Kỷ Thừa Vũ gác một tay lên tay vịn, đang suy nghĩ, mười ngón tay thỉnh thoảng gõ lên một cái tỏ rõ anh không ngủ được.
Một lúc sau, có tiếng mở cửa.
Quản gia mở cửa, Kỷ Thừa An đi vào, quản gia yên lặng đổi ly trà đã hơi lạnh trên khay, tách lưu ly trong suốt, bên trong là trà xanh màu ngọc bích, quản gia hơi cúi đầu rồi yên lặng rời đi.
Kỷ Thừa An cầm tách trà lên, mở nắp ra, hương trà bắt đầu tản ra khắp phòng.
"Đưa người trở về rồi hả?" Kỷ Thừa Vũ mở miệng hỏi.
Kỷ Thừa An uống ngụm trà, chậm rãi để xuống, không trả lời.
"Còn không thèm để ý anh, vừa nãy em nói rất nhiều đó." Kỷ Thừa Vũ cười nhẹ, chế nhạo Kỷ Thừa An.
Kỷ Thừa An nhìn anh một cái, trên mặt không gợn sóng.
Kỷ Thừa Vũ âm thầm thở dài, nói tiếp: "Vì người phụ nữ như vậy, đáng giá sao?"
Áp lực trong phòng trong nháy mắt tăng cao, khí lạnh bắt đầu xâm nhập, Kỷ
Thừa An cũng chưa hề đụng tới, im lặng mà công khai thể hiện chủ quyền.
Kỷ Thừa Vũ đành chịu, có lúc anh thật sự không hiểu người em trai ruột
này, rõ ràng từ nhỏ sống xa thế giới, phạm vi sinh hoạt rất hẹp, sở
thích cũng rất ít, nhưng chính là như vậy, có lúc trên người tản ra khí
lạnh khiến anh không chịu được.
Kỷ Thừa Vũ trầm mặc trong chốc
lát, nhìn anh nói: "Lúc anh mới bắt đầu cũng chỉ để cho em tiếp xúc với
người tốt sửa cái bệnh của em, ai biết em để ý như vậy, cũng tại anh,
ban đầu không nên nghĩ kế linh tinh."
Bây giờ nói cũng không còn
tác dụng gì, dù sao ban đầu anh không phản đối cách của anh, cho rằng
chỉ là thí nghiệm, gặp dịp thì chơi thôi, nhất thời lại quên mất người
em trai này vô cùng nghiêm túc, DĐLQĐ nghĩ tới đây Kỷ Thừa Vũ không khỏi thầm than một tiếng.
"Đây là chuyện của em." Trong phòng vang lên tiếng Kỷ Thừa An nhẹ giọng nói.
Kỷ Thừa Vũ nghe vậy kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng rõ ràng, cũng cảm thấy ấm áp.
Bên ngoài thấy câu nói này cao ngạo không có tình người, nhưng anh đang
trấn an mình, tự nói với mình cho dù không có anh, Thừa An cũng sẽ chọn
Kiều Tịch, cho nên mình có nói những lời đó hay không, Thừa An vẫn quyết định như vậy.
Người em trai này của anh đã thay đổi, Kỷ Thừa Vũ
nhìn chằm chằm Kỷ Thừa An, phát hiện bên ngoài anh vẫn lãnh lẽo như băng tuyết nhưng lại không giống như trước nữa, khiến người ta nhìn mà sợ,
giống như cả người đều mang gai nhọn.
Chắc là do cô gái Kiều Tịch này rồi.
Kỷ Thừa Vũ trầm ngâm một hồi, mới nói: "Em đã mang cô ấy tới, hẳn là xác định cô ấy rồi."
"Ừ."
Kỷ Thừa Vũ cầm tách trà lên uống một hớp, sau đó mấp máy môi nói: "Cũng
tốt, người nhà của chúng ta đã ít, nên thêm người, hơn nữa A Nặc rất
thích cô ấy, như vậy cũng tốt cho A Nặc."
Kỷ Thừa An nghiêng đầu nhìn về phía anh, đồng tử đen nhánh hình như có chút nghi ngờ thoáng qua.
Kỷ Thừa Vũ ho một cái, mặt mày hòa dịu, đường nét cường tráng, anh không
hay cười, bởi vì mỗi lần cười vẻ mặt sẽ hơi kỳ quái, trừ người vợ hoạt
bát thích chọc anh cười ra, hầu như anh không bao giời cười trước mặt
bất cứ người nào, nhưng mà bây giờ nhìn người em trai duy nhất tìm được
tình yêu thật sự, trong lòng thật sự thỏa mãn, không khỏi cong khóe
miệng lên: "Sao vậy, cho rằng anh sẽ gây khó khăn cho em sao?"
"Có ảnh hưởng sao." Kỷ Thừa An nhàn nhạt nói một câu.
Được rồi, muốn cũng không được, người em trai này luôn làm theo ý mình,
không bận tâm ánh mắt của người khác, có điều, sống rất tự do.
"Đúng vậy, chẳng qua ban đầu anh thật sự không nghĩ em vì cô ấy mới chịu nhận công việc của chú, thật ra thì em không cần phải như vậy, cần gì gánh
vác trọng trách ấy chứ."
Chờ hồi lâu cũng không thấy Kỷ Thừa An trả lời.
Kỷ Thừa Vũ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: "Từ nhỏ anh đã tiếp
xúc với bọn họ, vẫn còn may, em không giỏi giao tiếp, chuyện này thật sự hơi khó khăn với em, nếu như em không muốn, anh có thể nói chuyện với
chú, chắc chú cũng sẽ không để ý, em nói xem?"
Trả lời anh vẫn là cả căn phòng yên tĩnh.
Kỷ Thừa Vũ không khỏi thở dài: "Thừa An, sao em lại không tỏ thái độ gì chứ."
"Anh nói nhảm nhiều như vậy, em nói được gì chứ." Kỷ Thừa An liếc anh một
cái, "Nếu em đã nhận sẽ không trả lại, gia tộc không phải chỉ có một
mình anh, không có lý do gì để một mình anh chịu trách nhiệm, huống chi
em cũng không hoàn toàn là vì Kiều Tịch, được rồi, cứ như vậy đi, em về
trước đây." Nói xong thì đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt muốn rời khỏi.
Kỷ Thừa Vũ không khỏi sửng sốt vì lời anh nói, sau đó hiểu là mình hơi cố
chấp, lại không khỏi cười thầm, có lúc mình thật sự không bằng người em
trai này.
Kỷ Thừa Vũ mỉm cười, mở miệng gọi Kỷ Thừa An lại, đi
tới bên cạnh anh, đột nhiên anh rất muốn giống như những người anh em
khác vỗ vai anh, nhưng vì Kỷ Thừa An không thể chạm vào, ý nghĩ này vừa
xuất hiện lại thấy hơi ghen tỵ với cô gái tên Kiều Tịch đó, cô ấy nhất
định không biết trong lúc vô tình đã lấy được người đặc biệt trân quý cỡ nào.
Không thể đụng vào, cho nên anh chân thành nói một câu: "Vậy sau này sẽ phải cùng nhau chịu khổ đấy."
Giữa hai lông mày của Kỷ Thừa An hiện lên nếp nhăn rất nhỏ, cảm thấy tối nay anh trai vô cùng kỳ quái, "Anh không sao chứ?"
"Éc......" Rất hiếm thấy một đấng mày râu như anh nói một câu cảm động......
Trí tuệ cảm xúc của người em trai này quả thật khá thấp, thật sự không biết anh lừa được cô gái kia về đây thế nào.
"Được rồi, nói thẳng đi, mấy ngày nữa sẽ có thương hội, em cũng đi đi, để mọi người biết em cũng tốt."
Kỷ Thừa An vuốt cằm, sau khi xác định Kỷ Thừa Vũ vẫn bình thường, kéo cửa
ra, lại như nhớ tới cái gì quay đầu lại nói một câu khiến Kỷ Thừa Vũ
suýt chút nữa hộc máu.
Anh nói: "Anh, về sau anh không nên cười nữa, rất khó coi."
Mẹ nó, thằng bé này miệng lưỡi thật độc ác!
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Khi Kỷ Thừa An trở về phòng thấy Kiều Tịch đang cùng A Nhất và Chị Trần
đánh bài, chị Trần vẫn là dáng vẻ nề nếp nghiêm chỉnh, A Nhất lại có vẻ
khá khổ sở, Kiều Tịch nắm chắc phần thắng, khóe môi nở nụ cười nhàn
nhạt.
"A Nhất anh đánh nhanh một chút." Kiều Tịch lên tiếng thúc giục.
"Ô, tôi không có bài." Xoay đầu nhìn chị Trần: "Chị, có bài không?"
Chị Trần bình thản lắc đầu một cái.
"Cái gì! Chị không có sao!" A Nhất kêu to: "Tôi thấy dáng vẻ bình tĩnh của
chị tưởng chị có bài lớn rồi chứ, thì ra không có!" Lần này A Nhất cúi
đầu.
Nghe thấy giọng anh, A Nhất và chị Trần quay đầu lại nhìn, khi thấy anh thì
buông tất cả bài trên tay xuống, đồng thanh nói: "Thiếu gia."
"Ừ." Kỷ Thừa An nhàn nhạt đáp lời, "Không cần để ý tới tôi, tiếp tục đi." Nói xong đi về phía phòng ngủ.
"Không cần á..., cũng chơi rất lâu rồi, chúng tôi đi trước." A Nhất vội vàng nói, chị Trần dọn dẹp bài.
"A Nhất anh chơi xấu, anh thấy tôi và chị Trần thắng nhiều, anh thua muốn bỏ chạy à." Kiều Tịch gọi lớn.
"Không thua mà, hì hì." A Nhất cười khì khì, thu dọn đồ cùng chị Trần chạy ra ngoài.
Kiều Tịch trút giận xong cũng trở về phòng ngủ.
Kỷ Thừa An đang cởi quần áo định đi tắm, dùng một tay nới lỏng cà vạt, thấy cô vào thì hỏi: "Không chơi nữa sao?"
"Toàn thắng, vô vị."
"Em nhớ bài sao?"
"Em cũng đâu muốn đâu, tư duy tốt như vậy." Cô ngồi ngả lên trên giường nhìn mỹ nam cởi quần áo.
Kỷ Thừa An liếc cô một cái, không nói gì.
Ném cà vạt lên giường, bắt đầu cởi áo sơ mi, từng cúc một, Kiều Tịch nhìn thẳng mắt sáng lên.
"Này, anh không có gì để nói sao?" Kiều Tịch đột nhiên hỏi anh.
"Nói gì?"
A, thật là mất công, buồn bực.
Kiều Tịch giống như vô tình hỏi: "Nói xem anh làm việc gì khi ở nhà chú anh?"
Kỷ Thừa An dừng tay lại, rồi lại tiếp tục, cởi áo sơ mi ra, lộ ra vóc
người hoàn mỹ cường tráng, cơ bụng trừng điệp như hàng rào, Kiều Tịch
sửng sốt đến thất thần, sau đó thấy Kỷ Thừa An vung tay lên, ném áo sơ
mi tới đầu cô, trước khi đi nói một câu: "Sắc nữ." DĐLQĐ
A a a a a a a a a!
Kiều Tịch gạt quần áo trên đầu xuống, trong mũi đều là hương thơm thoang
thoảng trên người anh, vừa giương mắt nhìn, Kỷ Thừa An đã bước vào phòng tắm rồi, trong phòng chỉ có tiếng nước chảy rào rào.
Anh vẫn không muốn nói.
Kiều Tịch chán nản, bò vào phòng khách tìm được máy tính, kể từ khi Kiều
Tịch chấp nhận sống cạnh Kỷ Thừa An, Kỷ Thừa An không hạn chế cô dùng
những thứ này nữa.
Đăng nhập lên QQ, Kiều Tịch xem chút tin tức cô quan tâm, cuối cùng thấy Hà Cửu sáng đèn, vội vàng click vào nick cô.Hà Cửu rất kinh ngạc, đánh vài câu câu hỏi liên tiếp.
Kiều Tịch mở video, Hà Cửu vẫn vậy, thấy bạn bè, trong lòng Kiều Tịch ổn
định hơn rất nhiều, trao đổi tình hình hai bên, nói rỏ mình vẫn an toàn, Hà Cửu cũng an tâm, Kiều Tịch hỏi Hà Cửu sau khi cô đi Kỷ Thừa An có
tìm cô ấy hay không, Hà Cửu nói không có.
Nhưng thực ra là có.
Có điều người cô gặp là một người phụ nữ khá lớn tuổi, rất nghiêm túc,
trên người ẩn chứa vẻ đẳng cấp thượng lưu, nhưng bà ấy luôn tao nhã, ôn
hòa, sau nửa giờ gặp mặt thấy cô không nói gì, nhận một cuộc điện thoại
rồi nhìn cô một cái thì đi luôn, khiến cô lo lắng có phải Tiểu Tịch bị
phát hiện rồi hay không, nhưng mà nếu đã không có việc gì rồi, Tiểu Tịch lựa chọn ở cạnh người kia, cô không cần thiết nói ra những lời khiến cô khó chịu.
"Mình rất mơ hồ, Hà Cửu." Kiều Tịch ủ rũ như đưa đám
nói, "Mình không biết sự lựa chọn của mình có đúng hay không, mình sợ,
nhưng mình cũng mong đợi, mình biết rõ mình và anh yêu nhau nhất định
không có bỉnh đẳng, nhưng ít nhất độ cao trong lòng nên bằng nhau, nhưng mình phát hiện...... Anh ấy không làm được."
"Nói gì vậy?"
"Anh ấy không nói gì với mình cả, chuyện này, anh không chịu mở miệng, mình
chờ rất lâu, thậm chí vừa nãy mình còn cố ý hỏi anh, anh vẫn lảng tránh
không trả lời."
Hà Cửu nghe thế cười nhẹ một cái, "Tiểu Tịch à, sao mình có cảm giác hai người như là người mới yêu vậy."
"Hả?"
"Anh ấy không nói cậu sẽ không trực tiếp hỏi? Vậy thì cậu sợ cậu hỏi anh ấy
sẽ tức giận? Hay là chính cậu không muốn hỏi, trong lòng cũng muốn nếu
anh ấy không nói, cậu vẫn đè nén như vậy, đến ngày nào đó bộc phát, cậu
có thể hùng hổ rời đi?" Hà Cửu thở dài: "Tiểu Tịch, cậu nói cậu đã tình
nguyện ở cùng anh ấy, nhưng trên thực tế, trong lòng cậu không hoàn toàn chấp nhận điều đó."
Kiều Tịch nhìn Hà Cửu trên màn hình, cắn môi dưới, không nói gì.
"Tiểu Tịch, cậu không cần phải sợ, mà cậu sợ cái gì chứ, sợ anh ấy đối xử quá tốt với cậu, cậu không trả nổi? Hay là ánh mắt người ngoài, nói cậu
không xứng với anh ấy? Người đàn ông như vậy nhất định sẽ khác hẳn với
người bình thường như chúng ta, nhưng như thế thì sao chứ, bạn yêu à,
tin mình đi, anh ấy yêu cậu, so với cậu biết, tự anh ấy hiểu rõ hơn, cho nên không cần lo những người khác thấy thế nào, cậu chính là cậu, nếu
như có chênh lệch, vậy thì loại bỏ nó, nhưng phải nhớ, tất cả chênh
lệch, đều do mình tự tạo ra thôi, chứ không phải do ánh mắt người
ngoài."
Kiều Tịch hơi sững sờ.
Quả thực, cô sợ, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô phát hiện mình càng ngày càng lo lắng, những lo
lắng này bị cô đè nén, không muốn người nào biết, có lúc chính cô cũng
không biết nỗi lo này từ đâu mà đến.
Ngày trước qua lại với Kỷ
Thừa An, cũng chỉ là một cuộc gặp tươi đẹp, vui vẻ xong chia tay trong
hòa bình là được, nhưng bây giờ, cô bắt đầu nghiêm túc, sau đó tâm tư
bắt đầu rối loạn.
Thân phận của anh, anh ưu tú như thế, một bức tường bắt đầu chắn ngang giữa hai người.
Kiều Tịch nhắm lại mắt, "Mình biết rồi, cám ơn cậu."
Hà Cửu cười cười, lại nói tiếp: "Cám ơn mình thì cũng mình cũng phải nói, mau trở lại cho mình mời khách!"
Đây mới là Hà Cửu sôi nổi chứ, "Biết rồi."
"Đúng rồi, cậu không gì chưa, Tùy Ý bỏ Thẩm Phong rồi, thật sự khiến mình nhẹ nhõm." Hà Cửu thở dài một tiếng, khuôn mặt thật xinh đẹp.
Quả
thật khiến Kiều Tịch kinh ngạc, dù sao cô và Hà Cửu khuyên Tùy Ý nhiều
năm như vậy, cô ấy cũng không chia tay Thẩm Phong, lần này cô mới rời
khỏi không bao lâu lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
"Không thể không nói, chuyện tốt!" Kiều Tịch cũng vui vẻ.
Phụ nữ chính là như vậy, một giây trước có lẽ vẫn xuân đau thương, thu buồn khổ, một giây kế tiếp có thể vui vẻ cười to.
Có bạn bè, thật tốt, Kiều Tịch nghĩ vậy.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Kỷ Thừa An quấn khăn tắm màu trắng ở nửa thân dưới bước ra khỏi phòng tắm, hai chân thon dài thẳng tắp, mái tóc đen ngắn nhỏ nước, có mấy giọt
cứng đầu chảy xuống yết hầu, theo đường cong đến cơ bắp trước ngực.
Kiều Tịch nhìn thế mà miệng đắng lưỡi khô, ngồi trên giường vội vàng gọi anh: "Lại đây."
Kỷ Thừa An nhíu mày, thân hình cao lớn vẫn chậm rãi đi về phía cô.
Kiều Tịch ấn anh ngồi xuống mép giường, cầm lấy khăn của anh, bắt đầu cẩn
thận lau tóc cho anh, động tác nhẹ nhàng khiến anh vô cùng thoải mái.
Kiều Tịch đắc ý nói: "Thoải mái chứ?"
Kỷ Thừa An không lên tiếng.
Kiều Tịch tiếp tục nói: "Trước kia em từng làm ở một cửa hàng thú cưng,
thường cho tắm cho mấy chú chó nhỏ và mèo nhỏ, bọn chúng cũng rất
thích."
Trong phòng im lặng vô cùng, trong nháy mắt, không gian
trên dưới đảo lộn, Kiều Tịch bị áp đảo ở dưới thân người nào đó, nắm lấy cằm cô, vẻ mặt hung ác nói: "Chó nhỏ, mèo nhỏ sao?"
Thật là đáng sợ nha......
Kiều Tịch le lưỡi một cái: "Lừa anh đó."
Kỷ Thừa An không buông cô ra, híp mắt, lông mi ướt thật dài, làm nổi bật đôi mắt thâm thúy sáng ngời của anh.
Anh cúi người xuống, muốn hôn đôi môi căng mộng của cô, Kiều Tịch lại lấy
tay chặn môi, đôi môi mềm mại của anh in lên bàn tay cô.
Không khí trong phòng lại căng thẳng thêm một chút, anh gỡ tay cô ra, muốn tiếp tục.
Đúng lúc này Kiều Tịch nói một câu: "Em đã biết chuyện của anh rồi."
Kỷ Thừa An dừng động tác lại, lên tiếng hỏi: "Cái gì?"
Anh cách cô quá gần, hơi thở nam tính bao quanh cô, ngay cả không khí hô hấp cũng bị chiếm mất.
Kiều Tịch nuốt một ngụm nước bọt mới nói: "Em nói anh không được tức giận."
"Hả?" Anh nghe vậy nhíu mày.
Đảo mắt một cái, Kiều Tịch tránh thoát sự kiềm chế của anh, ngồi lên đầu
giường, ôm gối mềm mại mãi mới nói: "Tại sao không nói?" Truyện được
đăng tại DĐ ~
Kỷ Thừa An đã ngồi thẳng lên, dưới ánh đèn thân thể trắng nõn trơn bóng hấp dẫn, cơ bắp càng lộ rõ.
Anh nằm nửa người, một tay chống đầu, "Không phải em muốn nói gì sao?"
Có tật giật mình! Bây giờ nói chuyện cũng bắt đầu vòng vo rồi.
Nhưng mà nếu đã nghĩ xong, Kiều Tịch cũng không úp mở nữa: "Này, em lại cho
anh một cái cơ hội, anh hãy thành thật khai báo đã làm gì ở nhà chú
anh?"
Kỷ Thừa An liếc cô một cái, mắt sắc lạnh, nhưng không trả lời.
Kiều Tịch không khỏi nhớ tới những lời Kỷ Lâm nói với cô.
Nhà họ Kỷ đứng vững vàng đến bây giờ không phải đơn giản.
Ngoài một người chủ yếu phụ trách công việc ở trong gia tộc, còn phải có một người khác phụ trách bảo vệ gia tộc.
Người này phải cam tâm tình nguyện ở dưới người lãnh đạo gia tộc, hàng năm
cũng phải tiếp xúc với những kẻ nguy hiểm, khi bị uy hiếp ở gia tộc,
giao dịch với người khác, bảo vệ lợi ích của gia tộc, mà loại hành động
này không khác nào bảo lột da hổ, có lúc phải hi sinh tính mạng.
Cho nên người này, nhất định phải trung thành.
Mà người gánh trách nhiệm đó chính là Kỷ Lâm, cho nên khi cha Kỷ Thừa An
mất, Kỷ Lâm mới xuất kiện trợ giúp Kỷ Thừa Vũ, mà bây giờ trách nhiệm
này giao cho Kỷ Thừa An.
Đối với người không hỏi tới chuyện gia
tộc như anh mà nói, chuyện như vậy thật sự là không thể tưởng tượng nổi, nhưng Kỷ Thừa An chỉ nói, anh muốn làm, không có nguyên nhân gì khác.
Nhưng người tinh tường một chút đều có thể nhìn ra, bởi vì anh chọn Kiều
Tịch, nếu như trong tay anh không có quyền lợi, không cách nào bảo vệ
Kiều Tịch, bởi vì chắc chắn sẽ có người muốn giết cô, sau đó khiến anh
cưới người khác, hoặc để người nào đó thay thế cô, hoặc là những gia tộc khác, bất luận là người nào, thân phận vợ Kỷ Thừa An, người như Kiều
Tịch không thể ngồi yên, trừ phi, Kỷ Thừa An phải có đủ bản lĩnh để mọi
người câm miệng và không còn ý định gì khác.
Đây là điều Kỷ Thừa An hy sinh, hy sinh vì cô.
Người chán ghét chỗ đông người như anh lại vì cô, đồng ý tham gia vào con đường tăm tối đầy máu tanh như vậy.
Cho nên cô có gì mà chần chừ nữa chứ, trên đời này không còn người nào có thể hy sinh vì cô giống như anh.
Kiều Tịch vốn rất vui mừng, nhưng dần dần không thể vui vẻ được.
Bởi vì Kỷ Thừa An ngậm miệng không đáp, thậm chí để cô tránh xa tất cả tin
tức về gia tộc anh, điều này làm cho Kiều Tịch cảm thấy rất mất mát, cái này không công bằng, không phải anh cho rằng đối tốt với một người là
áp đặt người ra như vậy, rất không công bằng.
Kiều Tịch vẫn luôn chờ đợi Kỷ Thừa An nói chuyện này với cô.
Nhưng nhiều ngày trôi qua, thậm chí cô đã cố ý nhắc nhở, anh cũng coi như không thấy.
Không vui dần dần biến thành nôn nóng.
"Anh có nghe thấy hay không hả?" Kiều Tịch bất mãn hỏi anh.
Kỷ Thừa An khép nửa mắt lại, nhẹ giọng đáp.
"Kỷ Lâm không nên nhiều lời." Anh trả lời như vậy.
"Trọng điểm không phải ở đó!" Kiều Tịch kêu lên, "Kỷ Thừa An, anh cho rằng anh không nói, không để em biết là tốt cho em sao, anh cho rằng anh không
nói anh làm những thứ này, là để em không có áp lực sao, không phải đáp
lại tình cảm, chia sẻ gánh nặng với anh sao?"
"Không phải như vậy, đó là sai." Kiều Tịch nói từng câu từng chữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT