"Ngươi thật đáng
buồn? Ta lại không buộc ngươi gả cho ta, ngươi hà cớ gì nói đáng thương
hay không? Nhiều năm như vậy, ngươi ở trong vương phủ nói một là một,
chẳng lẽ ta có bạc đãi ngươi? Ngươi không nên, ngươi không nên gạt ta để Lôi Ngạo Thiên đi vào, ngươi không nên phá hư chuyện tốt của ta."
Sau khi Đông Lý Phong nghe Nam Cung Nhược Lâm nói một bài chỉ trích thật
dài, chẳng những không hối ý, ngược lại càng thêm mãnh liệt chỉ trích
nàng.
"Đông Lý Phong!" Nam Cung Trọng Khiêm thật sự nghe không
nổi nữa, khuê nữ là ở trong thương yêu của hắn lớn lên. Ban đầu nếu như
không phải là hắn ta xin ý chỉ tứ hôn, hắn sao lại giao phó hòn ngọc quý trên tay mình vào trong tay hắn ta, mặc dù hắn ta là thân ngoại sinh
của mình.
Nam Cung Trọng Khiêm tiến lên đứng trước mặt Đông Lý
Phong, giận chỉ vào hắn, mắng: "Làm sao ngươi có thể đối đãi với thê tử
mình như thế?"
"Cữu cữu, ngươi đây là lấy nữ nhi kia làm chỗ dựa
cho mình? Ngươi nhìn nữ tế (con rể) của ngươi sắp lên làm Hoàng đế, cho
nên không sợ gì rồi sao?" Đông Lý Phong rét lạnh hỏi ngược lại.
Mọi người rối rít sững sờ, nghe không hiểu Đông Lý Phong và Nam Cung Trọng
Khiêm nói có ý gì? Nếu như bọn họ không đoán sai, chờ một chút phải là
Lôi Ngạo Thiên muốn đi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng người Lôi Ngạo Thiên
cưới là nữ nhi Tô gia, như thế nào có thể là nữ tế của Nam Cung Thừa
tướng chứ?
Hơn nữa, nữ tế của Nam Cung Thừa tướng gia không phải
là Thành vương gia sao? Chẳng lẽ hắn vẫn còn ở trong mộng chưa tỉnh lại? Cho là, tất cả vẫn do hắn nắm chặt trong tay?
"Ngươi. . . . . ."
"Ta như thế nào? Ta nói đúng toàn bộ, có đúng hay không?"
"Ta nhìn lầm ngươi."
"Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa chân chính nhìn ta, ngươi căn bản cũng không
nghĩ tới ta là thân ngoại sinh của ngươi, càng không có nghĩ tới ta là
thân nữ tế của ngươi."
"Nói bậy nói bạ."
"Nói bậy nói bạ? Ta chẳng qua nói những câu thật thôi, Nam Cung Thừa Tướng cần gì phải thẹn quá thành giận như thế?"
"Ta. . . . . ."
Nam Cung Nhược Lâm tuyệt vọng nhìn Đông Lý Phong khí thế bức người, đột
nhiên tránh thoát thị vệ, rút trâm cài trên búi tóc ra phẫn lực nhắm đâm tới trên ngực Đông Lý Phong. Đông Lý Phong bị Lôi Ngạo Thiên điểm huyệt vị chỉ đành phải trơ mắt nhìn trâm cài Nam Cung Nhược Lâm đi đến ngực
của hắn, tại chỗ không có bất kỳ người nào muốn ngăn trở động tác của
Nam Cung Nhược Lâm.
"Cái nam nhân vô tình vô nghĩa này, đi chết đi!"
"Lâm Nhi không cần."
Coong.. . . . . Trâm cài rơi xuống đất, Nam Cung Trọng Khiêm hoang mang sợ hãi
ôm lấy Nam Cung Nhược Lâm, lòng vẫn còn sợ hãi khuyên nhủ: "Lâm Nhi, làm sao con có thể ngu ngốc như vậy? Vì hắn, con đáng giá không?" Hắn thật
sự không hiểu, khuê nữ của mình làm sao vì một nam nhân chưa bao giờ
thật lòng đối đãi với mình, mất hi vọng như thế.
Sau khi nàng đâm Đông Lý Phong, lại muốn chấm dứt mình.
"Cha, ta. . . . . . Ta. . . . . . Ô ô. . . . . ." Nam Cung Nhược Lâm tự sát
không thành, nhìn chân tâm thương yêu dưới đáy mắt Nam Cung Trọng Khiêm, cũng không nhịn được nữa ôm hắn khóc rống lên.
Đông Lý Phong nhu động cánh môi, khóe miệng đột nhiên bật ra nụ cười tà mị, hắn rũ đầu,
dụng hết toàn lực huýt gió vang dội. Mọi người không khỏi chấn động,
cùng nhau ngẩng đầu nhìn về ́Đông Lý Phong trên đất, trong mắt tràn đầy
nghi ngờ và chút sợ hãi.
Hắn lúc này huýt gió làm cái gì? Chẳng lẽ hắn còn âm thầm bày ra không ít con cờ hay sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời tẩm cung đánh tới một cỗ hơi thở lãnh
liệt, đó là sát khí. Hơi thở bay tới, bóng người cũng theo đó tới, một
bóng người từ cửa điện tẩm cung bay vút vào, lợi kiếm trong tay hắn
thẳng tắp đâm về phía Lôi Ngạo Thiên đứng ở trước đám người.
"Lôi Ngạo Thiên, nạp mạng đi. Hôm nay ta muốn báo thù thay chủ tử ta, ngươi
thêm khổ sở trên người chủ tử ta, ta hôm nay trả lại đủ cho ngươi." Cố
Vô Hoan vừa huy kiếm, vừa lạnh giọng hô.
Ở lúc Đông Lý Quyền bệnh nặng, hắn từ trong miệng Đông Lý Phong biết được người năm đó sát hại
Hiên Viên Ưu là Lôi Ngạo Thiên, mà vài năm nay, Đông Lý Quyền chứa chấp
hắn, trên thực tế cũng là sử dụng thù hận của hắn tới khống chế hắn, để cho hắn bán mạng cho hắn ta.
Khi Đông Lý Phong đặt tình hình
thực tế và chứng cớ năm đó ở trước mặt hắn, hắn làm việc nghĩa không
được chùn bước thay Đông Lý Phong làm mật thám bên cạnh Đông Lý Quyền.
Hắn đời này không có chí khí gì lớn, lòng hắn tâm niệm cũng chỉ là thay
Hiên Viên Ưu báo thù, lại tỏ vẻ uy phong đứng trước những người Hiên
Viên triều năm đó bỏ đá xuống giếng hại hắn.
Hắn rất rõ ràng thời thế Đông Lý triều, cho nên, phản bội Đông Lý Quyền. Chỉ là, hắn đây
cũng không thể gọi là phản bội, dù sao giữa hắn và Đông Lý Quyền, chỉ là một loại quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng ôm
chặt eo Tô Nhược Mộng, thân hình lóe lên đã khéo léo né tránh lợi kiếm
đâm thẳng đến mi tâm, lợi kiếm đâm rách không khí, bí mật mang theo kình phong xuyên qua từ bên người bọn hắn.
Một kiếm đâm vào không
khí, Cố Vô Hoan cũng không hốt hoảng, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nắm
kiếm cổ tay vừa chuyển, kiếm phong còn mạnh mẽ hơn mới vừa mấy phần đâm
về phía Tô Nhược Mộng trong ngực Lôi Ngạo Thiên. Hắn biết Lôi Ngạo Thiên khá quan tâm Tô Nhược Mộng, chỉ có xuống tay từ trên người Tô Nhược
Mộng, mới có thể từ trên người Lôi Ngạo Thiên tìm được điểm đột phá.
Người Lôi Ngạo Thiên tựa như tia chóp di chuyển thân thể, kiếm Cố Vô Hoan lần lượt đâm vào không khí, sau mấy hiệp, hắn rốt cuộc tìm được một chỗ
thủng, một tay huy kiếm đâm về Tô Nhược Mộng, một tay ném ám khí trong
tay áo về phía Lôi Ngạo Thiên.
Keng, keng, keng. . . . . .
Ám khí như mưa bị đánh rơi trên sàn nhà tẩm cung, kim loại đánh nhau với tấm Ngọc Thạch, gõ ra khỏi một nhạc khúc sống động.
Phịch một tiếng, tay Cố Vô Hoan vỗ vỗ ngực, nhếch nhác té xuống đất, hắn
ngẩng đầu lên, hai mắt toát ra lũ ngọn lửa tức giận trợn trừng mắt nhìn
Lôi Ngạo Thiên, hận hận quát: "Lôi Ngạo Thiên, ta liều mạng với ngươi."
Nói xong, thân thể hắn linh xảo nhảy một, cả người như đầy đủ điện, di
động thân thể như quỷ mị hư vô.
"Nương tử, nàng yên tâm chờ đợi ở một bên." Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng đẩy, đẩy nàng đến bên người các hộ
pháp, nháy mắt với các hộ pháp, ngay sau đó hơi híp cặp mắt, sắc bén
nhìn chằm chằm thân kiếm màu trắng bạc đâm tới hắn.
Trong tẩm
cung mọi người nhanh chóng chạy ra bên ngoài tẩm cung, hoàn toàn không
lo được cái gì có nên hay không, lúc này, chỉ có bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Tô Nhược Mộng mở to cặp mắt, chăm chú nhìn chằm chằm này hai người trong lúc đánh nhau, nàng không phải không có lòng
tin với Lôi Ngạo Thiên, nhưng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu
nhân. Nàng nghe nói Cố Vô Hoan là đệ nhất cao thủ Hiên Viên triều, mà
hắn lại là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, mới vừa
hắn sử dụng ám khí đã nói rõ hắn là người xảo trá như thế nào.
Tô Nhược Mộng cúi người xuống, đưa tay nhặt một quả chế tạo từ sắt đen
lên, hình dáng ám khí giống như thập tự giá, tỉ mỉ vừa nhìn, sắc mặt
không khỏi biến đổi, dường như trong mắt sáng hiện ra từng chùm ánh lạnh lãnh liệt, trên phi tiêu bôi toàn kịch độc.
Tiểu nhân ghê tởm!
Bịch. . . . . . Bịch. . . . . . Hai âm thanh không đồng nhịp điệu trước sau
vang lên. Tô Nhược Mộng phục hồi tinh thần lại định nhãn nhìn, chỉ thấy
Cố Vô Hoan giống như diều đứt dây thẳng tắp rơi trên mặt đất, mà kiếm
trong tay hắn bay rất xa rơi vào bên cạnh Đông Lý Phong.
Hắn hận hắn ta, hận không thể uống máu hắn ta, ăn thịt hắn ta.
Nhưng mà, hắn đồng thời cũng bội phục hắn ta, võ công của hắn ta thật sự cao
cường, đã đạt tới một loại cảnh giới tối cao không ai có thể chống đỡ
được. Ở trên đời này, người có thể đánh thắng hắn không nhiều lắm, Lôi
Ngạo Thiên tuyệt đối là thứ nhất.
"Hừ! Người thắng làm vua, thua làm giặc. Muốn chém giết muốn róc thịt, tùy các ngươi."
"Muốn chết?" Lục hộ pháp đi tới trước mặt Cố Vô Hoan, cúi đầu nhìn hắn, nhếch môi cười yếu ớt, ngay sau đó mặt lại không có vẻ gì nói: "Không dễ dàng như vậy, chết có rất nhiều loại, chúng ta nhất định sẽ chọn một phương
thức giày vò nhất cho ngươi."
Thù của Đại Nam, bọn họ ai cũng
không quên, hôm nay kẻ thù đang ở trước mắt, bọn họ như thế nào có thể
cho hắn kiểu chết dễ dàng chứ?
Cố Vô Hoan nhìn hận ý trong mắt
Lục hộ pháp, không khỏi nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Tại hạ không ân không
oán với các hạ, các hạ vì sao nhìn ta căm thù như thế?"
"Không ân không oán?" Lục hộ pháp giơ chân lên, trên mặt thả ra nụ cười như gió
xuân phất liễu, đột nhiên hắn dùng lực dậm trên mu bàn tay phải Cố Vô
Hoan, trên mặt vui thích thưởng thức dáng vẻ trán hiện đầy mồ hôi lạnh
của Cố Vô Hoan.
"Ân oán của chúng ta rất lớn, ngươi giết huynh đệ của ta, ngươi còn phơi thây huynh đệ ta ở trên cửa thành. Ngươi bây giờ nói chúng ta không có ân oán? Có thể quá buồn cười hay không. Năm đó
nếu như không phải Hiên Viên Ưu thông đồng với Đông Lý Quyền lặng lẽ bỏ
con chuột đã dính ôn dịch vào Tử Long huyện, ý đồ thần không biết quỷ
không hay diệt dân chúng Tử Long huyện, chúng ta như thế nào lại chủ
động đi tìm Hiên Viên Ưu gây phiền toái? Ngươi đừng cho là, những chuyện kia thật sự là không ai biết, ngươi cho là Ma Giáo chúng ta vì thế mà
bị dọa sao?"
Lục hộ pháp nói xong, lực đạo dưới chân nặng thêm mấy phần, đau đến Cố Vô Hoan cũng nhịn không được nữa kêu thành tiếng.
Nghe tiếng hô đau của Cố Vô Hoan, lửa giận trong lòng Lục hộ pháp càng thêm
không nhịn được sôi trào, lệ khí cất giấu trong thân thể cũng tỉnh lại,
hận không thể xé nát kẻ đáng hận trước mắt. Rõ ràng sai chính là bọn
hắn, nếu như không phải là bọn hắn mưu đồ bất chính với Tử Long Lĩnh
trước, bọn họ làm sao lại gậy ông đập lưng ông?
Kết quả thế nào? Hắn ngược lại không biết xấu hổ lấy lá cờ báo thù ở chỗ này phát động tạo sóng gió. Dựa vào cái gì?
Cos Vô Hoan kinh ngạc nhìn Lục hộ pháp, hồi tưởng lại nam tử từng một lần
khiến hắn sinh ra cảm giác anh hùng tiếc anh hùng, tựa như chứng thực
hỏi: "Người kia cũng là người trong Ma Giáo?"
Bịch . . . . .
Nghe vậy, trong tròng mắt đen của Lục hộ pháp nhanh chóng quàng lên một tầng ánh sáng lệ khí, hắn khom lưng kéo Cố Vô Hoan, lại lấy khí thế sét đánh không che giấu giống như tia chớp một chưởng đập bay Cố Vô Hoan không
kịp né tránh, thân thể hắn đụng phải tường tẩm cung, như chó nằm sấp ngã xuống đất.
Ha ha ha. . . . . .
Lục hộ pháp vừa tiến lên, vừa siết chặt hai tay, ngón tay phát ra âm thanh lộp bộp.
"Một chưởng này vì Đại Nam."
Bịch. . . . . .
"Một chưởng này vì dân chúng Tử Long huyện năm đó chết vì ôn dịch."
Bịch. . . . . .
Cố Vô Hoan bị ném đến thất điên bát đảo, hắn không nghĩ đến nam tử trước
mắt thế nhưng sức lực lại lớn như thế, hắn xách mình lên giống như xách
một con gà con, hơn nữa chưởng lực của hắn rất mạnh mẽ, đủ để nhìn ra
nội lực của hắn không tầm thường, võ công rất có khả năng còn lợi hại
hơn mình.
Trong lòng hắn lật ra sóng to gió lớn, vẫn cho là mình
thiên hạ vô địch, không ngờ mọi người của Ma giáo đều không phải là phàm phu tục tử. Xem ra, lần này, mình vô luận như thế nào cũng không có kết cục tốt.
Bên ngoài tẩm cung mọi người đưa cổ dài quan sát tình
hình bên trong, sau khi bọn hắn nghe được một tiếng âm thanh vật nặng
rơi xuống đất, đều không nhịn được khẽ run hạ thân. Bọn họ không khỏi ở
trong lòng yên lặng may mắn mình thức thời, không có lựa chọn là địch
với Ma Giáo, nếu không, bọn họ nhất định sẽ đáng thương hơn người bị bọn hắn làm bóng đá trong tẩm cung.
Cố Vô Hoan liếc mắt nhìn Lục hộ
pháp giống như còn chưa thỏa nguyện, ngay sau đó rũ đầu lớn xuống miệng
to hút lãnh khí, đột nhiên dư quang nơi khóe mắt hắn liếc tới một món đồ quen thuộc, trong lòng lướt qua tí ti vị chát, hắn tự tay nhặt phi tiêu trên đất lên.
"Lão Lục, cẩn thận!" Tô Nhược Mộng thấy được động
tác nhỏ của Cố Vô Hoan, lớn tiếng nhắc nhở Lục hộ pháp, phản xạ có điều
kiện bắn phi tiêu nàng mới vừa nhặt ở trong tay đến chỗ Cố Vô Hoan. Ngay giữa mi tâm, trên mặt Cố Vô Hoan thoáng qua vẻ kinh ngạc, thẳng tắp
nhìn Tô Nhược Mộng mấy giây, liền đoạn khí.
"Tạ ân phu nhân cứu
giúp." Lục hộ pháp liếc mắt nhìn Cố Vô Hoan chết không nhắm mắt, ôm
quyền cung kính nói tạ ơn với Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng lắc
đầu một, khẽ nhìn lướt qua khoảng không gian lang tịch trong tẩm cung,
trong lòng hơi thở dài một. Giờ khắc này, nàng có chút mê mang. Không
biết con người khi còn sống đến tột cùng cái gì mới là quan trọng nhất?
Đông Lý Phong đang nhìn con cờ cuối cùng của mình cũng đã thảm bại, trong
lòng bách vị tạp trần, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi: "Mộng nhi, kế tiếp ngươi chuẩn bị đối phó với ta thế nào?"
"Tô Nhược Mộng,
ngươi không được giết hắn." Nam Cung Nhược Lâm vẫn vùi ở trong ngực Nam
Cung Trọng Khiêm nỉ non khóc, sau khi nghe được lời nói của Đông Lý
Phong, lập tức xoay khuôn mặt loang lổ nước mắt qua, nóng nảy nhìn về
phía Tô Nhược Mộng hô. Dứt lời, nàng chợt bước đi tới phía Đông Lý
Phong, con mắt chăm chú khóa trên y phục nhiễm máu đỏ tươi của hắn.
Nàng không phải có lòng muốn đả thương hắn, nàng chỉ là tức gấp quá mức.
Người khác đánh nàng, nàng còn không thể nhận, huống chi là người nàng thật
lòng yêu chứ? Đông Lý Phong bị mắng nhiếc, Đông Lý Phong bị đánh, đây
chính là từng đao từng đao đâm vào trong tim nàng, đau đến nàng ngay cả
hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Nhưng bây giờ nhìn hắn binh bại như núi đổ, nhìn tình cảnh hắn nguy hiểm, lòng nàng lại không nhịn được muốn quan tâm hắn.
Nàng không thể để cho hắn có chuyện, nàng không thể mất đi hắn, không thể! Thật không thể!
Mặc dù hắn cũng không thấy chân tâm của nàng, mặc dù trong lòng hắn yêu
chính là người khác, mặc dù hắn bây giờ tinh thần sa sút, mặc dù tương
lai hắn có thể vất vả, nhưng mà, yêu chính là yêu. Từ nhỏ nàng đã âm
thầm yêu hắn, tình yêu của nàng, sẽ không vì nói không có sẽ không có.
"Thật xin lỗi! Ta không phải cố ý tổn thương chàng." Nam Cung Nhược Lâm đứng ở bên cạnh Đông Lý Phong, có chút không biết làm sao nhìn trâm cài cắm ở
bộ ngực hắn.
"Thật xin lỗi? Thật xin lỗi có thể có tác dụng gì?
Thật xin lỗi có thể để cho chuyện làm lại từ đầu sao? Có thể trả ta
thắng lợi sao? Ngươi cho là vết thương này sẽ bởi vì ngươi thật xin lỗi
mà biến mất không thấy gì nữa sao? Đông Lý Phong liếc mắt nhìn trâm cài
trước ngực mình, cáu kỉnh hỏi ngược lại.
"Ta. . . . . ." Nam Cung Nhược Lâm bị hắn một phen nghiêm nghị chỉ trích như vậy, tất cả lời mới vừa muốn nói cũng đều ngăn ở trong cổ họng, một câu cũng nói không nên
lời.
Nàng thật không phải cố ý.
Nàng thật sự là thành tâm nói xin lỗi.
"Lâm nhi, con đừng ngốc nữa, rời khỏi hắn, cũng quên hắn đi. Hắn không đáng
giá để con như thế." Nam Cung Trọng Khiêm nhìn Nam Cung Nhược Lâm hèn
mọn, trong lòng chợt dâng lên từng trận đau lòng.
"Ha ha! Cữu
cữu, chúng ta vẫn là đừng 50 bước cười 100 bước nữa. Người khác không
biết chuyện thì cũng thôi đi, nhưng mà, ngươi ở trước mặt Mộng nhi, vẫn
lớn tiếng nói ra như vậy, chẳng lẽ không sợ tự tát vào mình sao?" Lời
nói của Đông Lý Phong giống như một bạt tai quất vào trên mặt Nam Cung
Trọng Khiêm.
Không sai! Hắn cũng là một người không đáng giá, hắn đã từng tổn thương nữ tử mình thích nhất.
Hắn sai rồi, đây là sự thật. Nhưng mà, hắn lại sai, hắn cũng không thể trơ
mắt nhìn khuê nữ của mình mắc thêm lỗi lầm nữa, không đáng giá chính là
không đáng giá.
Một nam nhân dùng sức giẫm chân tâm nàng hai tay
dâng lên ở dưới chân, mặc kệ nói thế nào cũng không đáng giá nàng thật
lòng đối đãi.
"Ta thừa nhận lỗi của ta, nhưng mà, làm một người
cha, ta có nghĩa vụ nhắc nhở khuê nữ của ta. Lời của ta nàng có thể
không nghe, nhưng mà, ta lại không thể không nói."
"Nhưng nàng nguyện ý." Đông Lý Phong quyết định làm trái lại với Nam Cung Trọng Khiêm đến cùng.
"Lâm Nhi, con cần phải suy nghĩ kỹ." Nam Cung Trọng Khiêm tận tình khuyên khuê nữ của mình.
"Xuất giá tòng phu."
"Lâm nhi, con . . . . ."
"Ha ha! Nam Cung Thừa Tướng, ngươi nghe rõ ràng chưa?" Đông Lý Phong cười
to vài tiếng, ngay sau đó sai khiến Nam Cung Nhược Lâm, nói: "Ngươi đã
biết xuất giá tòng phu, như vậy, ngươi phải biết làm sao bây giờ?"
Nam Cung Nhược Lâm kiên quyết gật đầu một, ngay sau đó xoay người nhìn Tô
Nhược Mộng, nói: "Van ngươi thả chúng ta một con đường sống."
"Tiện nhân, ta không phải muốn ngươi cầu người thả ta. Ta Đông Lý Phong là
người thế nào, tại sao có thể nói khép nép cầu người tha mạng? Người đây là làm ta bẽ mặt sao?" Đông Lý Phong trừng lớn cặp mắt, giận đến gân
xanh hai bên trán không ngừng nhảy lên.
Hắn, Đông Lý Phong làm sao có thể cầu người tha mạng chứ?
Nam Cung Nhược Lâm tại sao lại ngu xuẩn như vậy? Cái hắn muốn là nàng thay
hắn giết những người này, hắn muốn ngôi vị hoàng đế. Vì sao nàng không
hiểu, hắn chân chính muốn là cái gì? Nàng đây rốt cuộc yêu cái gì? Nàng
yêu rốt cuộc thể hiện ở nơi nào?
Nam Cung Nhược Lâm không để ý
đến Đông Lý Phonǵ, ngược lại là nhìn về phía Tô Nhược Mộng quỳ xuống,
vứt đi tất cả kiêu ngạo của nàng: "Van ngươi thả chúng ta một con đường
sống, ta bảo đảm mang theo hắn cách xa nơi này, sẽ không để cho hắn có
cơ hội quấy rầy cuộc sống của các ngươi."
Nàng suy nghĩ cẩn thận, cũng nhìn thấu.
Chỉ cần mang theo Đông Lý Phong vĩnh viễn cách xa nơi này, chỉ có
khiến Đông Lý Phong không ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nàng mới có thể
chân chính có được hắn.
"Tiện nhân, ngươi ở đây nói những gì?
Ngươi tại sao thay ta quyết định tương lai của ta? Ngươi mau im miệng
cho ta." Đông Lý Phong cực kỳ tức giận, hắn thật là không nghĩ tới Nam
Cung Nhược Lâm sẽ làm ra chuyện như vậy? Nàng dựa vào cái gì? Dựa vào
cái gì?
" . . . . . ."Không có ai để ý hắn.
Tô Nhược Mộng
lẳng lặng nhìn Nam Cung RNhược Lâm, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy nữ nhân này cũng là người thông minh có lý trí, nàng nỗ lực bảo vệ tính
mạng Đông Lý Phong, nàng cũng nỗ lực bảo vệ tình yêu của mình. Giờ khắc
này, nàng rốt cuộc hiểu rõ, chỉ có thân là người bình thường Đông Lý
Phong mới có thể chân chính thuộc về nàng.
Nhưng mà, nàng không thể đồng ý với nàng ta.
Nàng không thể thả Đông Lý Phonǵ.
Sai lầm giống vậy, nàng không thể tái phạm một lần nữa, thả Đông Lý Phonǵ
tựa như thả hổ về rừng. Nàng không thể bởi vì lời nói của Nam Cung Nhược Lâm, lưu lại một quả ‘ bom hẹn giờ ’ ảnh hưởng thiên hạ thái bình.
Nam Cung Nhược Lâm thấy Tô Nhược Mộng không lên tiếng, con mắt sắc không
khỏi ảm đạm mấy phần, trong lòng đã rõ, chuyện này sợ là không thể nào.
"Vương Gia, chàng không thể cầu bọn hắn?" Nam Cung Nhược Lâm đưa tay ôm đầu
Đông Lý Phong, rút khăn tay ra nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn.
Đông Lý Phong nhìn gương mặt xưng phù không nhìn ra diện mạo của Nam Cung
Nhược Lâm, hơi híp mắt thật sâu quan sát nàng, không hiểu nàng hỏi như
vậy là muốn làm gì? Nhưng hắn vẫn gật đầu một, bày tỏ ý của mình.
Nghe vậy, Nam Cung Nhược Lâm vểnh môi cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: "Được! Vậy chúng ta cũng không cầu bọn hắn."
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. Mọi người cũng bởi vì nàng đột nhiên chuyển thái độ mà ngây người, tay nàng đột nhiên cầm độc tiêu của Cố Vô Hoan
lưu lại, không chút do dự xẹt qua cổ họng Đông Lý Phong. Nàng nhìn Đông Lý Phong miệng mở rộng, trợn to mắt, cười giải thích: "Lập tức sẽ không đau, đừng sợ!"
Nàng đưa tay nhẹ nhàng khép cặp mắt Đông Lý Phong lại, dịu dàng nhìn gương mặt của hắn, ôn nhu nói: "Đừng đi quá gấp, chờ ta một chút! Ta lập tức sẽ tới." Dứt lời, nàng nhắm hai mắt lại, mềm
mại dựa vào bên cạnh Đông Lý Phong.
"Lâm Nhi. . . . . ." Nam Cung Trọng Khiêm hô to một tiếng, chạy đến trước mặt Nam Cung Nhược Lâm, đưa tay ôm nàng, khóc rống thất thanh.
Tô Nhược Mộng nhìn độc tiêu
hình chữ thập trong lòng bàn tay Nam Cung Nhược Lâm, đột nhiên tất cả
đều sáng tỏ. Nàng liên tiếp lui về phía sau mấy bước, mất hồn lắc đầu,
tâm loạn như ma.
Nàng sai rồi sao? Nàng không nên cự tuyệt sao? Là nàng đưa bọn họ đi lên trên đường hoàng tuyền sao?
Lôi Ngạo Thiên đưa tay bao thật chặt tay nàng quấn ở trong lòng bàn tay,
không tiếng động cho nàng ủng hộ và sức lực: "Nương tử, đây không phải
là lỗi của nàng, đây là lựa chọn của chính bọn hắn."
Chính là lúc này, Lý Cảm đi tới bên ngoài cửa tẩm cung, nhìn mọi người còn đứng ở
trước cửa, hắng giọng nói: "Các vị đồng liêu, hôm nay Đông Lý triều sa
đọa vô năng, ngay cả ấm no dân chúng cũng không giải quyết được. Hiện
tại Thành vương đã sợ tội tự sát, tiên hoàng lại mới vừa băng hà. Nước
không thể một ngày không có vua, chuyện triều chính không thể không
người nào chủ trì. Tin tưởng mọi người đều có nghe qua ca dao dân gian
đồn đãi, cũng tin tưởng mọi người cũng đã nghe nói qua, chuyện những năm gần đây Ma Giáo vô điều kiện cứu tế dân chúng."
"Ta là một võ
tướng, ta không đầy bụng văn chương, ta chỉ có một trái tim trung thành. Trong quân doanh, lính của ta không có một người nào không bội phục Lôi giáo chủ, ở trong tướng sĩ ta có rất nhiều người nhận được thư của gia
đình, nói nếu như không phải là Ma Giáo, bọn họ đã sớm đói chết. Các
ngươi cười ta gió chiều nào theo chiều ấy cũng được, châm chọc ta theo
đồn đại cũng được, ta cho rằng chỉ có một người tâm hệ dân chúng, mới có thể chân chính mang đến phúc lợi cho thiên hạ dân chúng. Hiện tại ta
đại biểu ta mười vạn các tướng sĩ hết lòng theo Lôi Giáo chủ mang chúng
ta hướng đến Thịnh Thế Vương Triều."
Sau khi Lý Cảm nói xong,
cung kính dẫn đầu nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên quỳ xuống, vừa dập đầu,
vừa nói: "Xin Lôi Giáo chủ lên ngôi, chủ trì triều cương."
Bên
ngoài tẩm cung, còn có bên trong tẩm cung những người không quỳ xuống,
giờ khắc này tất cả đều quỳ xuống, đồng thanh nói: "Xin Lôi Giáo chủ lên ngôi, chủ trì triều cương."
Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng liếc nhau một, ăn ý cùng nhau nhìn về phía những người quỳ dưới đất, nói:
"Tất cả mọi người đứng lên đi! Các ngươi nếu tin tưởng Lôi mỗ ta, vậy ta cũng cố mà làm đi thôi."
Nghe vậy, mọi người nhất thời mắt
choáng váng, nghe xem đây là giọng điệu gì? Bao nhiêu người giành vỡ đầu cũng muốn bò lên vị trí này, nhưng hắn lại nói giống như đi lên ngôi vị hoàng đế là một việc cỡ nào uất ức, quả thật là phong cách của Lôi Ngạo Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT