Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ông có chú ý cô ta đi đâu không?"
Vương chưởng quỹ đáp: "Cái đó tôi cũng không rõ, đúng rồi, cô ta có hỏi đường đi Thúy Vân sơn trang."
"Thúy Vân sơn trang?" Mạnh Thiên Sở nghi hoặc. Đó là chỗ đất của một hương thân tên Phó Thanh Vân, ở thành tây. Hương thân này vì trong nhà nhiều đời làm thương nhân, cho nên có thể coi là nhân vật có danh, cô nha hoàn này tìm đến Thúy Vân sơn trang làm cái gì?
"Vậy ông có cho cô ta biết không?"
"Tôi tự nhiên phải nói rồi, lúc đó tôi còn hỏi thêm một câu có phải cô ta có quan hệ thân thích gì với Phó lão gia không."
"Vậy cô ta nói sao?"
"Cô ta chỉ cười chẳng nói gì cả, theo hướng tôi chỉ mà đi."
Mạnh Thiên Sở nghe thế không còn lòng nào uống trà, vội đứng dậy cảm tạ ông chủ Vương, trả tiền dẫn người đi nhanh tới Thúy Vân sơn trang.
Chờ đám người của hắn hối hã cưỡi ngựa đến Thúy Vân sơn trang, thì mặt trời đã ngã về tây, khí trời từ từ mát mẽ, gió nhẹ thổi vào hoa nở hai bên đường, mùi hương nhẹ thỉnh thoảng bay qua.
Thúy Vân sơn trang xây ở dưới núi phía tây thành, dựa núi cạnh nguồn nước, phong cảnh rất đẹp, nhưng do lộ trình cách xa một thời thần, nên ít có người tới đây, địa phương này rất u tĩnh.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đến trước sơn trang, thấy cửa lớn đóng chặt, Mạnh Thiên Sở ra hiệu Vương Dịch gõ cửa, nhưng vô luận đập cửa to thế nào, bên trong không có người hồi đáp.
Mọi người đang phiền, thì thấy một đứa bédẫn trâu đi qua, Mộ Dung Huýnh Tuyết vội đến ngăn cậu bé lại, cười hỏi: 'Em bé, em có biết người trong nhà này đi đâu hết rồi không?"
Cậu bé đại khái khoảng 10 tuổi, lúc này trời đã se lạnh rồi mà trên người chỉ mặc có cái yếm, da đen xì xì, dáng vẻ rất dễ thương.
"Các vị tìm Phó lão gia? Cả nhà ông ta hơn mười ngày trước lên kinh thành rồi." Cậu bé hồi đáp.
"Sao em biết vậy?" Mạnh Thiên Sở bước lên hỏi.
"Nhà chúng tôi là tá điền, tự nhiên phải biết, vì trước khi đi, quản gia đến nói cho chúng tôi biết là địa tô sẽ hoãn thu, nhân vì Phó lão gia bận đưa con trai lên kinh thành thi gấp."
Mạnh Thiên Sở nghĩ Phó lão gia này xem ra là người có lòng nhân từ, nếu đổi là người khác e rằng đi thu tiền sớm chứ không cho người báo lại còn thu sau như vậy.
"Con trai ông ta phải đi thi? Vậy không cần cả nhà phải đi đâu chứ?" Vương Dịch nhìn cửa lớn đóng chẳng, khó hiểu hỏi, vì trạch viện lớn thế này ít lắm cũng có mấy chục nha hoàn và gia đinh.
Đang hỏi thì có một nông phụ khoảng 30 tuổi hớt hải chạy tới, vừa nhìn thấy cậu bé đã lên tiếng: "Bảo nhi, con làm mẹ sợ muốn chết, bảo con đi cho trâu uống nước, sao còn đứng đó?"
Mạnh Thiên Sở bước tới: "Vị đại thẩm này, chúng tôi thật xin lỗi, là chúng tôi ngăn con trai đại thẩm lại hỏi mấy câu làm chậm trễ việc cậu ta về nhà, thật ngại quá."
Nông phụ đó bấy giờ mới chú ý mấy người bên cạnh, thấy ra vẻ người trong thành, con trai cũng tìm thấy rồi, người ta cũng xin lỗi rồi nên không tiện nói gì thêm, cười cười chuẩn bị dẫn trâu dẫn con đi về.
Mộ Dung Huýnh Tuyết bước tới lấy ra một xâu tiền đưa cho nông phụ, nông phụ cả kinh hỏi: 'Cô làm vậy là ý gì ?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết cười nói: "Đại thẩm, chúng tôi làm chậm trễ thời gian con trai bà về nhà, cái này là cho cậu bé mua vài xâu kẹo ăn chơi."
Nông phụ hơi ngượng, không lấy tiếng, miệng từ chối mãi. Mạnh Thiên Sở thấy nàng ta thuần phác như vậy, liền bước tới nói: "Đại thểm, chúng tôi trong huyện thành ra tìm Phó lão gia, vừa rồi nghe con trai Bảo nhi của bà nói họ lên kinh thành hết rồi, phải không?"
Nông phụ gật đầu, "Đúng vậy, đại khái đi khoảng 10 ngày rồi."
"Vậy bà biết Phó gia ngoại trừ có con trai, còn có con hay cháu gái gì không?"
"Phó gia chỉ có một con trai, 40 tuổi rồi mới sinh ra cậu đó, nên xem như bảo bối vậy."
"Vậy bọn họ lên kinh thành sao không để lại người nào coi nhà? Quản gia và người hầu đâu?"
"Tôi cũng nghe quản gia nói là những đầy tớ trong nhà được cho một tháng lương trở về nhà, chỉ lưu một đầy tớ già không có chỗ về ở lại trông nhà. Phó lão gia quả là người tốt."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, xem ra Phó Thanh Vân nhận được nhận xét rất tốt của dư luận trong vùng, bèn hỏi tiếp: "Chúng tôi vừa rồi gọi cửa, sao không có người nào trả lời?"
"Người giữ nhà chắc là lên núi hái thuốc rồi, thường trời sắp tối mới quay về."
"Trạch viện lớn vầy không ai trông, không sợ trộm vào nhà hay sao?"
"Chúng tôi ở đây đều là tá điền của Phó lão gia. Ông ta đối với chúng tôi rất tốt, chúng tôi tự nhiên không làm chuyện xấu xa đó. Hơn nữa, trong nhà có nuôi ba con chó dữ, không ai dám vào. Các vị nếu không có chuyện gì hỏi nữa tôi phải đi đây, tôi cần về nhà gấp làm cơm nữa."
"Bà giữ chút tiền này lại, coi như tiền nước bọt chúng tôi hỏi vậy." Mộ Dung HUýnh Tuyết nói, cố chấp nhét tiền cho nông phụ.
"Các vị còn hỏi gì nữa?" Nông phụ không dằn được đành thu lại, nhưng hỏi có chút chuyện vậy mà được bấy nhiêu tiền, bà ta hơi áy náy, hi vọng có thể giúp được thêm cho khách.
"Ta muốn hỏi là thím hôm nay có nhìn thấy nữ tử này đi đến thôn hay không?" Mạnh Thiên Sở đưa bức vẽ cho nông phụ xem.
Nông phụ vừa nhìn đã cười nói: "Cô này sao giống con gái út của Phó đại thúc ở đầu thôn phía đông của chúng tôi thế?"
"Hả?" Mạnh Thiên Sở và mọi người cùng hô lên cả kinh.
"Vậy khuê nữ của Phó đại thúc đó hiện giờ ở đâu?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Lúc tám tuổi vì trong thôn của tôi gặp nạn đói, Phó đại thúc có nhiều con, nuôi không nổi nên bán cho Phó lão gia làm nha hoàn rồi."
"Vậy hài tử đó tên gì?"
"Tiểu Liên, hình như là vậy."
Mạnh Thiên Sở không ngờ một xâu tiền lại hỏi ra được tin tức như vậy, cảm thấy rất đáng. "Vậy hiện giờ Tiểu Liên còn ở Phó gia không?"
"Không còn, dường như là vào bốn năm trước, Phó lão gia đến làm khách của bằng hữu ở kinh thành, đem cô này đến đó luôn rồi."
Mạnh Thiên Sở gật gù, thầm nghĩ nếu như khuê nữ này là Liên Nhi mà bọn hắn cần tìm, như vậy sao lại không biết Thúy Vân sơn trang ở đâu? Chẳng lẽ là quên rồi? Như vậy nàng ta đi về, sao không đến nhà cha mẹ của mình trước, mà tìm đến nhà chủ nhân khi xưa? Mạnh Thiên Sở càng nghĩ càng hồ đồ, dù sao cũng cảm thấy có cái gì đó không ổn, nên hỏi: "Vậy thím thấy cô nương đó vào thôn không?"
Nông phụ lắc đầu, thấy Mạnh Thiên Sở không hỏi gì nữa, bèn dẫn con trai mình đi.
"Sư gia, chúng ta hiện giờ làm sao đây?" Vương Dịch hỏi.
"Nếu như đã đến rồi, chúng ta vào thôn hỏi thử, có thể có người khác nhìn thấy cô ta."
Mọi người đều gật đầu, đi theo nông phụ đó vào thôn.
"Hay là chúng ta đến nhà của gia đình Liên nhi đó xem trước, có thể cô ta về nhà rồi." Mộ Dung Húynh Tuyết nói.
Mọi người đều tán đồng, không ngờ nông phụ lúc nãy không đi xa mấy, nghe lời này quay đầu nói: "Khuê nữ đó xem ra không về nhà đâu. Năm xưa khi bán cho Phó gia, chúng tôi đều biết kỳ thật cha cô ta không phải nuôi không nổi mấy người, mà vì nhà cô ta có 4 người con, chỉ có Liên Nhi là gái. Cha cô ta hiềm cô ta là con gái chỉ biết ăn không biết làm, nên bán cô ta. Lúc đó cô ta chỉ có 8 tuổi, dưới còn hai đứa em, nhỏ nhất chỉ ba tuổi, cô ta cầu cha đừng bán, nhưng cha cô ấy không chịu, nên người cô ta hận nhất là cha!"
"Thím làm sao biết cô ta hận cha? Dù gì đó cũng là cha ruột của cô ta mà." Mộ Dung Huýnh Tuyết nói.
"Khuê nữ đó tâm khí cao ngạo, từ nhỏ rất thông minh, đến Phó gia vì có con trai nhà họ Phó tuổi cũng tương đương, và Phó lão gia thích cô bé, nên dường như không coi là nha hoàn, mà còn mời tiên sinh về dạy chung với con trai mình. Sau đó, Phó lão gia cho cô ta về nhà thăm cha mẹ, cô ta nói đó không phải là nhà của mình nữa, vì kẻ bán cô ta không phải là người, cho nên các vị thấy cô ta còn quay về cái nhà đó nữa không?"
Mạnh Thiên Sở nghe nông phụ đó nói như vậy, cảm thấy cũng có đạo lý. Xem ra Liên nhi quả là rất hận cha mẹ của mình.
Mấy người vào trong thôn hỏi khá nhiều người, đều được đáp là không thấy. Trời gần tối rồi, Mạnh Thiên Sở nghĩ đại khái là Liên Nhi chỉ đến Thúy Vân Sơn trang ngoài thôn, không vào nhà trong thôn, khi thấy Thúy Vân sơn trang không có ai chắc là quay về huyện thành rồi. Hắn quyết định quay về huyện thành rồi tính sau.
Cả bọn về tới nơi thì trời đã tối hẳn. Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đến quán nhỏ ngoài nha môn ăn một chút đồ, còn chưa ăn xong thì Tịch cô nương lúc trưa đã đến.
Ả vẫn giữ vẻ mặt người ta thiếu tiền của mình. Mắt nhìn trời, lạnh lùng nói: "Ta ở khách sạn chờ các người cả ngày, các người không ngờ ở đây ăn tục uống bậy, nhàn nhã quá ha!"
Mạnh Thiên Sở vốn mệt đến đứt hơi, nghe vậy tức thời lửa giận bốc cao ba trượng: "Ê! Cô sao lại biết chúng ta không đi tìm? CÔ ở khách sạn hóng mát, chúng ta ở ngoài tìm cả ngày, khó khăn lắm mới ngồi ăn được một chút, cô có phải là muốn chúng ta chết đói không? Nếu không tin chúng ta, cô mang nhiều người như vậy ăn không ngồi rồi làm gì, tự đi tìm đi, chúng ta không tìm nữa!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết không ngờ Mạnh Thiên Sở lại bốc bừng lửa giận như vậy, giật nãy mình, mọi người đều bỏ đũa xuống, không dám ăn gì nữa.
Tịch cô nương đó cũng giật nãy mình, không ngờ một sư gia nho nhỏ ở huyện nha lại dám quát nạt mình như vậy, cũng ngẩn ngơ đứng nhìn.
Thị vệ đứng bên cạnh thấy Mạnh Thiên Sở quát chủ nhân mình như vậy, liền cất tiếng chửi thề, bước tới định giáng cho Mạnh Thiên Sở một quyền. Thiếp thân hộ vệ Chu Hạo ở bên cạnh giơ tay lên đỡ, chấn tên hộ vệ này lui về sau mấy bước, té ngồi bẹp xuống đất, trong khi Chu Hạo chẳng biến chút sắc mặt.
Hộ vệ đó tức giận, rút yêu đao ra định xông lên. Nhưng y cũng biết rằng lão đầu vừa rồi võ công cao tuyệt, bản thân cho dù có mấy thanh đao cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào, đang trong lúc do dự, thì Tịch cô nương hừ mạnh mũi: "Cút đi cho ta, còn hiềm chưa mất mặt đủ sao?"
Gã hộ vệ đó mới ấm ức thu đao lui lại.
Tịch cô nương nhìn lại Mạnh Thiên sở, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nói: "Ngươi to gan thật, không sợ ta giết ngươi sao?"
Mạnh Thiên Sở cười lạnh: 'Vậy giết đi, mấy ả tiểu thư con nhà quan các người xưa nay đều ngông cuồng càn rỡ như vậy hết, giết một người như chúng ta dễ dàng như giết một con kiến, muốn giết là giết."
"Ngươi không sợ chết?"
"Bị cô hoạnh họe và oan uổng như vậy, chi bằng để con chó của cô dùng kiếm đâm chết quách cho rảnh nợ."
Tịch cô nương từ trước đến giờ đều được vây quanh bỡi người dưới một mực nghe lời, quen quát nạt rồi, đột nhiên có người dạy dỗ một trận như vậy, rõ ràng là không thích ứng. Thấy Mạnh Thiên Sở nói vậy, ả suy nghĩ một hồi, không ngờ bật cười: "Vậy ngươi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi ta muốn nghe kết quả điều tra hôm nay của các người."
Mộ Dung Huýnh Tuyết và mọi người tưởng là nghe lầm, nhìn Mạnh Thiên Sở, thấy dáng vẻ của hắn rất tự nhiên, chuyên thân qua gát chân lên ghế, quay lại thấy bọn họ không động đũa, bèn hỏi: 'Ăn cơm đi, nguội ngắt rồi, các người còn chờ gì nữa?"
Ăn cơm xong, Mạnh Thiên Sở mang theo Chu Hạo theo bọn Tịch cô nương về khách sạn, nhưng người khác chia nhau về nghỉ.
Đến phòng của khách sạn, Chu Hạo vào trong quan sát trước, thấy không có gì nguy hiểm mới lui ra, đứng ngoài cửa thủ.
Tịch cô nương ra lệnh cho người dưới dọn một bình trà Bích loa xuân thượng hảo lên, sau đó dọn mấy món bánh tinh tế, rồi cho người dưới lui hết.
Mạnh Thiên Sở không ngờ mình còn được đãi ngộ thế này. Có câu vung tay nhưng không đánh mặt người cười, hắn tự nhiên không tiện làm căn nữa, cải biến thái độ ôn hòa hơn, vì dù sao người ta cũng cải biến trước rồi.
Biểu tình của Tịch cô nương dù sao vẫn còn lạnh lùng, chỉ có ngữ khí là hòa hoãn hơn: "Được rồi, ngươi nói đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT