Hoa thơm dâng người mang hương cỏ dại – William Shakespeare.
Một đêm mưa gió, cô gái trở về nhà. Tới cổng, cô phát hiện cửa chống trộm
nhà mình đã mở. Cảm giác sợ hãi xâm chiếm tâm hồn, cô lập tức chạy vào
nhà, khóa trái cửa. Cô xông vào phòng ngủ, trong lòng chưa hết bồn chồn. Ngồi xuống trước máy tính, cô lên mạng viết một đoạn nhật ký trên Blog.
Kha Kha: "Chẳng lẽ mình đã quên không khóa cửa sao? Lúc về nhà cánh cửa đã
mở, liệu giờ này có kẻ giết người nào đang nấp trong nhà mình chờ thời
cơ không? Hay là có thứ gì đó đã lọt vào đây rồi nhỉ? Mình chẳng dám đi
kiểm tra các phòng khác nữa, đang trốn trong phòng ngủ không dám bước
nửa bước đi đâu. Khốn thật."
Kha Kha là một cô gái có trí tưởng
tượng phong phú, ưa đọc tiểu thuyết kinh dị. Giờ này, trong đầu cô đang
hiện ra bao cảnh tượng ghê người. Không biết dưới gầm giường có cái xác
nào không? Liệu trong tủ quần áo có ai đang ngồi chờ cô không? Hay từ
trên giếng trời biết đâu lại nhỏ xuống vài giọt máu. Cô ngồi chết cứng
trên chiếc ghế trước máy tính, không dám quay đầu lại, cũng chẳng dám đi vệ sinh. Những người bạn trên Blog đọc được dòng nhật ký cũng chạy vào
đùa giỡn.
Khúc ca trong bóng tối: "Cô em khóa mẹ già ở ngoài mất rồi kìa!"
Kha Kha: "Tôi độc thân, sống một mình, làm gì có mẹ nào!"
Tô Thố Tử: "Chắc chắn đã có thứ gì đó lọt vào nhà cậu rồi, có thể nó đang nấp trong một căn phòng tối nào đó trong nhà đấy."
Kha Kha: "Đồ thỏ già! Có muốn bị vặt lông không hả? Đừng có dọa người ta như thế được không?"
Màn Thầu: "Ái ồ! Nhìn xem ngoài khe cửa có cái bóng nào không? Hình như có
ai sau rèm kia kìa. Thấy giày của hắn lộ ra chưa? Có nghe thấy tiếng gì
không?"
Kha Kha: "Á! Trên lầu vừa có tiếng hạt pha lê rơi xuống đất. Mình muốn đi vệ sinh! Ai cứu mình với!"
Hồ li: "Cưng à! Đi vào lọ đi, hoặc kiếm cây lau nhà nào cũng được…"
Kha Kha: "…"
Gió đêm: "Mình đang ngồi đợi đọc tin tức sáng mai đây!"
Cửa sổ vẫn đóng chặt, trong phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc kêu khiến cô gái càng cảm thấy bồn chồn. Kha Kha không thể ngồi yên được nữa, cô muốn rời khỏi căn phòng này ngay lập tức. Nhưng giờ này
ngoài trời đang mưa, và thực sự cô cũng không đủ dũng cảm bước ra khỏi
phòng ngủ, biết đâu trong một góc nào đó của căn nhà quả thực đang có
một tên sát thủ ngồi sẵn chờ cô xuất hiện. Cô với lấy điện thoại định
gọi cho bạn trai đến giúp, nhưng rồi lại đặt xuống. Họ mới vừa chia tay
được một tuần.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Kha Kha không trả lời các bạn trên Blog nữa.
Lại một tiếng nữa trôi qua, các bạn của cô bắt đầu lo lắng thực sự, họ liên tục gửi các tin nhắn bình luận nhưng không thấy trả lời.
Cuối
cùng Kha Kha cũng gửi một dòng nhật ký mới bằng ảnh. Trong bức ảnh là
một cô gái mặc quần bò cạp trễ, cùng chiếc áo hai dây màu trắng. Cô nằm
vắt vẻo trên giường, trước ngực găm một chiếc tuốc-nơ-vít, máu chảy
nhuốm đỏ ga giường. Đầu cô gái ngửa ra khỏi cạnh giường, mái tóc dài
buông xõa, đôi mắt trợn trừng trắng dã.
Dòng nhật kí cuối cùng cô viết trên Blog: "Đây là thi thể của tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT