Trong bóng tối ý thức vô cùng hỗn loạn, không xác định được phương hướng, hình như qua rất lâu bầu trời chợt xuất hiện một chùm sáng, có âm thanh cực nhỏ từ đâu đó truyền đến, dần dần to lên và tiếp cận chùm sáng này.

Hai mắt Kiều Tịch đảo qua đảo lại mấy vòng mới chậm rãi mở hai mắt ra, đầu rất đau, cổ cũng đau, cô phải mở mắt ra thích ứng một lúc thì ý thức mới dần trở nên rõ ràng.

Cô ở trong xe, giống xe du lịch, nhưng bố cục bên trong lại không giống như vậy, xung quanh rất tối, chỉ có ít ỏi ánh sáng từ phía trước truyền đến.

Thân thể nhúc nhích, Kiều Tịch phát hiện tay chân mình đều bị trói chặt, vừa mới cử động, cảm giác tê dại đau nhức từ nơi bị trói truyền đến khiến Kiều Tịch hít ngụm khí lạnh, thân thể co rụt lại, ngay sau đó thấy cổ cũng mỏi, không khỏi rên lên một tiếng.

Soạt ——

Rèm trước mặt đột nhiên bị vén lên, trong nháy mắt ánh sáng chiếu vào trong xe, mắt Kiều Tịch đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng theo bản năng cúi đầu xuống, thân thể co lên.

"Chị đã tỉnh rồi hả?" Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía trước.

Mắt Kiều Tịch thích ứng được với ánh sáng, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Quả nhiên cô bị trói trên ghế xe, Dạng lái xe ở phía trước, chỉ có hai người bọn họ.

Kiều Tịch không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng quần áo vẫn là quần áo ngày hôm đó, xem ra thời gian trôi qua cũng không lâu lắm, nhiều lắm thì chỉ hơn một ngày.

Cô thử ngồi dậy, nhưng thân thể nhức mỏi vừa cử động toàn thân liền đau đớn, Kiều Tịch chỉ có thể chậm rãi dãn cơ bắp.

Cô nhìn Dạng ngồi ở phía trước lái xe, không trả lời câu hỏi của anh.

Kiều Tịch tỉ mỉ nhớ lại tất cả những gì liên quan đến Dạng, lần gặp đầu tiên ở thành phố A, gặp lại nhau ở thương hội, ngày mà dẫn cô đi gặp Kỷ Thừa An đã sớm không còn ở tầng hai, cả lần gặp mặt trước, cây súng đó.

Cô không biết nhiều cũng như không hiểu anh, nhưng vì sao Dạng muốn bắt cô?

Cô nhớ Kỷ Thừa Vũ đã từng nói, Dạng là nhân viên của anh, có thể thấy thời gian anh ta ở nhà họ Kỷ đã lâu rồi, mà nếu như anh ta là gian tế, bụng dạ khó lường như thế, sao bây giờ mới ra tay? Hơn nữa còn chọn cô?

Huống hồ muốn bắt người để uy hiếp, lấy thân phận và năng lực của anh ta thì A Nặc chính là mục tiêu trước cô, dù sao trẻ con cũng dễ dàng khống chế hơn, hơn nữa bé là một trong những người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Kỷ, chờ chút!

"Dạng!" Kiều Tịch vừa mới mở miệng, thì phát hiện giọng mình hơi nghẹn.

"Cuối cùng chị cũng chịu để ý tôi rồi." Dạng vừa lái xe vừa trêu chọc cô.

"Tại sao cậu bắt tôi?" Câu hỏi của Kiều Tịch ẩn chứa tức giận.

Dạng cười nhẹ một tiếng, "Muốn vui vẻ ở cùng chị một khoảng thời gian."

Vừa nghe là biết miễn cưỡng trả lời, Kiều Tịch cũng không quanh co nữa mà chất vấn: "A Nặc đâu?" A Nặc chơi cùng cô, bé còn nhỏ như vậy, sao có thể chịu đựng chuyện này!

Dạng ồ lên một tiếng, có chút kinh ngạc khi thấy cô gấp gáp như vậy lại muốn hỏi vấn đề này, hồi lâu mới chậm chạp nói: "Chị muốn gặp nó, có thể, rất nhanh thôi."

Kiều Tịch nghe vậy tức giận vô cùng, không để ý thân thể đau nhức, bắt đầu giãy giụa muốn đứng lên, oán hận nói với anh: "Sao cậu có thể như vậy chứ! Nó còn là đứa trẻ! Nó không biết cái gì cả, cậu không thể dẫn nó đi! Nó vẫn còn là trẻ con ——", Kiều Tịch không cẩn thận lăn xuống đất, cô cong người lên muốn ngồi dậy, "Dạng! Nếu như cậu là đàn ông, nếu như cậu là người, thì không thể dùng một đứa bé để đạt được mục đích của cậu! Cậu có nghe thấy không!"

"Đủ rồi." Dạng bị nói đến phiền, "Tiểu tử kia vẫn yên ổn ở nhà họ Kỷ, dẫn theo một mình chị đã đủ phiền toái rồi, tôi không nhàn rỗi kiếm thêm phiền phức đâu."

"Vậy sao cậu nói rất nhanh có thể gặp bé chứ?" Kiều Tịch nửa tin nửa ngờ.

Dạng cười gian tà, "Chị theo tôi làm khách là có thể về, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là người bên trên đồng ý."

Người bên trên?

Đang suy nghĩ, xe dừng lại.

Kiều Tịch ngửng đầu lên, bởi vì không thấy rõ tình trạng bên ngoài, Dạng xuống xe, lập tức mở cửa hông xe ra, cầm một cuốn băng dán trong tay.

Kiều Tịch sợ hãi nhìn anh, thân thể lùi về phía sau.

"Được rồi, chị, tôi không muốn làm chị đau." Giọng nói rất thấp, có chút an ủi, tay lại kéo băng dán ra, kéo tóc cô dính băng dán lên trên miệng cô, cảm giác băng dán dính trên da vô cùng khó chịu, Kiều Tịch tức giận nhìn anh chằm chằm, dđlê9qúy-đôn Dạng còn có thể cười nói chuyện với cô, "Còn một lúc sẽ đến, sẽ không để cho chị quá khó chịu nữa, có điều, là sau khi chị hoài niệm về những ngày tháng ở cùng với tôi."

Dưới ánh mắt khó hiểu của cô, cầm mảnh vải đặt lên mắt cô.

Lần này thì thật sự không biết cái gì nữa rồi.

Sau khi thị giác mất đi, bình thường mọi người sẽ dùng thính giác và khứu giác để thay thế, trong đó hầu như thính giác hữu hiệu hơn.

Cô nghe thấy âm thanh Dạng dùng sức đóng cửa lại, sau đó lên xe, đóng cửa, một lát sau, lại kéo tấm rèm trước mặt xuống, xe chậm rãi khởi động.

Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, có thể là mấy phút, cũng có thể là vài chục phút, ở trong bóng tối, Kiều Tịch không tính được thời gian.

Xe đột nhiên đánh một vòng, lại ngừng.

Cô mơ hồ nghe Dạng nói gì đó, thế nhưng loại ngôn ngữ này Kiều Tịch lại không hiểu.

Nhưng có một điều mà cô chắc chắn là có người ở bên ngoài, có thể có người cứu cô!

Trong lòng Kiều Tịch chấn động, thần kinh căng thẳng, dùng chân và thân thể chậm rãi cọ vào rèm trước mặt, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh ô ô, hy vọng người bên ngoài có thể nghe thấy!

Cô cảm thấy người bên ngoài dừng nói chuyện với nhau chỉ trong nháy mắt, sau đó lại dùng loại ngôn ngữ cô không hiểu tiếp tục nói chuyện với nhau, Kiều Tịch cọ đến chỗ rèm, đụng phải ghế xe.

Cô nghe thấy tiếng nói chuyện lại dừng lại, cảm giác hi vọng tự nhiên sinh ra, cô kích động không ngừng cố gắng tiến về phía trước, đỉnh đầu bỗng dưng bị một vật cứng chĩa vào, lạnh như băng, nòng súng cứng rắn, thân thể Kiều Tịch trong nháy mắt cứng ngắc, cô nghe người bên ngoài giống như hỏi gì đó, Dạng trả lời rất tự nhiên, Kiều Tịch không cam lòng, nhẹ nhàng lắc cái đầu, động tác rất nhỏ, sau đó cô nghe thấy tiếng kim loại va chạm rất nhỏ, lần này Kiều Tịch không dám động đậy, cô nghe thấy phía sau xe rung chuyển, sau đó Dạng nói với người ta gì đó, xe lại lần nữa khởi động.

Căm hận, uất ức, mất mát, lừa gạt, trong nháy mắt tất cả cảm xúc phức tạp nổi lên, nhưng tất cả những cảm xúc ấy đều không được thể hiện ra ngoài!

Kiều Tịch không thể làm gì khác hơn là nắm chặt tay, không phát ra âm thanh gì nữa.

Xe lắc lư, ý thức của cô lại bắt đầu hỗn loạn, ánh sáng dần dần tắt đi, giống như cả người chìm vào bóng tối.

Qua một hồi lâu, cô cảm thấy trong miệng mát mẻ, theo bản năng hé miệng, bắt đầu hút, ý thức dần dần rõ ràng, cô nhìn thấy Dạng ngồi chồm hỗm ở bên cạnh cô, cầm chai nước suối trong tay.

Dạng có chút xin lỗi cười cười: "Quên mất cho chị uống nước, thấy chị không lên tiếng còn tưởng rằng chị lại giở trò gì, nào ngờ lại ngất đi, chị, chị không trốn được đâu, mấy chuyện ở trạm xăng còn chưa đủ."

Biết là một chuyện, có làm hay không lại là một chuyện khác, cô sẽ không bao giờ ngồi chờ chết.

Cô trầm mặc, kháng cự.

Dạng nhìn cô như vậy, bất đắc dĩ, đứng dậy muốn đi.

"Đợi chút." Kiều Tịch gọi anh, "Tôi còn muốn uống." Chỉ có thể lực tốt mới có thể đối phó chuyện sau này, cô sẽ không tự hành hạ mình.

Anh ngồi xổm xuống, nâng gáy cô lên, lại đút cho cô mấy ngụm nước, Kiều Tịch dùng ánh mắt bảo anh, Dạng mới buông cô ra.

Môi đã bớt khô, Kiều Tịch thấy Dạng cầm vải lên.

Kiều Tịch cảm giác thần kinh mình cũng có chút tê liệt, bình tĩnh hỏi anh: "Dạng, không phải cậu là người nhà họ Kỷ sao? Tại sao làm như vậy? Ai cho cậu lợi ích lớn hơn sao? Hay là cậu có thù oán gì với nhà họ Kỷ?" Cô hỏi rất nhiều vấn đề, các phương diện đều có, bất luận anh trả lời câu nào, ít nhất cũng sẽ để Kiều Tịch biết động cơ của anh.

Dạng nghiêng đầu chợt vui lên, "Tôi thích phụ nữ thông minh, nhưng không thích phụ nữ hỏi quá nhiều." Dạng không trả lời câu hỏi nào của cô.

"Cậu không muốn giết tôi, đúng không?" Kiều Tịch nhìn anh, động tác Dạng cũng dừng lại.

Cho dù là bắt cô, trói cô lại, Kiều Tịch cũng không cảm thấy có sát ý.

Dạng đứng ở cạnh xe, quay lưng về phía mặt trời, đôi mắt màu hổ phách nhìn Kiều Tịch, đột nhiên vươn tay dọc theo gương mặt Kiều Tịch quẹt một cái, nói thầm: "Chị, chị là một người phụ nữ tốt, đáng tiếc, chị không nên trêu chọc người ta."

Không đợi Kiều Tịch mở miệng hỏi nữa, Dạng liền lấy băng dán che miệng của cô, lần này không che mắt cô nữa.

Dạng đóng cửa, đi lái xe.

Kiều Tịch cử động thân thể, chậm rãi ngồi dậy, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Kiều Tịch cũng thấy tương lai không xác định của cô.

Trên đường đi, Kiều Tịch thấy cứ cách một đoạn lại có một trạm canh gác, những người đó mặc đồng phục, vì tốc độ xe nên nhìn không rõ lắm.

Cho đến khi xe đậu ở một trạm gác, Dạng dùng tiếng nước ngoài trao đổi với một người mặc trang phục binh lính, Dạng đưa cho người nọ một tập tài liệu, người kia nhìn Kiều Tịch một chút lại nhìn Dạng, gật đầu với bọn họ một cái, nói gì đó.

Cuối cùng Kiều Tịch cũng biết loại ngôn ngữ có chút quen thuộc mà không hiểu được này, lúc trước cô đã từng nghe thấy trong phim, tiếng Thái.

Như vậy, bây giờ cô đã không còn ở Trung Quốc nữa, mà là ở nước Thái rồi.

Thật châm chọc, lần đầu tiên cô tới đất nước được hoan nghênh đến du lịch, lại với lý do này.

Người nọ trả lại tài liệu, Dạng xuống xe, mở cửa hông, cởi sợi dây ở chân cho cô, sau đó không dịu dàng cho lắm kéo cô xuống xe, hai chân Kiều Tịch đau đớn, hoàn toàn không đứng vững, chỉ có thể khập khễnh mặc cho Dạng kéo cô từng bước từng bước đi về phía trước.

Kiều Tịch vừa đi vừa quan sát xung quanh, nơi này giống như là một căn cứ quân đội, nhưng lại không quá giống.

Có chút giống chân núi nhà họ Kỷ, ở trong núi, còn có rất nhiều khu kiến trúc, xung quanh người người đi lại lui tới, nhiều nhưng không quá nhộn nhịp.

Ai cũng lạnh lùng, phần lớn ăn mặc chỉnh tề, bên hông có trang bị súng.

Thỉnh thoảng có đàn ông liếc nhìn thân hình của Kiều Tịch, lưu luyến ở trước ngực cô và giữa bắp đùi, rất có tính công kích.

Dạng kéo cô đi tới tòa nhà bên trong cùng, ngói gạch màu trắng, điêu khắc xinh đẹp, rất có phong cách ngoại quốc.

Có một quân nhân đi tới trước mặt hai người, Dạng giao súng ra, còn có dao găm giấu ở ủng, sau đó người đàn ông kiểm tra một vòng trên người anh rồi mới kết thúc, ngay sau đó đi tới phía Kiều Tịch, Kiều Tịch theo bản năng lùi về sau một bước, nhìn Dạng.

Dạng bất đắc dĩ khoát khoát tay nói: "Chị nhẫn nại một chút đi, theo quy củ."

Như vậy thật vô lý, giống như bị tước đoạt tôn nghiêm, sao cô có thể chịu được một người đàn ông xa lạ sờ tới sờ lui ở trên người cô chứ!

Kiều Tịch không muốn, lùi hai bước liên tiếp, quân nhân đó đen mặt, nhưng vẻ mặt lại có chút hưng phấn, duỗi tay ra tóm lấy cánh tay của cô, dùng sức khiến Kiều Tịch không khỏi kêu ra tiếng.

Người nọ cười ác ý, cái tay còn lại vươn thẳng tới trước ngực của cô.

Đúng lúc này, có tiếng quát nhẹ truyền đến từ sau lưng.

Mặc quân trang nghiêm nghị, dưới ánh nắng mái tóc đen lóe lên ánh sáng dìu dịu, ngũ quan tuấn lãng, lại lộ ra vẻ ôn hòa, nhưng lúc lên mặt lại là dáng vẻ rất nghiêm nghị, anh nói gì đó với người quân nhân kia, người đó không hiểu nhìn Kiều Tịch một chút, cuối cùng gật đầu một cái, thả cô ra.

Thân thể Kiều Tịch mất lực, người nọ vội vàng đỡ cô, gật đầu với Dạng một cái, đỡ cánh tay của cô, dẫn cô đi vào trong.

Đại viện có rất nhiều người canh gác tới tới lui lui, vẻ mặt lạnh lùng, mang súng trường ở sau lưng, trạm gác trên nóc có một người cầm súng máy, một người cầm ống nhòm kiểm tra liên tục, canh phòng như vậy thật khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Do người này dẫn đi nên dọc đường đi không có người cản trở nữa, thậm chí không còn ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

Cho đến khi tiến vào trong tòa kiến trúc màu trắng, có người mỉm cười tiếp đón hai người, nói đôi câu, đi trước dẫn đường cho bọn họ.

Hai chân Kiều Tịch dần dần thích ứng, sau một khắc liền rút tay ra.

Mặt lạnh, cô nhìn người nọ một cái: "Hoắc Dục, trêu chọc tôi như vậy, chơi rất vui sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play