Kỳ thật để quên đi một người quả thật là khó. Nhưng nếu cơ duyên xảo hợp, có thể sự tình sẽ không như vậy, đặc biệt là khi người con gái nào đó vốn không thuộc về nam nhân.

Trời giữa thu của Hàng châu se lạnh bất ngờ, nhất là khi du ngoạn bên cạnh Tây hồ, cái lạnh càng làm ta nhớ. Tây Hồ đẹp, cô nương xinh, những cái đó cũng đủ để hấp dẫn du khách từ bên ngoài tìm đến rồi.

Du khách nhiều hơn, sự tình trong nha môn tự nhiên phải nhiều hơn rồi. Phần lớn đó là những sự tình phiền toái. Mạnh Thiên Sở tâm tình không vui, suốt ngày cứ trốn sau sương phòng của nha môn. Thái Chiêu biết án mạng mấy ngày trước đã khiến Mạnh Thiên Sở phí rất nhiều công sức, cho nên những sự tình nhỏ một chút thì tự ông ta đi làm, không dám làm phiền Mạnh Thiên Sở nữa.

Trưa ngày ấy, Mạnh Thiên Sở trốn trong sương phòng uống tách trà mà Mộ Dung Huýnh Tuyết mang từ nhà đến, đang chuẩn bị thoải mái ngủ một giấc trưa, thì Mộ Dung Húynh Tuyết vừa rồi tranh thủ ra ngoài đã vội vã trở lại.

"Đừng ngủ nữa, lão gia muốn ngài đi rồi, nói là đã xảy ra chuyện lớn rồi!"

Mạnh Thiên Sở không lý gì, chỉ xua xua tay, nhắm mắt y như cũ. Mộ Dung Huýnh Tuyết gấp lên, bước tới đoạt lấy cái quạt của Mạnh Thiên Sở, đánh cho hắn một cái: "Nói rồi mà hỏng nghe, xem dáng vẻ của lão gia thật đúng là chuyện lớn rồi. Những ngày này phàm chuyện gì lão gia có thể làm được cũng tự giải quyết, đâu có khi nào đi gọi ngài đâu, mau dậy đi a."

Mạnh Thiên Sở bị nàng đánh một cái tỉnh cả người, chỉ đành đứng dậy vươn vai, sau đó thẳng người đi ra khỏi phòng, Mộ Dung Huýnh Tuyết vội vã theo sau.

Đến trước đại đường, Mạnh Thiên Sở thấy Thái Chiêu đang nổi nóng với các bộ khoái, bên cạnh có mấy người lạ đang đứng, nhìn bộ dạng ăn mặc có vẻ như là du khách, xem ra là có gốc gác. Đặc biệt là nữ tử trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ đứng cạnh Thái Chiêu, tuổi chừng 18, vóc dáng tuy cũng bình thường, nhưng dáng vẻ toát ra khí thế hơn người, cho dù là đứng đó không nói không rằng, nhưng người ở cả hiện trường đều cảm giác được.

Mạnh Thiên Sở bước tới, còn chưa nói chuyện, thì Thái Chiêu đã mở lời.

"Đây là Tịch cô nương từ kinh thành tới, còn vị này là Mạnh Thiên Sở Mạnh sư gia của chứng tôi."

Mạnh Thiên Sở thấy Thái Chiêu có biểu tình và lời nói như vậy, biết nữ tử này có lai lịch không nhỏ, vội khom người thi lễ, nữ tử đó không nhìn hắn cái nào, chỉ hừ mũi lạnh lùng: "Đừng có giở trò với ta, ngươi để bổn cô nương đứng ở đây thời gian lâu như vậy, chờ chỉ là người này đây ấy à? Mau chóng đem chuyện của ta giải quyết cho xong, ta còn đi nữa. Đây là địa phương quỷ gì mà nhỏ vậy, lại còn thúi nữa!" Nói xong còn khinh khỉnh nhìn Thái Chiêu.

Mạnh Thiên Sở vội vã chuyển thân lệnh cho người bên cạnh mang ghế cho cô nương họ Tịch này ngồi. Lúc này, một người trong bộ dạng thị vệ bên cạnh cô nương đó thô lỗ đẩy bộ khoái mang ghế tới, khinh thường nhìn cái ghế đó: "Ghế của các ngươi ở đây chỗ nào cũng cũ nát và dơ bẩn thế này. Ngươi có biết cái quần của tiểu thư nhà ta được làm từ lụa tốt nhất ở kinh thành hay không, làm hư rồi lương mười năm của ngươi không mua được cái quần này đâu."

Mạnh Thiên Sở cười cười, đối với loại người tự cho là cao sang này hắn không có gì để nói.

"Vậy cô nương muốn làm chuyện gì vậy?" Mạnh Thiên Sở khách khí hỏi.

"Thiếp thân nha hoàn Liên Nhi của cô nương chúng tôi không biết đâu, nhờ các người tìm dùm. Vốn chúng ta định chiều rời khỏi địa phương quỷ này, hiện giờ nha hoàn không tìm thấy, cho nên các người mau mau xuất động hết cả người đi tìm cho chúng ta, tìm thấy thì chúng ta sẽ đi gấp."

Nói chuyện vẫn là thị vệ đó. Mạnh Thiên Sở gật đầu, quay ra cho gọi họa sư của nha môn, "Vậy thỉnh các người mô tả dáng vẻ của nha hoàn đó để chúng ta vẽ lại rồi mang đi tìm."

Không ngờ cô nương đó nghe xong lập tức nổi giận đùng đùng: "Ngươi nói cái gì? Còn muốn tìm ngừơi vẽ cái gì mà vẽ? Chờ các ngươi vẽ xong thì trời tối luôn rồi, các ngươi ăn cái giống gì vậy? Sao mà hiệu suất làm việc thấp quá! Triều đình cấp bạc để các ngươi làm việc cho bá tánh vậy hay sao?"

"Ý của cô nương là bảo chúng ta tìm người không mục đích trên đường đó à? Các huynh đệ chúng ta đây không quen biết cô nương đó, cô bảo chúng ta làm sa tìm? Hơn nữa các vị không phải là người ở đây, cho dù có nói tên ra cũng không có ai nhận thức."

Mạnh Thiên Sở bắt đầu bực, vốn nghĩ câu nói gay gắt này sẽ khiến nữ nhân đó nhảy dựng lên, hầm hầm đi tìm người ở huyện Tiền Đường. Dù gì thì hắn cũng chán ghét loại người cậy thế như vậy, ả đi rồi hắn khỏe thân.

Không ngờ nữ tử đó bất ngờ một sư gia nhỏ nhoi như Mạnh Thiên Sở lại có gan phát biểu như vậy, và không hề giở giọng, ngẫm nghĩ một lúc, nói: 'Chỗ ta có hình vẽ của nha đầu chết bầm nay, nhưng chỉ có một bức, mọi người mau lên một chút, đừng để ta lo."

Mạnh Thiên Sở tiếp lấy bức vẻ từ chỗ thị vệ hung hăng đó, cũng không xem qua, nói: "Chúng tôi biết rồi, vậy thỉnh cô nương về khách sạn nghỉ chờ, chúng tôi sẽ lập tức cho người mang bức vẽ này đi tìm người, nhanh chóng báo lại cho cô nương."

Cô nương đó gật đầu, vừa định đi thì quay lại: "Bức vẽ này là bức nha đầu đó thích nhất, bình thường bảo quản rất kỹ, ta nếu không gấp tìm nó, sẽ không đưa bức họa này cho các ngươi đâu. Các người đừng có làm hỏng đó, cẩn thận lắm mới được."

Mạnh Thiên Sở phát hiện cô nương này khi nói đến nha hoàn đó, ngữ khí hơi nhu hòa, nhưng biểu tình vẫn lạnh lùng giống như ai thiếu của ả mấy nghìn lượng bạc vậy.

"Cô nương nếu như nói vậy, Mạnh mỗ đương nhiên dặn người bên dưới vô cùng cẩn thận vậy."

Cô nương đó trước khi đi còn quay nhìn bức họa trong tay Mạnh Thiên Sở, thở dài một hơi, "Mọi chuyện nhờ ở các vị, ta ở khách sạn chờ tin."

Người ở hiện trường đều không ngờ cô nương đó còn có thể nói chuyện khách khí như vậy, đều hơi bất ngờ, sững sốt chưa kịp hồi thần, chỉ có Mạnh Thiên Sở vội cười nói: '"Cô nương yên tâm."

Tiễn đám người đáng ghét này đi, Mạnh Thiên Sở cuối cùng có cơ hỏi hỏi Thái Chiêu về gốc gác của cô nương này.

Thần tình của Thái Chiêu rất khẩn trương: "Ta cũng nghe thị vệ đó nói, rằng cô nương họ Tịch đó là con của một vị quan tứ phẩm ở kinh thành, nhưng điều chủ yếu chính là mẹ cô ta là biểu muội của ti lễ giám chưởng ấn thái giám, hán đốc của Đông hán, đại hồng nhân của hoàng thương - Ôn Tuyền. Sư gia nói ta không toát mồ hôi lạnh khắp người sao được?"

Mạnh Thiên Sở cười suýt nín thở, cố làm mặt nghiêm, gật đầu nói: "Đại khái tôi đã đoán được mấy phần gốc gác của cô nương đó rồi, quả nhiên không nhỏ."

"Vậy chúng ta hãy làm nhanh chuyện đó, loại người này đắc tội không được đâu."

"Cái gì mà nói là đắc tội không được, vừa rồi Mạnh sư gia chúng ta không phải đã đắc tội rồi hay sao?" Mộ Dung Huýnh Tuyết ở bên cạnh xoi mói, mọi người đều không nhịn được cười.

Mạnh Thiên Sở gọi hết huynh đệ bộ khoái lại, do chỉ có một bức vẽ nên hắn cần phải cho mọi người nhận rõ người trong đó mới tiện đi tìm.

Mạnh Thiên Sở mở bức họa, mọi người xem xong đều cả kinh, người vẽ bức tranh này có thủ bút rất thành thục và thâm hậu, vừa nhìn đã biết một đại họa sư, và người torng tranh cũng diễm lệ như một bức mẫu đơn.

"Oa, sư gia, ngài vừa rồi nên mở bức tranh này ra xem trước mặt nữ nhân đó, hiện giờ thảm rồi." Một bộ khoái nói.

"Vì sao?" Mộ Dung Huýnh Tuyết vẫn còn hứng thú xem mỹ nhân trong tranh, buột miệng hỏi.

"Làm gì có nữ tử xinh đẹp như thế này làm nha hoàn chứ? Xem ra ắt là thân thích gì của cô nương lúc nãy rồi."

"Nói cũng phải, hiện giờ làm sao đây?" Mộ Dung Huýnh Tuyết ngẩn đầu nhìn Mạnh Thiên Sở hỏi.

Hắn mỉm cười, "Cái này không trách chúng ta, bức vẽ là do cô ta cung cấp, nếu là sai thì đâu phải chúng ta sai. Chúng ta cứ án chiếu theo bức họa cô ta đưa đi tìm người, nếu tìm không thấy cũng không thể trách chúng ta. Dù gì chuyện đại loại thế này chúng ta đừng mang vào thân, nữ tử đó xem ra không phải là tay vừa."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nhìn hắn, định nói gì đó lại thôi, nhìn vào bức họa đến ngẩn người. Mạnh Thiên Sở bước tới cạnh nàng, khẽ hỏi: "Gì thế, có gì cứ nói đi?"

"Tôi chỉ kỳ quái là cô nương đó rất cuồng vọng, nếu như không thấy nha hoàn đâu không cần phải tự đi báo án, sai người khác làm là được rồi. Kế nữa, cô nương này tuy nhìn chúng ta như nhìn thứ dơ bẩn gì đó, nhưng khi nói về nha hoàn đó thì có vẻ mặt lời nói rất khác, do đó tôi cảm thấy..."

"Do đó cô cho rằng nha hoàn và cô nương này có tình cảm không phải như quan hệ chủ tớ bình thường?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu: "Hơn nữa tôi nghĩ đây chỉ là bức vẽ của nha hoàn, cô ta sao lại quan tâm đến nha hoàn đó dữ vậy, đến báo án mà còn mang theo bức vẽ của cô ả luôn?"

"Được rồi, chúng ta không nói nhiều chi nữa, các huynh đệ đã xem xong bức họa rồi, chúng ta nhanh chóng đi tìm người thôi, nếu người thật mỹ lệ như bức vẽ, e rằng đã có chuyện xấu gì đó xảy ra rồi."

Mọi người nghe Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết nói vậy, cảm thấy chuyện trọng đại, không để lỡ được, nên vội đi tìm người.

Tuy nói Nhân Hòa huyện nhỏ, nhưng do ở cạnh Tây Hồ, du khách và người ngoài đến rất đông, lại đang ở tiết trời du ngoạn, nên người đi đường rất đông, qua lại không ngớt.

Mạnh Thiên Sở, Vương Dịch và Mộ Dung Huýnh Tuyết mang ba bộ khoái tìm cả ba thời thân, lần hết từng nhà, tửu quán, khách sạn, tiệm buôn, thậm chí nhà riêng cũng tìm, nhưng không có manh mối gì.

Mọi người cuối cùng mệt mỏi, tìm đến một tiệm trà ngồi nghỉ. Lão bản đó vừa thấy mấy người Mạnh Thiên Sở đã nhiệt tình bước tới chào mời.

"Mạnh sư gia, trời thế này mà các vị còn ra ngoài làm việc?" Trong lúc nói chuyện đã rót trà mời.

Mạnh Thiên Sở uống cạn tách trà, ông chủ vội xách bình đi châm đầy cái khác.

"Đúng a, ban ngày nóng thế này tốt nhất là ở nhà hóng mát, nhưng không thể không ra ngoài làm, nếu không thì sao bảo mệnh của sai dịch trong nha môn khổ thế này chứ."

Mạnh Thiên Sở cứ lo uống trà, Vương Dịch đành tiếp lời.

Ông chủ quán cười ha hả, "Các vị là quan sai, biết cái gì là quan sai không? Là người làm ăn lương công, các vị nếu mệnh khổ thì lão bá tánh chúng tôi làm sao sống chứ?"

"Vương lão bản nói phải lắm, chỉ là chúng tôi cũng có cái khổ riêng ấy mà." Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng nói theo.

Ông chủ quán gật đầu, đột nhiên nhìn thấy bức họa cạnh Mạnh Thiên Sở, cầm lên xem, mọi người đều là người quen trong huyện, nên Mạnh Thiên Sở cũng không ngăn trở.

Ông chủ quán xem xong bức vẽ, nói: "Bức họa này vẽ tuyệt thật."

"Đúng vậy, ông coi là ai vẽ thế?" Mạnh Thiên Sở cười bảo.

"Tôi không rành về họa, còn về ai vẽ ra thì tôi là người thô kệch càng không thể biết." Ông chủ trả bức vẽ lại cho hắn.

"Vậy ông sao biết bức vẽ này tuyệt?"

'Thì vẽ rất đẹp, so với người thật y như đúc."

Mạnh Thiên Sở nghe thế giật mình, lấy lại tinh thần ngay, "Vương lão bản, ông có phải là gặp cô nương trong bức vẽ đó rồi?"

Lão bản gật đầu, mọi người cũng lên tinh thần, thoắt cái vây quanh lão bản, khiến ông ta giật mình hoảng hốt. "Các... các người, các ngươi định làm gì?"

Mạnh Thiên Sở cười, "Ông chủ đừng sợ, chúng ta cả ngày cực khổ thật ra là tìm cô nương này, nếu ông gặp rồi thì chúng ta tự nhiên phải hỏi ông thôi."

Lão bản nghe hắn nói vậy, thở phào, "Làm tôi giật cả mình, đại khái khoảng 4 thời thần trước tôi có nhìn qua cô này, vào thời điểm ăn sáng gì đó."

"Vương lão bản nói tình huống cụ thể đi." Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho Mộ Dung Huýnh Tuyết ghi lại lời của ông chủ này.

"Các vị cùng biết đó, gần đây trời oi bức ban ngày lạnh ban đêm, ở đây do không khí mát mẻ nên du khách rất nhiều, chuyện làm ăn của tôi cũng khá lên, do đó dọn hàng ra rất sớm. Sáng sớm nay khi tôi và con trai vừa bày hàng thì cô nương đó đã đến."

"Lúc đó cô ta có đến với người nào không?" Mạnh Thiên Sở hỏi.

"Chỉ mình cô ta, lúc đó vốn không có ai, cho nên ngồi một mình uống trà chỗ tôi, tôi nhớ được."

"Ông nói tiếp đi."

"Mới đầu con trai tôi phát hiện ra cô ấy, bỡi vì nó nói cô đó rất dễ nhìn, nên tôi mới chú ý một chúc. Bình thường chỗ tôi khách nhiều lắm, tôi không thể nhớ ai đến đây uống trà đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play