Hoắc Dục ngẩng đầu lên, đặt tay lên tay Kiều Tịch ở trên ghế dài, dịu dàng nói: "Tiểu Hi."
Kiều Tịch cả kinh trong lòng, chợt rút tay ra, đứng lên muốn đi.
Hoắc Dục kéo cổ tay cô, chiếc vòng ngọc lạnh lẽo làm tim anh đau nhói, mà khiến anh đau hơn là thái độ cự tuyệt của cô.
Sắc mặt Kiều Tịch cũng trong nháy mắt lạnh xuống: "Buông tay."
"Tiểu Hi, " anh không chịu buông, nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt chứa một
thứ gì đó, Kiều Tịch không hiểu, cũng không muốn hiểu.
"Nếu như, nếu như bắt đầu lại lần nữa, anh tình nguyện thay đổi vì em, em có thể......"
"Cuộc sống không có nếu như." Kiều Tịch lạnh giọng cắt đứt, đáy mắt lạnh lùng làm người ta run sợ.
Vẻ mặt như vậy anh chưa từng thấy trong những năm biết cô, chỉ từng thấy
trên người đàn ông kia, chẳng lẽ hai người ở chung một thời gian, thật
sự sẽ giống nhau sao?
Không, anh không muốn cô biến thành như vậy!
"Nhưng cũng có thể em không yêu anh ta!" Hoắc Dục lớn tiếng nói, "Tiểu Hi, em
không yêu anh ta, anh có thể giúp em, chỉ cần em nói ——"
Anh đứng dậy đến gần cô, càng ngày càng gần, cảm xúc cũng càng ngày càng kích
động, bàn tay nắm thật chặt cánh tay của cô, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Kiều Tịch cau mày, khẩn trương lui về phía sau từng bước một, thế nhưng anh lại ép sát hơn.
Không nên một mình tới nơi này, Kiều Tịch hối hận.
Mắt thấy Hoắc Dục cúi đầu xuống, cô vừa muốn giơ tay lên, muốn cho anh một
cái tát để anh tỉnh lại, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tiếng xé
gió, khi hoàn hồn, Hoắc Dục đã bị người ta đá bay xa hơn ba mét, ôm
bụng, khóe miệng lại chảy máu, có thể thấy được người đó đã dùng rất
nhiều sức.
Bả vai Kiều Tịch được giữ lại, hơi thở quen thuộc vây quanh cô, giọng Kỷ Thừa An lạnh nhạt đến gần tai cô nhỏ giọng nói: "Có
sao không?" Anh nắm tay cô, trên cổ tay trắng nõn mịn màng hiện ra một
vòng xanh tím, dưới ánh sáng mặt trăng, lại có một vẻ đẹp làm đau lòng.
Kỷ Thừa An lấy tay che vết tím kia, cau mày, đôi mắt đen tức giận nhìn Hoắc Dục ngồi dưới đất.
Anh tức giận tiến lên một bước, Kiều Tịch đưa tay ngăn anh lại: "Bỏ đi, đi thôi."
Tình huống này, gây xung đột với người khác vẫn là không tốt, hơn nữa đây là lần đầu tiên Kỷ Thừa An xuất hiện, sẽ gây bất lợi cho anh.
Kỷ Thừa An nhìn cô gật đầu một cái, ôm eo cô xoay người muốn rời đi.
"Kỷ Thừa An, tình yêu của anh, người như anh, sớm muộn sẽ hại chết cô ấy." Hoắc Dục ở sau bọn anh thở gấp, chậm rãi nói.
Kỷ Thừa An dừng bước lại, vẻ tức giận ở giữa mi tâm xoay chuyển.
Kiều Tịch nghiêng đầu, giọng nói lạnh lẽo tuyệt tình đến bản thân cô cũng
chưa quen: "Tôi cam tâm tình nguyện, Hoắc Dục, cho dù trả giá ra sao,
tôi vẫn sẽ đứng ở bên cạnh anh ấy, những chuyện khác, anh không quản
được, càng không xen vào được, hi vọng về sau anh sẽ không xuất hiện
trước mặt tôi nữa."
Dứt lời kéo tay Kỷ Thừa An đi khỏi.
Gió đêm hiu hiu, thổi cảm giác lạnh lẽo tới chỗ anh, mặt Hoắc Dục giống như hòa vào trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt.
Ngón tay của anh hơi run, lau máu trên khóe miệng, nhưng mà không cảm thấy
đau bụng một chút nào, những đau đớn đó đã tập trung toàn bộ ở trong
lồng ngực, như muốn khoét thủng trái tim ra, không có máu ở nơi khởi
nguồn ấy, toàn thân cũng mất lực.
Rõ ràng đã ở trong tối rồi, tại sao còn có đau khổ đấu tranh, sự trống vắng trong lòng dần dần phóng
đại, giống như muốn cắn nuốt hết ánh sáng bí ẩn duy nhất ở đó, từ từ rơi vào đáy địa ngục.
"Người phụ nữ kia, tốt nhất anh cách xa một chút." Một người ngồi xổm ở trước mặt anh, uy hiếp.
Trầm mặc một lát, Hoắc Dục phát ra một tiếng tự giễu, "Coi như tôi không tới gần cô ấy, cô ấy cũng thấy tránh không kịp với tôi, không phải sao?"
"Anh biết vậy là được."
"Tốt nhất anh cũng cách xa cô ấy một chút." Hoắc Dục ngẩng đầu lên, nhìn
khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi khôi ngô bức người kia.
Dạng
cười cười, "Yên tâm, bây giờ tôi là cận vệ của cô ấy, dĩ nhiên xong việc lấy cô ấy làm đầu, anh cũng là đối tượng tôi muốn đề phòng." Anh đứng
dậy, phủi quần áo, khóe miệng cong lên, "Nhớ lời của tôi."
Hai tay nhét vào túi, chậm rãi rời đi, dần dần ẩn vào bóng tối.
"Tôi cũng muốn....." Có giọng nói ở trong bóng tối thì thầm, "Sao tôi không
muốn quên chứ......" Nhưng yêu đến tận cốt tủy, không bỏ được, không
quên được, mổ cả trái tim ra cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì, đã
sớm hòa vào thân thể, không có cách nào xóa đi.
"Cuộc sống...... Tại sao không thể làm lại chứ......"
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Trở lại đại sảnh bữa tiệc, Kiều Tịch mới thở phào.
Thật không ngờ sẽ gặp phải Hoắc Dục, mà rất dễ nhận thấy, người nào đó không vui.
Hướng nam đại sảnh có một nhóm người mặc âu phục phẳng phiu chơi âm nhạc, các loại đàn cello, tấu lên khúc hòa nhạc êm dịu, khiến lòng người thư
giãn, không khí căng thẳng trong bữa tiệc cũng dịu đi.
Âm nhạc là thuốc chữa trị lòng người tốt nhất, quả nhiên là vậy.
Lúc Kỷ Thừa An và Kiều Tịch bước vào đúng lúc âm nhạc vang lên, nam nữ xung quanh cũng đứng dậy, chậm rãi khiêu vũ, Kiều Tịch tự nhiên đặt tay lên
bả vai Kỷ Thừa An, chuyển động theo từng nhịp điệu.
Mắt Kỷ Thừa An trầm xuống, không từ chối.
Âm nhạc vang lên bên tai, sự trầm mặc giữa hai người cũng đang chuyển động.
"Người kia.... là anh họ em." Vẫn là Kiều Tịch mở miệng trước, "Em không biết sao anh ấy tới đây nữa."
"Ở đây phải cẩn thận, " Kỷ Thừa An nhìn cô, "Đừng một mình đi ra ngoài, người đi theo em đâu?"
Xem ra anh cũng không trách cô, Kiều Tịch cảm thấy an tâm một chút.
"Anh nói Dạng?"
"Ừ."
Lúc này Kiều Tịch mới phát hiện Dạng vẫn đi theo sau cô không biết bây giờ
đâu rồi, cô vào phòng vệ sinh anh ta vẫn đi phía sau, lúc ấy cô còn
quýnh một chút, lúc ra cửa cũng thấy anh chờ ở ngoài cửa, nhưng bởi vì
anh im hơi lặng tiếng quá, Kiều Tịch vẫn cho rằng anh đang bên cạnh
mình, cho nên mới đi ra ngoài.
Đến khi gặp phải Hoắc Dục, Dạng cũng không xuất hiện, cố ý sao?
Tầm mắt Kiều Tịch lướt qua đám người, nhìn về phía bàn Kỷ Thừa Vũ nơi xa xa, khẽ cau mày.
Là anh cố ý, hay là Hoắc Dục cố ý tìm đến, sau đó để Kỷ Thừa An thấy?
Nếu như cô có tình ý với Hoắc Dục, cô không cự tuyệt Hoắc Dục, cảnh tượng Kỷ Thừa An thấy sẽ là một cuộc tình yêu nam nữ sao?
Tâm tư thật là khó lường!
Kiều Tịch giận dữ, căm hận cắn môi dưới.
Kỷ Thừa An không rõ, tay giữ cô thoáng dùng sức, "Sao vậy?"
Trong lòng Kiều Tịch chấn động, cô giỏi khống chế cảm xúc nhất, nhanh chóng
đè ý định xuống, ngẩng đầu lên nở nụ cười với anh: "Không có gì, lo lắng anh tức giận chứ sao."
Kỷ Thừa An nghe vậy trong lòng an tâm một chút, mắt khép hờ, giọng nói trầm nhẹ, "Không biết."
Kiều Tịch cười cười.
Bất luận như thế nào, Kỷ Thừa Vũ cũng là của anh trai anh, không có chứng
cớ xác thực, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không thì mất cơ hội.
Trong lòng thầm than một tiếng, địch mạnh ở ngoài, bên trong có mãnh hổ, cô thật sự ăn gì không cần thiết rồi.
Đột nhiên nhớ tới, chuyện gì xảy ra với cái Bá tước Daria gì đó kia chứ, anh còn có người yêu thầm như vậy?!
Đang định hỏi, âm nhạc vang lên cao trào, nam nữ nhảy múa lung tung, xoay
người một cái, Kiều Tịch bị ngoại lực chặn lại, bị một người khác kéo
vào trong vòng tay, hóa ra điệu nhảy này có thể trao đổi bạn gái, sau
khi đứng vững Kiều Tịch ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa đúng rơi vào đôi mắt
kinh dị mờ mịt của Yêu Đồng, trong lòng chấn động, lại mất một tấc lòng.
Bên môi Đường Mục nở nụ cười nhàn nhạt, làm cho người ta không nhìn thấu vẻ mặt.
"Cô họ gì?"
Đường Mục có nét người châu Âu, vóc người càng cao to không giống với người
châu Á, tầm vóc người châu Âu to lớn hơn, nhìn từ xa còn may, sau khi
đến gần mới phát hiện người này cao hơn cô không chỉ một cái đầu, phải
biết cô không thấp, còn đi giày cao gót nữa.
Kiều Tịch giãy ra,
người nọ không buông tay, trường hợp như vậy không thể gây xung đột,
huống chi cô cũng không muốn gây ra phiền toái cho nhà họ Kỷ, không thể
làm gì khác hơn là để anh ta giữ, nghe anh hỏi, cô đáp: "Kiều."
Trong lòng âm thầm lo lắng, không biết khi nào đổi lại bạn nhảy, nếu không
làm thế nào để trở về bên cạnh Kỷ Thừa An, lập tức muốn quay đầu nhìn.
"Thủ đoạn cô Kiều thật cao đấy."
"Cái gì?" Quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện, Đường Mục đang cúi đầu
nhìn cô, yêu đồng này cũng lạnh nhạt nhưng không giống với Kỷ Thừa An,
Đường Mục có khuynh hướng lạnh hơn, ẩn chứa khí lạnh thấu xương.
Cái ánh mắt yêu quỷ đó giống như là một cây kim bạc nhỏ mà bén nhọn, hiện
ra ánh bạc lạnh lẽo, khẽ đâm vào trái tim của bạn, ngay tức khắc mất
mạng.
Cho dù trên mặt anh luôn có nụ cười hòa nhã, nhưng không
giấu được vẻ lạnh lẽo chết người này, không rét mà run, sát ý đánh tới
mặt.
Thân thể Kiều Tịch khẽ run, muốn lùi về phía sau, lại bị anh giữ không động đẩy được.
Đường Mục thấy được vẻ mặt của cô, đôi mắt yêu dị híp lại, lông mi thật dài rủ xuống, trong mắt có chút đùa giỡn.
Có thể nhìn thấu anh? Ha ha......
"Cô và Daria đã gặp nhau?" Đường Mục xoay cô một vòng, Kiều Tịch thấy A
Nhất đang khiêu vũ cùng một người bạn gái trong sân nhảy, Kỷ Thừa An
ngồi ở bên cạnh sàn nhảy, hai chân vắt chéo nhìn bọn họ.
Xem ra, A Nhất đã nhận lấy người bạn nhảy của Đường Mục, dù sao Kỷ Thừa An không muốn tiếp xúc với người khác.
Nghe thấy cái tên này Kiều Tịch tò mò, mỉm cười, "Anh quen cô ấy?"
Đường Mục hững hờ cười cười, vẫn không thấy rõ quỷ quyệt ở đáy mắt, "Cô ấy
yêu Kỷ nhị thiếu lâu rồi, cô là vị hôn thê của anh ta, sao cô ấy không
tìm cô được chứ?"
Kiều Tịch hơi kinh ngạc, "Tất cả mọi người đều biết?"
"Đương nhiên," Đường Mục nhìn về phía Kỷ Thừa An, ngay sau đó chuyển ánh mắt
qua người cô, "Ở những bữa tiệc trước, Kỷ nhị thiếu không có xuất hiện,
ấn tượng lớn nhất của mọi người với anh chính là vị bá tước này yêu anh
ta tha thiết, nghe nói là ở một bữa tiệc nhà họ Kỷ tình cờ gặp nhau, khi đó Bá tước Daria mới 16 tuổi, tình cảm chân thành, nhưng giai nhân
không có ý, nước chảy vô tình, còn có một phần buôn bán nhà họ Kỷ là Bá
tước Daria ủng hộ miễn phí, thật sự có thể nói là sâu đậm."
"A, cô ấy thật sự là một người tốt." Kiều Tịch không đánh giá thâm ý trong lời anh, chỉ đáp lại cho có.
Lời Đường Mục rất đơn giản, chính là Kỷ Thừa An có một người thầm mến tình
nguyện vì anh bỏ sản nghiệp gia tộc ra, đối với thân phận của Kiều Tịch, tất nhiên Daria có thể mang cho nhà họ Kỷ nhiều hơn, có điều, tại sao
anh ta phải nói cho cô biết chứ?
Mặc dù cười, lại tràn đầy thăm dò, cho nên Kiều Tịch không muốn nhiều lời, nhiều lời chính là sai lầm.
"Người tốt?" Đường Mục lạnh nhạt nói, "Cô Kiều thấy cô ấy là người tốt sao?"
"Chẳng lẽ anh không thấy vậy?" Kiều Tịch chau mày, đưa tiền không công cho nhà họ Kỷ, chẳng lẽ không đúng, à, đối với anh ta thì có thể không phải.
Vẻ mặt Đường Mục không rõ thế nào, lông mày giãn ra, "Dĩ nhiên, loại phụ
nữ kia à, chắc cô Kiều không biết, Kỷ Thừa Vũ từng đưa Kỷ nhị thiếu đến
một bữa tiệc nhỏ, mà người phụ nữ cuối cùng đến gần Kỷ nhị thiếu......"
Đường Mục tao nhã ôm eo cô, cô cũng theo âm nhạc ngửa người về phía sau, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, khóe mắt thấy Daria ở trong góc, vẻ
mặt không rõ, trong lòng run lên.
Đứng dậy, xoay quanh, hai tay nắm lấy nhau, "Cuối cùng thế nào?" Giọng cô hơi gấp gáp.
Anh cúi đầu xuống, cách mặt cô rất gần, thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi
hương nhàn nhạt như có như không trên người anh, có chút nghi hoặc, có
chút rối lòng.
"Họ... đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chết rồi."
Anh không ôm lấy cô, "Cho nên, cô Kiều phải cẩn thận, Kỷ nhị thiếu còn
chưa tham dự, tôi cũng thương phu nhân, tôi cũng nên tặng cô một bó hoa
rồi, nhưng cũng thật là đáng tiếc......"
Thân thể run lên, suýt
chút nữa đứng không vững được, bàn tay người đàn ông giữ eo cô, hài lòng nhìn gương mặt trắng bệch của cô.
Chỉ thường thôi mà.
Những người đó...... đều chết hết sao?
Kiều Tịch cắn môi dưới, nhanh chóng tỉnh lại, cho dù thật sự sẽ chết, cô
cũng sẽ kéo một chịu tội thay, huống chi, cũng không thể hoàn toàn tin
tưởng lời nói của một phía của người trước mặt này.
Kiều Tịch
ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đặc biệt kia, nhoẻn miệng cười, "Chuyện như
vậy sẽ không xảy ra, thầy bói nói tôi có thể sống đến hơn tám mươi tuổi
đấy."
Đường Mục từ trên cao nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lẽo xẹt
qua một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó ép xuống, môi mỏng hiện lên
đường cong tuyệt đẹp, "Lời quỷ thần nói không thể tin."
"Anh Đường là người Trung Quốc sao lại không tin?"
"Ai nói với cô, tôi là người phương Đông?"
"Cái gì?" Kiều Tịch kinh ngạc mở miệng.
Cánh tay Đường Mục duỗi ra một cái, Kiều Tịch xoay một vòng, cũng không cách xa anh mà vừa đúng rơi vào trong ngực anh, anh cúi đầu, tiến tới gần
bên tai của cô, giọng nói êm dịu, hơi thở ái muội: "Bất luận thế nào,
nếu cô Kiều không muốn ở đó nữa, tới bên tôi, bất lúc nào tôi cũng hoan
nghênh."
Ặc, đây là quyến rũ trắng trợn hả.
Cho dù nhà họ Đường và Kỷ nhà họ đối đầu nhau, cũng không cần nói trắng trợn như vậy chứ.
Âm nhạc vang lên cao trào lần nữa, giữa âm luật dễ nghe, Đường Mục chậm
rãi buông cô ra, rất nhanh, có một người kéo tay cô, ngay sau đó kéo cô
ra ngoài sàn nhảy.
Dạng buông tay ra rất nhanh, đôi mắt màu hổ
phách nhìn chằm chằm cô, "Cô Kiều không sao chứ? Là tôi khinh suất, sau
khi trở về có thể xử phạt tôi."
Kiều Tịch lấy lại tinh thần, thấy Đường Mục cũng rời khỏi sàn nhảy, chậm rãi đi về phía một góc.
"Tôi không sao, cậu không phải lo lắng." Trấn an Dạng xong, Kiều Tịch chậm rãi đi về phía Kỷ Thừa An.
Kỷ Thừa An kéo cô qua, ôm cô vào trong lòng, Kiều Tịch ngồi trên đùi anh,
mặt có chút nóng lên, thân thể giãy rụa, cuối cùng vẫn để mặc anh.
Kỷ đại nhân của cô, chưa bao giờ quan tâm tới cái nhìn của người khác.
"Thế nào?" Anh không ngờ sẽ có biến cố như vậy, nhất thời không phát hiện nên mất sự linh hoạt.
Kiều Tịch ngẩng đầu lên, an ủi đáp: "Em không sao."
Kỷ Thừa An cau mày, lo lắng nắm cổ tay cô.
Kiều Tịch vươn tay ấn một cái lên giữa hai hàng lông mày của anh, "Đừng nhíu mày, khó coi lắm, em không sao, người đó muốn nói mấy lời thôi."
Kỷ Thừa An vẻ mặt cứng lại, "Anh ta nói gì?"
Suy nghĩ một chút, cô thành thật trả lời: "Daria."
Đôi mắt đen nhánh của Kỷ Thừa An tối lại, trên gương mặt trắng ngọc không
có biểu hiện gì cả, nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng xoa vòng tím bầm, nói một
câu: "Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý."
Kiều
Tịch cứng đờ, nhìn mặt của anh có chút run sợ, cô chỉ thấy qua vẻ mặt
này của Kỷ Thừa An hai lần, một lần là lúc cô nói muốn chia tay ở thành
phố A, một lần chính là khi anh bắt được cô.
Anh đang nổi giận, cô biết.
Tay của cô chậm rãi chạm lên mặt anh, lòng bàn tay khẽ vuốt ve làn da trơn lạnh ấy, Kỷ Thừa An sững sờ, có chút mơ màng nhìn cô.
Kiều Tịch cười rất dịu dàng, "Em rất ổn, thật đấy, anh xem." Nói xong nhoẻn miệng cười.
Vẻ lạnh lẽo đầy sát khí trên mặt Kỷ Thừa An dần dần mất đi, cầm tay của cô đáp một tiếng.
Một lát sau Kiều Tịch thật sự chịu không được ánh mắt xung quanh, đứng lên kéo anh, "Đến chỗ anh trai anh đi."
"Được."
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Trong ba ngày thương hội, hôm nay mới kết thúc ngày thứ nhất, Kiều Tịch đã cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu được.
Gian phòng đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ đầy đủ mọi thứ, bao gồm cả các loại
dùng cụ kích tình trên đầu giường, Kiều Tịch hiện lên vạch đen trên đầu, sau đó giấu hết chúng đi.
May mà Kỷ Thừa An và anh trai anh đi
rồi, không nhìn thấy những thứ này, nếu không nói không chừng sẽ cho
rằng cô có "nhu cầu nào đó " mất.
Tắm rửa xong, Kiều Tịch mặc váy ngủ nằm trên giường, cũng không ngủ được.
Chuyện ngày hôm nay với cô mà nói thật sự là xung kích quá lớn, thế giới như vậy, những người như thế...
Nhắm mắt lại, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Kim Ngân Yêu Đồng kia,
bây giờ cô mới biết, về tướng mạo vóc người, ánh mắt yêu say đắm hay hết lòng thương yêu, cô đã thấy qua rất nhiều, nhưng trong mắt người đó,
chỉ có cảm giác đùa giỡn.
Miệng thì nói lời mập mờ ám muội, ánh
mắt lại chỉ lộ ra vẻ khinh miệt, những lời đó chắc là cố ý nói cho Kỷ
Thừa An và anh trai anh nghe, nhưng mà không biết tại sao anh ta lại
muốn công khai khiêu khích?
Tuy nói hai nhà là kẻ thù cũ, nhưng cách thức này có hơi tầm thường.
Hơn nữa nói ra mấy lời mời cô như thế, chỉ sợ ngay cả trao đổi bạn nhảy cũng là cố ý.
Đường Mục này cuồng vọng tự đại quá mức, hay là anh có tâm cơ khác.
Mở mắt ra, Kiều Tịch suy nghĩ một lát, cảm thấy mình phải cách xa người
này một chút, tốt nhất còn hai ngày còn lại không gặp lại, người kia quá nguy hiểm, không phải là người cô có thể chống lại.
Về phần Hoắc Dục, cô lựa chọn không quan tâm.
Đối với thứ tình cảm không thể đáp lại, cô chỉ có thể như thế, huống chi, cô không muốn làm Kỷ Thừa An chú ý cái gì.
Trong lúc mơ mơ màng màng Kiều Tịch ngủ thiếp đi.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Đêm khuya.
"Chúng ta bị gài bẫy." Kỷ Thừa Vũ nói với Kỷ Thừa An: "Từ lúc mới bắt đầu,
chuyện Đông Nam Á chính là cái bẫy đặt ra cho nhà họ Kỷ chúng ta, Đường
Mục này, đáng chết!"
Kỷ Thừa An chậm rãi gập sách lại, vẻ mặt lạnh nhạt, "Ở đâu?"
Buồn bực ngồi xuống, Kỷ Thừa Vũ thở dài, "Nơi đó là địa bàn của chúng ta,
nhưng bây giờ đã khiến phía cảnh sát ở Đông Nam Á nhìn chằm chằm, hiện
nay không thể hành động gì, nhưng chỗ hàng nhất định phải đi qua nơi đó, lần này chúng ta thật sự bị gài bẫy rồi." dđ!qđ Dứt lời nặng nề thở
dài.
Xung đột lần này giữa nhà họ Kỷ và nhà họ Đường tại Đông Nam Á chủ yếu là tranh giành địa phương kia, đó là tuyến giao thông quan
trọng, giao dịch bốn phương đều phải qua nơi đó, bọn họ tranh chấp một
trong số đó.
Hy sinh một nhóm người và vũ khí lớn, thậm chí khiến Kỷ Thừa An phải mạo hiểm, Đường Mục và Barr giao dịch với nhau, cuối
cùng không ngờ Barr chết rồi, bọn họ cũng ngã ngựa.
Nhóm hàng kia phải đưa đến trong vòng hai tháng, nếu không bọn họ sẽ tổn thất một
phần ba tài sản, mà nếu quả thật như vậy, không chỉ có địa vị của bọn
anh ở nơi này sẽ biến động, những thứ thế lực riêng rẽ luôn rình rập kia cũng sẽ tới kiếm phần.
"Chuyện này cũng không phải là không có khả năng xoay chuyển." Kỷ Thừa An hàm ý sâu xa nói.
"Cái gì?"
"Côme."
Côme, trùm buôn thuốc phiện lớn thứ hai Đông Nam Á, nhiều năm bị thế lực của
Barr áp chế phải xếp thứ hai, nửa năm trước gả đứa con gái duy nhất cho
Đường Mục, cho dù Đường Mục có danh hiệu "khắc vợ", trước đó đã khắc
chết năm vị phu nhân, nhưng dưới sự yêu cầu của cha, con gái Côme vẫn gả cho anh ta, nhất thời hào quang nhà họ Đường tỏa sáng vô hạn, thậm chí
có thể vượt qua nhà họ Kỷ, lúc này mới khiến Kỷ Thừa Vũ không thể không
bí quá hoá liều, nổi xung đột với Đường Mục, nhất định phải chiếm được
địa phương đó.
"Barr chết, không thể không có quan hệ gì với anh
ta." Kỷ Thừa Vũ cau mày, khuôn mặt lạnh lùng ấm ức, "Tuy nói Barr chết
là bị cảnh sát địa phương lùng bắt, nhưng Barr làm ăn nhiều năm như vậy
làm sao có thể chứ, nghe nói khi tìm được anh ta, anh ta đã chết rồi,
phần lớn thuộc hạ và tài sản cũng không cánh mà bay, chuyện trong đó có
thể tưởng tượng được, dù thế nào thì Đường Mục chính là ngư ông đắc
lợi."
"Chưa chắc," Kỷ Thừa An trầm tĩnh nói, "Côme và Đường Mục
hợp tác, một nguyên nhân mấu chốt là bởi vì con gái Côme, bây giờ con
gái anh ta chết không rõ ràng ở nhà họ Đường, cho dù hai người hợp tác,
cũng sẽ nảy sinh khoảng cách, chúng ta đi tìm Côme nói chuyện, không
phải là không thể."
Kỷ Thừa Vũ trầm ngâm chốc lát, "Thực ra, vừa
nãy Đường Mục tìm anh, nói anh ta tình nguyện giúp chúng ta, nhưng anh
ta có một điều kiện."
Kỷ Thừa An chậm rãi cau mày.
"Điều kiện đó là em."
"Thừa An, Đường Mục nhắm vào em."
——— —————— —————— ———
"Chuyện chính là như vậy." Ngón tay Kỷ Thừa Vũ gõ gõ lên thành ghế, tiếng gỗ
vang lên hai cái, một lát sau, người phụ nữ trước mặt vẫn không có phản
ứng gì.
Giật mình?
Một hồi lâu, Kiều Tịch mới tiêu hóa hết lời của anh, đầu óc hỗn loạn lờ mờ hiểu ra, cho nên muốn nói, người anh này đêm khuya gọi mình tới chính là để nói những lời lung ta lung tung
này?
Nói đơn giản chính là Đường Mục tính kế nhà họ Kỷ, bây giờ bọn anh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, vì vậy?
"Anh nói Đường Mục, a, gọi cái tên này đi, anh ta nói muốn giúp anh? Sao có
thể chứ, rõ ràng là anh ta tính kế các người mà." Cô không hỏi vấn đề
rất ngu đâu.
Kỷ Thừa Vũ nhìn Kiều Tịch, mím môi, "Đường Mục này,
tuy nói âm độc, nhưng anh ta không bao giờ nuốt lời, điểm này tuy nói là tối kỵ, nhưng anh ta đúng là người như vậy."
"Cho nên điều kiện
của anh ta liên quan tới tôi sao?" Đầu óc Kiều Tịch quay vòng, có chút
kỳ quái, theo lý thuyết, hôm nay cô và Đường Mục mới gặp mặt, mà ván cờ
này đã bớ trí nửa năm, sao có thể chứ?
Nửa năm trước, cô và Kỷ Thừa An còn chưa có gặp mặt.
Kỷ Thừa Vũ nhìn Kiều Tịch, tâm tư không ngừng xoay chuyển.
Em trai của anh từ nhỏ đã không muốn giao du với người khác, thậm chí không muốn tiếp xúc người ta, có bệnh thích sạch sẽ.
Mà người phụ nữ trước mặt, lại có thể dễ dàng phá vỡ cấm kỵ của anh, đi
vào cuộc sống của anh, vốn tưởng rằng Thừa An chỉ vui đùa một chút, cho
dù dẫn cô về, cũng chỉ tiếp đón thôi.
Nhưng từ khi Thừa An nói
với anh tình nguyện tham gia vào chuyện làm ăn của gia tộc, nhất định
người phụ nữ này rất quan trọng với Thừa An.
Không ai hiểu Thừa An chán ghét những chuyện bẩn thỉu đó cỡ nào hơn anh.
Cô, dựa vào cái gì?
"Nếu như tôi khiến cô rời xa Thừa An thì sao?" Dưới ánh sáng mờ nhạt, đôi
mắt cô gái đối diện xinh đẹp nhu hòa bức người, sóng mắt lưu chuyển tuy
sáng rỡ nhưng cũng vô cùng tuyệt sắc, người như vậy, tại sao có thể làm
cho em trai anh chân thành như thế?
Kiều Tịch đảo mắt một cái, nghiêng đầu hồi lâu nói một câu: "Không phải là anh sẽ cho tôi tiền chứ?"
Tóm lại, tình tiết máu chó dùng tiền mua người trong truyền thuyết, chiêu cũ mà hiệu quả.
"Nếu như mà tôi cho cô sẽ nhận sao?" Kỷ Thừa Vũ lạnh lùng nói, vẻ mặt không thay đổi.
Kiều Tịch ha một tiếng, một tay chống cằm, nhíu mày, buồn cười nhìn anh, "Vậy phải xem anh ra giá thế nào."
A, phụ nữ.
Kỷ Thừa Vũ giễu cợt trong lòng, nhưng lại vì Kỷ Thừa An, nghe cô nói như
vậy, nhất thời không biết là nhẹ nhõm, hay là không vui.
"Cô muốn bao nhiêu?"
"Cái này sao," Kiều Tịch nói rất chậm: "Tôi muốn trả giá gấp ba cho anh để
anh không quản chuyện giữa tôi và Kỷ Thừa An nữa, anh có nhận không?"
Kỷ Thừa Vũ nghe vậy sững sờ, "Cô trả?"
"Kỷ Thừa An trả."
Vạch đen đầy đầu Kỷ Thừa Vũ.
Không đợi anh trả lời, Kiều Tịch tiếp tục nói: "Tôi hiểu rõ anh cũng không
xem trọng tôi, lại nói, Hoắc Dục là anh cử tới đúng không?"
Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của người phụ nữ này, khiến trong lòng anh khẽ run.
Người phụ nữ rất bình tĩnh, thông minh, lúc quan sát, lại biết anh muốn làm gì.
Đột nhiên anh hiểu ra nguyên nhân Thừa An lựa chọn cô.
"Tôi hiểu lỗi lo của anh, đối với anh mà nói, anh thấy vợ của em trai anh,
vừa không mang đến ích lợi cho gia tộc, lại vừa là một người phụ nữ tình cảm không rõ, bất luận thế nào, tôi cũng không phải là lựa chọn đầu
tiên. Cho nên anh cử Hoắc Dục tới dò xét tôi, tôi có thể hiểu, nhưng mà
tôi không thể tha thứ." Dđ/lqđ Sắc mặt Kiều Tịch lạnh xuống, đôi mắt đẹp nhìn Kỷ Thừa Vũ, "Nếu không biết chuyện giữa tôi và anh ấy, tất nhiên
sẽ điều tra tôi rõ ràng, nhưng anh nên biết người tôi không muốn thấy
nhất chính là anh ấy, dò xét như vậy, vô cùng xúc phạm."
Kỷ Thừa Vũ nghe vậy hơi cúi đầu.
"Về phần anh nói muốn tôi rời xa Kỷ Thừa An," Kiều Tịch hít hơi, "Thứ nhất, ý kiến của anh không quản được Kỷ Thừa An, thứ hai, anh cho rằng tôi
tình cũ chưa dứt, hay là coi trọng tiền tài, cho nên mới tìm tôi đúng
không?"
Nói đến đây Kiều Tịch muốn chửi bậy một tiếng, lúc trước
cô tránh Kỷ Thừa An như tránh ôn thần, nếu cô coi trọng tiền bạc đã sớm
ôm đồ bỏ chạy, còn chờ tới bây giờ!
"Cho nên ý của cô là?"
"Rất đơn giản, nếu như Kỷ Thừa An để tôi đi, tôi không nói hai lời, đi ngay
lập tức, nếu như anh ấy chưa nói lời này, anh trai anh cũng không cần
quan tâm." Dứt lời tức giận đứng lên muốn rời khỏi.
Nói giỡn, hôn cũng hôn rồi, chuyện tiếp đó cũng xong rồi, làm xong thì nói không muốn, thật sự cho rằng cô là đồ miễn phí hả!
Hôm nay là ngày gì vậy chứ, cô không xem giờ hoàng đạo, hôm nay không nên xuất hành sao chứ?!
"Đợi chút." Kỷ Thừa Vũ gọi cô lại, cũng đứng lên, nhìn cô chậm rãi nói: "Anh xin lỗi về những lời vừa nói với em."
Ah?
"Em nói không sai, anh đã điều tra em, nhưng nhà anh đặc biệt, xin em thứ
cho, tuy nói thử dò xét em là chuyện quá mức, nhưng anh không hối hận."
Kiều Tịch hừ lạnh một tiếng.
Kỷ Thừa Vũ cũng không để ý, "Trải qua chuyện hôm nay, anh có thể tin tưởng tấm lòng của em đối với Thừa An, cho nên xin em tha thứ mọi chuyện
trước kia anh đã gây nên."
Không thể nào, đơn giản như vậy đã thông qua?! Hạnh phúc tới quá nhanh, Kiều Tịch có chút không tiếp nhận nổi......
Có lẽ là sự kinh ngạc trên mặt cô quá rõ ràng, Kỷ Thừa Vũ cũng lúng túng
nói: "Vợ của anh đã từng nói với anh, muốn đánh giá một người có yêu một người hay không, từ chi tiết nhỏ có thể nhìn ra. Trừ những lời em vừa
nói ra, tối nay khi em thay Thừa An uống rượu thì anh đã biết rõ, em
thật lòng với nó, nhưng mọi chuyện không có tuyệt đối, cho nên mới có
chuyện vừa rồi.”
Kiều Tịch nhìn anh một chút, phát hiện trên
gương mặt lạnh lùng của Kỷ Thừa Vũ tràn đầy vẻ lúng túng, xem ra rất
không giỏi làm chuyện như vậy, e là cũng vì Kỷ Thừa An mới như thế.
Bọn họ đều vì Kỷ Thừa An, cần gì phải sinh lòng oán hận.
"Em chấp nhận." Kiều Tịch nhìn anh nói, "Em chấp nhận lời xin lỗi của anh, anh trai." Dứt lời cười cười.
Kỷ Thừa Vũ cũng thở phào, đưa tay mời cô ngồi xuống.
Kiều Tịch nhìn anh, phát hiện vẻ mặt Kỷ Thừa Vũ cũng không nhẹ nhõm bao
nhiêu, quả nhiên, Kỷ Thừa Vũ uống hớp trà mới nói: "Anh nói Đường Mục
cam kết giúp chúng ta, nhưng có một điều kiện."
Anh nhìn chằm chằm Kiều Tịch, nói: "Điều kiện này, không chỉ liên quan tới Thừa An, còn cả em nữa."
Trái tim Kiều Tịch bắt đầu gấp rút nhảy dựng lên, chẳng lẽ, muốn cô?
Sao có thể chứ, nhưng gắn với những lời hôm nay anh nói với cô, cũng không phải không thể.
"Là gì?"
"Đường Mục nói muốn đưa một người tới."
Kiều Tịch ngẩn ra.
Kỷ Thừa Vũ nhìn cô, nói từng câu từng chữ: "Đường Mục nói muốn để em họ
của anh ta làm vợ Thừa An, đây chính là điều kiện của anh ta."
Điều kiện duy nhất, điều kiện duy nhất để giúp nhà họ Kỷ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT