quả Ma Văn phi đạn vừa mới chặn đánh bọn họ, tất cả Ma Văn chiến đấu cơ rất nhanh làm ra đủ loại kiểu dáng động tác né tránh ở bên trong bầu trời, Ma Văn phi đạn hùng hổ đều lướt sát qua phía trên chiến đấu cơ, chỉ có hơn một trăm phi cơ không người lái bị hủy diệt.

“Thật nguy hiểm!” Mạn Lôi thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng mà, ngay lúc tất cả Ma Văn chiến đấu cơ vừa mới hoàn thành động tác, nghĩ là đã chạy thoát được kiếp nạn, bên trên trời cao, Hàn sương long khổng lồ đã bao phủ phía trên những Ma Văn chiến đấu cơ này, giống như một mảng lớn mây đen, bao phủ bầu trời che lấp địa

Đồng thời, hơn 1000 Long Kỵ sĩ đã từ phía dưới phóng vọt lên, xung phong liều chết ào tới một tốp máy bay của Thượng Bang. Ma Văn Đồ Đằng lắp đặt phía trên áo giáp của linh thú long hệ. Đều bắn thẳng về phía Ma Văn chiến đấu cơ.

“Ầm, ầm, ầm...”

Bởi vì phi công Thượng Bang vừa mới tránh thoát phi đạn dày đặc, căn bản không có thời gian điều chỉnh, quân đoàn Long Kỵ sĩ vừa đúng lúc nắm bắt được khoảng trống như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play