"Cha quả nhiên không nhìn lầm con, Đường, nếu như lần này có thể loại bỏ nhà họ Kỷ, khu vực châu Á chính là thiên hạ của chúng ta, ha ha!"

"Đương nhiên." Một tay Đường Mục cầm điện thoại, một cái tay khác lắc lắc ly rượu, dưới ánh đèn mập mờ chất lỏng màu hổ phách lóng lánh, đôi mắt anh càng thêm thâm thúy.

"Cũng không ngờ người nhà họ Kỷ sẽ vì phụ nữ mà thỏa hiệp, mặc dù không phải là Kỷ Thừa Vũ, nhưng mà em trai anh ta cũng là miếng thịt béo bở rồi, người Trung Quốc coi trọng nhất là tình nghĩa huynh đệ, cha không tin Kỷ Thừa Vũ sẽ vứt bỏ em trai mình, chờ đến lúc anh ta đàm phán với chúng ta, có thể một lần hạ gục nhà họ Kỷ, Đường, con phải tận dụng cơ hội lần này thật tốt đấy!"

"Vâng, cha." Đường Mục đáp lời.

"Ha ha, ngày hai cha con chúng ta độc chiếm thị trường Á không còn xa nữa!"

Khóe miệng Đường Mục cong nhẹ lên, nhưng vẫn nói bình thản như cũ: "Vẫn là cha nhìn xa trông rộng."

Người đàn ông đầu dây bên kia cười to, "Cứ như vậy đi, Đường, phải trông trừng người phụ nữ kia thật tốt."

"Điều này thì con biết rõ."

"Ha ha, vậy thì được! Đúng rồi, cha đưa cho con phần đại lễ, coi như là phần thuởng của con, phải cố gắng hưởng thụ."

"Làm phiền cha rồi."

Bên kia truyền đến tiếng cười to, sau đó tắt điện thoại.

Khác hẳn với tiếng cười hài lòng trong điện thoại, để điện thoại xuống Côme âm trầm, Côme có mắt to mày rậm đặc thù của người Thái Lan, chừng 50 tuổi nhưng vóc người vẫn cường tráng, mà giờ khắc này tay nắm quyền thật chặt, sắc mặt hung ác cho thấy ông ta không vui.

"Thủ lĩnh?" John¬ny tiến lên một bước, gọi một tiếng.

". . . . . . Ừ." Côme yên lặng một chút mới mở miệng hỏi: "Đường Mục gần đây có động tác gì?"

John¬ny khẽ cúi đầu, "Không có hành động gì lớn, cũng như trước kia thôi."

"Người phụ nữ bị bắt đâu?"

"Bị anh ta nhốt ở trong trại, người phụ nữ này sẽ không chạy thoát được, thế nhưng người của chúng ta muốn đi vào cũng khó."

"Mẹ kiếp!" Côme đánh xuống bàn một quyền, "Không biết tiểu tử có ý định gì! Tự mình làm chủ bắt trói người, chẳng lẽ không biết bang Tôn Tử đang nhìn chúng ta chằm chằm sao! Lại gây phiền phức cho ta!"

John¬ny suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ, anh ta cũng muốn giúp chúng ta?"

"Ngu ngốc!" Côme rống lên với John¬ny: "Nếu cậu ta muốn giúp chúng ta thì sẽ để người ở lại chỗ của cậu ta chứ không phải đưa đến đây! Nếu không phải Max hết sức tiến cử cậu với tôi, sao tôi có thể để người ngu như heo là cậu đến chỗ Đường nằm vùng chứ! Cậu thật sự kém cậu ta quá nhiều!"

John¬ny nghe vậy quỳ một chân xuống, ăn nói khép nép: "Là lỗi của tôi, xin ngài tha thứ."

Côme chán ghét khoát khoát tay, "Được rồi, động một chút lại như vậy, cho tới bây giờ Max cũng không dễ dàng quỳ xuống như cậu."

John¬ny nghe vậy không nói gì, chỉ âm thầm cắn răng.

"Trông coi tốt người phụ nữ kia, cô ta sẽ là một quân cờ quan trọng." Côme có chút chán ghét nói.

"Vâng" John¬ny lại cẩn thận nói: "Tôi biết được một tin tức, con trai của Barr gần đây đang hoạt động, nói là tìm người muốn giết ngài."

"Hừ, tiểu tử lông còn chưa mọc đủ thì có thể làm được cái gì, " mắt Côme sâu hơn, "Nếu không thành thật, tìm người xử cậu ta."

John¬ny lên tiếng.

Trầm mặc một chút, Côme nói: "Thôi, chờ thêm một chút, bây giờ chúng ta đang bị trông trừng rất kĩ, không thể bị những kẻ giám sát kia nhìn ra cái gì, hơn nữa bây giờ bè đảng còn sót lại của Barr vẫn còn, tình thế còn chưa có ổn định, không thể chọc bọn họ quá mức được." Vẻ mặt tức giận nắm chặt quyền, "Còn không phải tiểu tử Đường Mục gây họa, lớn lên thì như yêu quái! Khiến cho bên ngoài cho rằng ta giết Barr, nếu ta giết con trai của hắn thật, cuối cùng vẫn là ta giúp cậu ta gánh tội thay, đáng chết!"

"Đại ca, có muốn. . . . . ." John¬ny mở miệng nhẹ giọng hỏi.

"Bây giờ còn chưa được, nhà họ Kỷ vẫn có người theo dõi chúng ta, nếu như quả thật chọc bọn họ, chúng ta sẽ có hai địch thủ rồi."

Trong mắt Côme lóe lên một tia tàn nhẫn, "Có điều, một ngày nào đó, ta muốn tự tay giết cậu ta! Vì ta là Flow¬er, tôi cũng là Al¬ba." Giọng Côme đột nhiên trầm thấp, gương mặt âm hiểm thoáng qua một chút ôn hòa.

Nhưng mà chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay, "Được rồi, cậu trở về trước đi, đừng để bị người khác phát hiện."

John¬ny gật đầu, "Vâng"

Sau khi John¬ny rời khỏi phòng, Côme mệt mỏi ngồi xuống, nhìn căn phòng yên tĩnh, âm thầm thở dài.

Chậm rãi kéo ngăn kéo ra, bên trong là một tấm hình, chỉ có hai người.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, phông nền là một rừng cây, một thiếu nữ xinh đẹp tóc đen ôm cánh tay của ông, mặc váy truyền thống của Thái Lan, cười vui vẻ, ông cũng cười, mặc dù nhìn vẫn nghiêm nghị, nhưng khóe miệng không tự chủ cong lên.

Côme sờ cô gái trong hình, tấm thủy tinh lạnh lẽo làm đầu ngón tay của ông đau nhói, ông chợt rút tay về. Loại xúc cảm này giống như khi nhìn thấy thi thể cô, đứa con gái đáng yêu của ông, con gái ông rất đơn thuần, hay cười làm nũng, rất ấm áp, khi ông chạm vào cô, lại lạnh như vậy, lạnh đến thấu xương.

"Al¬ba, đứa con đáng thương của ta. . . . . ."

Thu tay lại, ông nhìn tấm hình, nói từng chữ từng câu: "Yên tâm, cha sẽ trả thù cho con! Người đàn ông kia, cha sẽ đích thân giải quyết hắn! Sẽ không để cho con quá lâu. . . . . . Sẽ không. . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play