Ngay tối đó, thư kí thôn đã thông báo với tổ chuyên án về kết quả điều tra: - Không ai trong thôn mất tích. Họ chuẩn bị một bữa tiệc, chỉ mong nhanh chóng "mời" tổ chuyên án rút đi cho rảnh nợ.

Tổ chuyên án vô cùng phẫn nộ trước thái độ vô trách nhiệm của cán bộ thôn, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.

Xã trưởng Cao Nhật Đức ra điều khách sáo. nói: "Các vị cứ ăn xong đã rồi hãy đi, chúng tôi cũng gọi sẵn cơm rượu rồi."

Thư kí thôn lộ rõ vẻ mặt vô liêm sỉ, cười gian xảo, nói: "Dù sao thì cũng là tiền công quỹ cả."

Giáo sư Lương bảo mọi người gom một ít tiền lại, đưa cho thư kí thôn, nói: "Đây là tiền cơm, có cả tiền thuê phòng nữa. Phiền các vị giúp chúng tôi chuẩn bị hai phòng nhỏ, chúng tôi sẽ ở lại đây một thời gian chừng nào chưa phá xong án thì sẽ chưa về."

Họa Long đứng phía sau, liếc sang phía Tô My về Bao Triển, ngầm giơ ngón tay cái lên, thì thầm; "Thích nhất cái tính quả quyết này của "ông cụ" đấy!"

Cao Nhật Đức và thư kí thôn cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng, chỉ có chút bất ngờ. Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi họ làm cán bộ, thấy một người từ chối dùng tiền công mà tự móc túi mình trả tiền cơm rượu.

Sau bữa tối, bốn người tổ chuyên án dọn vào trong phòng trực ban của thôn.

Giáo sư Lương gọi điện hỏi thăm tình hình điều tra tại ba thôn còn tại. Tổ pháp y cho biết họ đã tìm thấy manh mối mới. Trên quần áo của tám nạn nhân có bụi khoáng sản. Sau khi làm hóa nghiệm, những bụi đó là của một loại than. Trong khu đất nơi chôn xác không phát hiện thấy thành phần nào như thế, chứng tỏ các nạn nhân rất có thể là công nhân mỏ than, hoặc làm vận tải, mua bán, bốc vác ở đó.

Tổ chuyên án bắt đầu thảo luận. Mọi người đều có những suy đoán giống nhau về các điểm nghi vấn trong vụ án này.

Thứ nhất, hung thủ không phải một người. Tám cái xác, tám nạn nhân bị sát hại trong những khoảng thời gian cách nhau khá xa, một người không thể nào hoàn thành cả quá trình từ việc hạ sát, di chuyển, chôn cất, di dời xác chết như thế được.

Thứ hai, hung thủ rất có thể là nông dân hoặc là người đã sống một thời gian dài ở nông thôn. Điều này có thể suy luận từ cách thức kẻ đó sắp đặt các thi thể thành hình dấu "#".

Thứ ba, hung thủ rất am hiểu địa hình nơi chôn xác, và có lẽ cũng khá thân thuộc với địa hình xung quanh đó.

Thứ tư, trên quần áo của cả tám nạn nhân đều có dấu vết của bụi than. Rất nhiều thanh niên nam giới của thôn Đông Thạch Cổ đi làm xa, chủ yếu làm các công việc nặng nhọc trong mỏ than, do đó tổ chuyên án càng có cơ sở phán đoán: Hung thủ nhiều khả năng chính là người của thôn này.

Do tám thi thể bị chôn ở nơi hẻo lánh trong thời gian tương đối dài, các phần mềm bên ngoài đều đã phân hủy gần hết, không thể nào nhận diện được nữa. Giáo sư Lương có kế họach cho người dân đến nhận xác thông qua quần áo và đồ cá nhân của từng thi thể, hi vọng cách này có thể giúp tìm ra thân phận của những người đã khuất.

Đêm hôm đó, Tô My gặp phải sự việc khiến cô rợn tóc gáy.

Nhà vệ sinh của Ủy ban thôn nằm tít bên ngoài tường bao, là kiểu cầu tiêu thời cũ, với hai viên gạch xây trên nền bê tông, bên dưới là hố trữ phân, vô cùng bẩn thỉu. Nhà vệ sinh nam và nữ nhìn cũng chẳng khác nhau là mấy, trước kia vốn được phân biệt bằng hai chữ "nam ~ nữ" viết bằng cục vôi khô, nhưng sau đó bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm lấy gạch viết đè lên, cố ý che mất dòng chữ "quan trọng" này.

Nửa đêm canh ba, Tô My thấy đau bụng. Mặc dù rất sợ một mình ra ngoài đi vệ sinh, nhưng cô cũng không mặt mũi nào gọi Họa Long và Bao Triển dậy dẫn mình đi giải quyết nỗi buồn, đành lấy hết can đảm, một mình lò dò trong đêm tối.

Dòng chữ trên tường đã không còn phân biệt nổi nữa. nhất là khi ánh sáng xung quanh vô cùng lờ mờ. Tô My khẽ cất tiếng hỏi: "Có ai trong đó không?"

Không gian bên trong chỉ một màu đen đặc quánh - không ai trả lời. Tô My đã nhịn rất lâu, đành đánh liều bước vào.

Cô mặc một chiếc quần ống bó, khiến cặp chân thon dài trông càng hấp dẫn. Cô mò mẫm bước lên hai viên gạch, ngồi xổm xuống. Một dòng âm thanh vang lên, Tô My như trút được gánh nặng, nhưng cũng có phần cảm thấy ngượng ngùng, không biết những âm thanh vừa rồi có vang vọng quá hay không! Tô My định đứng lên, chiếc guốc cao bám trên viên gạch suýt trượt ra ngoài khiến cô giật mình.

Trên nền có rất nhiều đầu lọc thuốc lá, còn vương vãi cả vỏ bao thuốc đã bị lột mỏng, xé thành nhiều phần.

Tô My giật thót mình, chửi thề một câu: "Mẹ kiếp, vào nhầm bên rồi!"

Trên vách tường ngăn hai gian nam nữ của nhà vệ sinh có mấy lỗ hổng. Phần vôi vữa giữa hai lớp gạch đã không còn chắc chắn, thậm chí nhiều viên gạch còn khá lỏng lẻo, có thể dễ dàng kéo ra được. Nếu đứng từ bên nhà vệ sinh nam, nhìn về phía tưởng có lỗ nhỏ thông sang nhà vệ sinh nữ, có thể bạn sẽ nhìn thấy... Một đôi mắt đang nhìn lén mình. Điều kì lạ hơn nữa, là những kẻ nhìn trộm nhau trong nhà vệ sinh biết đâu lại chính là những người vừa chào hỏi nhau ngay trên con đường đất trong làng.

Tô My cảm thấy khu nhà vệ sinh này có gì đó không bình thường. Dù sợ hãi có người đang nhìn trộm, cô cũng không dám ghé mắt nhìn vào lỗ hở trên tường xem tình hình phía đối diện. Giữa bóng tối, Tô My bỗng cảm thấy có thứ gì đó đang chạm vào mông mình. Hồn bay phách lạc, trong đầu cô đột ngột hiện ra hình ảnh đáng sợ trong những bộ phim kinh dị: Khi những người phụ nữ đi vệ sinh, phía dưới nhà vệ sinh có cánh tay từ từ thò lên. Nghĩ đến đây, cô cúi đầu thật nhanh nhìn xuống dưới, rồi thở phào khi phát hiện một cành cây nằm vật vạ cạnh chân mình, có lẽ do vừa rồi cô không cẩn thân nên đã tự chạm vào cành cây đó mà thôi!

Đúng lúc Tô My định đứng dậy, bỗng từ bên kia bức tường vọng lại một tràng cười ma quái. Một cánh tay từ bên đó luồn qua lỗ trên tường, nhặt cành cây rồi gài lên đầu Tô My.

Quả sợ hãi, Tô My hét thất thanh, rồi đứng bật dậy chạy thục mạng về Ủy ban thôn.

Họa Long và Bao Triển nghe tiếng la hét vội chạy ra, Tô My vừa thở hồng hộc vừa kể lại sự việc vừa xảy ra cho Họa Long và Bao Triển nghe.

"Họa Long, có người sờ mông tôi rồi! Hu hu! Làng này có kẻ biến thái!" Tô My vừa tức vừa sợ, kể.

"Mẹ kiếp! Ghớm mặt thật! Hắn đâu?" - Họa Long nói dồn dập.

"Bây giờ chắc hắn bỏ chạy rồi, lúc nãy tôi cũng chẳng dám quay đầu nhìn nữa!" Tô My kể tiếp.

"Chị bảo kẻ đó gài cành cây lên đầu chị đúng không?" - Bao Triển vẫn giữ bình tĩnh, hỏi.

"Đúng thế! Tôi còn nghe cả tiếng hắn cười nữa, giọng cười rất ghê rợn, làm tôi sợ chết khiếp!" Tô My đáp.

Bao Triển nhớ ra trên hộp sọ của thi thể tìm thấy tại hang đất ngoài đê có cắm một bông lau. Kẻ nhìn trộm trong nhà vệ sinh cũng muốn gài cành cây lên đầu Tô My, liệu đó có phải chính là hung thủ không?

Trong nhà vệ sinh đã không còn ai, hai viên gạch trên tường đã bị ai đó lôi ra từ lúc nào, tạo thành một lỗ hổng lớn. Vừa rồi, kẻ nhìn trộm đã thò tay qua chính lỗ hổng này, khiến Tô My sợ khiếp vía. Gần nhà vệ sinh có một ngã ba đường. Kè nhìn trộm chắc chắn chưa thể chạy xa được. Họa Long và Bao Triển quyết định chia nhau đi tìm.

Tô My đứng một mình ở đầu đường, chưa hết kinh hãi. Cạnh đường có một rừng cây nhỏ. Gần bìa rừng người ta chất nhiều đống thân ngô và cây bông khô.

Giữa màn đêm, Tô My dường như thấy thấp thoáng thứ gì đó rất kì lạ. Trong rừng hình như có vật gì đang di chuyển. Dáng nó đứng thẳng, trông như một bộ xương khô hay một xác chết đã teo tóp. Bộ xương đó bước đi rất khó khăn, thân trên bất động, hai tay thẳng đuột, chỉ có hai cẳng chân dưới đang rón rén lê từng bước nhỏ.

Tô My chưa hết bàng hoàng đã gặp ngay cành tượng ghê gớm đó, cô hét lên vang cả màn đêm. Họa Long đang ở cách đó không xa, nghe tiếng Tô My vội vàng quay lại. Hai người dò dẫm tiến vào khu rừng xem rốt cục đó là thứ gì.

Trong rừng trống không, xung quanh rất yên ắng, ánh trăng chiếu qua tán cây như suối nước chảy thành dòng.

Họa Long quay sang Tô My, hỏi bằng giọng nghi ngờ: "Có phải cô hoa mắt không? Chắc vừa nãy sợ quá nên bị hoảng rồi hả?"

Tô My một mực giải thích: "Rõ ràng tôi thấy có thứ gì đó trong này đi đi lại lại mà."

Họa Long nứa thật nửa đùa, nói: "Chẳng lẽ... gặp ma!"

Tô My có phần sợ hãi, bấu chặt lấy cánh tay Họa Long, nói: "Thứ đó chắc chắn không phải là người, nhưng cũng không giống động vật."

Họa Long cầm tay Tô My, tiếp tục tiến sâu vào trong rừng. Cả hai đi vòng quanh mấy đống củi khô nhưng không phát hiện có gì lạ thường. Ánh trăng vầng vặc rọi xuống khu rừng, xung quanh chỉ có duy nhất hai bóng người là Họa Long và Tô My.

"Liệu nó có trốn trọng đống thân ngô khô không?" - Tô My dè dặt hỏi.

Họa Long đưa chận đạp mấy cái vào đống ngô, lên tiếng dọa dẫm: "Ra đây!"

Trong đống thân ngô không có gì. Tô My co rúm người, hai tay bấu chặt lấy cánh tay Họa Long.

Họa Long và Tô My đều cảm thấy hết sức kì lạ. Đúng lúc đó, từ trên đầu hai người vọng xuống một tràng cười ghê rợn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play