Trong đợt nghỉ lễ
quốc tế Lao động mồng 1 tháng 5 năm 2010, tại khu Bách Lập Phương gần
cầu Lập Thủy, thành phố Bắc Kinh xảy ra một vụ án đột nhập tư gia giết
người.
Nạn nhân là một cô gái tên Bào Kha Kha, hai lăm tuổi. Sau
khi gây án, hung thủ đã chụp lại ảnh nạn nhân và tung trên mạng, gây
chấn động khắp nơi, bức ảnh chụp xác nạn nhân được truyền đi với tốc độ
chóng mặt. Vụ án này cũng do được phát trên mạng xã hội nên nhận được sự quan tâm theo dõi của đông đảo người dân, sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Phân cục công an khu vực đã gửi điện báo cáo tình hình vụ việc, và nhờ
đến sự trợ giúp của tổ chuyên án.
Giáo sư Lương nói với phân cục
trưởng qua điện thoại: "Đội ngũ trinh sát hình sự của các đồng chí có
đến hai trăm mười tám tinh anh, trong đó có không ít nhân vật trinh sát
phá án nổi tiếng trong nước. Mười cảnh sát hình sự xuất sắc nhất thành
phố Bắc Kinh thì có ba người thuộc về cục bên đó, tại sao lại phải nhờ
đến sự giúp đỡ của chúng tôi?"
Phân cục trưởng trả lời: "Áp lực
của chúng tôi hiện nay đang rất lớn. Trong đêm xảy ra vụ án, đã có mấy
trăm người khắp nơi trong cả nước liên tục gọi điện thoại đến báo án.
Tới ngày hôm nay, đường dây nóng đã liên tục không ngừng nghỉ rồi. Thậm
chí giờ này ngoài cổng cơ quan còn có mấy chục phóng viên các báo đài
đang ngồi chờ phỏng vấn nữa…"
Họa Long bấm loa ngoài lên, nói: "Thế là các anh quẳng cục than nóng hổi đó cho chúng tôi đỡ đúng không?"
Phân cục trưởng ngượng ngùng đáp: "Tính chất vụ án vô cùng nghiêm trọng, mức độ ảnh hưởng lớn. Hiện giờ cư dân mạng cả nước đang ngày đêm theo bước
chúng tôi. Nếu không phá được vụ này, cảnh sát chúng ta còn biết giấu
mặt vào đâu được nữa. Cậu thấy đã có vụ án nào mà hàng trăm hàng nghìn
người khắp nơi trong cả nước đồng loạt báo án chưa?"
Họa Long có
phần bực dọc, nói: "Tôi thì thấy đây chỉ là một vụ án đột nhập giết
người thông thường, cùng lắm thì thêm tình tiết cướp của nữa là cùng."
Bao Triển nói: "Rất có thể nạn nhân đã bị xâm hại trước khi bị giết."
Phân cục trưởng khen ngợi bằng một giọng nịnh hót: "Mọi người quả không hổ
danh là tổ chuyên án, mới nhìn mỗi bức ảnh hiện trường mà đã biết nạn
nhân bị cưỡng hiếp."
Tô My nhìn bức ảnh, "Nhìn xinh thế, không bị mới lạ."
Họa Long cũng tỏ thái độ, nói: "Rất xin lỗi các đồng chí, nhưng tổ chuyên
án chúng tôi chỉ tiếp nhận những vụ án mạng biến thái thôi."
Phân cục trưởng có phần hơi cuống, đành tiết lộ một chi tiết bí mật của vụ án: "Hung thủ cắn nhiều vết trên mông nạn nhân."
Giáo sư Lương giật mình, nói: "Thật sao!"
Trong các vụ án mạng khắp nơi trên thế giới, không ít vụ án tương tự từng xảy ra. Hung thủ đều là những kẻ có sở thích đặc biệt với "vòng ba" của nạn nhân.
Tại Hồng Kông từng xảy ra một loạt vụ án, các cô gái xinh
đẹp bị hung thủ tạt axit vào mông ngay tại nơi những cô gái có vòng ba
nảy nở thích mặc quần bó.
Tại bang Virginia của Hoa Kỳ từng có
loạt vụ án các cô gái bị rạch mông. Một kẻ biến thái mang theo dao rọc
giấy hoặc dao cạo râu, đến trung tâm thương mại lớn, hắn nhằm vào các cô gái xinh đẹp và có vòng mông đầy đặn. Hung thủ phân tán sự chú ý của
nạn nhân trước khi hành động. Vụ việc đã gây hoang mang trong suốt thời
gian dài, khiến các cô gái cô gái khi đi mua sắm đều phải hết sức chú ý, nhìn kỹ khắp nơi, chỉ lo rằng mình sẽ trở thành nạn nhân kế tiếp.
Bộ công an phái một lái xe đưa tổ chuyên án đến phân cục cảnh sát. Chiếc
xe công vụ xuất phát từ đường Trường An, thẳng theo hướng đường An Định
Môn, rồi qua cầu An Huệ là đến cầu Lập Thủy. Đúng vào giờ tan tầm, xe cộ đông đúc, đường xá tắc nghẽn. Tô My bật máy tính xách tay lên, rồi vào
mạng tìm kiếm các thông tin liên quan đến sở thích quái dị kia, nhưng
hầu như các thông tin đều đã bị phong tỏa.
Sau khi đến cầu Lập
Thủy, tổ chuyên án tới kiểm tra hiện trường vụ việc lần nữa, phân cục
trưởng đi cùng và báo cáo luôn tình hình vụ án.
Từ các số liệu
tổng hợp của phía cảnh sát, số lượng các vụ án giết người, bắt cóc,
cưỡng hiếp, bắt làm con tin, phóng hỏa, gây nổ được gọi chung là sáu
loại án lớn, chỉ chiếm không đến 1% tổng số vụ án hình sự. Các vụ cướp
giật, trộm cắp, gọi chung là "hai cướp một cắp" , chiếm đến hơn 90% số
lượng các vụ án hình sự. Còn các vụ đột nhập giết người chiếm một phần
không nhỏ trong số các vụ án mạng.
Nhà, vốn là tổ ấm an toàn, nơi che mưa che nắng, nay biến thành hiện trường chính xảy ra các vụ án mạng.
Theo những điều tra bước đầu từ phía cảnh sát, các mối quan hệ xã hội của
Kha Kha tương đối đơn giản. Cô từng làm trưởng đại lí phân phối khu vực
cho một công ty mỹ phẩm có vốn đầu tư nước ngoài, vốn là một cô gái mạnh mẽ lại có chỗ đứng trong công ty. Do vấn đề tình cảm, cô từ bỏ công
việc trên, về làm giáo viên dạy ngoại ngữ tại một nhà trẻ trong khu Bách Lập Phương, nhưng mới đi làm chưa được một tuần thì đã bị hại. Thế
nhưng, bạn trai của Kha Kha cho hay, cô không phải vì vấn đề tình cảm mà bỏ việc, nguyên nhân chính xác là do bị cấp trên quấy rối, rồi bị ép
phải nghỉ việc.
Kha Kha có mái tóc dài, để mái ngố, đôi mắt to
tròn, ăn mặc thời thượng, khí chất cao sang. Cô chỉ thích mặc quần dài,
không thích các loại váy như các đối tượng nữ giới khác. Thường ngày cô
có thói quen viết nhật ký trên Blog, nội dung vô cùng phong phú, từ việc ăn mặc đi lại, đến các sở thích, thậm chí đến cả địa điểm hẹn hò với
bạn trai cũng được công khai. Chỉ cần đọc lướt một lượt Blog sẽ hiểu
tương đối cặn kẽ về cuộc sống của cô gái này.
Căn phòng Kha Kha
mua nằm ở tầng 18 của tòa nhà số 4, trong khu Bách Lập Phương. Cơ sở hạ
tầng của khu vực này đều chưa được hoàn thiện, khiến Kha Kha nhiều lần
đăng trên Blog của mình phàn nàn về những người bảo vệ, công nhân sửa
chữa, người đưa bưu kiện và cả người giao đồ ăn nhanh nữa. Cô thường
viết trên Blog với giọng điệu thế này: "Mịa! Mua nhà ở đây cái gì cũng
bất tiện, đúng là đen như mực!"
Bảy giờ tối hôm xảy ra vụ án, Kha Kha đến phòng tập Gym, và về nhà vào khoảng chín giờ tối. Những việc
này tất nhiên cô đều đã đăng trên Blog, trong đó còn có một bức ảnh nửa
người cô chụp chung cùng cô giáo dạy Yoga: tên Văn Gia. Giáo viên Yoga
này khai với cảnh sát rằng Kha Kha là bạn của mình. Do ngoại hình ưa
nhìn, nên thường xuyên có các chàng trai trong phòng tập đến làm quen
với Kha Kha, trong đó có một anh chàng đã theo đuổi cô từ lâu. Trong
buổi tối xảy ra vụ án, chàng trai này muốn đưa Kha Kha về, nhưng bị cô
từ chối.
Văn Gia còn cung cấp cho phía cảnh sát một thông tin
nữa: "Khi Kha Kha rời khỏi phòng tập, cô không mặc quần bò, mà mặc một
chiếc quần đùi thể thao."
Sau khi về nhà, Kha Kha phát hiện thấy
cửa chống trộm đã mở. Cô cũng đã đăng việc này lên Blog, và trong vòng
hai tiếng khi các bạn của cô đang thảo luận, thì Kha Kha đã bị cưỡng bức và giết hại. Hung thủ cắn nhiều vết trên một bên mông nạn nhân, rồi còn chụp ảnh thi thể đăng lên Blog.
Trong khoảng thời gian đó, đã xảy ra những sự việc gì? Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta dựng tóc gáy.
Trong mười cảnh sát hình sự xuất sắc nhất tại Bắc Kinh, có ba người thuộc
phân cục cảnh sát khu vực này. Họ gồm: Đội trưởng Vương của đội trọng án hình sự, đội trưởng Lưu của đội phá án nhanh, và bác sĩ pháp y phó chủ
nhiệm phòng bệnh lí thuộc trung tâm kiểm định pháp y.
Tổ chuyên án đến tham khảo một lượt ý kiến của cả ba người.
Đội trưởng Vương của tổ trọng án cho rằng, khi Kha Kha về thì hung thủ đã
nấp trong nhà rồi. Có thể kẻ đó đã dùng chìa khóa để mở cửa, nhưng trong quá trình điều tra không phát hiện thấy ai khác ngoài nạn nhân có chìa
khóa mở cổng. Cửa sổ và ban công đều có khung bảo vệ bằng hợp kim, tất
cả đều còn nguyên vẹn.
Họa Long hỏi: "Liệu có phải hung thủ đã tự chế một chiếc chìa khóa không?"
Đội trưởng Vương trả lời: "Trên cửa chống trộm không phát hiện dấu vết phá
cửa, chỉ có những thợ sửa khóa chuyên nghiệp mới có thể làm được việc
đó."
Đội trưởng Lưu cho biết: "Hung thủ muốn lên đến tầng 18 của
tòa nhà, chắc chắn phải dùng thang máy. Theo những gì ghi nhận được từ
camera theo dõi thang máy, có một số nhân vật khả nghi, nhưng tất cả đều đã được loại khỏi danh sách nghi phạm."
Tô My hỏi: "Thế còn các điểm đặt camera khác của khu này thì sao?"
Đội trưởng Lưu trả lời: "Hệ thống theo dõi của khu vực này vẫn chưa được
hoàn thiện, có rất nhiều vị trí không thể kiểm soát được."
Các vụ án đột nhập giết người thường đi kèm với cướp của. Thủ đoạn của các
hung thủ cũng vô cùng khác nhau. Có kẻ mang theo một bưu kiện chuyển
phát nhanh, đến gõ cửa rồi gây án, có kẻ dập cầu dao điện ngoài hành
lang để nhử nạn nhân mở cửa kiểm tra, lại có kẻ mạo danh nhân viên quản
lí tòa nhà đến kiểm tra hệ thống nước vì có người báo rò rỉ, rồi ngang
nhiên vào nhà gây án. Những kẻ kém thông minh hơn một chút thì dùng cách trực tiếp hơn, nhân lúc trong nhà không có người, lẻn vào, bẻ khóa.
Những kẻ có kĩ năng tốt hoàn toàn có thể dễ dàng mở được cửa chống trộm
và két bảo hiểm.
Phương pháp đối phó với những kẻ này cũng rất
đơn giản: Tăng cường cảnh giác, không dễ tin và mở cửa cho người lạ. Khi phát hiện có gì đó bất thường, phải lập tức báo cảnh sát, và liên lạc
với người thân hoặc hàng xóm.
Bác sĩ pháp y sau khi tổng hợp kết
quả kiểm tra hiện trường và xét nghiệm pháp y, đã mạnh dạn dựng lại quá
trình gây án: Hung thủ sau khi đột nhập vào nhà nạn nhân, đã ẩn náu
trong đó một khoảng thời gian nhất định. Cạnh cửa phòng ngủ của nạn nhân có một bàn máy tính. Đối diện bàn máy tính là một chiếc giường đôi. Một bên giường sát với cửa sổ bên ngoài là ban công, đầu giường có treo ảnh nghệ thuật. Giữa bàn máy tính và giường, có một tủ quần áo lớn đặt sát
tường, rất có thể hung thủ đã nấp trong đó để chờ thời cơ.
Bao Triển hỏi: "Hiện trường vụ án và bức ảnh được đăng trên Blog có phải cùng một nơi không?"
Bác sĩ pháp y trả lời: "Khi chúng tôi đến hiện trường, tư thế của nạn nhân
hoàn toàn giống như trong bức ảnh. Vị trí đứng chụp ảnh của hung thủ
chính là bên cạnh tủ quần áo. Trong suốt quá trình xảy ra vụ việc, nạn
nhân không hề có dấu hiệu chống trả. Việc hiện trường bị đảo lộn là do
hung thủ lục lọi các ngăn tủ để tìm kiếm tài sản có giá trị. Hung thủ
dùng dây nối của điện thoại buộc chặt hai tay của nạn nhân vào đầu
giường, rồi lấy băng dính bịt miệng nạn nhân, trông có vẻ không giống
một vụ hãm hiếp cho lắm. Nhưng phía cảnh sát tìm thấy trên cơ thể nạn
nhân chất bôi trơn của bao cao su, điều đó chứng tỏ hung thủ đã xâm hại
nạn nhân, sau đó mang bao cao su đi và để lại hung khí, là một chiếc
tuốc-nơ-vít đã được mài nhọn."
Họa Long hỏi: "Mọi người nghĩ hung thủ có mấy người?"
Đội trưởng Vương trả lời: "Tại hiện trường không phát hiện thấy dấu vân tay và dấu giày, nên tạm thời chưa thể xác định được. Tôi cho rằng, hung
thủ đã theo dõi Blog của nạn nhân từ lâu, và rất có thể chính là một
trong những "fan" của nạn nhân trên Blog."
Giáo sư Lương nói: "Tôi lại muốn biết hung thủ đã cắn nạn nhân bên ngoài lớp quần bò hay sau khi đã cởi nó ra?"
Bác sĩ pháp y trả lời: "Trên quần và mông của nạn nhân đều có vết cắn.
Trước tiên, hung thủ căn bên ngoài lớp quần, rồi sau đó cắn trực tiếp,
cuối cùng lại mặc đồ lại cho nạn nhân. Trên chiếc quần bò còn được phát
hiện có dính chao thối, rất có thể là do hung thủ để lại. Trước khi gây
án hung thủ đã ăn món này, và còn mắc lại trong kẽ răng. Tuy nhiên,
lượng vụn chao tìm thấy trên quần bò của nạn nhân tương đối nhiều, điều
này cũng rất khó giải thích."
Bao Triển lên tiếng: "Còn có một khả năng nữa, đó là hung thủ đã cố ý bôi chao lên quần bò của nạn nhân."
Tô My chau mày, nói: "Thật là biến thái. Vì sao hắn phải làm thế chứ? Mục đích của hắn là gì?"
Giáo sư Lương trả lời: "Để ngửi!"
Giáo sư Lương là người học rộng biết nhiều. Ông kể rằng, cục cảnh sát các
nước phát triển, có các chuyên gia riêng chuyên phân tích tâm lí những
kẻ có vấn đề thần kinh về giới tính và tình dục. Các chuyên gia cho
rằng, hiện tượng giống như hung thủ trong vụ án này là điều không lạ,
bất cứ người đàn ông nào cũng có những cản giác nhất định với vòng ba
của một người phụ nữ. Đàn bà yêu bằng đôi tai, đàn ông yêu bằng ánh mắt. Mỗi người đàn ông khi nhìn thấy một người phụ nữ đẹp đều sẽ bị thu hút
bởi một khu vực nào đó trên cơ thể đối phương tùy thuộc vào sở thích của mình. Có người thích ngắm những đôi chân thon dài, có người thích những cô gái có vòng một đầy đặn, có người lại thích ngắm những đôi tay đẹp
hoặc chiếc cổ cao kiêu sa.
"Sở Vương yêu chiếc eo thon, mỹ nhân
chết còm dù chẳng thiếu ăn." Sở Linh Vương[1] thích những cô gái có eo
nhỏ, vì thế ở nước Sở, những cô gái eo thon được cho là đẹp nhất.
Thời Đường[2] thì ngược lại, vòng ba đầy đặn của Dương Quý phi được coi là
đẹp nhất thiên hạ. Thời Minh[3] và Thanh[4] lại có trào lưu bó chân,
những người đàn ông cho rằng cô gái có đôi chân hình cánh sen vừa ba
thốn có sự hấp dẫn đặc biệt.
Khi sở thích ngắm vòng ba của phụ nữ dần tăng lên, họ có thể nảy sinh những hành động như theo dõi, chụp
lén, hoặc cố ý va chạm vào người mình đang theo dõi. Khi những biểu hiện tâm lí ngày càng nghiêm trọng, có thể dẫn đến các hành động tiêu cực.
Những vết cắn là dấu hiệu xuất hiện nhiều nhất trong những vụ án kiểu này,
đây cũng là một dấu hiệu nhận biết đối với những tên hung thủ biến thái.
Tổ chuyên án phân tích, cho rằng: Khi Kha Kha rời khỏi phòng tập, cô mặc
một chiếc quần thể thao ngắn. Khi về tới nhà, bị hung thủ ép phải thay
quần bò bó cạp trễ. Việc hắn bôi đậu phụ thối lên quần nạn nhân xuất
phát từ tâm lí chung của những kẻ biến thái dạng này, đó là thích mùi
hôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT