Hôn lễ cử hành đúng
thời gian, một mình Kiều Tịch ở trong phòng hóa trang, cô mặc áo cưới
trắng như tuyết đứng trước gương, cô thấy mình trong gương, trên đầu đội vải mỏng trắng cài ngọc lục bích, tóc dài vấn lên, cái trán cao, trang
điểm tinh xảo hoàn mỹ tôn lên ngũ quan dịu dàng xinh đẹp của cô.
Mắt chưa tô mà sáng, môi chưa điểm mà đỏ.
Xinh đẹp như vậy, cô thấy mình cũng thấy hơi xa lạ, đây chính là hôn nhân sao?
Tư thái xinh đẹp nhất của người phụ nữ trong ngày kết hôn, chỉ để hấp dẫn người mình yêu.
Cô giơ tay lên chạm một cái lên mái tóc của mình, khẽ mỉm cười, ánh cười nơi đáy mắt không ngừng hiện lên, thật sự thần kỳ.
Thực ra, trước kia cô chưa từng tưởng tượng ngày mình kết hôn sẽ có dáng vẻ gì, bởi vì không mong đợi tình yêu, cho nên cũng không ảo tưởng, mà
từ sau khi biết chuyện hôn lễ, mỗi ngày cô đều nghĩ về chuyện này.
Cô phải lập gia đình rồi.
Không phải từ trước đến giờ mình cho rằng đám cưới bình thường, tìm một
người kết hôn sinh con sống hết cả đời này, mà kết hôn với Kỷ đại nhân
cô yêu, thật khó tưởng tượng, một năm trước, cô còn không biết anh là
ai, nhanh như vậy, cô sẽ gả cho anh, nhưng đáy lòng cô không có chút do
dự và lo lắng, chỉ tràn đầy bình yên và ấm áp.
Cốc cốc ——
Cửa được gõ vang, Kiều Tịch quay đầu nói: "Mời vào."
Nắm cửa được mở ra, có người thò vào đầu, ". . . . . . Nặc Bảo."
Kiều Tịch thấy A Nặc thì mỉm cười, vẫy tay với bé: "A Nặc mau vào đi."
A Nặc mặc vét tây đen được làm riêng, nơ màu đỏ, bé rón rén bước vào, đi tới cạnh Kiều Tịch thì mở đôi mắt to ngập nước nhìn cô, vô cùng dễ
thương.
Kiều Tịch kéo tay của bé ngồi xuống sofa dài, cười nựng mặt của bé: "A
Nặc hôm nay thật đẹp trai, cám ơn A Nặc làm hoa đồng của cô nha."
A Nặc chẹp miệng: "Không cần khách khí."
Trẻ con dù sao cũng sẽ không che giấu được cảm xúc, thấy bé mất hứng, liền hỏi: "A Nặc không vui sao?"
A Nặc không chịu nói.
Kiều Tịch biết A Nặc ngoan ngoãn, nhưng đụng phải cái gì không muốn nói, là thế nào cũng không hỏi ra được, vì vậy cô đổi một cách hỏi: "Là bởi
vì cô sắp kết hôn sao?"
Đợi một lát, A Nặc lắc đầu.
"A, có phải vì gần đây cô không chơi cùng con, A Nặc giận cô sao?"
A Nặc ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt long lanh đen như mực, mắt người nhà họ Kỷ đều đen tuyền rất đẹp, không đen như mực giống Kỷ Thừa An, mắt A Nặc rất trong trẻo, làm cho người ta vừa nhìn trái tim liền tan một nửa,
đặc biệt khiến người ta thương yêu, A Nặc đứng ở trên ghế sofa, ôm lấy
cổ Kiều Tịch, tựa đầu lên vai cô, hành động này khiến Kiều Tịch hơi bất
ngờ, A Nặc còn nhỏ, nhưng thật ra thì đặc biệt tự lập, động tác nũng nịu lệ thuộc như vậy bé đã từng phản đối cô làm, cô ôm lấy thân thể nho nhỏ của bé, vỗ lưng của bé: "A Nặc?"
A Nặc ôm cổ cô, nhỏ nhẹ nói: "Nặc Bảo, sau này cô có tiểu bảo bảo, sẽ không yêu con nữa sao?"
Kiều Tịch nghe được lời bé nói, trong nháy mắt đã hiểu, cô tách bé ra,
chỉ thấy A Nặc cúi đầu, miệng mím chặt, cô cảm thấy có chút buồn cười:
"A Nặc thì ra vì chuyện này nên không vui sao? Chẳng trách gần đây cô
không tìm con mà con cũng không tới tìm cô."
A Nặc nghe ra cô trêu chọc, mắt nhất thời đỏ lên, Kiều Tịch thấy thế
không dám đùa nữa, vội ôm bé, "Đừng khóc, đừng khóc, A Nặc đừng sợ, Nặc
Bảo có em bé cũng vẫn yêu A Nặc, không phải trước kia Nặc Bảo đã đồng ý
với con, về sau sẽ yêu con như mẹ vậy, nào có người mẹ nào bên nặng bên
nhẹ đâu, ngược lại A Nặc khiến cô hơi thất vọng nha, trong lòng con có
tâm sự tại sao không nói với cô chứ, có phải không tin tưởng cô nữa
không?"
"Con tin Nặc Bảo, vì cảm thấy mất thể diện thôi, con lớn như vậy rồi, tranh giành tình cảm với em bé có phải không tốt không?"
"Sao có thể chứ, trong mắt cô A Nặc vĩnh viễn là trẻ con, làm nũng là
đặc quyền, không có gì mất mặt hết, cô đồng ý với con, cho dù em bé của
cô ra đời, cô vẫn yêu con, sẽ không lạnh nhạt với con."
A Nặc buông cô ra, "Vậy về sau con có thể tiếp tục gọi cô là Nặc Bảo được không?"
Kiều Tịch cười, cô đã sớm tự dẫn mình vào cái tên Nặc Bảo này, gật đầu một cái: "Dĩ nhiên có thể, cô vẫn là Nặc Bảo của con."
A Nặc nghe thấy vậy thì cười ngọt ngào, "Nặc Bảo tốt nhất!"
Kiều Tịch vươn tay điểm một cái lên mũi của bé, cũng nở nụ cười.
Một lát sau, A Nặc nghiêng đầu nói: "Đúng rồi, chú muốn con nói với cô, chú cố ý mời người tới giúp Nặc Bảo."
"Hả? Là ai vậy?"
"Con cũng không biết, chú nói bọn họ sẽ tới ngay thôi."
Lúc Kiều Tịch vẫn đang nghi hoặc, cửa được mở ra, có hai người đi vào,
người đầu tiên tiến vào mặc chiếc váy xanh lam ôm lấy vóc người xinh đẹp uyển chuyển, cô sơn móng tay hồng chống eo, đứng trước mặt bọn họ cười
nói: "Nha, Tiểu Tịch, cậu sinh ra đứa con trai lớn như vậy từ khi nào
vậy, không ngờ, sớm nói thì mình đã mang tặng cậu bao lì xì rồi."
"Vậy cậu bao hai phần luôn nhé." Người kia đứng bên cạnh cô mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt cười nói.
Kiều Tịch nhìn trái nhìn phải, nhất thời cũng ngây người.
Hà Cửu đi lên trước huơ tay ở trước mắt cô, "Sao vậy, vui vẻ tới ngốc luôn rồi hả?"
Lúc này Kiều Tịch mới bình thường lại, lập tức vươn tay ôm lấy họ, "Học tỷ! Tùy Ý!"
Hai người vội vàng ôm lấy cô, Lâm Tùy Ý vội vàng kéo cô ngồi xuống, "Bây giờ cậu đang mang thai đó, không thể như vậy, mau ngồi xuống."
Kiều Tịch rất vui, kéo tay hai người không buông, kể từ khi cô rời khỏi
công ty Vĩnh Hứng, chưa gặp lại hai người, chỉ có thể thỉnh thoảng biết
tình hình gần đây của bọn họ trên QQ, gặp được cả hai thế này, trong
lòng có vô số lời nói muốn nói với bọn họ, thế mà Hà Cửu lại ra dấu tay
dừng lại, "Cậu bình tĩnh một chút đi."
"Đầu tiên, ép nước mắt muốn chảy ra lại cho mình, cậu biết người ta phải trang điểm cho cậu bao lâu không? Khóc một phát là xong luôn rồi."
Kiều Tịch vội vàng dừng nước mắt, đúng, bốn giờ cô đã thức dậy, trang
điểm mấy giờ không thể bị phá hủy, cô lập tức ngẩng đầu lên cố gắng thu
nước mắt trong hốc mắt lại.
"Tiếp theo, hai chúng mình đi vào nhưng bị một người phụ nữ dặn đi dặn lại, không thể để cậu xúc động, cậu đang mang thai."
Nhất định là chị Trần rồi, Kiều Tịch thu nước mắt lại, lúc này mới nhìn
bọn họ, "Mình thực sự rất vui, cậu còn đầu tiên, tiếp theo gì chứ."
"Mình còn chưa nói xong đâu, sau đó. . . . . ." Hà Cửu chuyển mắt một
cái, nhìn A Nặc cạnh cô, "Bé trai xinh đẹp này là ai vậy, khi trưởng
thành nhất định làm mê mệt chết bao nhiêu người, cười với chị một cái
đi."
A Nặc núp sau lưng Kiều Tịch, thấy Hà Cửu giơ móng vuốt sói ra, nhanh chóng nhảy xuống ghế sofa chạy ra ngoài.
"Ai da, sao lại chạy rồi hả, chị đâu đáng sợ đâu."
"Cậu xem cậu sơn móng tay hồng, còn không dọa người ta sao hả." Lâm Tùy Ý mắng Hà Cửu một câu, cầm tay Kiều Tịch, "Tiểu Tịch, không ngờ cậu là
người đầu tiên kết hôn trong ba chúng ta."
Kiều Tịch cười, "Mình cũng không ngờ, mình vốn cho rằng mình có thể sẽ cô độc cả đời."
"Phi phi phi, ngày đại hỉ nói cái gì đó." Hà Cửu nói.
"Đúng, đừng nói những lời không may, khi mình vừa mới bước vào suýt chút nữa không nhận ra cậu, nhìn thấy cậu bây giờ mình cũng rất hạnh phúc,
thật tốt mà."
Kiều Tịch mím môi cười, hai gò má ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.
Lúc này Lâm Tùy Ý buông mi xuống, "Tiểu Tịch, chuyện của Thẩm Phong, mình vẫn chưa thể nhận lỗi trực tiếp với cậu. . . . . ."
"Đừng nói ahhh... " Kiều Tịch cầm tay của cô, "Mình chưa từng trách cậu, chẳng qua mình nghe nói một chuyện."
Lâm Tùy Ý chớp mắt mấy cái, "Hả?"
Kiều Tịch chuyển giọng, "Hình như người nào đó đã tìm được bạn trai, thiên sứ áo trắng, không đúng, nha sĩ áo trắng đấy."
Lâm Tùy Ý giận nhìn Hà Cửu, "Mình định muốn tự nói với cậu, miệng Hà Cửu quá nhanh mà."
Hà Cửu phất tay, cố làm giọng đau lòng: "Ai nha, vẫn là mình làm sai,
khiến hai cậu giận dỗi nhau, nếu không âm thầm tự trách mình, để các
người bồi dưỡng tình cảm, mình đây giúp các người còn không muốn, mình
làm người tốt lại thành làm chuyện xấu."
Kiều Tịch và Lâm Tùy Ý nhìn nhau, hai người cười cùng vươn tay bóp đùi
Hà Cửu một cái, cùng lúc nói: "Cái người này ngứa mồm rồi nha!"
"Đau! Hai chị của tôi, cửa kìa!"
Ba người chơi đùa, cửa bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc: "Kiều Tịch, mở cửa."
Cô chưa kịp đáp lời, có người gấp gáp kêu: "Thiếu gia, dịu dàng một
chút, không dụ dỗ được, bên trong sẽ không mở cửa, tôi dạy cho cậu, cậu
kêu cô Kiều là bảo bối, giọng nói càng nhẹ nhàng càng tốt, giọng điệu
càng dài càng tốt ——"
Kiều Tịch đứng lên, vừa mới đi được một bước bị Hà Cửu ngăn lại, "Hôm
nay mình và Tiểu Ý là người nhà mẹ của cậu, cửa này không thể tùy tiện
mở ra."
Trong nháy mắt Kiều Tịch hiểu, đảo mắt một cái gật đầu đáp ứng.
Hà Cửu đến cạnh cửa, "Ai nha, anh nói mở liền mở sao, không hiểu quy tắc sao?"
Giọng nam ngoài cửa có chút uất ức, "Bao lì xì đã chuẩn bị xong, nhưng
quá dầy, nhét vào không đủ, cô mở cửa ra, chúng tôi vào cho cô được
không?"
"Không được, gọi chú rể mang giấy cam đoan sau khi cưới đến." Lâm Tùy Ý nói.
Kiều Tịch nhỏ giọng hỏi: "Cái gì là giấy cam đoan sau khi cưới?"
"Không phải chứ, cậu không tăng yêu cầu với anh ấy à? Tam tòng tứ đức cái gì?" Hà Cửu hỏi cô.
Kiều Tịch thấy vẻ mặt Hà Cửu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thì rụt
cổ một cái, "Không cần thiết mà." Kỷ đại nhân muốn sẽ đồng ý với cô,
không thể thì cô dùng cách gì cũng không được, giấy cam đoan thỏa thuận
cái gì chứ, hoàn toàn không cần.
Hà Cửu trừng mắt nhìn cô, sau đó nói ra ngoài cửa: "Vậy tôi nói một câu, chú rể nói theo tôi, " cô hắng giọng, "Bà xã ra ngoài muốn cùng ——"
Không đợi cô nói xong, giọng nói lành lạnh ngoài cửa vang lên, "Để tôi phá."
Vừa dứt lời, ầm một tiếng, có người phá nát cánh cửa gỗ, vóc người hơn
một mét chín đứng ở trong phòng thật sự bắt mắt, anh gãi gãi sau gáy,
"Ai nha, cô Kiều hôm nay thật xinh đẹp, ha ha, gì kia, thiếu gia có lệnh tôi không thể không theo, không hù cô chứ."
Hù khóc không được! Cánh cửa gỗ bền chắc như vậy, một phát cậu đã phá hỏng còn không nghịch thiên quá rồi sao!
Hà Cửu và Lâm Tùy Ý đều ngây người, Kiều Tịch lấy lại tinh thần bước ra
một bước, vui mừng kêu: "A Nhất!" Kể từ khi biết chuyện của anh, cô lo
lắng không thôi, sau đó lại biết anh bình an ở nước ngoài dưỡng thương
không thể trở về nên vẫn chưa gặp anh, không ngờ hôm nay anh trở lại, cô đi tới trước mặt anh, nhìn anh trên dưới, ân cần hỏi: "Vết thương của
cậu thế nào rồi? Xô cửa như vậy sẽ không gây ảnh hưởng gì chứ?"
"Tôi không sao, có điều cô Kiều——" anh bĩu môi chỉ phía sau cô.
Kiều Tịch không kịp xoay người, bả vai liền bị nắm lấy, xoay người một
cái, đầu va vào lồng ngực Kỷ Thừa An, anh khom người, bế Kiều Tịch theo
kiểu công chúa ra khỏi phòng.
"Wow, phương thức thô bạo đơn giản như vậy, đặc biệt đẹp trai!" Hà Cửu nhìn bóng lưng của bọn họ thở dài nói.
Lâm Tùy Ý đứng ở bên cạnh gật đầu một cái, "Chẳng trách Tiểu Tịch có thể bị thu phục."
Hai người nhìn nhau, cười phá lên, đuổi theo bọn anh.
Kiều Tịch ôm bả vai Kỷ Thừa An, ý cười trên môi không ngừng được, anh
mặc trang phục chú rể, tóc ngắn vuốt lên, càng thêm tuấn tú mê người, cô biết anh muốn ôm cô tới hội trường hôn lễ, len lén ghé vào lỗ tai anh
nhẹ nói: "Đợi lát nữa trao nhẫn phải hôn đó nha."
Kỷ Thừa An nghe vậy hơi cau mày, anh không thích thân mật trước mặt mọi
người, nói: "Buổi sáng không phải hôn rồi sao." Lát nữa còn hôn nữa hả?
Vậy có thể được sao!
Kiều Tịch chu miệng lên: "Vậy sau này cũng không hôn!"
Kỷ Thừa An: ". . . . . . Được."
Kiều Tịch trừng mắt, "Anh nói cái gì?"
Kỷ Thừa An cúi đầu liếc cô một cái, anh dừng bước, cúi xuống hôn cô dưới ánh mắt đầy tức giận của cô.
Cả đám phía sau đều ngây người, chị Trần phản ứng kịp vội vàng cản người phía sau, để bọn họ dừng bước không đi về phía trước nữa, A Nhất yên
lặng nói: "Thiếu gia thật là mạnh mẽ, khí phách này! Emma, tôi rất hâm
mộ cô Kiều!"
Chị Trần nghe thấy A Nhất nói: "Là Nhị phu nhân, không phải cô Kiều, đổi cách gọi đi!"
"Đúng, đúng."
Mấy phút sau, Kỷ Thừa An ngẩng đầu lên tiếp tục đi về phía trước, Kiều
Tịch bị hôn đến chóng mặt, đến cửa hội trường, Kiều Tịch phản ứng kịp đỏ mặt gõ lồng ngực anh, "Anh, anh vừa mới làm cái gì vậy, em cũng chưa
nói hôn ngay lập tức."
Kỷ Thừa An buông cô xuống, chầm chậm nói: "Anh thấy em không chờ được nữa."
Ai không thể chờ chứ!
Không đợi cô phản bác, Kỷ Thừa An nghiêng đầu nói với cô: "Anh đi trước."
Kiều Tịch khẩn trương, cắn môi dưới gật đầu một cái.
Kỷ Thừa An nắm vặn cửa, trước khi đi nhẹ nói: "Anh ở bên trong chờ em."
". . . . . . Được."
Sau đó, Kỷ Thừa An vào hội trường, chị Trần mang đồ trang điểm vội vàng
trang điểm lại cho Kiều Tịch, vừa làm xong, một người đàn ông trung niên đi từ phía sau đến gần cô, "Tiểu Hi."
Kiều Tịch ngẩng đầu lên, là chú của cô, từ nhỏ cô nhờ chú nuôi, mười mấy tuổi mới trở về nhà, những năm đó đều sống cùng cô chú, chú phải ra
ngoài làm ăn, rất ít khi trở về nhà, nhưng chú đối xử với Kiều Tịch rất
tốt, nếu không phải khi đó cô bệnh nặng, chú gánh vác không được nữa,
chú cũng không đưa cô về nhà, còn nữa, cũng rất nhiều năm rồi cô chưa
gặp chú.
Chú Kiều Tịch nhìn cô, cười ha ha, "Ai gu, Tiểu Hi trưởng thành rồi, phải kết hôn rồi."
"Chú ——" thiên ngôn vạn ngữ, cô cũng chỉ nói được câu này, mà chú, nhất định là do Kỷ Thừa An đặc biệt vì cô mà mời tới.
Chú Kiều Tịch cười thật thà, nếp nhăn ở khóe mắt hiện lên, “Vui vẻ lên,
hôm nay là ngày vui của con, để chú tiễn con." Ông không hỏi cô bất kỳ
câu gì về tình cảnh bây giờ của cô, càng không nói chuyện cha mẹ của
Kiều Tịch.
Kiều Tịch cảm kích ông đã thông cảm cho cô, cười gật đầu một cái, khoác tay vào khuỷu tay chú.
Tiếng nhạc vang lên, cửa mở ra.
Giẫm lên thảm đỏ, cô kéo cánh tay chú, dưới đôi mắt chúc phúc của bạn
thân, từng bước từng bước đi về phía người cô thích nhất trên cuộc đời
này.
Kỷ Thừa An nghe thấy tiếng cửa, xoay người nhìn lại.
Ánh mắt bọn họ giao nhau, khóe miệng cong lên, chú đặt tay cô vào trong tay anh.
Đời này, chúng ta mãi mãi yêu nhau, anh (em) tôn kính em (anh), tin tưởng em (anh), yêu em (anh).
Bất luận tương lai tốt hay xấu, anh (em) sẽ luôn ở bên em (anh), giây
phút chúng ta nắm tay nhau, em (anh) sẽ giao sinh mệnh của em (anh) cho
anh (em), mãi không xa rời.
Bất luận xảy ra ra chuyện gì, chúng ta sống chết có nhau.
Tôi đồng ý.
Tôi đồng ý.
Bọn họ tuyên thệ ở trước mặt mọi người, nghiêng người hôn nhau, ấn chứng lời thề của bọn họ.
Mặc dù cuối cùng khi hôn Kỷ đại nhân quá mức kích động, chung quy vẫn
rất viên mãn, cả buổi hôn lễ Kiều Tịch đều đỏ mặt, tạo sự cố lớn nhất
của người trong cuộc, vẻ mặt tựa như mời rượu người khác.
Nhìn Kỷ Thừa An, Kiều Tịch vẫn chậm rãi bật cười, thì ra đây chính là
yêu, bạn chỉ nhìn người kia thôi, đáy lòng sẽ mừng rỡ y như nở hoa vậy.
*****
Một ngày nào đó sau khi cưới ba tháng, Kiều Tịch dẫn Kỷ Thừa An trở về
nhà, Kiều Tịch và Kỷ Thừa An đi thăm mộ, đặt đồ lễ và hoa trước bia mộ,
hôm nay, là ngày giỗ của ông nội.
Kiều Tịch đã lộ bụng bầu, cô kéo tay Kỷ Thừa An, đứng trước mộ, nghĩ một lát nói: "Ông nội, đây là Kỷ Thừa An, chúng con kết hôn rồi, ông xem,
con có em bé nữa, con rất hạnh phúc, người cứ yên nghỉ."
Lầm bầm lầu bầu như vậy, có phải hơi lạ không? Kỷ đại nhân có thể cho rằng tinh thần cô có vấn đề không?
Cô ngẩng đầu lén nhìn Kỷ Thừa An, lúc này, Kỷ Thừa An buông tay cô ra,
thắp nén hương, xoay người lại nắm tay cô, vẻ mặt trang nghiêm, "Ông
nội, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn anh, há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ tựa đầu vào cánh tay anh, cười nhẹ.
Lúc rời khỏi khu mộ, Kiều Tịch đứng ở cạnh xe, có chút lưu luyến không nỡ nhìn về phía mộ ông nội.
". . . . . . Kiều Tịch?"
Kiều Tịch nghe thấy có người gọi cô, nghiêng người nhìn lại, là Kiều
Vọng! Không chỉ có cô ấy, còn có cha Kiều và mẹ Kiều, mấy tháng ngắn
ngủn, bọn họ già đi không ít, có thêm rất nhiều tóc trắng, tinh thần
cũng không bằng ngày trước, già hơn đến 4, 5 tuổi, có điều cô hiểu ra
rất nhanh, khi đó bọn họ chắc thiếu rất nhiều nợ, cho nên mới muốn dùng
cô, nghĩ tới chuyện này, lòng Kiều Tịch giống như bị kim đâm, hô hấp
cũng nặng thêm mấy phần, cô xoay mặt, vừa định rời đi, mẹ Kiều chạy cực
nhanh đến bên cạnh cô, nhưng không cách cô quá gần, bà nhìn Kiều Tịch
trên dưới trái phải nhiều lần mới dò xét mở miệng nói: "Có em bé rồi à?"
Kiều Tịch gật đầu một cái.
"Mấy tháng?"
". . . . . . Hơn năm tháng rồi."
Mẹ Kiều cười một cái: "A, vô cùng tốt."
Lúc này cha Kiều đi tới, trên mặt cố nở nụ cười, "Con gái, xe này không tệ."
Kiều Tịch nhìn ông, ánh mắt lập tức đông lạnh, nghe thấy mấy lời kia,
càng thêm buồn nôn, cô mở cửa xe muốn đi vào, nhưng Kiều Vọng lại kêu cô lại, "Kiều Tịch, anh họ chết rồi."
Động tác Kiều Tịch dừng lại, cô không quay đầu lại, "Tôi biết."
"Chị biết?" Kiều Vọng đi tới bên cạnh cô, đáy mắt đều là căm hận, "Chị biết mà tại sao không đến tang lễ!"
Kiều Vọng nhìn trang phục của cô, còn cái xe giá trị không nhỏ, lửa giận không ngừng phun trào, "Anh họ chết rồi, sao chị có thể sống tốt thế
này!" Tại sao chị ta có thể sống vinh quang như vậy, mình lại phải lao
tâm lao lực làm việc, không công bằng, quá không công bằng!
"Vậy tôi nên như thế nào?" Kiều Tịch nhìn cô, đáy mắt lạnh lùng, "Chẳng
lẽ tôi phải sống không bằng chết, sau đó chết thảm nơi đầu đường mới
được sao?"
"Chị biết anh họ đối với chị ——"
"Tôi biết," Kiều Tịch ngắt lời cô, "Cho nên tôi cũng biết, anh ấy sẽ
không muốn tôi sống cuộc sống như thế, cả đời sống trong hối hận và oán
niệm, giống như một cái xác không hồn,