"Hoàng huynh, xương
cốt của ngươi không tốt, vẫn không cần tức giận với những nô tài này, bị chọc tức thân thể bao giờ mới tốt?" Đông Lý Phong vừa bước vào tẩm cung của Đông Lý Quyền, vừa xuân phong ấm áp khuyên nhủ.
Đông Lý
Quyền lại vốn còn muốn phát ra hoàng uy sau khi nghe được âm thanh của
Đông Lý Phong, bừng tỉnh hiểu ra ngẩng đầu nhìn Đông Lý Phong không hề
giống như mèo bệnh trước kia nữa, cặp mắt híp lại, một tay vuốt ngực,
một tay giận chỉ Đông Lý Phong, chất vấn: "Đây là chuyện tốt ngươi làm?
Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Người đây là muốn soán vị sao?"
Đông
Lý Phong ngửa đầu cười to mấy tiếng, đi đến với một bộ tư thái người
thắng khác xa gương mặt tái nhợt đã tức giận đến đỏ lên, xương gò má nổi lên nằm trên long sàng của Đông Lý Quyền. Hắn đứng ở cách long sàng năm bước, nhìn Đông Lý Quyền, hỏi ngược lại: "Hoàng huynh, lời này sai
rồi! Chuyện giết cha soán vị, giết thê giết nữ nhi, dõi mắt thiên hạ
cũng chỉ có ngươi có thể làm ra được. Ta không cần soán vị, ta chỉ là
muốn thay hoàng huynh gánh vác gánh nặng sinh kế của dân chúng thiên hạ. Hoàng huynh bây giờ thể cốt ngày càng lụn bại, cả lâm triều cũng không
lên, thì có thể như thế nào mang đến phúc lợi cho dân chúng?"
"Cưỡng từ đoạt lý! Nói bậy nói bạ! Thân thể của ta rất tốt? Không cần cái gọi
là chia sẻ của ngươi, khụ khụ. . . . . ." Đông Lý Quyền còn chưa hoàn
chỉnh xong lời nói, đã không nhịn được ho khan.
"Hoàng huynh,
thân thể của chính ngươi, lòng dạ ngươi biết rõ. Ta khuyên ngươi vẫn
không cần thiết từ chối, nếu như ngươi hạ chỉ thối vị nhượng hiền, ta
nhất định sẽ cho cho ngươi một nơi tu thân dưỡng bệnh thật tốt. Tài phú, mỹ nữ, sức khỏe, ta đều có thể cho ngươi, ngược lại, ngươi nên biết kết quả sẽ là cái gì."
Đông Lý Phong nhìn Đông Lý Quyền ho đến thở
không ra hơi, ý cười trên khóe môi càng ngày càng đậm, nhưng ý lạnh
trong tròng mắt hắn cũng càng ngày càng mạnh.
"Đừng mơ tưởng! Trừ phi ta chết. Ta biết ngay ngươi không có lòng tốt, hiện tại cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly rồi?"
"Ha ha ha! Hoàng huynh là một người thông minh, hôm nay trong hoàng cung,
thậm chí còn cả tình thế Đông Lý triều, ngươi cũng thấy ở trong mắt. Hôm nay mặc kệ ngươi đồng ý, hay không đồng ý, cũng sẽ không có kết quả thứ hai. Chỉ là, ta một lòng nhớ tới tình huynh đệ, cho ngươi lựa chọn
đường sống, nếu như, ngươi vẫn không làm lựa chọn đúng đắn nhất, vậy
ngày mai ta cũng chỉ có thể để thái y tuyên bố tin hoàng huynh qua đời."
"Ngươi. . . Vô sỉ! Khụ khụ. . . . . ."
"Muốn nói vô sỉ cùng tuyệt tình, hoàng huynh dám nhận thứ hai thiên hạ, chỉ
sợ cũng không có người dám nhận thứ nhất. Ta cũng chỉ là học một chút da lông từ hoàng huynh thân ái nhất của mình mà thôi."
"Ta. . . Ta. . . Ta muốn giết chết ngươi!" Đông Lý Quyền trợn mắt trừng trừng, mạnh
mẽ muốn từ trên giường xuống đánh về phía Đông Lý Phong. Nhưng thân thể
hắn thật sự là quá yếu đuối, một vô ý đã nặng nề rơi xuống đất, đau đến
hắn thở hổn hển hít vào không thở ra, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng
ròng.
Trong tẩm cung cung nữ và thái giám chờ cũng rũ đầu, nhìn
Đông Lý Quyền rơi trên mặt đất, cũng không có người dám thẳng tiến lên
đỡ hắn lên. Thiên hạ này phải đổi, bọn họ sống lâu ở trong hậu cung, đã
sớm ngửi ra hương vị sóng ngầm mãnh liệt trong không khí.
Bọn họ
giống như một con kiến nhỏ trong Ngự Hoa Viên, chưa bao giờ có lựa chọn
nào khác, chỉ có thể thận trọng bám vào dưới chân đại thụ, mặc cho số
phận. Cho nên, lúc này, lòng đồng tình và trung thành đều thua xa tính
mạng tài sản quan trọng của mình.
Đông Lý Quyền thử dịch nửa mình dưới, lập tức đau đến sắc mặt hắn tái nhợt, tiếng rút khí truyền vào trong tai mọi người.
Đông Lý Phong tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt Đông Lý Quyền, cười nhìn
hắn, trở tay chỉ mình, nói: "Giết ta? Hoàng huynh chỉ sợ ngay cả năng
lực tự sát cũng không có. Ngươi đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta
nữa, ta hỏi lại ngươi một lần, thoái vị, hay không thoái?"
". . . . . ." Đông Lý Quyền ngẩng đầu nhìn Đông Lý Phong hăm hở́, cắn răng, hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu không nhìn hắn nữa.
Hắn dẫu có chết cũng sẽ không theo ý của Đông Lý Phong, hắn thành quỷ cũng
không thể tự động nhượng hiền, huống chi Đông Lý Phong hắn cũng coi là
người hiền sao? Quả thực là người còn vô sỉ nhỏ nhen hơn tiểu nhân.
"Nếu đây là lựa chọn của hoàng huynh, vậy không trách được ta. Ta coi như
báo thù cho phụ hoàng và hoàng tẩu, hoàng chất nữ. Chỉ là, xin hoàng
huynh yên tâm, ta nhất định sẽ phong ngươi một phong hào dễ nghe, lại
thay ngươi chọn một khối đất tốt phong thủy, phong phong quang quang cử
hành một tang lễ."
Đông Lý Phong nói xong liền đứng phắt dậy,
trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn Đông Lý Quyền mặt như màu đất, xoay
người đi tới bên cạnh Tô Nhược Mộng, cười nói: "Mộng nhi, cảnh quá mức
máu tanh như thế này, nếu không chúng ta tránh đi một chút?"
"Không cần, ta thích nhìn cảnh hai bên đối đầu." Tô Nhược Mộng lắc đầu một, ý bảo bọn nha hoàn dìu nàng đến mép bàn ngồi xuống.
"Tô Nhược Mộng? Sao ngươi lại ở trong đây?" Đông Lý Quyền kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, rất dễ nhận thấy hắn đến giờ mới phát hiện ra sự tồn tại
của nàng.
"Thành vương gia mời ta đến xem trò vui, ta liền tới."
"Ngươi và hắn?"
"Hoàng huynh, xem phân thượng ngươi sẽ sớm rời nhân thế, ta cũng sẽ nói cho
ngươi biết chân tướng một chuyện. Mộng nhi thật ra là nữ nhi Nam Cung
Thừa tướng, là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của ta." Đông Lý Phong cười ha hả đi tới bên cạnh Tô Nhược Mộng, ngồi xuống phụ cận nàng.
"Các ngươi. . . . . ."
"Chúng ta cái gì cũng không phải!" Tô Nhược Mộng tiếp lời của hắn, giọng điệu rất cường thế nói.
"Mộng nhi, ngươi?"
"Ha ha ha. . . . . ." Đông Lý Quyền nhìn sắc mặt Đông Lý Phong thay đổi mấy lần, thấy hắn kinh ngạc, không nhịn được vui vẻ cười lớn. Sức mạnh hận ý quả nhiên là không cực hạn, lần này, Đông Lý Quyền cười thật lâu, cũng
cười rất lớn tiếng, nhưng hắn cũng không ho khan nữa.
Đông Lý
Phong làm sao mà chịu được một người thất bại cười nhạo, hắn nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài tẩm cung, quát lên: "Có ai không!"
"Có mạt tướng." Lý Cảm sải bước từ bên ngoài đi vào, cung kính nắm quyền hành lễ với Đông Lý Phong.
"Hoàng thượng đã không tốt, ngươi ôm hoàng thượng đến trên giường đi."
"Mạt tướng tiếp lệnh!" Lý Cảm lớn tiếng đáp, ngay sau đó sải bước đi đến chỗ Đông Lý Quyền, hai mắt phóng hỏa.
Đông Lý Quyền nhìn Lý Cảm đi về phía mình, không khỏi ngẩn ra, càng thêm
không hiểu tại sao trong mắt hắn ta có hận ý? Lý Cảm là một người trung
thành bất nhị, hắn chính là nhìn trúng một điểm này của hắn ta, cho nên, trong lòng luôn muốn xếp hắn ta vào nhân tuyển trong phe cánh của mình.
Lần này, hắn rõ ràng đi thủ vệ biên thành rồi. Làm sao xuất hiện ở hoàng
cung? Hơn nữa, rất rõ ràng hắn hiện tại đã là người của Đông Lý Phong.
"Lý tướng quân, ngươi là quân nhân, ta cũng kính nể lòng trung thành của
ngươi. Không ngờ, trong người phản bội ta, cũng có ngươi."
Lý Cảm tiến lên, cách Đông Lý Quyền ba bước, đột nhiên quỳ xuống, rất cung
kính quỳ xuống cũng dập đầu ba cái với hắn, vừa dập đầu, vừa nói: "Một
dập đầu tạ ơn hoàng thượng tài bồi; hai dập đầu từ đây tình quân thần
nhất đao lưỡng đoạn; dập đầu thứ ba, đây là lần cuối cùng thần cúi đầu
tiễn hoàng thượng." Dập đầu xong, Lý Cảm lần nữa đứng lên, từng bước
từng bước đi về phía Đông Lý Quyền.
Đại ca, tiểu đệ hôm nay sẽ
phải chính tay đâm kẻ thù báo thù cho ngươi. Ngươi ở trên trời có linh,
nhất định phải phù hộ Trình hiền chất khôi phục Trình gia, sớm ngày thay Trình gia khai chi tán diệp.
"Tại sao?" Đông Lý Quyền không rõ chân tướng, nghi ngờ hỏi.
"Mạng hơn một trăm nhân khẩu Trình gia, hoàng thượng chắc chắn nhớ chứ?" Lý
Cảm đi tới trước mặt Đông Lý Quyền, ngồi xổm người xuống, ánh mắt không
trốn không tránh nhìn hắn, nói.
Nghe vậy, trong lòng Đông Lý Quyền run lên, hỏi: "Ngươi làm sao biết?"
"Trọng điểm không ở ta làm sao biết? Trọng điểm là sự kiện đúng là hoàng
thượng làm, mà ta như thế nào có thể lại bán mạng cho một kẻ thù dính
đầy máu tươi của người thân ta?" Lý Cảm vừa rống, vừa vươn tay chậm rãi
bóp trên cổ Đông Lý Quyền.
Đột nhiên, tay Lý Cảm đi lên đi một
chút, dùng sức nắm được miệng Đông Lý Quyền, nhanh chóng ném một viên
thuốc màu nâu vào trong cổ họng hắn. Đông Lý Quyền chết cũng không thể
đổi hơn một trăm nhân khẩu Trình gia sống sót trở về, cho nên, hãy để
cho hắn lưu một chút tôn nghiêm đế vương đi.
Hắn ôm Đông Lý Quyền đoạn khí lên trên giường, thay hắn đắp chăn xong, sau đó, xoay người
nhìn về phía mọi người trong phòng, nói: "Hoàng thượng băng hà!"
Sau khi người trong phòng nghe được hắn nói, đều ăn ý quỳ xuống phương hướng long sàng, giọng nói bi thiết hô: "Hoàng thượng."
Một lát sau, bách quan trong triều nghe tiếng mà đến, từng người vẻ mặt đau thương quỳ trên mặt đất.
Đông Lý Phong quỳ gối ở giữa Lý Cảm và Nam Cung Trọng Khiêm, xoay đầu lại,
xoay đi qua, nhìn Lý Cảm, lại nhìn Nam Cung Trọng Khiêm, nhưng hai người bọn họ vẫn không nhìn hắn, gương mặt bi thương, giống như là trong lòng thật sự chìm đắm trong bi thương.
Sắc mặt Đông Lý Phong càng
ngày càng khó coi, không hiểu hai người kia vì sao không tiến hành theo
như nói trước đó? Lúc này, nên diễn trò cũng diễn, chẳng lẽ bọn họ không nên lên tiếng hết lòng để mình thừa kế ngôi vị hoàng đế sao? Đông Lý
Quyền không có con cháu, mình tới thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng là hợp
tình hợp lý.
Bốp bốp bốp. . . . . .Đông Lý Phong muốn đưa tay đẩy Lý Cảm, bên ngoài tẩm cung vang lên âm thanh vỗ tay vang dội.
Lãnh mi Đông Lý Phong nhăn lên cao, trong lòng thoáng qua một tia dự cảm
xấu, hắn chợt đứng lên, xoay người nhìn về phía bên ngoài cửa tẩm cung,
kinh ngạc nhìn Lôi Ngạo Thiên khoác ánh trăng mà đến, lập tức nhìn về
phía bọn thị vệ, quát lên: "Có ai không! Mau bắt thích khách lại cho
ta."
". . . . . ." Không người nào động thủ.
Lúc này trong lòng Đông Lý Phong càng thêm giật mình, quét về phía văn võ bá quan quỳ dưới đất, đưa tay chỉ Lôi Ngạo Thiên, lại nói: "Các ngươi đều là người
chết sao? Không thấy đại ma đầu tới sao?"
". . . . . ." Bách quan vẫn quỳ, từng người cúi thấp đầu, không nhúc nhích.
Lôi Ngạo Thiên cách không nhìn Đông Lý Phong nhếch môi âm thầm cười một,
nghênh ngang đi về phía Tô Nhược Mộng, hai mắt ẩn tình mà nói: "Nương
tử, để nàng bị sợ hãi."
"Ta không sao! Thành vương mời ta xem
cuộc vui, ta xem rất thích thú." Tô Nhược Mộng cười lên, sải bước nghênh đón, mà bọn nha hoàn bên cạnh Tô Nhược Mộng, đã sớm chẳng biết lúc nào
đã thành từng pho tượng.
Đông Lý Phong lui lại mấy bước, nhìn Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng tình chàng ý thiếp, lại nhìn các quan viên
quỳ đầy đất, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi. Nếu như lúc này, cái
không khí này, hắn còn đoán không ra chuyện gì xảy ra, vậy hắn lại thật
sự chính là ngu như lợn.
Nhưng mà, hắn hiện tại nghĩ vỡ đầu, cũng nghĩ không thông, rõ ràng chuyện mình khống chế trong bàn tay, vì sao
lại nổi lên biến hóa long trời lỡ đất chứ? Đây rốt cuộc làm sai ở chỗ
nào?
"Mộng nhi, làm sao ngươi?"
Tô Nhược Mộng quay đầu nhìn lại Đông Lý Phong, cười nói: "Thành vương, ngươi hỏi ta vì sao có thể giống như người bình thường?"
Đông Lý Phong gật đầu một, nhưng mà trong nội tâm trừ kinh ngạc ra, còn có gấp.
Làm thế nào? Lôi Ngạo Thiên lại xuất hiện tại nơi này nhất định sẽ không
đơn thuần chỉ là vì đoạt lại nương tử của mình, lấy tình huống bây giờ
xem ra, bọn thị vệ án binh bất động, sợ là đã đầu quân dưới Ma Giáo.
Bằng không chính là tất cả đều bị người của Ma giáo chế phục?
Nhưng mà, những thứ này cũng không thể. Trừ quân đội của mình ra, hắn còn có
10 vạn đại quân của Lý Cảm, những người này làm sao có thể tất cả đều bị người của Ma giáo đồng phục?
"Bởi vì, ta căn bản cũng không
trúng Nhuyễn Cân Tán của ngươi, cho nên ta, nói gì nghe nấy tùy ngươi
vào hoàng cung là vì ở chỗ này gặp lại Nhị Lôi Tử ."
"Ngươi không phải đều ăn những cơm kia món ăn sao?"
"Đúng! Nhưng mà, ngươi quên Ma Giáo có một truyền nhân của thần y." Tô Nhược
Mộng dĩ nhiên sẽ không nói hết bí mật của chính mình trước mặt của mọi
người, dù sao dùng danh tiếng của Thất hộ pháp, đã thay nàng giải thích
tất cả.
"Các ngươi muốn tạo phản?" Đông Lý Phong tiếp tục hỏi.
Lôi Ngạo Thiên đưa tay sờ sờ cái mũi của nàng, dịu dàng hỏi: "Nếu như ta làm vậy? Nương tử sẽ nghĩ sao?"
"Vậy thì thật là quá tốt." Tô Nhược Mộng vui vẻ lên tiếng: "Luôn bị người ép cũng không phải là một hồi, hơn nữa, đám người này đều có nhiều chỗ
không quá thỏa đáng như vậy. Chúng ta nếu như không phát lòng từ bi
xuống, giúp bọn hắn chỉ điểm sai lầm, chỉ sợ bọn họ cũng rất khó khăn
lạc đường biết quay lại."
Bách quan quỳ dưới đất nghe đối thoại
của phu thê Lôi thị, mỗi một người đều không khỏi bị lạnh lẽo bao phủ,
có người nhát gan thậm chí thân thể đều đã khẽ run lên. Bọn họ đã sớm
nghe nói Lôi Ngạo Thiên là một đại ma đầu, chỉ cần là người hắn nhìn
không thuận mắt, cũng sẽ không có kết quả tốt.
Trước đó vài ngày
tất cả bọn họ đều nhận được một quyển sách nhỏ ghi đầy nhược điểm của
bản thân, tất cả cũng đều thu được lệnh truy nã từ Ma Giáo, trong thư
yêu cầu bọn họ phối hợp, nếu không, chân trời góc biển đều sẽ không còn
có chỗ cho bọn họ an thân. Cho nên, hôm nay bọn họ mới có thể nghe lời
như thế.
"Lôi Ngạo Thiên, ngươi không phải không có hứng thú với chuyện triều đình sao?" Đông Lý Phong chưa từ bỏ ý định hỏi.
Lôi Ngạo Thiên mím môi cười một tiếng, giống như thấy một thú vị gì đó nhìn về phía Đông Lý Phong: "Ta không có hứng thú, chỉ là, nếu như tương lai người đi lên ngôi vị hoàng đế là ngươi, ta nghĩ ta cũng sẽ không thể
khoanh tay đứng nhìn nữa. Mà ngươi nên rõ ràng, mục đích ta làm như
vậy."
Lòng Đông Lý Phong chết như tro, hắn đương nhiên biết mục
đích của Lôi Ngạo Thiên, thử hỏi có ai sẽ trơ mắt nhìn người khác sắp
cướp đi thê tử của mình, hơn nữa còn chuẩn bị đưa chính mình vào Địa
phủ. Chỉ là, hắn nghĩ không thông, tất cả người giữ cửa thành đều là
người của hắn, người Ma Giáo làm sao ẩn vào? Hơn nữa, còn không để cho
hắn nhận thấy được dấu vết.
"Cửa thành đã sớm đề phòng sâm nghiêm, người Ma Giáo các ngươi làm thế nào tiến vào?"
"Cái này thì phải hỏi vương phi của ngươi rồi." Lôi Ngạo Thiên vừa mới nói xong, Nam Cung Nhược Lẫm đã bị hai thị vệ ép tới.
"Các ngươi nhanh buông ta ra, các ngươi lại dĩ hạ phạm thượng, chẳng lẽ không sợ ta chém đầu của các ngươi sao?"
"Uy phong của Thành vương phi thật lớn, động chính là chặt đầu." Lôi Ngạo
Thiên thật sự rất chán ghét loại nữ nhân này, cho là mình có chút thân
phận cũng không để mạng người ở trong mắt. Nếu quả như thật để nàng làm
hoàng hậu, sợ rằng hậu cung này ngày ngày đều có người bị mất mạng.
Không phải người một nhà, quả thật không cùng tiến vào một cửa.
Nghe vậy, Nam Cung Nhược Lâm mắt tròn đảo qua, lông mày nhíu chặt, cao cao
tại thượng quát lên: "Lôi Ngạo Thiên, ta lệnh cho ngươi giết hai người
này cho ta."
"Ngươi ra lệnh cho ta?" Lôi Ngạo Thiên cười hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên, chẳng lẽ ngươi không cần mạng hồ ly lẳng lơ Tô Nhược Mộng sao?
Ngươi cũng đừng quên, mục đích ngươi tới nơi này là gì?" Lỗ mũi Nam Cung Nhược Lâm hướng lên trời hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nhắc nhở Lôi
Ngạo Thiên. Ánh mắt nàng giống như cận thị hạng nặng, hoàn toàn không
nhìn thấy Tô Nhược Mộng đứng ở bên cạnh Lôi Ngạo Thiên.
Bốp bốp!
"Người nào? Ai dám đánh ta?" Nam Cung Nhược Lâm bị đau nhanh chóng vuốt gương mặt sưng đỏ, nơi nơi tức giận quét nhìn mọi người trong tẩm cung.
"Nếu như để ta nghe một câu, mắng nương tử ta, ta cũng không dừng lại là hai cái bạt tai xong việc." Lôi Ngạo Thiên coi trời bằng vung lườm nàng
một, đưa tay nắm thật chặt tay Tô Nhược Mộng.
Nam Cung Nhược Lâm
kiêu ngạo như khổng tước như thế nào chịu được sỉ nhục lớn như thế ?
Nàng hoàn toàn không để ý hình tượng giằng co, nhìn về phía Lôi Ngạo
Thiên khiêu chiến: "Lôi Ngạo Thiên coi trời bằng vung, ngươi lại dám
đánh ta? Ngươi không sợ, ta cho người giết Tô Nhược Mộng sao? Không để
cho ta mắng, ta chính là phải mắng. Tô Nhược Mộng chính là một hồ ly
tinh lẳng lơ, mẹ nàng cũng thế. Hai mẹ con các nàng chính là đặc biệt
giành nam nhân của người khác. . . . . ."
Bốp bốp. . . . . .
"Bốn bạt tai này, có hai là nương tử nhà ta thưởng ngươi, có hai là ta thay nhạc mẫu ta đại nhân đánh."
Bốp bốp. Lời Lôi Ngạo Thiên vừa mới dứt, trong tẩm cung yên tĩnh lại vang lên hai tiếng giòn tan.
"Đây là giáo huấn ngươi mắng Nhị Lôi Tử nhà ta và mẹ ta, người ta yêu, cũng
không phải có thể mặc cho ngươi mắng." Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng phủi phủi bụi trên tay, cười đến gương mặt phong khinh vân đạm.
"Các
ngươi?" Khóe miệng Nam Cung Nhược Lâm tràn ra tia máu, gương mặt cũng
sưng lên giống như hai bánh bao lớn. Nàng chỉ nói hai chữ, cũng không
nói thêm gì, bởi vì trong miệng nàng chứa mấy cái răng bị bọn hắn đánh
rụng, nàng không thể phun ra, không thể lại để mình chật vật như vậy.
Chỉ là, nàng không biết! Bây giờ bộ dạng nàng làm sao dùng nhếch nhác mà có thể hình dung đầy đủ?
Bốp bốp!
Nam Cung Nhược Lâm mặt không dám tin nhìn Đông Lý Phong, nếu như nói bàn
tay Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng đánh ở trên mặt nàng, bàn tay Đông
Lý Phong lại đánh ở trong lòng của nàng, khiến lòng nàng tan nát đầy
đất.
"Phốc. . . . . ." Nam Cung Nhược Lâm tâm huyết công tâm, một ngụm máu mang theo mấy cái răng phun ra ngoài. Bộ dáng của nàng khiến
Nam Cung Trọng Khiêm vốn định tiến lên chỉ trích nàng dừng bước chân
lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Này dù sao cũng là khuê nữ
ruột thịt của hắn, hôm nay thấy nàng chật vật như vậy, hắn người phụ
thân này làm sao có thể chân chính không đau lòng được?
Sau khi
hai bàn tay Đông Lý Phong đánh, vẫn cảm thấy chưa hết giận, hai mắt của
hắn đầy máu, con mắt mang lệ khí, vung tay lên giáng xuống, vừa đánh vừa mắng: "Tiện nhân, thì ra chuyện tốt của ta chính là phá hủy ở trong tay của ngươi. Ngươi đến tột cùng gạt ta làm cái gì? Mục đích của ngươi là
cái gì? Tại sao ngươi muốn đối với ta như vậy? Tại sao. . . . . ."
"Cái gì?" Tay Đông Lý Phong nâng giữa không trung, không nhúc nhích đứng ở trước mặt Nam Cung Nhược Lâm.
"Nam nhân chỉ biết cầm nữ nhân để hả giận, quả thật không thể coi là một nam nhân." Lôi Ngạo Thiên lạnh lùng nói. Hắn thật sự nhìn không vừa mắt,
cũng không phải Nam Cung Nhược Lâm không nên đánh, mà là, hắn ghét một
nam nhân đánh nương tử của mình.
Chuyện mình không thành được,
thích đẩy tất cả trách nhiệm lên trên người người khác, này thật không
phải là chuyện nam nhân nên làm. Trước có Đông Lý Quyền đối với Doãn Tâm Nhi vô tình, hiện lại có Đông Lý Phong đối với Nam Cung Nhược Lâm vô
nghĩa, xem ra bởi vì máu gia tộc Đông Lý thật sự chính là trời sinh đã
mang theo tà.
Nam Cung Nhược Lâm nhìn tay Đông Lý Phong nâng ở
giữa không trung không nhúc nhích, mắt đỏ lên tiếng: "Tại sao? Ha ha!
Chàng cư nhiên hỏi ta tại sao? Chàng một lòng một dạ nghĩ tới Tô Nhược
Mộng, quang minh chính đại ở trước mặt ta mọi cách lấy lòng nàng, hoàn
toàn không đặt ta ở trong mắt, chàng có nghĩ tới cảm thụ của ta hay
không? Mục đích của ta là cái gì? Mục đích của ta chính là vì vãn hồi
lòng phu quân ta, mục đích của ta chính là vì giúp chàng thuận lợi lấy
được ngôi vị hoàng đế."
Nói xong, nàng dừng lại một chút, cười
đến vô cùng chua xót nói: "Ta chỉ là không cẩn thận bị Lôi Ngạo Thiên
lừa, chỉ là, ta hiện tại ngược lại thật không hy vọng chàng làm Hoàng
đế. Từ xưa Đế Vương đều bạc tình, chàng còn chưa lên làm Hoàng đế đã đối với ta như vậy rồi, khi chàng lên làm hoàng đế, chỉ sợ đày ta vào lãnh
cung cũng sẽ không nháy mắt một. Suy nghĩ thật là đáng buồn, ta làm sao
lại yêu một người không thương ta, đau ta, tiếc ta?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT