CHƯƠNG 9

Bạch Vĩnh Thành hối hận, thân là bạn tốt của Tạ Ứng Long, cũng là một trong những người trọng yếu trong công ty của Tạ Ứng Long vậy mà anh lại là người cuối cùng biết được tin tức Tạ Ứng Long sinh bệnh.

Đơn giản là anh hiện tại đang định cư ở Hongkong, trừ phi có chuyện quan trọng, bằng không anh sẽ không đến Đài Loan, hơn nữa anh gần đây cưới vợ sinh tử, trọng tâm cơ hồ đặt ở Hongkong, công ty giao cho Tạ Ứng Long, anh vô cùng yên tâm, tự nhiên không mấy quan tâm đến tin tức ở đây, hằng năm chỉ xem qua báo cáo tài chính mà thôi, anh lần trước đến Đài Loan là bởi vì doanh số bán cameras quá kém.

“Bệnh nghiêm trọng như vậy, như thế nào không gọi người lập tức báo cho tôi?”

“Không có gì, chỉ là lúc trước quá bận, bỗng nhiên lơi lỏng một chút, sau đó toàn thân không có khí lực, bác sĩ muốn tôi nghỉ ngơi nhiều mà thôi.”

“Bệnh đến mức không có cách đi làm, còn nói không có gì, tôi còn tưởng cậu sắp kết hôn, vốn muốn nói là việc vui lâm môn, cho cậu một bao lì xì thật to, không thể tưởng được không đầy một tháng, cậu liền bệnh thành như vậy.”

“Kết hôn. . . . . . Quá xa xôi.”

Tạ Ứng Long khóe miệng hàm chứa nụ cười, nụ cười lại mang một chút thê lương cay đắng, Bạch Vĩnh Thành ngồi ở bên giường bênh anh, chặt chẽ nắm chặt hai tay anh. Căn bệnh của Tạ Ứng Long, cảm giác không bình thường, anh không tin mệt mỏi sẽ làm Tạ Ứng Long bệnh thành như vậy.

Anh đã qua tuổi đó rồi, hơn nữa giai đoạn khó khăn nhất của công việc đã qua, hiện tại đúng là thời điểm bọn họ ngồi mà đợi thu hoạch, Tạ Ứng Long không nên sinh bệnh vào lúc này, hiện tại hẳn là anh hăng hái quá, đắc ý thu thập.

“Chúng ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, có chuyện gì, cũng có thể nói với tôi.”

“Như thế nào có thể sẽ có chuyện gì, chính là bỗng nhiên thân thể quyện mệt, thư kí ngạc nhiên gọi điện thoại cho cậu mà thôi.”

Tạ Ứng Long cũng không phải là người hay để lộ tâm tư, ngay cả trước kia, khi anh thu dưỡng đứa con của giáo sư anh cũng chỉ nghe qua mà thôi, cái điện thoại màu hồng phấn trước kia của anh, anh có nghe Tạ Ứng Long kể, là do đứa con của giáo sư cho anh, nhưng những năm gần đây, Tạ Ứng Long rất ít khi nhắc tới việc tư của mình.

“Ứng Long, nếu thật sự có chuyện gì, cậu không cần để trong đầu, nhất định phải nói ra, tựa như cậu lúc trước nhận nuôi tiểu hài tử kia. Cậu không có vợ, gia đình, nhận nuôi đứa nhỏ kia không phải là chuyện cậu nên làm, nhưng là cậu lại luôn không nói với tôi, sau này mới nói là cậu đã nhận nuôi cái đứa trẻ kia, cậu thật sự là. . . . . .”

Tạ Ứng Long biểu tình chua sót chợt lóe rồi biến mất, lập tức lại biến thành biểu tình bình thường cười khổ.”Ừ, đứa nhỏ kia rất đặc biệt, cậu không thể hiểu được tâm tình của nó. . . . . .”

Tạ Ứng Long không nói thêm gì đi nữa, Bạch Vĩnh Thành chưa từng thấy đứa nhỏ kia, chỉ biết cậu hiện tại đại khái là đang học trung học. Anh muốn tìm đề tài tán gẫu, cố ý giả bộ sung sướng nói: “Nó hiện tại hẳn là đang ở thời kì phản nghịch kì.”

“Tôi. . . . . . Tôi xác thực không thích hợp thu dưỡng nó, công việc bận quá, ít khi chú ý đến nó, nó rất hận ta.”

“Công việc bận quá là chuyện không cách nào, chính là cậu cũng phái người thường xuyên chiếu cố nó, lại còn mua riêng gian biệt thự cho nó dưỡng bệnh, nói hận cũng hơi quá mức rồi.”

Bạch Vĩnh Thành tận lực nói về phương diện tốt, Tạ Ứng Long im lặng nhìn ngoài cửa sổ.

“Ứng Long. . . . . .”

“Vĩnh Thành, cám ơn cậu tới thăm tôi, tôi nghĩ tôi nghỉ ngơi một tuần sẽ chuyển biến tốt đẹp.” Đây là Tạ Ứng Long tiễn khách.

Thần thái anh nói chuyện tựa như người chết, lại nhìn đến bàn bên cạnh, đồ ăn không hề động qua, Bạch Vĩnh Thành lo lắng, anh không biết Tạ Ứng Long đã xảy ra chuyện gì không vui, nhưng anh rất rõ ràng, Tạ Ứng Long tuyệt không chủ động nói chuyện này.

“Tôi đây đi trước, buổi tối tôi sẽ đến.”

Ra khỏi nơi Tạ Ứng Long ở, Bạch Vĩnh Thành liền khẩn trương gọi điện thoại cho thư kí.

“Lâm tiểu thư, là tôi, Bạch Vĩnh Thành, có cái gì, thức ăn, hoặc là chuyện gì đó, sẽ làm tổng giám đốc của mấy cô cảm thấy được kinh hỉ, cô buổi tối giúp tôi mang lại đây, có tốn tiền cũng không sao.”

Phân phó xong, Bạch Vĩnh Thành cắt đứt điện thoại, anh chỉ biết là Tạ Ứng Long trầm lặng như vậy chính là không thích hợp, là giống chị gái chiếu cố em gái, từ việc lớn đến việc nhỏ, ngay cả khi đi xa có nam nhân bắt chuyện với Ứng Long, anh cũng sẽ lập tức đi điều tra mười tám đời tổ tông nhà nam nhân kia, làm cho Lưu Vân đừng bị lừa, yêu thượng một nam nhân hư hỏng.

—-

Đại khái là bọn hắn ngày đó nói chuyện, cho nên La Y hiện tại đối cậu cũng không tệ lắm, chính là quản nhiều chuyện, hại hắn ngay cả chơi cũng không có hứng thú.

“Sau khi đi vào phòng, chỉ cần mỉm cười, cùng Tạ tiên sinh hàn thuyên mấy câu, nói hắn bảo trọng thân thể thì tốt rồi, đơn giản như vậy, đừng nói cho ta chỉ số thông minh của ngươi không đủ để hoàn thành?”

“Ta không muốn gặp Tạ Ứng Long.” Lưu Vân vẻ mặt phiền táo, lúc trước tan rã trong không vui, gặp lại không phải càng xấu hổ.

“Chỉ cần đến thăm cùng sẽ lấy mạng của ngươi sao? Ta nói thật, thật vất vả mới cảm thấy được cái giá của người chụp ảnh chuyên nghiệp, ngươi đem lần này gặp trở thành công việc chuyên nghiệp.”

“Được rồi. Đừng lải nhải nữa, trách không được người yêu ngươi không nói hắn yêu ngươi, bởi vì ngươi rất giống mẹ, cũng quá phiền.”

Sau khi cùng La Y nói chuyện, Lưu Vân mới biết được người yêu hắn nguyên lai là một chính khách có chút danh tiếng, cho nên hắn lúc trước mới cầu Lưu Vân đừng nói ra, sẽ bị báo chí tạp chí nói này nọ.

“Ngươi muốn chết a.” La Y lại dùng lực đánh cậu, Lưu Vân lập tức liền câm miệng .

Bạch Vĩnh Thành ở phòng khách cùng Lưu Vân, La Y gặp mặt, Bạch Vĩnh Thành trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi, anh mới vừa mới cùng Tạ Ứng Long nói chuyện, nhưng là Tạ Ứng Long phản ứng bình thản, thoạt nhìn chính là có điểm là lạ.

“Ứng Long hắn bị bệnh, các cậu đến, hắn chắc là rất cao hứng.”

“Tốt nhất là nên bị bệnh.” Lưu Vân thấp giọng, bị La Y đánh cho một cái, cậu lập tức ăn đau không nói. Bạch Vĩnh Thành mang theo bọn họ vào phòng, Bạch Vĩnh Thành thanh âm cố ý thực sáng sủa nói: “Ứng Long, cậu xem ai tới thăm cậu này, cậu nhất định sẽ cảm thấy được thực kinh hỉ.”

Tạ Ứng Long ánh mắt vô thần chuyển hướng sang cửa phòng, lập tức ngưng mắt ở trên người Lưu Vân, Lưu Vân thì trợn mắt há hốc mồm nói không ra lời, ngay cả La Y luôn luôn nói rất nhiều cũng chút nữa kêu lên, hắn nhỏ giọng cùng Lưu Vân nói: “Tạ tiên sinh siêu gầy, ta thiếu chút nữa không nhận ra được.”

Tạ Ứng Long đem tầm mắt thu hồi, nhìn về phía Bạch Vĩnh Thành, lập tức liền hiểu được là ai gọi bọn hắn tới.

“Cũng không phải bệnh nặng gì, không cần phải gọi bọn họ, La tiên sinh cùng Lưu Vân đều có chuyện phải làm, không cần gọi bọn họ tới thăm tôi.”

“Có nhiều khách nhân tâm sự, tâm tình cậu cũng sẽ có chút sáng sủa.”

Bạch Vĩnh Thành có chút xin lỗi, có lẽ Tạ Ứng Long bệnh thành như vậy, chắc cũng không muốn gặp người ngoài, thật không ngờ lần này là lỗi của anh.

La Y đến gần vài bước, tận lực thu hồi biểu tình kinh ngạc của bản thân, cũng khiến cho Bạch Vĩnh Thành dễ cư xử chút.

“Tạ tiên sinh, chúng ta đi ngang qua nơi này, muốn gặp mặt nói với anh nói một chút, cùng Bạch tiên sinh không liên quan, chúng ta không biết anh bị bệnh.”

“Tôi không bệnh, chính là bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”

La Y khóe miệng co rúm, anh gầy thành như vậy còn gọi không bệnh, Lưu Vân đứng ở cửa, không đến gần, La Y dùng sức phất tay, gọi cậu lại đây, nói cậu diễn một tí mà làm cũng không được, trách không được đứa nhỏ này sẽ bị nam nhân hư hỏng lừa.

Lưu Vân đến gần, Tạ Ứng Long nhìn về phía ngoài cửa sổ, Lưu Vân cắn môi. “Tôi không biết anh bị bệnh.”

“Cũng may, không có gì bệnh nặng, cũng chỉ là mệt mỏi mà thôi.”

Khuôn mặt Tạ Ứng Long rõ ràng mệt mỏi, anh nhắm mắt lại nằm xuống, Bạch Vĩnh Thành đứng ở cửa, mở cửa phòng ra, mời bọn La Y đi ra ngoài, La Y định ra cửa, Lưu Vân lại vẫn đứng ở bên giường, xảy ra chuyện gì, lúc nên vào, cậu lại đứng ở cửa, thời điểm người ta mời cậu đi, cậu thế nhưng lại đứng ở bên giường, Lưu Vân thật là có điểm khó hiểu.

“Đi thôi, Lưu Vân.”

Hắn vội vàng kêu Lưu Vân, Lưu Vân không để ý tới hắn lại nói tiếp một lần, “Tôi thật sự không biết anh bị bệnh. . . . . .”

Một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt nhắm chặt của Tạ Ứng Long, anh mệt mỏi không muốn mở to mắt, không muốn đáp lời, cái gì cũng không muốn, Lưu Vân muốn bắt lấy tay anh, lại bị La Y lôi ra cửa phòng, hắn thì thầm: “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Không thấy được Tạ tiên sinh cần nghỉ ngơi sao?”

Lưu Vân trên mặt một trận trắng bệch, La Y vẫn lầm bầm lầu bầu, nói không dứt.

“Không nghĩ tới Tạ tiên sinh lại bệnh thành như vậy, ta xem hắn thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, như thế nào bỗng nhiên nói bệnh liền bệnh, sắc mặt thật khó xem.”

Lưu Vân vò vò mặt mình, vừa rồi Tạ Ứng Long khóc, là bản thân làm cho anh khóc, tuy rằng anh cái gì cũng chưa nói, nhưng là nước mắt nặng trĩu bi thương theo khóe mắt anh chảy xuống, cậu thấy rất rõ ràng.

“Ta thật sự là khốn kiếp!”

Cậu rống to đứng lên, La Y chẳng hiểu môt tê gì. “Ngươi bất quá có chút đần, là ngu ngốc mà thôi, cùng khốn kiếp có quan hệ gì?”

“Ta là kẻ khốn kiếp, ta nghĩ đến, nghĩ đến. . . . . .”

Cậu nghĩ chuyện đó có như thế nào cũng thương tổn không được Tạ Ứng Long, hơn nữa Tạ Ứng Long đã không quan tâm đến cậu đã lâu, cậu chẳng qua dùng loại thủ đoạn tàn nhẫn này, bức bách anh trở về nhìn mình một cái.

Nhưng nếu những lời Tạ Ứng Long nói chính là thật sự? Anh đích xác có kế hoạch muốn làm cho Vũ Hồng trở về, thậm chí hy vọng Lưu Vân cùng Vũ Hồng, Tạ Ứng Long có thể ở cùng một chỗ, vậy là cậu đối xử với anh rất tàn nhẫn sao?

Khi cậu nản lòng trở lại biệt thự, luật sư đang chờ cậu, Tạ Ứng Long đem tài sản phân phối lần nữa, cậu được phân rất nhiều tài sản của Tạ Ứng Long.

“Cái này để làm gì?” Cậu mờ mịt hỏi.

“Tạ tiên sinh nói hắn không có thân nhân gì, cậu chính là thân nhân duy nhất của hắn, hắn muốn cậu có cuộc sống vô lự.”

Luật sư nói rõ làm cho Lưu Vân ngủ không yên, từ lúc Tạ Ứng Long không quay về biệt thự nữa, cậu liền đối với Tạ Ứng Long hết hy vọng, thậm chí giống cái cái xác không hồn đùa giỡn nam nhân, muốn từ trên thân những nam nhân này đoạt lấy nhiệt độ cơ thể mà cậu muốn.

Cậu lừa bản thân làm cái gì, không phải cậu thích những nam nhân đó, mà những nam nhân đó tất cả đều giống Tạ Ứng Long, mới có thể làm cho cậu theo chân bọn họ cùng một chỗ.

Cậu chính là thích Tạ Ứng Long, cũng chính là bởi vì thích, mới có thể hận Tạ Ứng Long quay đầu rời đi, chưa bao giờ quay đầu lại liếc cậu một cái.

“Ta rốt cuộc đang làm cái gì? Rốt cuộc là đang làm cái gì?”

Rõ ràng thời điểm ôm Tạ Ứng Long là lúc cậu cảm thấy hạnh phúc nhất, cậu vì sao phải lừa gạt chính mình, nói cho bản thân hết thảy chỉ là vì trả thù mà thôi! Chính mình như thế nào nông cạn như thế, vạn nhất Tạ Ứng Long thật sự sinh bệnh nặng, sau đó ngủ mãi không tỉnh, bản thân với anh mãi mãi không thể ở chung sao.

Cậu kích động đứng lên, cậu không thể tưởng tượng cuộc sống không có Tạ Ứng Long, hoàn toàn không có cách nào.

Cậu đón tắc xi đi ra ngoài, tới nơi Tạ Ứng Long từng ở, cậu bấm chuông, là Bạch Vĩnh Thành ra mở cửa, anh thấy tình hình hôm nay của Tạ Ứng Long không tốt, anh không dám rời đi, ở lại trong nhà Tạ Ứng Long.

Mà hiện tại, nửa đêm hai ba giờ sáng, Bạch Vĩnh Thành kinh ngạc nhìn thấy người đứng ở trước cửa nhà Tạ Ứng Long, hoàn toàn không rõ vì sao người mẫu của công ty Tạ Ứng Long nửa đêm lại đến trước cửa nhà Tạ Ứng Long, Tạ Ứng Long công và tư rõ ràng, hơn nữa cũng không giống như là sẽ cùng thanh niên này có quan hệ gì.

“Tạ Ứng Long đâu?” Lưu Vân bước vào liền hỏi, còn mang vẻ mặt muốn xông vào.

“Lưu Vân, cậu muốn làm gì?”

Lưu Vân đẩy anh ra, trực tiếp đi lên lầu, Bạch Vĩnh Thành kinh ngạc đến nói không ra lời, cậu có thể mang cả họ lẫn tên của Tạ Ứng Long ra mà gọi, có thể quen thuộc đi đến trước cửa phòng Tạ Ứng Long, đều chứng minh cậu cùng Tạ Ứng Long rất quen thuộc, chỉ ghé qua một lần, không có khả năng có thể quen thuộc phòng ở như vậy.

“Anh về đi, tôi cùng Tạ Ứng Long có chuyện phải nói.”

Bạch Vĩnh Thành vẻ mặt không thể tin, Lưu Vân đi tới cánh cửa màu đen, mở cửa, đúng là kêu Bạch Vĩnh Thành xuất môn, hiện tại là chuyện gì xảy ra, có chuyện gì mà anh không biết sao?

Bạch Vĩnh Thành quát khẽ: “Tôi là bằng hữu tốt nhất của Ứng Long, cậu chỉ là người mẫu chuyên chúc của công ty Ứng Long mà thôi, cậu làm sao dám bảo tôi đi ra ngoài?”

Lưu Vân thẳng thắn thừa nhận thân phận bản thân.”Tôi là người nhất được hưởng di chúc của hắn, cũng là đứa con hắn nhân nuôi, ta nguyên danh gọi là Vũ Hồng, như vậy anh hiểu chưa? Tôi là người nhà của Tạ Ứng Long.”

Bạch Vĩnh Thành khiếp sợ nói không nói đến, đây là con nuôi của Tạ Ứng Long, nhưng là lúc chiều, hoàn toàn nhìn không ra, hơn nữa Tạ Ứng Long cũng không hề phản ứng, thậm chí ngay cả đề cũng chưa đề cập qua kiện sự này, bảo anh làm sao tin tưởng?

Lưu Vân không coi ai ra gì nói: “Tôi cùng Tạ Ứng Long xảy ra xung đột, chọc tức anh ấy đến ngã bệnh, tôi hiện tại muốn giải thích cùng anh ấy, mời anh trở về, đây là chuyện riêng của chúng tôi.”

“Tôi không thể tin tưởng, chỉ với lời của cậu như vậy, hơn nữa Ứng Long căn bản cái gì cũng chưa nói qua, ngay cả hôm nay thấy cậu, cũng không nói việc này. . . . . .”

“Anh ấy cái gì cũng không nói, có quan hệ đến tôi, anh ấy sẽ không nói gì để cho người khác có cơ hội bịa đặt lời tôi nói không đúng.”

Rõ ràng Tạ Ứng Long chính là người như vậy, anh ôn nhu, chính mình vì sao không hiểu? Rõ ràng anh có muôn vàn lý do có thể chỉ trích, oán hận mình, nhưng Tạ Ứng Long lựa chọn trầm mặc gánh vác hết thảy, không chỉ bởi vì anh là ngừoi lớn, mà anh vốn chính là nam nhân lòng dạ rộng rãi.

“Ta không tin, trừ phi Ứng Long chính mình nói…. “

Bạch Vĩnh Thành mới nói câu này, bọn họ ở cửa tranh cãi ầm ĩ đã làm cho Tạ Ứng Long tỉnh lại, anh đi ra cửa phòng, hình như đã nghe được một nửa câu chuyện.

“Vĩnh Thành, không có việc gì, cậu ấy nói đúng, cậu ấy là con nuôi của tôi, chúng ta có chuyện phải nói, xin cậu về trước đi.”

Không khí biến hoá kỳ lạ lộ ra chút quái dị, ánh mắt Tạ Ứng Long nhìn về phía Lưu Vân rất mệt mỏi, lại vẫn lộ ra một tia ôn nhu khó hiểu, Bạch Vĩnh Thành không cách nào yên tâm rời đi, mơ hồ còn nhớ rõ mấy hôm trước, Tạ Ứng Long nói qua con nuôi của anh rất hận anh, anh khi đó còn tưởng rằng Tạ Ứng Long bị bệnh, đang nói bừa, hiện tại đã có chút cảm thụ khác thường, giống như hai người thực sự phát sinh chuyện gì.

“Tạ Ứng Long đã muốn nói, mời anh đi ra ngoài.”

Lưu Vân thanh âm trở nên không kiên nhẫn, Bạch Vĩnh Thành còn chần chờ, Tạ Ứng Long nói: “Cậu về khách sạn đi, có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Bởi vì ánh mắt Tạ Ứng Long mệt mỏi lại kiên định, làm cho Bạch Vĩnh Thành biết được chuyện bọn họ muốn nói nhất định là không hy vọng anh ở đây, anh đành phải rời đi, bất quá lại nói ngày mai muốn tới thăm Tạ Ứng Long.

Cửa khép lại, Bạch Vĩnh Thành rốt cục rời đi, Tạ Ứng Long mệt mỏi ngồi trên sô pha, nhẹ giọng nói: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Tạ Ứng Long phản ứng lạnh lùng, lại mang theo một tia thê lương không nói nên lời, làm cho Lưu Vân thiếu chút nữa hít thở không thông, là cậu đem Tạ Ứng Long bức đến nước này, mới làm cho Tạ Ứng Long luôn luôn kiên cường lộ ra ánh mắt thê lương như vậy.

Cậu tiến lên trước vài bước, đi đến trước Tạ Ứng Long, lại lập tức ngồi chồm hổm quỳ xuống, tựa đầu ở trên chân Tạ Ứng Long, giống như một con mèo phạm vào đại sai tâm tình phập phồng không chừng, đang đối chủ nhân làm nũng.”Long ca ca, xin anh, đừng giận em nữa?”

“Tôi không có giận cậu.” Đối với hành vi làm nũng của cậu, ngực Tạ Ứng Long truyền đến luồng nóng, lập tức lại lạnh xuống, thái độ cửa Lưu Vân với anh từ trước đến nay vội nóng vội lạnh, chính mình chẳng lẽ còn nếm chưa đủ sao?

“Những lời em nói lúc trước không phải là sự thật, anh không cần để ở trong lòng.” Chính là cậu khẩu không trạch ngôn, đối Tạ Ứng Long mắng đến vô cùng khó nghe cũng là nghe La Y nói xong, nghĩ đến anh bị người mắng như vậy khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Tạ Ứng Long cố sức bài trừ một mạt cười khổ. “Không sao, hết thảy đều là quá khứ.”

“Vậy anh tha thứ cho em chứ?”

Tạ Ứng Long nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, vẻ mặt anh mang theo lo lắng, Tạ Ứng Long một chút cũng vô pháp hận cậu, càng đừng nói đến chuyện không tha thứ.

“Tôi không để ở trong lòng, cho nên không có gì không tha thứ.” Anh nói vân đạm phong khinh, lại khinh đạm tựa như sắp mất đi.

Lưu Vân im lặng, nghĩ đến chuyện trước kia, cậu cầm bàn tay Tạ Ứng Long. “Long ca ca, chúng ta đây hòa hảo sao?”

“Ừ.”

Thản nhiên âm cuối nghe không ra cảm xúc, tay Tạ Ứng Long hảo băng hảo lãnh, làm cho Lưu Vân rất muốn làm ấm áp bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của anh, nhưng tại hạ một khắc, Tạ Ứng Long thu tay trở về, nói: “Trở về đi, hảo hảo đi học, ít nhất phải tốt nghiệp đại học, nếu còn muốn đào tạo sâu, tôi sẽ cấp tiền cho cậu đi học, không cần vận dụng tiền ba ba cậu để lại cho cậu.”

Anh nói vô cùng rập khuôn, Tạ Ứng Long nói xong, mệt mà nhắm hai mắt lại, Lưu Vân muốn nắm tay anh nữa, Tạ Ứng Long cũng rốt cuộc không để cho cậu có cơ hội .

Hết thảy giống như kết thúc, nhưng tâm của Lưu Vân nhói lên, không giống với sự tưởng tượng của cậu, Tạ Ứng Long giống như đang làm chuyện phải làm, không có dung nhập một tia tư tình. Cậu khẩn trương đứng lên, thậm chí trán bắt đầu đổ mồ hôi, cậu có thể cảm giác được tâm Tạ Ứng Long đẩy cậu ra phi thường xa, trong lòng anh không còn có cậu.

“Long ca ca, nhìn em, nhìn em. . . . . .” Cậu dùng lực đẩy Tạ Ứng Long một chút, Tạ Ứng Long rốt cục mở mắt nhìn cậu, Lưu Vân nói không ngừng: “Em yêu anh, Long ca ca, từ lúc mới gặp anh đã yêu. Em yêu anh yêu đến cuồng nhiệt như vậy, căn bản là quên không được anh, em muốn anh ở bên cạnh em không bao giờ rời khỏi em.”

Tạ Ứng Long biểu tình bình thản, lời nói nhiệt tình như vậy, cũng rốt cuộc cũng khiến trong lòng anh kích động không gợn sóng, tất cả tình cảm đều bị tiêu hao như không còn, chỉ còn lại có mệt mỏi vô tận.

“Cậu cũng nói vậy với nam nhân khác.”

“Không, không có, thật sự không có, Long ca ca. . . . . .”

“Đủ rồi Lưu Vân, tôi không cầu cậu cái gì, chỉ cần cậu chọn một đối tượng tốt, sống cuộc sống tốt đẹp, không cần tiếp tục như vậy. . . . . .” Thanh âm anh tạm dừng một chút, “Cuộc sống phóng đãng như vậy, đối với cuộc sống của cậu không tốt, kiếp sống người mẫu với cậu cũng không tốt.”

Anh đứng lên, cho thấy cuộc nói chuyện đến đây chấm dứt, anh không muốn bàn lại, cũng vô lực bàn lại, Lưu Vân sợ hãi đứng lên. Tạ Ứng Long xoay người định đi vào phòng, cậu đuổi theo, hoảng hốt lo sợ căn bản là không đủ để hình dung tâm tình của cậu, Tạ Ứng Long nói với cậu tựa như một trưởng giả nói chuyện với hậu bối.

Cậu từng nhiệt tình khát cầu ánh mắt anh, mặc dù trên mặt luôn duy trì vẻ trấn định, lại một chút cũng giấu diếm không được cảm thấy thẹn, hơn nữa luôn thấy anh, sẽ thấy tất cả ánh mắt không rời cũng đều biến mất.

“Long ca ca, anh hãy nghe em nói, em thề em sẽ không làm loạn nữa, em chỉ muốn anh mỗi ngày ngủ ở bên cạnh em, em muốn buổi sáng nhìn khuôn mặt khi ngủ của anh, em muốn chia sẻ hơi thở với anh, có thể cảm thấy anh khoái hoạt. . . . . .”

Những lời ngon tiếng ngọt ấy, nghe vào bên tai Tạ Ứng Long đều biến thành chua sót, anh chắn trước cửa phòng, không cho Lưu Vân tiến vào phòng, mệt mỏi trong lòng anh rối rắm một mớ.

“Không bao giờ có thể được nữa, Lưu Vân, lòng tôi mệt , loại trò chơi tình yêu này của cậu, tôi đã sắp già rồi không còn tiếp tục chơi được nữa, tôi vẫn biết cậu là đứa nhỏ tốt, cậu oán hận tôi như vậy cũng là chuyện dễ hiểu, tôi đối với cậu không có oán hận, đi tìm người có thể nhận nhiệt tình này của cậu đi, tôi sẽ chúc phúc cho cậu.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play