Ước chừng trải qua thời gian ba ngày, tất cả thương binh Lạc Đan Luân đã toàn bộ bố trí xong, căn cứ Hải Quân đã bất đầu tiến hành tăng cao tốc độ sản xuất, đối với khai thác Lý Tư Giai Nội Hải, đối với khai thác các mạch khoáng, cùng bị bức phải tiến vào khai thác đại quy mô.
Kỳ thật loại thực hiện này, Tiêu Hoằng là không đề cập tới, thậm chí một lần phản đối cách thực hiện đoạn tử tuyệt tôn này, nhưng hiện tại, Tiêu Hoằng cũng biết, Thiên Tế Tinh thật sự không có cách nào, nếu không thể trong khoảng thời gian ngắn bổ sung nguyên khí đầy đủ trở lại, như vậy hết thảy đều bằng không.
Mà Tiêu Hoằng cùng toàn lực làm đủ loại chuyện, nghiên cứu sản xuất phi đạn, chạy tới sở điều trị Ma Văn, chữa trị thương binh, có chút thời điểm còn tu luyện Ngự lực của bản thân.
Hiện giờ Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 28997 cổ, còn có hơn 1000 cổ thì đạt tới 3 vạn cổ Ngự lực, hoàn toàn thành tựu Đại Ngự Sư cấp bốn. Điều này đối với Tiêu Hoằng cùng với chiến cuộc kế tiếp cũng có tác dụng trọng yếu.
Về phần quân đội còn có thể chiến đấu, cũng tiến hành các phương diện bổ sung, phục hồi trang bị, bổ sung Chiến Văn kiểu mới đủ loại kiểu dáng.
Một phương Thuần Lan Quận cũng chuẩn bị Trùng Phong Thú phạm vi lớn, loại này là lợi khí chống cự lại Ma Văn xe tăng.
Mà trận chiến trước đó thu được 500 chiếc xe tăng, cũng bí mật bố trí ở bắc bộ Sùng Cao Châu, đợi lúc tất yếu sẽ khởi động.
Đảo mắt thời gian tới chạng vạng tối, Lạc Lý Tư ở bên trong vương điện, trải qua cả ngày bận rộn cũng thần sắc tiều tụy, tương lai một mảng mờ mịt, vẫn là câu nói kia, Lạc Lý Tư không biết tương lai của Lạc Đan Luân đến tột cùng sẽ đi tới đâu, cứ đánh tiếp như vậy, kết quả sẽ ra sao?
Toàn bộ đánh chết sạch người Lạc Đan Luân, ít nhất một đứa trẻ cuối cùng chết đi, vẫn là có thể thật sự sáng tạo ra kỳ tích Lạc Đan Luân phục quốc ư? Thật hư vô mờ mịt? Được đến Thái Qua Vũ Trụ thừa nhận, trở thành một chủng tộc có thể sống chung ngang hàng với bất kỳ một quốc gia nào, không còn bị hãm hại, điều này thật mỹ diệu mà dường như càng thêm hư vô mờ mịt!
Ngay lúc Lạc Lý Tư tự mình cảm thán, bước chân dưới chân ngừng lại nơi cửa, sau đó cứ như vậy tự mình mở cửa phòng.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc cửa phòng mở ra kia, Lạc Lý Tư lại bỗng nhiên phát hiện, trong phòng khách của mình một mảnh tối đen.
- Tiểu Hạ, Tiểu Hạ!
Lạc Lý Tư nhỏ giọng kêu tên thị nữ. Sau đó tiện tay sờ trên vách tường bên cạnh, khởi động Ma Văn đăng, theo Ma Văn đăng trong phòng khách sáng lên, lại hiện ra một màn ở trước mặt làm cho Lạc Lý Tư cả kinh.
Chỉ thấy thị nữ Tiểu Hạ đã nằm thẳng trên tấm thảm sàn nhà, mà bóng đen kia đang ngồi trên trường kỷ ở phòng khách không nhúc nhích, càng không cảm thụ được nửa điểm sinh cơ, làm cho người ta có cảm giác giống như một pho tượng khoác áo khoác màu đen.
Lạc Lý Tư nhìn thấy bóng đen thần sắc không kìm được vừa động. Cả người lập tức trở nên cảnh giác lên.
- Yên tâm! Cô nương kia không có chết, chỉ là ngất đi mà thôi!
Bóng đen không có nhìn Lạc Lý Tư, cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên trường kỷ, hơi cúi thấp đầu xuống.
- Ngươi lúc này tìm ta, có chuyện gì?
Lạc Lý Tư vẫn còn cảnh giác hỏi.
Bóng đen không có nói gì thêm, chỉ chậm rãi đứng dậy, rồi đi vào phòng trong. Lạc Lý Tư dừng một chút, cùng đi theo vào phòng trong, sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Cùng lúc đó, trải qua mấy ngày đi đường, Đại giáo chủ Hải Đình Gia đã tiến vào tới hệ Hằng tinh Thần Quyến.
Toàn bộ Thần Quyến Tinh cũng không có đẹp đẽ quý giá như Bác Anh Tinh, nhưng nhìn qua lại tràn ngập vô tận trang nghiêm, tràn ngập một loại khí tức khiến người ta cúi đầu xưng thần thành kính sùng bái.
Trong đó, bắt mắt nhất thuộc về phía trên một khối vẫn thạch vô cùng to lớn, tạo hình pho tượng Áo Cách Tư Thần.
Ngồi trên Ma Văn vận binh hạm cách thật xa đã có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một chỗ góc áo, mỗi một nét khắc. Chính là mỗi một chi tiết đều tạo hình trông rất sống động, giờ phút này pho tượng đang hơi dang ra hai cánh tay, bày ra một bộ dáng ban ân điển cho thế nhân.
Mà dựng lên một pho tượng Áo Cách Tư Thần khổng lồ như vậy, tổn phí gần như giá trị bằng hai chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm, nhưng mục đích sử dụng của nó duy nhất chỉ là để người ta tưởng nhớ và chiêm ngưỡng, hoặc để tỏ rõ thực lực cường đại của Xích Nghĩa liên hợp thể.
Có thể nói là xa hoa.
Xuyên qua thần tượng khổng lồ, bay tiếp chừng bảy tám phút, Thần Quyến Tinh cũng từng chút từng chút hiện ra ở trước mặt Hải Đình Gia. Cả viên tinh cầu giống như một khối lục bảo thạch rực rỡ, chỉ có điều ở trung bộ bắc bán cầu tinh cầu này, một mảng khu vực rộng lớn lại là một mảnh mờ mờ tối, nơi đó chính là vị trí của giáo đình Xích Nghĩa.
Từ ở ngoài hành tinh liền có thể nhìn thấy, giống như một cái vết sẹo trên khối tinh cầu này.
Xuyên qua tầng khí quyển Thần Quyến Tinh, quan sát toàn bộ giáo đình, khí thế hùng vĩ, chung quanh đều phát ra ý vị vô cùng trang nghiêm, mà có chút thời điểm trang nghiêm này là chuyện tốt, thế nhưng trang nghiêm quá phận, lại làm cho người ta có một loại cảm giác giả dối và bất cận nhân tỉnh.
Tại dãy nhà gần như chiếm cứ một phần sáu trong tinh cầu này, bắt mắt nhất là Nghĩa Chính Tháp của giáo đình, độ cao chừng 3000 thước, đâm thẳng vào tầng mây, có hình một cái trùy, chính là kiến trúc chiếm diện tích mặt đất gần như tương đương với một tòa thành trấn, đồng dạng cũng là kiến trúc to lớn nhất của Thái Qua Vũ Trụ, tuyệt đối không có một trong số nào. Ngay cả Á Bình Ninh liên hợp thể cũng không so sánh được.
Dù sao không có liên hợp thể nào lại tiêu phí giá trị kiến tạo mấy chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm, để xây dựng một kiến trúc quá lớn mà không có thực dụng này.
Chậm rãi đi xuống Ma Văn vận binh hạm. Hải Đình Gia được hai gã nam nhân mặc một thân giáo phục dẫn dắt, đi tới Nghĩa Chính Tháp, nơi đó đúng là nơi cư ngụ của Giáo hoàng Mạc Cáp Đốn.
Mà Mạc Cáp Đốn trên thế giới này, là kẻ thống trị cao nhất của giáo phái Xích Nghĩa, về phần có Áo Cách Tư Thần hay không, có một thế giới khác hay không, vậy thì khó nói.
Ven đường đủ các loại pho tượng tuyên dương Áo Cách Tư Thần, gần như tùy ý có thể thấy được: Năm đại hộ vệ của Áo Cách Tư Thần, cái này của Áo Cách Tư Thần, cái kia của Áo Cách Tư Thần, gần như đặt đầy hai bên đường phố. Ngoài ra, đó là một dãy lại một dãy tòa nhà trang nghiêm trang trọng, hiển lộ ra hết khí phái.
Đại khái trải qua nửa tiếng đi đường, Hải Đình Gia liền tiến vào tới Nghĩa Chính Tháp, sau đó đi lên tầng cao nhất.
Nơi này là một cái đại sảnh khổng lồ và vô cùng xa hoa, bốn phía từng cây trụ Ma Văn san sát trong đó được điêu khắc mài giũa tinh tế, phía trên một mặt vách tường còn dùng bảo thạch cực độ quý báu, tạo hình phù điêu Áo Cách Tư tàn sát ác ma.
Mà ở phía trước phù điêu này, phía trên một chỗ ngồi vô cùng đẹp đẽ quý giá, đang ngồi một người mặc một thân áo bào trắng, đeo mặt nạ màu bạc, mọi người không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, chỉ có ở dưới ngọn đèn hôn ám phản xạ hàn quang âm trầm, cả người cứ như vậy hai tay giao nhau đặt giữa hai chân không hề nhúc nhích.
Dù vậy, từ trên thân thể hắn toát ra một cổ khí tức kỳ bí, bên trong khí tức này chính là vô tận trang nghiêm, khiến người ta không dám tùy tiện đến gần. Bên trong lại văng vẳng nhạc khúc kỳ quái, làm cho bầu không khí bên trong càng thêm vô cùng quái dị.
Bên trong sự trang nghiêm tràn ngập thần bí và âm trầm.
Hắn đúng là Mạc Cáp Đốn, chưởng khống giả quyền lực cao nhất của Xích Nghĩa liên hợp thể.
Đứng ở bên cạnh hắn, chính là thủ tịch đại đệ tử Đạo Sâm, đồng dạng mặc một thân trường bào màu bạc, một đôi tay áo thật lớn không quá hai tay. Toàn thân đặc điểm bắt mắt nhất là một đôi chân mày lớn bằng hai ngón tay, cùng với cặp đồng tử màu tím kia. Ở Thái Qua Vũ Trụ, người có đồng tử màu tím, tuyệt đối không gặp nhiều lắm.
Đối với hết thảy, Hải Đình Gia căn bản không dám nhìn thẳng, bộ dáng uy nghiêm trước đó đã không còn sót lại chút gì, lại biến thành là cung kính, thậm chí là hèn mọn và e sợ, nhìn qua thật cẩn thận từng li từng tí.
- Bái kiến Giáo hoàng bệ hạ!
Hải Đình Gia vô cùng cung kính nói một câu, tiếp theo liền liên tục làm hành động lễ bái, mỗi một lần lễ bái liền tiến lên ba bước, sau đó tiếp tục lễ bái, vô cùng cung kính và thành kính.
Hành động lễ bái như thế ước chừng lặp lại chín lần, Hải Đình Gia mới đi tới dưới bậc thang thần tọa của Mạc Cáp Đốn, như trước hai đầu gối quỳ xuống đất, một bộ dáng vô cùng cung kính.
- Bẩm báo Giáo hoàng bệ hạ! Vừa mới lần đầu tiên công kích vào Lạc Đan Luân bất hạnh thất bại. Tuy nhiên Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã bắt đầu điều động thêm nhiều quân đội, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn dẹp yên Thiên Tế Tinh!
Hải Đình Gia nơm nớp lo sợ nói. Phía trên toán, đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, mặc dù Mạc Cáp Đốn từ đầu đến cuối còn chưa phát ra một lời nào.
Trong lúc nhất thời trong đại sảnh to lớn trống trải như vậy, tràn ngập một loại cảm giác cực độ áp lực, thậm chí làm cho Hải Đình Gia có một loại cảm giác không hít thở được.
- Ta bảo ngươi làm những chuyện kia, như thế nào rồi?
Ước chừng qua năm phút, rốt cục Mạc Cáp Đốn mới lên tiếng, thanh âm âm trầm toát ra một áp bách làm cho người ta hít thở không thông.
- À... Đã làm tốt! Về tư liệu trận chiến của Tiêu Hoằng chống lại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, toàn bộ đều ở trong này!
Hải Đình Gia nói xong, liền vội vàng từ bên trong túi áora một cái Ma Văn hình ảnh, nâng trong lòng bàn tay, giơ lên cao quá đầu.
Mạc Cáp Đốn cũng không có động, chính là khẽ quay đầu liếc mắt nhìn Đạo Sâm một cái.
Đạo Sâm hiểu ý, không có lên tiếng trả lời, chỉ hơi cúi người trước Mạc Cáp Đốn rồi đi xuống chín bậc cấp, đi tới trước mặt Hải Đình Gia, cầm lấy Ma Văn hình ảnh, sau đó vô cùng cung kính đặt ở trong tay Mạc Cáp Đốn.
Sau khi khởi động, Mạc Cáp Đốn hơi ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy rõ ràng, hình ảnh Tiêu Hoằng đang dẫn dắt người Lạc Đan Luân phản kích, lúc này là Tiêu Hoằng đang dùng toàn lực phản công.
- Không nghĩ tới Tiêu Hoằng này đã trưởng thành đến từng bước này, thật đúng là mau nha!
Mạc Cáp Đốn không kìm được thì thào tự nói.
- Hả?
Bỗng nhiên, Mạc Cáp Đốn phát ra tiếng kinh nghi như thế. Tuy ràng không thể nhìn thấy sắc mặt Mạc Cáp Đốn, nhưng cũng có thể đoán ra được, thời điểm này dường như Mạc Cáp Đốn nhìn thấy thứ gì đó ra ngoài dự liệu của hắn.
Hỉnh ảnh bên trong màn hình, đúng là tình hình thời điểm Tiêu Hoằng lấy ra cự kiếm mỏ neo công kích Tiến Thủ Hào.
- Không thể tưởng được Cáp Thụy Sâm kia còn hung tàn hơn so với tưởng tượng của ta! Loại đồ vật này cũng có thể tìm được, hơn nữa ước chừng ẩn dấu 1000 năm mà không có người nào phát hiện, mà hắn lại là từ đâu mà có?
Mạc Cáp Đốn tiếp theo thì thào tự nói, bên trong giọng điệu đầy ý khó tin.
- Sư phụ! Ngài nhận biết loại mỏ neo này à?
Đạo Sâm thử hỏi một câu, âm điệu không lớn, sợ quấy nhiễu Mạc Cáp Đốn.
- Các ngươi có tin thế giới này có địa ngục không? Cũng chính là một thé giới khác!
Mạc Cáp Đốn bỗng nhiên không hề có dấu hiệu báo trước hỏi một câu.
- Cái này...
Hải Đình Gia không biết nên trả lời như thế nào cho phải, nói có, hắn hoàn toàn không biết, nói không có, đó chính là vi phạm lý luận của Áo Cách Tư Thần.
- Ta hiện tại dám khẳng định, trước kia Cáp Thụy Sâm đã dự liệu trước ngày chết của mình, hắn có thể tránh thoát không chết, nhưng hắn vẫn làm như vậy!
Mạc Cáp Đốn tiếp theo tự mình nói, bên trong lời nói tràn ngập vô tận huyên cơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT