Từ xưa tới nay các quốc gia không ngừng đổi mới thay thế, mà trong đó
luôn có vài thế lực trăm ngàn năm qua vẫn luôn sừng sững không suy sụp,
nguyên nhân chính là bất cứ lúc nào, quốc gia, đều cần nhân tài.
Người thông minh, vĩnh viễn đứng tại đỉnh cao.
Nhà họ Kỷ là một nhánh thuộc về dòng dõi cổ xưa thông minh như vậy, tổ tiên của bọn anh đều tránh được những biến động trong lịch sử, trải qua
những lần lựa chọn nghiêm khắc, cho tới hôm nay.
Tổ tiên của bọn
anh có gen cẩn thận từ trong cốt tủy, nhưng cũng không có nghĩa là tham
vọng của bọn anh không lớn, ngược lại, bọn họ lựa chọn một nghề nghiệp
an toàn mà đem lại nguồn lợi kếch sù.
Thương nhân, còn là một
thương nhân lớn, người trung gian, bọn họ phụ trách giao dịch mua bán,
cung cấp đường dây tiêu thụ, bất luận thành công hay không, nhất định
lấy được tiền, không bỏ qua cái gì.
Tiền bạc, di sản văn hóa, ma
túy, vũ khí, dầu mỏ, thậm chí là người, chỉ cần có người muốn, bọn họ
nhất định sẽ tìm cho người đó đường dây tiêu thụ.
Mà nhà họ Kỷ, từ lâu đã trở thành tổ chức cao nhất trong ngành này.
Nhưng không có nghĩa là không tổ chức nào chống lại nhà họ Kỷ, ngược lại, ở
châu Á, bọn họ có một đối thủ rất mạnh, chính là nhà họ Đường.
Mà Kỷ Thừa An tới thành phố A, cũng là bởi vì nhà họ Kỷ xảy ra xung đột
lớn trong chuyện làm ăn với nhà họ Đường ở Đông Nam Á, Kỷ Thừa An không
quản công việc của gia tộc, cho nên để nhiễu loạn tai mắt của nhà họ
Đường, càng vì muốn cho anh hai ổn định chuyện làm ăn, anh rời khỏi gia
tộc đến những nơi khác, như vậy, anh mới có cơ hội quen Kiều Tịch.
Nếu không theo vòng sinh mệnh của hai người mà nói, chắc hẳn sẽ vĩnh viễn không gặp được.
Cho nên ở đây, với tỉ lệ một phần mấy triệu, gặp được Kiều Tịch.
"Cho nên đêm hôm đó người muốn giết anh, là người của nhà họ Đường?" Kiều
Tịch nghe xong Kỷ Thừa An nói qua về gia tộc, thật lâu sau mới hỏi.
"Ừ." Anh hiếu kỳ nhìn cô một cái, thấy sự bình tĩnh của cô hơi kỳ quái.
Nhưng Kiều Tịch cũng chỉ ngoài mặt bình tĩnh thôi, trong lòng đã sớm như có ngàn con ngựa điên gào thét chạy qua!
Cô quá xui xẻo! Đúng là quá xúi quẩy mà!
Tỉ lệ nhỏ như vậy mà cô cũng đụng phải!
Ông trời ơi, ông ghét tôi lắm sao!
Có trách móc nữa cũng hết cách rồi, bởi vì sự thật đã như vậy.
Bây giờ chỉ muốn biết tự cứu mình thế nào!
Kiều Tịch nghiêng mắt lén lút nhìn Kỷ Thừa An, phát hiện đối phương bình chân như vại, dáng vẻ hết sức bình tĩnh, kiên định.
Nói đùa, cô dễ dàng khuất phục người ta như vậy sao chứ, khi rời khỏi nhà 4~5 năm cô cũng không trở về lấy một lần.
"Như vậy, vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?" Chắc còn ở Trung Quốc.
Quả nhiên, Kỷ Thừa An khẳng định suy nghĩ của cô, "Ở thành phố Z, yên tâm, nơi này rất an toàn."
Thành phố Z là một thành phố ven biển, cách nhà Kiều Tịch không xa, xem ra ngày đó anh dẫn cô đi thì đến đây luôn.
Ôm hai chân, gác cằm lên đầu gối, yên lặng thở dài: "Theo như anh nói, cả
đời tôi sẽ không thể rời đi đúng không, nếu không thì sẽ bị người ta bắt lại, uy hiếp anh." Mà anh, sẽ vì tôi mà đồng ý yêu cầu của bọn họ,
những điều này Kiều Tịch không muốn nghĩ nhiều.
Kỷ Thừa An đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp: "Ở cùng với tôi, thật sự khó chịu như vậy sao?"
Khó chịu? Dĩ nhiên không.
Thậm chí có thể nói, mấy ngày này ở cùng anh, cô rất an tâm, rõ ràng anh chỉ sống ở nhà mình, không can dự chút nào vào cuộc sống công việc của
mình, nhưng chút khoảng cách ấy lại khiến cho cô vô cùng an tâm, bởi vì
cô biết, chỉ cần cô ra khỏi nhà anh, anh sẽ luôn ở đó.
Xác định như vậy khiến cho cô cảm thấy vui vẻ.
Có điều, từ buổi tối hôm đó, có người nổ súng muốn giết anh, lại khiến cô không có cách nào ổn định tâm trạng của mình.
Cái mạng nhỏ mà bị mất còn nói gì đến chuyện yêu đương chứ!
Nhưng người trước mặt rõ ràng không đồng ý chia tay, huống chi tình hình bây giờ hoàn toàn bất lợi với cô.
"Dĩ nhiên không phải," cô lựa chọn nghe theo trái tim mình, "Tôi chỉ là,
chỉ là......" Tôi rất sợ, nhưng anh sẽ không hiểu được tôi sợ cái gì.
Do dự một lúc, cô ho một cái, nhìn về phía anh, "Cho dù bây giờ tôi và anh ở cùng nhau, thì có ích lợi gì chứ, chúng ta sẽ không cùng nhau đi tới
cuối cùng, tôi không xứng với anh." Gia thế như vậy, làm sao có thể lấy
người phụ nữ như cô.
Kỷ Thừa An nhíu mày, rất không hài lòng với
câu trả lời lấp lửng của cô, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Cái này em yên
tâm, nếu tôi chọn em, tuyệt sẽ không nuốt lời."
"Rốt cuộc em lo
lắng gì, chúng ta hoàn toàn có thể sống như trước kia cần gì suy nghĩ
nhiều như vậy?" Kỷ Thừa An mím môi, không hiểu hỏi cô.
Xem đi, anh quả nhiên không hiểu, Kiều Tịch thầm than trong lòng.
Sao không muốn chứ, cô sớm đã quen chuẩn bị toàn bộ cho trường hợp xấu
nhất, cô không có tiền bạc và gia đình hùng hậu giống anh, cô chỉ có một mình, chỉ có thể dựa vào chính mình, không dựa vào người thân nào được, cô có thể tin tưởng ai?
Sao cô có thể dễ dàng giao phó tất cả
tương lai của mình cho người khác đây, sơ ý một chút, cũng sẽ bị phản
bội, giống như Hoắc Dục, Tưởng Phong, còn có...... những người mà cô gọi là người thân.
Cô sao dám chứ?
Dù nghĩ như vậy, trên mặt Kiều Tịch cũng không dám biểu lộ chút gì.
Cô ngơ ngác nhìn anh, yên lặng thở dài, cô biết mình không nên trêu chọc
anh, trêu chọc rồi còn cố tình không muốn chịu trách nhiệm.
Loại ý nghĩ này, rất ích kỷ.
Thậm chí bây giờ cô bắt đầu có chút ghét chính mình.
Kỷ Thừa An, anh và mình hoàn toàn khác nhau, có sự đặc biệt so với người khác, nhưng giàu có đặc biệt nguy hiểm.
Nhưng, cô có thích Kỷ Thừa An hay không đây?
Thích, cô không muốn làm trái với trái tim mình, nếu không cô sẽ không dây dưa với anh đến bây giờ, càng sẽ không cùng anh xảy ra quan hệ.
Nhưng quan hệ giữa người với người, loại quan hệ thân thể này là yếu kém nhất.
Khi cảm xúc mãnh liệt dần biến mất, hai người mà ở chung, thì tất cả mâu
thuẫn sẽ xuất hiện, sau đó giữa bọn họ cũng chỉ còn lại sự hành hạ lẫn
nhau.
Huống chi, xuất thân Kỷ Thừa An hiển hách như thế, khi người duy nhất có thể che chở cô rời đi, kết quả của cô sẽ thế nào?
Cô không dám nghĩ tới.
Nói lùi vạn bước, coi như ngoại trừ tất cả nhân tố khác, ở phương diện tình cảm, Kỷ Thừa An vĩnh viễn giữ vị trí chủ đạo, không cho phép cô có bất
kỳ suy nghĩ chống đối nào, chắc là do tính cách, anh sẽ không nhượng bộ, nhưng để cô hoàn toàn nghe theo anh, theo tính cách của cô, thời gian
ngắn còn có thể thuận theo anh, một khi chạm đến ranh giới cuối cùng, cô sẽ quyết định thật nhanh, lập tức quay đầu.
Vì lẽ đó, nhất định hai người sẽ không có kết quả tốt, nếu đã biết không có tương lai, sao còn có lãng phí tình cảm với nhau.
Một lát sau, cô nghiêng người về phía trước, ôm gáy anh, dựa vào ngực của
anh, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chỉ cần anh không rời đi, tôi sẽ không
đi."
Xin lỗi, tôi không làm được những gì anh muốn, cho nên tôi chỉ có thể gạt anh.
Cuối cùng lấy được câu trả lời như mong muốn, trong lòng Kỷ Thừa An thở phào một hơi, khiến một con mèo hoang cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh
thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Anh vươn tay ôm cô, để cô gần mình hơn.
Không nói gì nhưng vui sướng tràn ngập trong lòng.
Ngày đó, cùng Kỷ Thừa An vui vẻ ăn cơm, nhận ra tâm tình anh rất tốt, thậm
chí còn hỏi cô nhiều hơn mấy câu, chắc là thấy mâu thuẫn giữa hai người
được cởi bỏ, sắc mặt chị Trần có chút âm trầm, rõ ràng kết quả không như chị muốn thấy.
Sau đó buổi tối hôm đó, Kiều Tịch "vượt ngục".
Buổi tối, viện lý do muốn nghỉ ngơi từ chối yêu cầu ngủ cùng Kỷ Thừa An, sau đó theo trí nhớ lúc ban ngày quan sát, Kiều Tịch thay quần áo sẫm màu,
đợi đến nửa đêm thì lén ra ngoài.
Ví tiền mang theo bên mình vẫn
còn, cho nên chỉ cần chạy ra ngoài là được, giống như trước, tìm một địa phương nhỏ, ở gần một tháng hoàn toàn không thành vấn đề!
Về
phần Kỷ Thừa An nói nhà họ Đường gì đó, trước kia cô trốn bọn họ không
phải cũng không tìm được sao, cho nên chỉ cần trốn được, sợ cái gì chứ ~
Tâm trạng lạc quan cực kì lạc quan, Kiều Tịch đợi đến đêm khuya thì xuất phát, chuồn ra ngoài. DĐLQĐ
Nhưng mà...... Cả quá trình mới tiến hành được mười mấy phần, cô mới vừa đi
tới vườn hoa, đột nhiên, rào chắn sáng lên một vòng đèn hồng nhạt, cực
kỳ rõ ràng trong đêm đen, sau một khắc, đột nhiên có tiếng chuông báo,
Kiều Tịch sững sờ, sau đó cực kì nhanh, mới vừa nãy còn không có một
bóng người trong vườn hoa, không biết chui từ đâu ra mà có rất nhiều
người đàn ông cường tráng cao lớn cầm vũ khí vây quanh cô, sau một lúc
lâu, một người đàn ông trung niên, mặt mũi nghiêm nghị bước ra: "Đừng
phản kháng vô nghĩa, giơ hai tay lên đi theo chúng tôi."
Kiều Tịch run rẩy: "......" Đây là tình huống gì!
Kiều Tịch bị đưa đến một gian phòng, ngoan ngoãn ngồi yên, mười mấy phút sau, Kỷ Thừa An tới dẫn cô đi.
Anh đẩy cửa ra, thấy quần áo Kiều Tịch, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đi."
Kiều Tịch đàng hoàng đi theo sau anh, lúc gần đi thấy người đàn ông trung niên kia vẫn cúi người chào bóng lưng Kỷ Thừa An.
Hai người đi thẳng một mạch, Kỷ Thừa An nói không nói thêm một câu nào, trong lòng Kiều Tịch cũng thấp thỏm không yên.
Ban ngày vừa mới nói không đi, buổi tối đã muốn trốn......
Kỷ Thừa An sẽ không trừng phạt thân thể cô như trước chứ...... Không muốn, nhưng cô vừa lúc, TAT
Đến khi vào phòng, anh đứng ở trong phòng đưa lưng về phía cô, áp lực vô
hình tràn ngập khắp cả căn phòng, lần đầu tiên, Kiều Tịch có cảm giác vô cùng sợ hãi với anh.
Bởi vì chột dạ, Kiều Tịch không dám nói lời nào, cúi thấp đầu dựa vào cửa.
Qua hồi lâu, cô nghe thấy Kỷ Thừa An cười nhẹ một tiếng, đột nhiên cả người toát mồ hôi lạnh.
Cô nghe nhầm sao?
Giống như muốn chứng thực với cô, Kỷ Thừa An xoay người, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn cười, cười lạnh.
Anh, anh cười ai!
Trong lòng Kiều Tịch càng sợ hơn, tình huống như thế...... sao anh còn cười.
Nếu anh nắm cằm cô nói, mấy câu lạnh nhạt như trước, Kiều Tịch còn không
biết phải làm như thế nào, nhưng anh cười, trong nháy mắt cô cảm thấy
trong lòng vô cùng hoang mang.
Nuốt nước bọt, Kiều Tịch kéo ra
một nụ cười: "Cái đó...... Tôi muốn ra ngoài đi dạo." Ặc, hơn hai giờ
đêm nói đi tản bộ có phải quá gượng ép hay không?
Mặc kệ, cô nói
tiếp: "Tôi muốn giải sầu, ha ha, ha ha, bảo vệ chỗ này rất lợi hại, tôi
mới đi dạo một lúc đã đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, làm tôi
giật cả mình, còn dẫn tôi đến căn phòng kia, đây là đâu vậy, lợi
hại......"
Ặc, nói hồi lâu, Kỷ Thừa An cũng không trả lời cô, chỉ nở nụ cười lạnh nhìn chằm chằm cô.
Nhìn cô khiến cô chột dạ.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, chỗ này chắc không phải nơi đơn giản, cô mới
đi ra ngoài mấy phút đã bị bắt lại, nhất định là có camera gì đó, tính
sai, tính sai mất rồi.
Kiều Tịch tổng kết nguyên nhân thất bại.
Kỷ Thừa An cũng không nói gì, không chút gợn sóng nhìn chằm chằm cô, hồi lâu mới mở miệng: "Tôi không hề rời đi."
"Hả?"
"Tôi nói, tôi không hề rời đi."
Cho nên? Kiều Tịch không hiểu.
Nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng khó coi của anh, đột nhiên nhớ tới mấy lời
ban ngày nói với anh, anh không rời đi, tôi sẽ không đi.
Nhưng lúc ấy cô chỉ muốn tạm thời ứng phó với anh, để anh buông lỏng với cô, hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy.
Ánh mắt Kiều Tịch dao động, "Khụ khụ, rời đi có rất nhiều nghĩa, anh rời
khỏi phòng, cũng cho là rời đi nha, ha ha......" Cô thử dùng chút chơi
chữ.
Bỗng nhiên, Kỷ Thừa An vọt tới trước mặt cô, bàn tay bóp
chặt cổ cô, đẩy cô kên trên cửa, vẻ mặt lãnh lẽo cực kì: "Tôi tin lời
của em!"
Kiều Tịch bị anh bóp cổ, đôi tay bắt lấy bàn tay anh, nói không ra lời.
"Ngay từ khi bắt đầu, em đã nói dối!" Anh chất vấn, "Cái gì mà không xứng với tôi, cái gì mà sợ khó giữ được tính mạng, cái gì không có cảm giác an
toàn, thật ra thì ngay từ đầu em đã quyết định đi đúng không! Giống như
khi ở thành phố A, em đồng ý đi theo tôi, kết quả quay đầu bỏ chạy, tối
nay em còn muốn đi như vậy!"
"Tôi...tôi......" Kiều Tịch không nói ra lời, hô hấp khó khăn.
Nhìn thấy cô khó chịu, Kỷ Thừa An thả lỏng tay, lấy được không khí mới, cô ngồi xổm xuống ho khan, hít từng ngụm lớn không khí.
Một lát sau, cô nghe thấy Kỷ Thừa An nói ở trên đỉnh đầu cô, "A, tôi thật
sự quá cưng chiều em, nếu không thay đổi được ý nghĩ của em, vậy cứ dùng cách của tôi đi."
Kiều Tịch ngừng hô hấp lại, cách gì chứ?
Chắc khi còn bé, mỗi người đều được người lớn dạy, không được nói dối, nói dối thì không phải là đứa bé ngoan.
Nhưng người, ít nhiều gì cũng sẽ phạm phải sai lầm này, nguyên nhân cũng
không khác lắm, đôi khi là trộm một viên kẹo, đôi khi là trốn học, có
khi là làm giả thành tích học tập, sau khi bị phụ huynh phát hiện nhất
định sẽ bị phạt.
Nhưng khi còn bé, vì gia đình Kiều Tịch, chú chưa bao giờ đánh mắng cho cô, cô cũng sẽ không phải nói dối việc gì.
Cho đến...... Bây giờ.
Mức phạt lớn nhất là gì?
Một trận nhừ đòn?
A, bây giờ, Kiều Tịch cũng không còn là trẻ vị thành niên nữa, một câu
nói dối của cô, đổi lấy một bộ còng tay, thật sự là còng tay.
Khi Kỷ Thừa An đi ra ngoài để cô một mình trong phòng, cô còn lặng lẽ vui
mừng, cho rằng anh đã chán ghét cô, nhưng lại bị tổn thương, đang nên bị ngốc luôn rồi, Kỷ Thừa An đi vào...... Trong tay, cầm cái gì đó sáng
long lanh.
Còn chưa kịp phản ứng, đã lôi cổ tay cô, ném cô lên
giường, sau đó cổ tay tay chợt lạnh, cạch một tiếng, Kiều Tịch phát hiện mình không thể động được nữa rồi.
"Anh làm gì thế!" Cô cũng không bình tĩnh được nữa.
Kỷ Thừa An nhàn nhạt nhìn cô một cái, lạnh giọng nói: "Tôi phải ở chỗ này
mấy ngày nữa, để đảm bảo an toàn, trước tiên cứ như vậy đi."
Cái gì gọi là trước tiên cứ như vậy đi!
"Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy!" Kiều Tịch hô to.
Kỷ Thừa An nghe vậy châm chọc cười, "Cảm thấy quá đáng sao?"
"Anh nói thử xem!"
"Vậy em đối với tôi thì sao?"
Kiều Tịch nghe vậy sửng sốt.
Kỷ Thừa An cũng không nhìn cô nữa, xoay người rời đi, cuối cùng bỏ lại một câu: "Muộn rồi, nghỉ ngơi đi."
Nghỉ ngơi cái đầu anh! Thế này thì cô ngủ thế nào!
Kéo cái còng tay, trong phòng vang lên tiếng kim loại va chạm lanh lảnh.
Kiều Tịch bắt đầu chiến đấu hăng hái với còng tay.
——— —————— —————— —————— —————— ————————
Kỷ Thừa An ra khỏi phòng, phát hiện chị Trần đang đứng ở cửa chờ anh.
Chị Trần nhíu mày, không lên tiếng, vẫn lo lắng nhìn anh.
Một lát sau tiến lên hai bước, "Thiếu gia, cậu không thể ở cùng cô Kiều ở, cô ấy sẽ hại cậu."
Nếu như theo thân phận của chị Trần mà nói, chị không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của Kỷ Thừa An.
Nhưng chị đã làm "bà lão" chăm sóc Kỷ Thừa An từ khi anh bảy tuổi rồi, từ
thời niên thiếu tới bây giờ anh đã trưởng thành đẹp trai như vậy rồi,
tình cảm không tự nhiên không phải nói. Diễn đàn
Vì cảm nhận được sự lo lắng của chị, không ngờ, vẻ mặt Kỷ Thừa An hơi dịu lại, nhẹ giọng nói: "Những gì chị nói, tôi đều hiểu."
Nghe được giọng nói nhẹ nhàng của anh, chị Trần cho rằng anh đã thay đổi chủ ý, vội vàng nói: "Chi bằng thiếu gia đưa cô Kiều đi đi, tôi đã an bài
xong rồi, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì, tôi tin cô Kiều cũng sẽ phối
hợp."
Nói đến đây, Kỷ Thừa An thâm thúy nhìn chị, "Chị Trần, tôi
đã là người trưởng thành, tôi biết rõ tôi muốn gì," dừng một chút mới
nói, "Ít nhất đến bây giờ, tôi muốn để cô ấy ở bên cạnh tôi."
Chị Trần nhìn chằm chằm anh, thiếu gia quả thực không còn cậu bé nhỏ ngồi trong phòng nữa.
Chị Trần còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp thiếu gia.
Lúc ấy chị bị sắp xếp đến chăm sóc thiếu gia, ông chủ vừa mới qua đời, đại
thiếu gia lại bận bịu tiếp nhận chuyện gia tộc, hoàn toàn không có thời
gian rảnh để chăm sóc em trai.
Lúc ấy, chị rất bất mãn với công việc này, chị rất vât vả mới trở thành quản gia đứng đầu không phải để chăm sóc một đứa bé.
Vì thế lúc mới bắt đầu, cô cũng chỉ làm theo yêu cầu của thiếu gia, cũng
không quan tâm anh, nhưng đứa bé này cũng không bướng bỉnh như chị tưởng tượng.
Ngược lại, anh rất yên lặng, yên tĩnh quá mức.
Không ra khỏi cửa, cũng không nói chuyện, có lúc một mình ngồi yên ở trong phòng một ngày không động tới cái gì.
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng chị cũng không tìm hiểu rõ, công việc chỉ là công việc.
Cho đến một lần, chị mắc phải lỗi lớn, làm tổng quản cho chị xuống cấp, đây quả thực là tai hoạ ngập đầu với người nhiệt tình yêu công việc như
chị, đây là vết dơ trong nghề mà cả đời chị sẽ vĩnh viễn không lau đi
được, càng không thể có cơ hội trở lại nữa!
Chị đã nếm được mùi vị của tuyệt vọng.
Hoàn toàn không ngờ, thiếu gia lại đứng ra vì chị, nếu một nhân viên khác
tới nói thì cũng không có ảnh hưởng gì tới bọn họ, nhưng lúc ấy thiếu
gia đứng ra giúp chị nói chuyện, chị vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù
khi anh nói giữ chị lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh hoàn toàn không
giống một đứa trẻ, lại khiến cho đáy lòng chị hơi mềm nhũn.
Anh, cũng chỉ là một đứa trẻ.
Từ đó về sau, cô chuyên tâm chăm sóc thiếu gia, không chỉ làm một phần việc, mà là toàn bộ chuyện sinh hoạt.
Cho dù sau này có người nói chuyện thăng chức với chị, chị cũng không đồng
ý, cô phải chăm sóc thiếu gia thật tốt, sao có thể rời đi chứ.
Nhưng bất tri bất giác, thiếu gia đã trưởng thành.
Có lẽ, không cần chị "bảo vệ" nữa rồi.
Thất vọng thở dài, đáy lòng chị Trần phiền muộn không dứt, nhưng lại có chút vui mừng, rốt cuộc thiếu gia cũng chủ động làm, bất luận là cái gì, có
thể sẽ bị thương, nhưng không bị thương như thế sao trở nên mạnh mẽ được chứ? Dieneddanf leequysđôn
"Tôi biết rồi," Chị Trần hơi chán
nản nói: "Tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, tôi tôn trọng lựa chọn
của thiếu gia, cũng biết tôi nên làm gì rồi."
Kỷ Thừa An gật đầu một cái, đi về phía trước.
Đi được vài bước lại dừng lại nói: "Chuyện ở thành phố A, tôi có thể không truy xét, nhưng tôi không muốn xảy ra những chuyện tương tự."
Chị Trần nghe vậy biến sắc.
Anh, anh biết rồi!
Ngày đó, ở thành phố A, người phái người đi lừa thiếu gia, cố gắng bắt Kiều Tịch, anh biết là chị rồi!
Lúc ấy chị cũng chỉ muốn cho Kiều Tịch biết khó mà lui, cô ấy ở bên cạnh
thiếu gia chắc chắn sẽ là tai họa ngầm, huống chi lúc ấy thiếu gia lại
nói muốn đưa cô về gia tộc, cho nên lúc ấy chị chỉ muốn thông qua cách
này để Kiều Tịch biết, cô ấy sẽ không thích ứng được với thế giới của
thiếu gia, cũng muốn dò xét tâm ý của cô ấy.
Không ngờ Kiều Tịch cứ rời đi như vậy, im hơi lặng tiếng.
Nhưng sau khi làm xong cô rất hối hận, cô chưa từng thấy thiếu gia như vậy,
bên ngoài vẫn y như thường ngày, nhưng kì thực nóng nảy không dứt,
Giống như băng lạnh bao phủ dung nham, thời gian càng lâu, thì càng giày vò chính mình.
Thiếu gia biết, nhưng vẫn giữ cô lại.
Nếu như chị có hành động gì nữa, e rằng sẽ không tha cho chị, có điều, bây giờ cô cũng biết mình nên làm gì rồi.
Nhìn cửa phòng Kiều Tịch một lát, chị Trần nhếch khóe miệng lên, đứng đó một lúc rồi rời đi.
——— —————— —————— —————— —————— ——————
Sau khi Kiều Tịch chiến đấu hăng hái một đêm với cái còng tay, cuối cùng đau đầu ngủ thiếp đi.
Lúc thức dậy đã là buổi trưa.
Thức ăn để bên cạnh giường, cô dùng một tay ăn một ít cũng không có khẩu vị.
Đợi đến buổi tối, lúc Kiều Tịch cho rằng Kỷ Thừa An sẽ không tới, anh lại tới.
Phải làm thế nào, cô đã suy nghĩ xong, đối với Kỷ Thừa An, phải mềm, ngàn
vạn lần không thể cứng rắn, nếu không, thua thiệt chỉ có thể là mình.
Vì vậy lúc anh vừa mới bước vào, Kiều Tịch nở một nụ cười thật rực rỡ,
dùng giọng điệu sau khi anh rời đi thì không vui nói: "Anh đã đến rồi!"
Kỷ Thừa An ngồi trên ghế sofa, liếc cô một cái không lên tiếng.
Kiều Tịch phát huy da mặt dày, tiếp tục cười: "Chuyện của anh giải quyết thế nào rồi, vẫn tốt chứ?" Thấy anh vẫn không nói gì, cô tiếp tục cố gắng,
"Có phải rất khó không, phải chú ý nghỉ ngơi nha."
Sau đó lại BAL¬ABALA nói một tràng dài, nói được nửa giờ, rốt cuộc Kiều Tịch nói cũng mệt, dựa vào đầu giường thở.
Thất bại, hơn nửa giờ, Kỷ Thừa An không đáp lại cô câu gì, anh không sợ kìm
nén đến chết sao, cô da mặt dày như thế cũng không gánh nổi.
"Cạch", một ly nước được đặt vào đầu giường, Kiều Tịch cầm lên uống ừng ực.
Kỷ Thừa An cười nhạt: "A, tôi lại sợ em phủi mông một cái tiếp tục chạy đấy?"
Kiều Tịch vội vàng tỏ rõ, trong lòng nắm chặt quyền: "Sao có thế chứ! Về sau anh ở đâu tôi ở đấy!" Ngoài miệng vẫn nở một nụ cười rực rỡ: "Cái đó,
cái đó, chúng ta thương lượng, có thể tháo cái còng tay này xuống không, cái này kẹp tôi đau quá, anh xem đỏ lên hết rồi!"
Kỷ Thừa An thản nhiên nhìn cô một cái, kéo còng tay nói: "Chỉ có như vậy mới có thể để tôi ở đâu, em ở đấy."
Kiều Tịch: T_T......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT