Dựa theo cách nghĩ của Trương Thượng Quân trước đó, nhiều lắm tổn thất 10 vạn quân, nhưng hiện tại đã tổn thất 10 vạn người rồi, mà chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã vẫn như trước ngạo nghễ đứng vững.
Nhìn vào một màn hình khác, chỉ thấy Tiêu Hoằng cả người là máu, không ngừng huy động Băng Tín Ngưỡng trong tay, giết chết từng binh sĩ Thượng Bang, dưới chân gần như đã hình thành một núi thi thể, Trương Thượng Quân lại nheo mắt suy nghĩ.
Giờ khắc này hắn đã cảm nhận được Tiêu Hoằng đáng sợ, nếu muốn tiêu diệt Lạc Đan Luân chẳng những phải phá hủy văn hóa của họ, mà còn phải triệt để giết chết Tiêu Hoằng.
Lúc này Tiêu Hoằng cùng với các binh sĩ Lạc Đan Luân, ước chừng trải qua mười mấy giờ chiến đấu hăng hái, đã có chút thở hồng hộc. Tuy nhiên, bọn họ như trước cắn chặt khớp hàm, liều chết kiên trì.
Mà giờ này Tiêu Hoằng lại giống như một con dã thú bị đánh đau, không ngừng sử dụng “răng nanh” lần lượt chém chết từng binh sĩ Thượng Bang trước mắt.
Đồng thời nhìn lần lượt binh sĩ từng đi theo mình liên tiếp mang theo tinh thần bất khuất chết đi, trong lòng lại chịu đủ tra tấn, hai mắt đã trở nên một màu đỏ bừng.
Chiến đấu đã đạt tới nước này rồi, Tiêu Hoằng cùng với người Lạc Đan Luân không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu, chỉ biết là phải dũng cảm chống đỡ tiếp tục, cho đến lúc ngã xuống.
Đây cũng là ý chí cuối cùng giờ này khắc này, chống đỡ cho đám người Tiêu Hoằng đứng vững.
Cho dù chết, cũng phải kéo binh sĩ Thượng Bang ở trước mắt làm đệm lưng.
Cứ như vậy trận chiến đã kéo dài liên tục từ ban đêm đánh tới sáng sớm, từ mặt trời buổi sáng sớm chậm rãi dâng lên từ phương Đông, chiếu sáng ánh mắt trời màu vàng trên mặt đất, chỉ thấy chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã nơi nơi đều là lỗ thủng sụp đổ, đã biến thành đỏ như máu. Ngay phía trước chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã thi hài ngổn ngang khắp nơi, mỗi một thi thể gần như cũng không nguyên vẹn, làm cho người ta có cảm giác giống như bị dã thú cắn xé nát vụn.
Tiếng chém giết, tiếng gào rú, tiếng năng lượng thể nổ tung vang vang như trước không dứt bên tai.
Phía trên chiến trường rộng lớn tàn sát kịch liệt vẫn đang tiếp tục, thậm chí một phương Lạc Đan Luân ước chừng đã tiêu hao sạch năng lượng cổ của một cái Chiến Văn. Còn bên Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc thì tiêu hao hai cái, đồng thời bị bức gia nhập dùng Chiến Văn.
Tạo thành hiện tượng này nguyên nhân chủ yếu chính là, tất cả Chiến Văn của binh sĩ Lạc Đan Luân, toàn bộ đều gia nhập Hàn băng vạn năm, loại tài liệu này có tính kéo dài rất mạnh tuổi sử dụng.
Hơn nữa trải qua gần một ngày một đêm không gián đoạn chiến đấu hăng hái, binh sĩ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã có phần mỏi mệt, nguyên nhân này chủ yếu là bọn họ không có tín niệm bảo vệ gia viên như của binh sĩ Lạc Đan Luân.
Nhiệm vụ của binh sĩ Thượng Bang là đuổi tận giết tuyệt người Lạc Đan Luân, riêng điều này đã không phải là cùng một nhịp thở với bọn họ.
Cùng lúc đó, ở trong Gia Tây Tinh Quận Quốc của Á Bình Ninh liên hợp thể, Cách Lâm đang ở trong văn phòng mình. Trên mặt tràn ngập đau thương, đám người Ái Lạc, Vưu Kim cứ ngồi đó cụp xuống đầu. Toàn bộ trong phòng tĩnh lặng như tờ.
Ngay ngày hôm qua, hệ thống tình báo của Á Bình Ninh đã biết được tin tức quân đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã đến Ma Duệ Tinh, đồng thời đã phát động tiến công Thiên Tế Tinh.
Bọn họ hiểu biết về tình trạng của Thiên Tế Tinh, gần như là số không, nhưng bọn họ không thể tưởng tượng, bằng vào hiện trạng của Thiên Tế Tinh làm thế nào có thể chống lại được 100 vạn quân đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc điên cuồng tiến công, ý tưởng này bản thân nó đã là không phù hợp thực tế.
Hết tám phần hiện tại Thiên Tế Tinh đã sinh linh đồ thán.
Điều này đối với bất kỳ người Lạc Đan Luân nào lưu lạc ở Thái Qua Vũ Trụ mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích thật lớn! Bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi chỗ dựa, trở thành là lưu dân giữa các tinh không còn có gia viên của mình, không có Tổ quốc của mình.
Đôi mắt Cách Lâm đã trở nên đỏ hồng, thân thể không kìm được run rẩy, trên gương mặt già nua tràn ngập đau xót! Cách Lâm nằm mơ cũng không nghĩ tới, thời điểm này người Lạc Đan Luân lại bất lực như vậy! Á Bình Ninh có được quân đội cường đại lại chỉ có thể bàng quan.
Cách Lâm khẽ ngẩng đầu, nhìn Ma Văn đăng treo trên đỉnh đầu, nước mắt đã từ khóe mắt chảy xuống:
- Cáp Thụy Sâm đại nhân...
Nhưng mà, ngay lúc trong phòng rơi vào tĩnh mịch, Ma Văn thông tin của Vưu Kim bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động. Tin tức là thông qua quân đội mã hóa gửi tới, đúng là Gia Nại Cầm, nội dung cũng phi thường đơn giản: “Hàng hóa đã đưa đến, cầu các ngươi, thỉnh trợ giúp Tiêu Hoằng!”
Về điểm quan hệ nhỏ giữa Gia Nại Cầm và Tiêu Hoằng này, Vưu Kim tự nhiên đã sớm nhìn ra, tuy nhiên, hiện tại cũng không phải là thời điểm bàn về những chuyện này.
- Cách Lâm tiên sinh! Hàng hóa đã chuyển đến!
Vưu Kim ngồi trên trường kỷ báo cáo.
Nghe nói như thế, Cách Lâm không có lên tiếng, trực tiếp chỉ một ngón tay về phía Ái Lạc.
Ái Lạc gật đầu, ngay sau đó liền dời ánh mắt nhìn vào một góc phòng, nói với chủ quản bộ tin tức của Xí nghiệp Thiên Sứ:
- Mã Đức Lâm! Làm việc!
- Hiểu rõ! Chỉ cần hàng hóa trang bị đúng chỗ, năm phút đồng hồ!
Bộ chủ quản tin tức Mã Đức Lâm gật gật đầu, tiếp theo liền cầm lấy Ma Văn thông tin, phân phó:
- Tổng bộ Xí nghiệp Thiên Sứ, khởi động kính tượng tin tức tiếp nối hệ thống, đồng thời mở ra quỹ đạo tiếp nối tin tức đường dài, bắt đầu phá giải!
Bộ chủ quản tin tức Mã Đức Lâm gật gật đầu, tiếp theo liền cầm lấy Ma Văn thông tin, phân phó:
- Tổng bộ Xí nghiệp Thiên Sứ, khởi động kính tượng tin tức tiếp nối hệ thống, đồng thời mở ra quỳ đạo tiếp nối tin tức đường dài, bắt đầu phá giải!
Theo Mã Đức Lâm làm ra một loạt phản phó, lại nhìn tổng bộ Tập đoàn Thiên sứ thành lập ở bên trong không gian, giống như một tòa thành thị vũ trụ, vờn quanh ở trong đó mấy vệ tinh Ma Văn thông tin đã bắt đầu điều chỉnh góc độ, đồng thời phát ra sóng tín hiệu đi xa.
Có thể nói, lần này, Ái Lạc gần như vận dụng toàn bộ nhân tài phá giải tin tức giỏi nhất của Xí nghiệp Thiên Sứ để làm chuyện này. Nói tóm lại, chính là vì Thiên Tế Tinh, vì nghĩ biện pháp gấp rút tiếp viện Tiêu Hoằng, không tiếc cái giá phải trả.
Mục đích chính là đạt thành đồng bộ quyền hạn thông tin cao nhất với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Nói đúng ra, chính là Cao Long Đình nhìn thấy cái gì, thì Ái Lạc có thể nhìn thấy cái đó.
Nếu không có vụng trộm lắp đặt tín tiêu tăng cường tín hiệu, hết thảy đều là si tâm vọng tưởng, nhưng hiện tại thì khác.
Ngắn ngủn năm phút đồng hồ qua đi, màn hình ở trước mặt Mã Đức Lâm liên tiếp lăn lộn số liệu một lúc sau, bỗng nhiên hiện ra một bộ hình ảnh.
Tiếp theo phần hình ảnh này liền xuất hiện ở trên màn hình chính của văn phòng trung tâm.
Chỉ thấy phía trên màn hình, Thiên Tế Tinh cũng không có bởi vì không có cứu viện mà hoàn toàn triệt để cam chịu, hoặc là yếu đuối. Lúc này phía trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã hoàn toàn bị nhuộm đỏ máu tươi, mỗi một binh sĩ Lạc Đan Luân đều đang tiến hành thề sống chết phản kích, bất khuất, cao ngạo và kiên cường phản ứng vô cùng nhuần nhuyễn. Mỗi một binh sĩ Lạc Đan Luân giống như từng con ác lang bị ép vào tuyệt cảnh, bọn họ đang phản kích, bọn họ đang thề sống chết cố giữ cho một khoảnh gia viên an tường cuối cùng của mình kia không bị giẫm lên.
Tiêu Hoằng lại là đầu tàu gương mẫu. Trên mái đầu bạc trắng đã bị máu nhuộm đỏ, một thân Bất Khuất Khải lại vết máu lớp lớp, không chỉ là máu của địch nhân mà còn là máu của chính mình, đang theo áo giáp, theo đầu ngón tay nhỏ giọt chảy xuống.
Thiên Tế Tinh chưa có bại vong! Thiên Tế Tinh vẫn còn ngạo nghễ đứng thẳng, bất kể đối thủ là ai, bất kể tương lai sẽ như thế nào.
Vưu Kim ngồi trên trường kỷ, đã chậm rãi tháo xuống mắt kính, hai hàng lệ nóng chảy xuống theo khóe mắt, Ái Lạc cũng như thế, thân thể không kìm được run rẩy.
Cảnh tượng như vậy thậm chí so với nhìn thấy Lạc Đan Luân bị diệt, còn thêm phần lo lắng.
Tuy nhiên, bọn họ có thể cảm nhận được, dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng, Lạc Đan Luân như trước vẫn duy trì khí chất thời kỳ đế quốc, cao ngạo mà bất khuất, thà chết cũng phải đứng vững tới phút cuối cùng.
- Tiêu Hoằng... Hiện tại hắn chân chính là vua của Lạc Đan Luân, hắn chính là Cáp Thụy Sâm, hắn chính là bản thân Cáp Thụy Sâm...
Cách Lâm nhỏ giọng nói, giọng điệu tràn ngập run rẩy, tiếp theo nhìn quanh mọi người ở đây, bên trong hốc mắt đã bị nước mắt lấp đầy, tiếp theo ồ ồ chảy xuống.
Đồng thời, Cách Lâm cũng đã chậm rãi đứng dậy nhìn lên hình ảnh, nhìn vào Tiêu Hoằng, giơ tay chào theo nghi thức quân đội đặc biệt của Lạc Đan Luân đế quốc đám người Vưu Kim, Ái Lạc cũng như thế, đều đứng dậy chào theo nghi thức quân đội.
- Thông báo xuống, các đài tin tức lớn Lạc Đan Luân, hết thảy tiết mục toàn bộ đình chỉ truyền phát tin, chỉ truyền ra ngoài hình ảnh trước mắt này, để cho bọn họ nhìn thấy tình trạng hiện tại của Thiên Tế Tinh!
Cách Lâm bỗng nhiên tăng rất cao âm lượng phát ra mệnh lệnh.
Đối với đài tin tức của Á Bình Ninh, gần như toàn bộ do người Lạc Đan Luân ở vào địa vị lũng đoạn. Lập tức từ liên hợp thể cho đến tư doanh, gần như 90% đài tin tức, tất cả tiết mục toàn bộ gián đoạn, chuyển thành hình ảnh trực tiếp hiện trạng ở Thiên Tế Tinh!
Trong nháy mắt, toàn bộ Á Bình Ninh liên hợp thể hoàn toàn triệt để bùng nổ. Đây là lần đầu tiên từ trước tới nay, bọn họ nhìn thấy Ma Duệ Tinh, thấy rõ hiện trạng của Thiên Tế Tinh.
Nhìn chung toàn bộ Ma Duệ Tinh, Thiên Tế Tinh kỳ thật chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi. Thế mà hiện tại dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng, lại có thể ngay mặt chống lại một cường quốc nhất lưu của Thái Qua Vũ Trụ!
Không có ngoại lực, không có viện trợ, không có đồng tình của Thái Qua Vũ Trụ, nhưng dù vậy, tộc nhân Lạc Đan Luân của Thiên Tế Tinh vẫn như trước bày ra tinh thần bất khuất kia, dùng sinh mệnh để ngăn chặn Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ở bên ngoài gia viên của bọn họ.
Về phần tộc nhân của Á Bình Ninh liên hợp thể, nhìn thấy tổ quốc của chính mình, nhìn thấy Thánh địa trong lòng mình đang đối mặt với cảnh ngộ như thế, đều không ngoại lệ nước mắt tuôn rơi không thốt thành tiếng.
Tiếng tuyên chiến với Xích Nghĩa liên hợp thể, Tân Bối Ba liên hợp thể, giờ khắc này, đã bắt đầu cuồn cuộn không ngừng vang lên ở bên trong Á Bình Ninh liên hợp thể.
Đồng dạng hình ảnh như vậy, chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi cũng truyền tới Gia Đô liên hợp thể.
Vừa mới từ Bắc Áo liên hợp thể quay về đến Gia Đô Đế Quốc, Áo Thác, Bác Sơn, cùng với tất cả thành viên Đoàn tinh anh Thợ Săn, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, liền trực tiếp sững sờ tại đương trường.
Bọn họ một lần nữa thấy được hình ảnh Tiêu Hoằng quen thuộc mà xa lạ kia, giờ khắc này Tiêu Hoằng đã khác xa với lúc rời đi, cỗ khí tức Vương giả kia cùng với bên trong hai mắt toát ra ma tính mờ nhạt, đây là trước kia không hề có.
Tiêu Hoằng đã là người Lạc Đan Luân, Tiêu Hoằng từng nói qua thành lập thiên đường thuộc loại của chính mình, nhưng giờ khắc này Tiêu Hoằng đang gặp phải kiếp nạn xưa nay chưa từng có.
- Lão đại...
Bác Sơn không kìm lòng được bật thốt ra như thế, tim như bị đao cắt.
- Báo cáo đại chủ soái đại nhân! Thượng tướng quân Lạc Tuyết Ninh của Tân Cách Công Quốc, đã suất lĩnh đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm, cùng với Tây Điểm Chiến lược sư, phát động tiến công Á Tế Á liên hợp thể! Xin hỏi có nên ra mặt ngăn cản một chút hay không?
Đúng lúc này, trợ thủ của Ao Thác bỗng nhiên đi đến báo cáo với Áo Thác, trong giọng điệu tràn ngập lo lắng! Nên biết rằng hành động này của Lạc Tuyết Ninh là loại không có lý trí, rất có thể sẽ dẫn tới phát động chiến tranh toàn diện.
Áo Thác rất nhanh dời ánh mắt nhìn ngay bản đồ giữa các tinh của Thái Qua Vũ Trụ trên vách tường, không khó nhìn ra được, chỉ cần đánh thông một bộ phận lãnh thổ quốc gia của Á Tế Á liên hợp thể, sau đó xuyên qua một bộ phận lĩnh vực nhỏ của Bắc Áo liên hợp thể và Xích Nghĩa liên hợp thể, liền có thể hoàn toàn tiến vào đến Ma Duệ Tinh.
Ngoài biện pháp thật là tốt này không còn cách nào khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT