Khi tôi đang ngồi
vào bàn học chuẩn bị làm bài tập thì ông anh vô duyên tự tiện mở cửa
phòng tôi bước vô. Lườm ổng một cái tôi nhăn mặt nói:
"Này! Anh vô không có chuyện gì thì đi ra cho người ta còn học!"- vừa nói tôi vừa xua tay.
Nhưng mặc kệ thái độ của tôi, ông Dũng tay đút túi quần ngáo ngáo bước vào rồi ngồi xuống giường nói:
"Anh có trò này hay lắm! Mày có chơi không?"
"Trò gì! Nói nhanh!"
"Chơi oản tù tì ai thua làm bài tập toán hộ người kia! Sao hả?"
Tôi lắc đầu quay vào bàn học nói:
"Dẹp! Bài ai người đó làm! Không chơi đâu!"
Khôn vãi! Biết lần nào tôi oản với ổng đều thua mà cứ dụ hoài. Cơ mà đây đéo dại, đây đéo ngu. Tự làm cho xong. Nhưng vừa mở quyền sách bài tập tôi
đứng hình khi thấy số bài tập, gần 20 bài chưa tính bài tập trong sách
giáo khoa. Kì này làm mọt gông, còn lâu mới được đi ngủ. Tự yên lúc đó
máu lười thôi thúc tôi, tôi liền suy nghĩ đến lời ông Dũng. Và không
biết có sức hút gì khiến tôi quay lại nói với ổng:
"Cũng được thôi, chơi luôn!"
Ông Dũng cười đắc trí nói:
"Anh biết mày sẽ nói vậy!"
Sau đó tôi với ông anh rời khỏi chỗ, đứng đối diện nhau chuẩn bị cho một
trận sinh tử. Ông Dũng làm vài động tác uốn dẻo tay chân, bẻ cổ y như
sắp đánh nhau đến nơi. Còn tôi thì điềm đạm hơn, tôi chỉ chắp tay nhắm
mắt xin ông trời phù hộ rồi cúi người vái đủ 4 hướng đông tây nam bắc.
"Sẵn sàng chưa?"-ông anh tôi nói.
Tôi nắm chặt hai tay, ánh mắt kiên nghị đầy sự quyết tâm, niềm tin và hy vọng, nói giõng dạc:
"SẴN SÀNG!"
"Ok! 3 keo nhá! 1! 2! 3!"
"Oản xù xì! Oản xù xì!"- 2 anh em đồng thanh.
Sau kéo đầu tiên, một sự xúc động không hề nhẹ, trái tim tôi quặn thắt, tôi búa ổng bao và kết quả là tôi thua, huhu. Lão thiên chả linh tý nào.
Còn ông Dũng thì chấp tay vào hông ngẩn đầu lên trời cười kaka. Ổng
thắng nên ổng có quyền lộng. Huhu. Mới vô trận đã thua.
"Thôi không chơi nữa đâu!"- tôi cười ruồi nói rồi định lặng lẽ quay vào bàn học.
Nhưng bị ông dũng túm áo kéo lại nói:
"Đứng im! Đã chơi rồi phải chơi tới bến!"
"Hic hic! Quay đầu là bờ mà!"- tôi quay mặt lại phụ phịu. Nhưng nó chả có tác dụng gì với ông anh tôi.
"Không nói nhiều! Oản tiếp! 1!2!3"
"Oản xù xì! Oản xù XÌ!"-tôi với ông Dũng đồng thanh tập hai.
Vâng! May mắn đã mỉm cười với tôi! Tôi biết ngay là một người tốt bụng như
tôi ông trời sẽ không bao giờ bỏ rơi đâu. Cũng như ông Dũng, lần này tôi cũng ngẩng đầu lên trần nhà cười khoái chí. Còn ông Dũng thì nhăn mặt
cay cú vỗ đùi bôm bốp.
"Sao, oản tiếp không?"-ông anh tôi nói.
"Oản chớ! Lần này ông trời về team em rồi!"-tôi vênh mặt cười nói, sau keo vừa nãy bây giờ tôi đang sung đấy.
"Oản xù xì! Oản xù XÌ!"
"Á khặc khặc...!"- ông anh tôi chống hông cười như mắc bệnh dại.
Ổng cười vậy là biết kết quả rồi đó. Tiếng cười như chó dại sắp hấp hối của ông anh vẫn vang lên khiến cho ánh sáng tâm hồn tôi vụt tắt, niềm tin
không còn. Một cảm giác hụt hẫng. Ôi cái số tôi nó hẩm hiu quá mà. Rúc
đầu vô cái trò nhảm này giờ thì thua rồi. Huhu. Hà Linh ơi là Hà Linh.
Sao mày dại thế hả.
"Chơi là phải chịu nhá! Thắng làm vua thua làm giặc! Vậy thôi!"
Nói rồi ông Dũng đi ra khỏi phòng ít giây sau quay lại với quyển vở bài
tập, phật mạnh quyển vở xuống bàn tôi nghênh nghênh cái mặt nói:
"Nhớ làm đầy đủ bài tập nhá! À còn nữa ghi đẹp vào! chớ xấu như chữ mày
người ta không nhận ra chữ tao đâu!"-ông Dũng được dịp vênh mặt ra lệnh. Nhìn thái độ đó mà tôi muốn nhảy bổ vào xé nát cái mặt ổng ra quá. Chữ
ổng chắc là đẹp.
Nói xong ông Dũng bước ra khỏi phòng đóng cửa
cái dầm. Và thế là tôi chỉ còn cách đau khổ chấp nhận cái kết đau thương này. Huhu.
Ngày 9 tháng 9 năm 2017.
Một buổi sáng bình
thường như bao ngày khác nhưng hôm nay tôi cảm thấy sảng khoái và thoải
mái hơn mọi hôm rất nhiều. Hí hí! Chả biết luôn! Sáng sớm đang dắt cái
xe đạp ra cổng chuẩn bị đi học thì thấy tên Bảo ngồi trên xe Cup đứng
trước cửa nhà tôi mãi chả thấy đi. Vừa quay ra chỗ tôi hắn nói một câu
làm tôi rợn hết tóc gáy:
"Ê! Nhanh đi! Lên xe tôi lai!"- hắn vẫy tay nói.
Hơ hơ! Trời sập bà con ơi. Thằng dở này tự yên hôm nay tốt thế. Tự yên kêu lai tôi. Chả lẽ lại quay lại lấy cái áo mưa, có khi hôm này trời bão
đó. Nghi lắm. Cơ mà tôi đéo care. Bạn bè gì mà lai. Xong tôi vênh mặt
lên nói:
"Khỏi! Cảm ơn lòng tốt nhưng tôi không cần!"
Bỗng nhiên ông Dũng từ đâu xuất hiện ghé mặt gần tai tôi nói, làm tôi giật mình suýt rớt tim ra ngoài:
"Không cần gì vậy Hà! Hình như nhầm rồi, Bảo đến đón anh chớ không đến đón mày đâu! Tự yên cảm ơn rồi không cần! Chả hiểu!"- ông Dũng nói xong rồi
nghênh nghênh ra mở cổng.
Khỏi nói lúc đó tôi đơ luôn, hoá ra nãy giờ là tôi nhận vơ. Mặt tôi đang vênh lên lại từ từ cúi xuống. Một cảm
giác ngượng nghịu vô cùng. Mặt tôi ghi dõ một chữ "NHỤC" to đùng. Tôi
chỉ ước gì lúc đó có một cái hố nào đó cho tôi nhảy xuống chui cho đỡ
ngại, hoặc là cho tôi tàn hình ngay lúc đó luôn thì tốt, tốt hơn là tẩy
não 2 tên kia về câu nói vừa nãy. Chứ nghĩ mà ngại quá cơ. Nhớ lại hành
động đã nhận vơ lại còn vênh mặt của mình vừa nãy cộng thêm lời nói châm biếm của ông Dũng. Ôi dời ơi! Nhục như con đùng đục. Đã thế tên Bảo
quay ra còn đế thêm câu:
"Ủa! Thế bà tưởng tôi đón bà à!"
Vâng trông mặt hắn không cười cợt, câu hỏi nghe tưởng vô tình mà cực kì châm biếm. Bà mày đã nhục rồi mày còn nói thêm hả thằng kia. Đã thế bọn kia
cứ đứng nói mãi.
"Hỏi không nói luôn!"- tên Bảo nói xong quay đằng sau nhìn ông Dũng.
"À! Chắc nó đang nhục đếch nói được! Kệ nó đi!"
"Ra vậy! Kaka!"
Lúc này 2 tên cười to với nhau. Đó! Có ai thấy ông anh tốt của tôi chưa.
Vùi em mà hả hê gớm. Nén cơn nhục lại, máu điên của tôi nổi lên, tôi
lườm 2 tên đáng ghét kia quát:
"ĐI THÌ ĐI LẸ ĐI! NÓI NHIỀU!"
"Thì đi!"- tên Bảo nói xong phóng ga rồ rồ rồi đi mất hút.
Sau khi tên Bảo đi thì tôi cũng bắt đầu xuất phát đến nhà còn Ly cũng tiện
rủ luôn, đang đi trên đường nghĩ chuyện lúc nãy mà uất ức tôi liền kể
cho nhỏ Ly để giải toả tâm trạng và mong nhận được sự thông cảm mà kể
xong nó thì lại đáp trả thế này:
"Hahahahahahahahaha..!"
Nó cười như được mùa, cười dặt dẹo ặt ẹo như điên, cười như thể ngày mai
nó không được cười nữa. Cảm giác tôi vừa bị tạt xô nước lạnh từ còn Ly.
Sau gần 5 phút cười vật vã, cảm tưởng "sống đi chết lại" thì nó phán
được một câu mà theo tôi thì nó câm luôn không nói cũng được đó là:
"Công nhận nhục thật!"
"Ô thế! Tao nói cho mày để mày vùi dập tao à! Con kia!"
"Có sao nói vậy!"- con Ly chu mỏ nói.
Thấy cái mặt nó vậy, tôi tự hỏi sao tôi lại có một đứa bạn như nó. Chắc chắc là có một sự nhầm nhọt nào đó của duyên số rồi. Chứ nó là bạn của thằng hàng xóm chứ chả phải bạn tôi. Bạn tôi không bao giờ làm vậy. Buồn quá. Nhưng có điều tôi hơi tò mò nên quay ra hỏi nó:
"Sao ông Dũng với tên Bảo dạo này thân lắm à?"
"Mày làm em kiểu gì thế! Anh trai chơi với ai còn không biết nữa à!"
"Thế mày biết không?"
"Tao cũng không biết!"
Ô! Thế mà mày phán như thật. Tôi thực sự không còn gì để nói, tôi chỉ ức
không thể cầm cái dép phi ngay vào mặt nó. Lần này tôi chắc chắn còn nhỏ này đéo phải bạn tôi. Cảm giác trong người mình đã có tý bực rồi mà nó
làm mình bực hơn. Nhưng tôi vẫn nhịn, tạm bỏ qua. May là nó là bạn thân
của tôi chứ nó mà là bạn thằng Bảo đảm bảo ngay ngày hôm sau tôi thề là
sẽ cho cả thế giới biết hết tật xấu của nó luôn. Cả cái vụ nó đánh rắm
thúi mùi lan cả 3 bàn rồi giả vờ đổ vạ cho đứa bàn trên, tôi nói hết.
Lúc đó xem ai nhục hơn ai.
"Nhưng tao biết có một người biết ngoài 2 bọn kia!"- cái Ly nói.
"Ai?"-tôi vội hỏi lại và chờ đợi câu trả lời.
"Ông trời! Ông trời biết tất cả!"
Con dở! Cái này bà biết từ lâu rồi! Ôi thần linh, người đã làm gì với con
bạn của tôi. Nói thật nhiều khi tôi đéo thể hiểu được, tôi đéo thể hiểu
được trong não nó có gì luôn. Nói hay quá. Nói mà muốn cho nó ăn đấm
luôn. Mày giỡn mặt với bà à, được lắm. Ok bà chiều. Tôi cũng cười cười
hưởng ứng câu trả lời nhạt nhẽo của nó nói:
"Thôi không giỡn nữa! Chứ tao biết ai biết rồi!"
"Ai?"- cái Ly nhanh nhảu hỏi lại.
"MÁ MÀY ĐÓ!"
Nói xong tôi đạp vượt lên trên không thể đi cùng con người này được. Nói
với người không cùng đẳng cấp thà nói với đứa câm còn hơn, chí ít nó còn "ứ ứ" động viên mình. Chứ nói gì con Ly lúc đang buồn rầu, nhục nhã thì đảm bảo là từ buồn rầu bạn chuyển qua ý định tự tử ngay.
Vừa
đến lớp, đặt mông vào ghế chửa ấm chỗ tên Bảo đáng ghét lại bắt đầu đi
kiểm tra bài tập và người đầu tiên mà hắn nhắm tới chính là tôi. Cơ mà
chả sao tự yên tôi lại hứng thú phần kiểm tra bài nhất đó. Ahihi.
"Hôm nay làm bài tiến bộ hơn rồi đó!"-tên Bảo gập sách bài tập của tôi vào nói.
"Chả thế!"- tôi cười tự đắc.
Sau khi kiểm tra nhỏ Ly xong tên Bảo tiếp tục kiểm tra bàn ông Dũng. Nói
thật hôm qua tôi cực tốn thời gian cho vở ông Dũng đó. Thấy ông Dũng
được kiểm tra cái mặt tý tởn phật cuốn vở lên bàn kiểu tự tin là "bài
tao làm rồi!".
"Phải công nhận là ông khéo tay gớm nhưng mà bài
tập không làm thì vẫn không tính đâu"- tên Bảo nhìn vào vở bài tập của
ông Dũng nói.
"Hả? Đưa tôi xem nào!"-ông Dũng giật lại quyển vở
xem. Nét ông Dũng bắt đầu chuyển sang màu hồng. Thế là hiểu đến thời
điểm rồi đó. Chạy thôi. Tôi ngay lập tức rời khỏi bàn và chạy ngay đi
trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn. Mà lý do khiến tôi chạy là hôm qua
gần 9h tối tôi mới xong bài tập toán mà lại còn soạn văn nữa...cho nên
là tôi đâu có rảnh mà làm bài tập hộ ổng, tôi vẽ bố doremon với Nobita
vào vở cho bớt chống kèm thêm dòng chữ nghệ thật to hết cả 8 trang giấy, mỗi trang một chữ, phải nói đẹp y như chữ in luôn "bài tập quá khó tôi
không biết làm!". Thì tôi làm bài tập của tôi cũng mất từng đây trang
thôi, như nhau mà. Á há há.
"Con kia! Mày đứng lại! Để xem anh
dạy dỗ mày thế nào! Mày ngon rồi!"- ông Dũng giơ tay chỉ tôi nói, cảm
tưởng giọng ổng thét được ra lửa luôn quá.
Và sau đó là tôi với ông Dũng được nhau trong lớp.
"Mày đứng lại cho tao!"-ông Dũng chỉ tay vào mặt tôi thét.
"Ngu gì đứng lại để bị đánh!"-tôi lè lưỡi nói. Làm ông Dũng càng điên tiết hơn. Mặt ông từ hồng hào giờ chắc đỏ hẳn luôn rồi.
Hết đuổi nhau trong lớp, và giờ là đuổi nhau trong hành lang vì trong lớp
đông người quá không chạy được. Mà nói về khoản chạy này thì khỏi nói
rồi. Hồi lớp 9 tôi được giải nhất huyện với giải chạy bền mà. Chạy khắp
hành lang dãy nhà D, ông Dũng cũng thấm mệt giờ chuyển sang chế độ đi bộ luôn, mồm vừa nói vừa thở hổn hển:
"Đứng...lại....đứng...lại!"
Mà kệ ông đấy tôi chạy nhanh xuống tầng 1 ra khỏi tầm nhìn của ổng. Nói
thật tôi cũng thấy mệt lắm, sáng ra đã ăn gì đâu. Xuống căng teen ăn cái đã, để tý có gặp ổng chạy cho bon. Chứ đói quá.
"Cô ơi! Cho cháu mua 2 cái xúc xích, 1 cái bánh mì xúc xích, 1 cốc trà sữa ạ! À cho cháu xin thêm cái túi bóng!"
Xong tôi ngồi tại căng tin ăn luôn. Cứ từ từ, ông Dũng chưa chắc đã biết tôi ở đây, mà nếu có biết thì ổng lết xác chắc phải mất một thời gian. Mà
đời không như mơ, mới ăn được nửa cái bánh mì ổng tìm thấy luôn, ông
đứng cửa trên chỉ tay vào mặt tôi hét:
"Con kia!"
Tôi còn tưởng ở lao ngay tới tóm cổ tôi về nên tôi vội vàng cho đồ ăn vào túi
bóng định tay cầm 1 cái xúc xích chuẩn bị vắt chân lên cổ chạy, thì ngờ
đâu chỗ ổng tới chả phải chỗ tôi mà là chỗ cô bán hàng, chắc ổng cũng
mệt nên mua đồ ăn ăn đã. Cái này thì anh em tôi giống nhau. Đói thì
không thể làm gì được. Cơ mà việc của tôi là rời khỏi đây trước đã, ở
đây quá nguy hiểm. Tôi vừa chạy ra đển cửa cái bỗng một tên mù nào xuất
hiện không tránh đường hại tôi không kịp phanh thế là cả 2 ngã xuống
đất. Ngước đầu lền thì thấy thằng mù nãy cũng thuộc dạng đẹp trai chính
cống vừa, nhưng vì chả có thời gian bàn luận gì mà tôi là người tốt nên
cũng nhanh chóng đứng dậy, xong vừa đỡ tên kia dậy vừa nói:
"Xin lỗi nha! Mình đang vội! Thật sự xin lỗi! Cái này cho bạn!"
Tôi đành hi sinh đưa cái xúc xích trên tay đưa cho hắn ta rồi chuồn luôn.
Đó là tôi không muốn dây dưa thôi chứ bình thường không vội thì tội gì
mà xin lỗi hắn ta, tôi đâu có sai. Xong tôi chạy một mạch lên lớp, ngồi
vào chỗ và ăn hết đồ ăn cái đã.
"Ủa! Ông Dũng đâu! Sao mày về 1 mình vậy!"-cái Lý hỏi.
"Dưới căng teen!"
"Ô tưởng đuổi nhau mà vẫn có tâm trạng ăn luôn!"
"Mày không hiểu được đâu! Mày sẽ chẳng làm gì với cái bụng đói cả! Cho nên
việc ăn vẫn nên ăn, việc đuổi vẫn đuổi! Ăn xúc xích không?"- nói xong
tôi đưa cái xúc xích về phía nhỏ Ly.
"Có!"- cái Ly vui vẻ nhận lấy và ngừng hỏi. Con này đoảng thật cho gì cũng nhận. Mà thật ra vô tôi, tôi cũng nhận. Hihi.
Tầm 5 phút sau, khi tôi đang mải chơi game thì nghe thấy tiêng:
"Game vui ha!"
"Tất nhiên rồi!"
Chợt tôi khựng lại, là giọng ông Dũng, tôi từ từ ngẩng đầu lên thì bản mặt ổng đập ngay vào mặt tôi.
"Hihi! Hello anh trai!"- tôi cười nhạt nói.
"Mày còn dám nói nữa à!"-ông Dũng tức giận giơ tay chuẩn bị đánh tôi thì tôi nhanh trí kêu...
"À ĐAU! ĐAU ĐAU!"
"Tao đã đánh đâu mày kêu cái gì!"
"Không phải! Đến tháng! Đau bụng quá!"- tôi nhăn mặt diễn tả vẻ mặt đau đớn, tay ôm lấy bụng nói.
Xong tôi quay ra thấy cả lớp đang nhìn tôi kiểu như người ngoài hành tinh,
tên Bảo cũng vậy. Bộ chưa nghe đến từ "đến tháng" hay sao mà nhìn. Tôi
mặc kệ ánh mắt đó mà tiếp tục diễn sâu tiếp.
"Đau lắm đấy! Còn đau lưng nữa! Hic hic!"- tôi vừa ôm bụng nói.
"Mày ngon! Ok coi như tao ngu mới nhờ mày đi!"- ông Dũng nói xong ngồi quay lên ngồi mạnh xuống ghế của mình.
"Hihi! Em biết anh thương em mà! Mà em nói thiệt, em đến tháng thiệt!"- tôi nói nhỏ nhưng cũng đủ để ông Dũng nghe thấy.
"Mày câm mồm ngay cho tao còn làm bài tập!"
À há há! Thế là tôi không bị đánh. Ahihi. Mình phục mình quá cơ. Toán
tiết 5 mà, miễn làm xong trước tiết đó là được. Ông Dũng cố gắng là
không bị trực nhật đâu.
THE END
Cảm ơn đã đọc!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT