CHƯƠNG 10
Tạ Ứng Long nói vô cùng mệt mỏi nản lòng, Lưu Vân nghe xong trong lòng run sợ, cậu cầm lấy tay Tạ Ứng Long đang để trước cửa, hai tay này không chỉ chắn trước cửa, mà còn ngắn cậu ở bên ngoài tim anh, anh nhưng lại bảo cậu đi tìm người khác.
“Buông tay, Lưu Vân, chúng ta dừng ở đây.” Anh có ý muốn thoát khỏi cậu.
“Không, không, cả đời cũng không buông!”
Lưu Vân trong mắt đầy nước mắt, cậu nhanh nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Tạ Ứng Long, nếu không có Tạ Ứng Long bên người, cậu không tin người luôn lãnh đạm như cậu, sẽ có mãnh liệt nhiệt tình như vậy, cậu rốt cuộc tìm sẽ không thấy người có thể làm cậu yêu mãnh liệt như vậy.
Chính là yêu, nên cậu mới hận Tạ Ứng Long chẳng quan tâm cậu, chính là tâm tâm niệm niệm nhớ, mới khiến cho cậu cùng Tạ Ứng Long gặp lại mà dây dưa.
“Lưu Vân, không có khả năng, tôi mệt mỏi, buông đi.”
Tâm cậu trùn xuống, nước mắt theo hai má chảy xuống, cậu không biết phải làm như thế nào, chỉ biết là cậu không thể buông tay Tạ Ứng Long lúc này, buông ra lần nữa, Tạ Ứng Long cùng cậu không bao giờ xuất hiện bên nhau nữa, lần này anh nhất định sẽ quay đầu rời xa cậu, không bao giờ trở lại nữa.
“Không cần, Long ca ca, thực xin lỗi, em là kẻ khốn kiếp, những lời khó nghe ngày đó không phải là thật lòng. Anh không biết anh ở trên giường đáp lại em, em có bao nhiêu vui vẻ, biết nơi anh ở, cho tới bây giờ không mang nữ nhân trở về, lại làm cho em cao hứng cỡ nào, không phải em thích loại nam nhân tinh anh, bởi vì những nam nhân đó đều giống Long ca ca, trong tâm của em rất mong muốn gặp lại Long ca ca, sợ Long ca ca sẽ cự tuyệt em, cho nên em mới tìm những nam nhân này để phát tiết tình ý với anh. . . . . .”
Lưu Vân khóc như đứa nhỏ, cậu ở trước mặt anh quỳ xuống, ôm chặt hai chân anh, nức nở nói: “Đừng nữa giân em đừng bỏ mặc em, Long ca ca, em sai rồi, cả đời này em yêu nhất là anh, lại luôn thương tổn anh, em không phải cố ý, em chỉ là không biết nên như thế nào biểu đạt em có bao nhiêu để ý anh.”
Lưu Vân cúi thấp ở dưới chân anh khóc, nước mắt Tạ Ứng Long nhẫn nại dưới đáy lòng lâu ngày rốt cục trào ra hốc mắt. Khí lực mà Lưu Vân ôm lấy anh là dùng sức như vậy, bả vai cậu vì khóc mà rung lên, anh có thể nào phủ nhận Vũ Hồng bây giờ, anh đối với cậu có khó có thể dứt bỏ yêu thương, cho dù là yêu cầu vô lý của cậu, anh đều nhất nhất đáp ứng. Làm sao có thể phủ nhận lần đầu khi nhìn thấy quảng cáo của Lưu Vân, sự kinh diễm ấy đâm vào ngực anh, làm cho tâm đang yên lặng của anh sống lại, ánh mắt chuyên chú dừng lại ở trên người cậu, rốt cuộc không ly khai, ngay cả lần đầu khi Lưu Vân mạnh mẽ xâm phạm, đều làm cho thân thể anh thoả mãn mà cao trào, lần thứ hai anh cơ hồ không hề kháng cự để cho Lưu Vân xâm phạm anh.
“Thực xin lỗi, Long ca ca, đừng không cần em, nếu mất đi anh, em không biết em sẽ sa đọa thành bộ dáng gì nữa, nếu không có anh tại bên cạnh, em sẽ mất đi phương hướng, em biết em không gia giáo, cá tính cũng không tốt, nhưng là em sẽ sửa, Long ca ca muốn em sửa cái gì, em sẽ sửa cái đó, cho nên van cầu anh để em ở bên cạnh anh?”
Lưu Vân khóc không thành tiếng, nước mắt rơt trên thảm, thấm ướ, tư thế quỳ không hề thay đổi, tựa như cậu đang sám hối, chỉ hy vọng có thể có được một tia hy vọng vãn hồi.
Tạ Ứng Long do dự vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về đầu của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Tôi nói cái gì cậu sẽ sửa sao?”
“Sẽ, nhất định sẽ, em thề.”
Lưu Vân khóc đỏ hai mắt nhìn anh, trong mắt tràn ngập khát cầu cùng hối hận, Tạ Ứng Long di động cước bộ rời đi, cho thấy hết thảy đã không thể nào cứu vãn được nữa, Lưu Vân tuyệt vọng khom người quỳ trên mặt đất khóc thét ra tiếng, không bao lâu tiếng bước chân của Tạ Ứng Long lần thứ hai trở về, ở trước mặt Lưu Vân đưa giấy vệ sinh, Lưu Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm Tạ Ứng Long.
“Cầm lau mặt, còn có, gia quy trong nhà nghiêm khắc như thế nào, cũng không dùng phạt quỳ.”
Lưu Vân kinh ngạc một hồi, lập tức hiểu biết ý tứ, cậu nín khóc mỉm cười, lập tức đứng lên, ôm chặt lấy Tạ Ứng Long.”Long ca ca, cám ơn anh, em yêu anh, em rất yêu anh.”
“Không cần vuốt mông ngựa, bây giờ đã gần sáng, vì sao cậu không ngủ, nửa đêm chạy tới nơi này ồn ào.” Tạ Ứng Long bắt đầu giáo huấn.
Lưu Vân lôi kéo ống tay áo Tạ Ứng Long, có điểm giống tiểu hài tử bi bô tập nói làm nũng nói: “Bởi vì em không đợi được đến bình mình, vội vả muốn cùng Long ca ca mau mua giải thích rõ ràng.”
“Không cần giải thích, hết thảy đã qua, nhanh đi ngủ đi, phòng khách ở bên kia, chính mình xử lý, tôi mệt mỏi, buồn ngủ.”
Tạ Ứng Long tiến vào chăn bông ngủ, Lưu Vân cũng biết anh bị bệnh một trận, sắc mặt rất khó xem, đích xác cần giấc ngủ, cậu nhẹ chân nhẹ tay e sợ quấy rầy giấc ngủ Tạ Ứng Long. Tới phòng khách sát vách chuẩn bị lên giường, thế nhưng như thế nào cũng không ngủ được, qua nửa giờ, cậu lại lén lút mở cửa phòng Tạ Ứng Long, chỉ mở một tí, thanh âm nhỏ giống như tiếng mèo kêu.
“Long ca ca, em có thể ngủ cùng với anh được không?”
Tạ Ứng Long không có đáp lại, lại trở mình một cái, thanh âm của cậu lớn thêm một chút, chính là vẫn không dám quá ầm ĩ. “Long ca ca, em nghĩ muốn cùng anh ngủ, có thể chứ?”
Phòng của Tạ Ứng Long vẫn hắc ám, một mảnh lặng im không tiếng động, Lưu Vân cắn môi, đem chân đi vào, Tạ Ứng Long quay mặt về phía bên này, chính là không hề động tĩnh, cậu lại đem một chân khác cũng tiến vào, sau đó đóng lại cửa phòng, xốc lên giường, bằng tốc độ mau nhất tiến vào chăn.
Tạ Ứng Long vẫn không có đáp lại, cậu đưa hai tay ôm lấy Tạ Ứng Long, nhẹ nhàng vây quanh anh, làm cho anh ngủ trong ngực mình, mùi Tạ Ứng Long trên người truyền đến, ấm áp lại thoải mái, làm nửa người dưới của cậu cứng lên, Tạ Ứng Long chân lại cong lên, chạm vào nơi đang gắng gượng của cậu, làm cho thân thể cậu một trận phát run. (Cái này là Long ca cố tình nà =.=!!!)
“Long ca ca, chân của anh. . . . . .” Cậu gắn gượng nhịn xuống, lại phát ra thanh âm thống khổ.
“Như thế nào? Bằng không cậu có thể đến phòng bên ngủ.” Lần này Tạ Ứng Long còn có đáp lời.
Vừa anh nói như vậy, Lưu Vân lập tức câm như hến, bộ dạng vô dụng như một nàng dâu, cùng kiêu ngạo trước kia hoàn toàn ngược lại, chỉ dám ấp úng nói: “Không. . . . . . Không có việc gì.”
Tay Tạ Ứng Long đặt giữa hai chân, vừa vặn ngay tại bộ vị đang cưng cứng của cậu, bộ vi bị tứ phía giáp công, chỉ cần tưởng tượng Tạ Ứng Long nếu cùng trước kia lấy tay giúp cậu ra, sẽ có cỡ nào thoải mái, nửa người dưới của cậu liền một trận co rút lại, cậu thấp giọng thống khổ nói: “Long ca ca, phía dưới của em rất đau rất nóng, anh có thể lấy tay. . . . . .”
“Nhóc con phát tình lung tung gì đó, nhanh ngủ đi.” Tạ Ứng Long nhịn không được trách cứ cậu, ngay cả tư thế ngủ của anh, cũng làm cho cậu cương, nhóc con này trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Anh dùng lực vỗ hạ bộ Lưu Vân, Lưu Vân một trận đau nhức, mặt đều vặn vẹo , nhịn không được thốt ra, “Long ca ca, ‘ tính phúc’ nửa đời sau của anh đều dựa vào cái này, anh còn dùng sức đánh như vậy, về sau hậu huyệt mềm ướt của anh còn phải dựa vào nó. . . . . .”
Tạ Ứng Long mở ra mắt, ánh mắt giống dao nhỏ chém về phía cậu, Lưu Vân lập tức câm miệng, Tạ Ứng Long thanh âm thực nghiêm khắc. “Nếu để cho tôi nghe cậu nói chuyện không đứng đắn như vậy một lần nữa, cậu liền cút ra khỏi nhà tôi, ở biệt thự kia, không có cậu ở nơi này nữa.”
Lưu Vân ngẩn người, lập tức kêu lên vui mừng ra tiếng, Tạ Ứng Long là muốn sắp xếp cho cậu ở nơi này, cậu dùng lực ôm chặt Tạ Ứng Long. “Cám ơn ngươi, Long ca ca, về sau em sẽ sửa cách nói chuyện, sẽ không thuận miệng nói gì mềm ướt, tiểu X, cao trào, dịch. . . . . .nữa.”
May mắn trong bóng tối nhìn không thấy da mặt của Tạ Ứng Long đã đỏ lên, anh hung hăng đá Lưu Vân một chút, Lưu Vân rốt cục im miệng, im lặng một hồi lâu, Lưu Vân dùng thanh âm cực nhỏ đưa ra vấn đề: “Long ca ca, nếu em cắm ở bên trong anh, cảm thấy được rất thích, có thể nói rất thích không?”
Tạ Ứng Long nghiến răng nghiến lợi, anh đem Lưu Vân đá xuống giường. “Cút đi phòng bên ngủ đi!”
“Em nói cái gì làm cho Long ca ca tức giận như vậy, em chỉ là hỏi thời điểm Long ca ca làm cho em cảm thấy được rất thích, ta có thể nói ra không? Bởi vì Long ca ca thật sự thường làm cho tôi cảm thấy rất thích a, nhất là thời điểm bên trong anh co rút lại, siêu mềm siêu nóng, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng không chế được, có một lần còn chưa đi vào, chính là Long ca ca hôn lên mặt của em, em liền xúc động bắn. . . .”
Tên nhóc này không gia giáo quả thực vượt quá tưởng tượng của anh, Tạ Ứng Long rống giận chỉ ra cửa. “Cửa ở nơi nào, đi ra ngoài cho tôi.”
Vẻ mặt Lưu Vân không thể tin cùng ủy khuất bất đắc dĩ, giống như căn bản là không biết chính mình sai ở nơi nào, vẻ mặt cậu cầu xin đi ra cửa phòng, bất quá thời điểm Tạ Ứng Long ngủ thẳng buổi sáng, trở mình một cái, mới phát hiện Lưu Vân lại trộm trở lại trên giường anh, anh thật không biết làm sao, tức cũng không được, mắng cũng không xong.
Giường chấn động, làm cho mắt của Lưu Vân hơi hơi mở, cậu theo bản năng ôm chặt Tạ Ứng Long, ở trên mặt anh hôn một cái, mơ hồ không rõ nói: “Yêu anh ác, Long ca ca.”
Trong một chốc, tất cả sinh khí cùng hỏa đầy bụng tất cả đều dường như biến mất không thấy như kỳ tích, Tạ Ứng Long khẽ thở dài, buông tha mà cuộn tròn trong ngực của cậu, cảm thụ cái ôm ấm áp của cậu, dù sao anh không có để ý dạy dỗ cậu đã nhiều năm, xem ra muốn cho cậu nói chuyện có lễ phép, còn phải dạy một thời gian.
—–
“Tái kiến, Vĩnh Thành, cám ơn cậu đến thăm tôi, lần sau cùng chị dâu đến Đài Loan.”
“Được, Ứng Long, cậu phải phải bảo dưỡng thân thể thật tốt, đừng để mệt mỏi mà sinh bệnh.”
“Bạch Vĩnh Thành, ngươi đi nhanh đi.”
Đây là ở sân bay ấm áp nói lời từ biệt, bệnh của Tạ Ứng Long sau đêm Lưu Vân tới đã thần kì có chuyển biến tốt đẹp, thấy anh đã không có việc gì, vài ngày sau, Bạch Vĩnh Thành quay về Hongkong .
Mà người vừa rồi nói câu siêu cấp không lễ phép đó là Lưu Vân, Tạ Ứng Long nhẹ nhàng quét mắt qua Lưu Vân, thần sắc nghiêm khắc đáng sợ, làm cho người ta sẽ lập tức dựng thẳng lên lông tơ.
Lưu Vân lập tức sửa miệng, “Ách, Vĩnh Thành ca, chúc anh lên đường bình an, có rảnh về Đài Loan chơi, tôi sẽ thỉnh chuyên gia chiêu đãi các anh, Long ca ca không có rảnh như vậy để cùng với các anh. . . . . .”
Lần này Tạ Ứng Long vỗ gáy cậu một cái, Lưu Vân lại không cam lòng không muốn sửa miệng, “Vĩnh Thành ca, ý của tôi là tôi cùng Long ca ca sẽ tự thân chiêu đãi bọn anh, hoan nghênh anh với ngươi lão bà đến chơi.”
Tuy rằng nói không khiến cho Tạ Ứng Long thực vừa lòng, nhưng là ít nhất không thái quá như vừa rồi, Bạch Vĩnh Thành không biết nên cười hay là nên khóc.
Sáng sớm ngày sau ngày đó, anh một đêm lo lắng sợ hãi đên nhà Tạ Ứng Long, là Ứng Long ra mở cửa, tuy rằng anh vẫn đang tiêm gầy, nhưng sắc mặt so với mấy ngày hôm trước tốt hơn nhiều. Mà thiếu niên tên Lưu Vân kia, cũng không phải trẻ con, thế nhưng lại ngủ ở trên giường Ứng Long.
Tạ Ứng Long còn thản nhiên nói Lưu Vân giống một đứa trẻ bốc đồng, hơn nữa bọn họ hiểu lầm đã hóa giải, Lưu Vân cũng bồi tội với anh, tâm tình của anh thoải mái không ít.
Xem ra đây là tâm bệnh, mà bọn họ hàn huyên một chút, Lưu Vân tỉnh lại, trình độ làm nũng làm cho Bạch Vĩnh Thành thiếu chút nữa kinh ngạc nói không nên lời, là Tạ Ứng Long hung hăng liếc hắn một cái, hắn mới ngoan ngoãn ngồi ở sô pha bên cạnh nhưng vẫn là vẻ mặt ai oán, tựa như tiểu hài tử bị vứt bỏ.
Khi vào nơi làm thủ tục , Bạch Vĩnh Thành đem Tạ Ứng Long kéo đến một bên nói chuyện: “Ứng Long, tiểu hài tử này không có vấn đề gì chứ? Cậu ta siêu dính cậu, ngay cả khi chúng ta bắt tay, cậu ta đều hung tợn trừng mắt tôi. . . . . .”
Tạ Ứng Long da mặt hơi hơi đỏ, không nghĩ cũng biết Lưu Vân đố kị ghen tị, cho nên luôn làm ra chuyện trẻ con.
Anh cố gắng giữ giọng nói bình thường: “Tôi nhiều năm không quản cậu ấy, cậu ấy hiện tại so với đứa trẻ ba tuổi còn khó dạy hơn, là trước kia tôi không để ý đến cậu ấy.”
Bạch Vĩnh Thành hiểu rõ gật đầu, khi ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy Tạ Ứng Long mang theo hai má ửng đỏ, lại có chút phấn nộn mê người, còn có loại ám muội phong tình, làm cho Bạch Vĩnh Thành thiếu chút nữa nghĩ mắt mình có vấn đề.
Anh xoa xoa hai mắt của mình, lúc mở mắt ra, Lưu Vân đã đi vào giữa bọn họ, lôi kéo tay Tạ Ứng Long nói: “Long ca ca có thể đi rồi, còn có Vĩnh Thành ca tái kiến.” Khi cậu nói câu thứ hai, căn bản một chút thành ý cũng không có, giống như người muốn chạy trốn dã cẩu.
Tạ Ứng Long quả thực là bị cậu kéo đi, anh không cách nào phất tay của cậu ra, Bạch Vĩnh Thành thật sự không hiểu được, vì sao Lưu Vân nhìn anh đầy địch ý như vậy, hay là ngày đó anh kiên trì không cho Lưu Vân vào nhà Tạ Ứng Long, chọc giận Lưu Vân sao?
Nhưng đó chính là hiểu lầm, giải thích hẳn là sẽ không chuyện, khó hiểu, anh mang theo nghi vấn lên máy bay.
“Cậu đang làm cái gì? Thái độ kém như vậy, Bạch Vĩnh Thành là bạn tốt của tôi, vì tôi, anh ấy từ Hongkong chạy tới, lão bà của anh ấy vừa mới có thai, anh ấy là người rất có tình nghĩa mới bỏ lão bà một mình ở Hongkong đến thắm tôi. . . . . .”
Lưu Vân chu miệng kháng nghị: “Hắn có thể nắm tay anh, anh lại không làm cho em nắm.”
Tạ Ứng Long quả thực sắp bị cậu khí điên.”Bằng hữu khi ly biệt bắt tay là chuyện thực bình thường, là cậu mỗi lần nắm tay, đều làm một ít chuyện loạn thất bát tao.”
“Em một tháng không lên giường với anh, đương nhiên sẽ muốn cùng người âu yếm sờ vuốt ôm hôn, có cái gì không đúng?” Lưu Vân lần này phản bác rất lớn, hốc mắt lại trồi lên nước mắt. “Long ca ca, em thật muốn chạm vào anh, hôn anh, mỗi ngày em ngủ ở bên cạnh anh, phía dưới trướng rất khó chịu. Anh quan tâm Bạch Vĩnh Thành, anh có hay không quan tâm đến em? Rốt cuộc là hắn quan trọng, hay là em quan trọng?”
Đến cuối cùng, chuyện này biến thành tranh thủ tình cảm, Tạ Ứng Long thiếu chút nữa bị cậu khí tạc, Lưu Vân ngồi lại, cầm tay anh đưa lên miệng hôn từng cái từng cái, nhuyễn ngôn khẩn cầu.
“Đừng giận em, Long ca ca. Lúc trước em một tuần làm một lần, hiện tại em thật sự vì anh mà nhẫn nại. . . . . .”
Vẻ mặt cầu xin của cậu làm cho Tạ Ứng Long mềm lòng, tháng này cậu không chạm vào anh, là bởi vì Tạ Ứng Long bệnh vừa khỏi, thân thể còn không có khỏe mạnh như vậy, cậu cũng là vì anh mà suy nghĩ, bản thân không nên đối cậu hung dữ.
Mặt Lưu Vân tới gần, hôn môi anh một chút, Tạ Ứng Long khẽ nhếch miệng, làm cho đầu lưỡi cậu tiến quân thần tốc, lưỡi môi bắt đầu trở nên kịch liệt, hai người trao đổi cho nhau khẩu dịch, đã lâu không giao hoan làm cho dục vọng của hai người đều thiêu đốt đến điểm cao nhất, nếu nói Lưu Vân nhịn một tháng, thời gian Tạ Ứng Long nhẫn nại cũng vậy.
Tạ Ứng Long dẫn Lưu Vân tới trên giường, Lưu Vân đã sớm cởi áo, cũng cởi bỏ áo sơmi của Tạ Ứng Long. Cậu hôn đi xuống, Tạ Ứng Long nhẹ giọng thở hổn hển, lần này làm tình là lần đầu tiên sau khi hóa giải hiểu lầm, bởi vì đã xác nhận tình yêu hai bên, cho nên thân thể trở nên càng mẫn cảm, hơn nữa thời gian nhẫn nại cũng lâu, khiến cho thân thể trở nên thiêu đốt mẫn cảm.
“Em muốn liếm nơi này, có thể chứ?”
Mang vẻ mặt vô tội như học sinh tiểu học hướng lão sư hỏi bài, chỉ vào nhũ tiêm đã đứng thẳng của Tạ Ứng Long, bởi vì hiện tại Tạ Ứng Long đối với cậu quản giáo thực nghiêm, cậu thường không hề biết mình nói sai chỗ nào, sau đó bị Tạ Ứng Long hung hăng ban cho ánh mắt hung ác, cho nên dưỡng thành thói quen hiện tại của cậu, muốn làm gì thì nên hỏi trước.
Tạ Ứng Long cảm thấy thẹn không chịu nổi, nhưng là Lưu Vân nói nó như một vấn đề quan trọng, anh lấy khuỷu tay che khuất ánh mắt thẹn thùng của mình, khàn tiếng nói: “Ở trên giường loại chuyện này không cần hỏi.”
Vừa được cho phép, Lưu Vân lập tức liền thượng cái bộ vị kia, nhẹ nhàng dùng răng nanh duyện cắn, Tạ Ứng Long thở càng cấp, hai người đều cởi quần áo, đã muốn ở trên giường dây dưa một hồi lâu, Lưu Vân tách ra hai chân anh, hạ bộ của anh đã ướt một mảng lớn.
“Lưu Vân. . . . . .” Anh nhẹ giọng kêu, ý bảo Lưu Vân tiến vào.
Lưu Vân trên mặt tràn đầy mồ hôi, thân thể cậu hướng lên trên, hôn anh vài cái trấn an nói: “Đợi. . . . . . Đợi một chút nữa, Long ca ca, chờ một chút là tốt rồi.”
Đợi ít nhất năm phút đồng hồ, Tạ Ứng Long toàn thân đều là mồ hôi, Lưu Vân gợi cảm tra tấn làm cho anh cơ hồ khó có thể nhẫn nại, anh lại khẽ gọi: “Có thể, Lưu Vân, anh sắp chịu không nổi . . . . . .”
Thân thể tùy thời có thể đến đỉnh điểm mà bắn ra, Lưu Vân lại chỉ sát nhập ngón tay, anh vặn vẹo lưng, kéo Lưu Vân xuống, Lưu Vân thống khổ nhíu chặt mày, Tạ Ứng Long mới từ khoái cảm tình ái tỉnh lại, anh đem Lưu Vân đè xuống, khiến cho cậu nằm ở bên cạnh mình.
Lưu Vân biết rốt cục bị anh phát hiện, cậu vẻ mặt cầu xin. “Không được, Long ca ca, đợi lát nữa. . . . . .”
Tạ Ứng Long khó chịu đến cực điểm, anh đứng dậy cầm lấy áo sơmi khoác vào, dù sao bọn họ tuổi phân biệt, Lưu Vân lại còn không có định tính, cậu có thể hối hận. Tạ Ứng Long thử khống chế bản thân, tận lực không đem tâm tình bi thương biểu hiện ra ngoài, ngay cả khi Lưu Vân trả lời đáp án là hối hận có thể khiến anh thống khổ, anh vẫn là nhu hòa nói nhỏ nói: “Nếu em cảm thấy hối hận về mối quan hệ giữa chúng ta, bây giờ vẫn còn kịp, chúng ta còn có thể duy trì bình thường quan hệ cha con.”
“Không cần!”
Lưu Vân hoảng sợ kêu to, cậu lập tức đứng dậy, đem Tạ Ứng Long ôm vào trong ngực, thật vất vả mới cùng Tạ Ứng Long đi đến nước này, cậu như thế nào có thể hội chủ động buông tha cho.
“Thực xin lỗi, Long ca ca, chuyện này trước kia chưa bao giờ phát sinh. Tuy rằng vẫn rất muốn cùng phát sinh quan hệ với anh, nhưng đến khi chân tính có thể phát sinh quan hệ, trong đầu em đều muốn cho anh cảm thấy được không giống trước kia, không phải mạnh mẽ xâm phạm, mà là tràn ngập tình yêu, làm cho Long ca ca cảm thấy được phi thường thoải mái, liên tục cao trào, kết quả càng nghĩ càng. . . . . .” Cậu hai đấm nắm chặt, rốt cuộc che dấu không được chuyện nửa người dưới không phản ứng là chuyện thật.
Cậu nhiệt tình thông báo như vậy, làm cho trên mặt Tạ Ứng Long đỏ bừng, mất mác vừa rồi cũng trở thành hư không, nguyên lai là bởi vì cậu quá nôn nóng, không phải bởi vì cậu đối với mình không có hứng thú.
Vì sao bản thân luôn không kháng cự được Lưu Vân, không phải là bởi vì ánh mắt nhiệt tình của Lưu Vân cản trở khiến anh không thể rời xa, loại tình cảm này biểu hiện rõ ràng tình yêu của cậu.
Tay Lưu Vân phát run, cậu cơ hồ sắp khóc đi ra. “Em rất khẩn trương, khẩn trương muốn chết, tôi vẫn muốn cho Long ca ca lần này có bao nhiêu sao thoải mái, thế nhưng như thê nào cũng làm không được, thật sự rất mất mặt. . . . . .”
“Em suy nghĩ nhiều quá, anh bị em chạm vào rất. . . . . . rất. . . . . .” Da mặt của Tạ Ứng Long mỏng, càng nói càng nhỏ, “Rất thoải mái.”
“Đó là bởi vì Long ca ca đối với em rất tốt, ngay cả khi em ôn nhu, anh cũng sẽ cảm thấy được em rất tuyệt, anh căn bản là không đành lòng thương tổn em.” Cậu nói thật lòng.
“Hay là chúng ta nằm ở trên giường tâm sự là được rồi.” Anh thử trấn an cậu.
“Anh đã ngóc đầu, như thế nào có thể nói chuyện phiếm mà thôi.” Lưu Vân vẻ mặt giống như căm thù bản thân đến tận xương tuỷ, sau đó lại là hối hận không thôi, cảm xúc phập phồng rất lớn. Tạ Ứng Long ôm đầu vai cậu, Lưu Vân dù sao vẫn là đứa nhỏ, bởi vì muốn làm cho anh thoải mái, mà áp lực tâm lý lớn đến không gượng được, chuyện này đối Lưu Vân nhất định là áp lực rất lớn. “Anh có thể bính nó chứ?”
Lưu Vân vẫn duy trì vẻ mặt cầu xin, uể oải gật đầu, Tạ Ứng Long đưa thử chạm cậu, tay anh vuốt ve bộ vị hiện tại đang mềm mại của cậu, nơi kia vẫn không có dấu hiệu đứng lên, bởi vì không có xương cốt, mềm mại khiến cho anh trìu mến, cơ hồ không thể tưởng tượng bộ vị này có thể đi vào thân thể anh, làm cho thân thể anh giống bị hỏa thiêu tê dại đốt bàn xương cốt.
Anh cúi đầu, Lưu Vân thiếu chút nữa kinh hách nhảy dựng lên. “Long ca ca, anh không thích, có thể không cần làm như vậy, ngô a. . . . . .”
Anh đang dùng miệng giúp cậu làm, Lưu Vân còn nhớ rõ lúc trước Tạ Ứng Long phi thường không thể nhận chuyện này, hai người còn bởi vì chuyện này tan rã trong không vui.
“Chỉ cần là Lưu Vân đích, anh cũng thích.”
Tạ Ứng Long khẽ hôn đỉnh, hai tay vỗ về gốc, ra vào ở trong miệng, đỉnh bắt đầu chảy ra khổ dịch, thậm chí bành trướng cứng lên, Lưu Vân nắm chặt chăn hít sâu, tất cả cảm giác của thân thể đều dừng ở bộ vị đang được Tạ Ứng Long ôn nhu âu yếm.
“Long ca ca, cám ơn anh, như vậy là có thể.”
Lưu Vân trong mắt cầm nước mắt, Tạ Ứng Long luôn sẽ vì cậu làm chuyện anh không muốn làm, thâm tình của anh đối cậu, tại thời khắc này cậu thật sâu lý giải, cậu thề về sau không bao giờ tùy hứng như vậy nữa, phải trở thành nam nhân xứng đôi với Tạ Ứng Long, làm cho Tạ Ứng Long cả đời cũng không sẽ hối hận vì chọn cậu.
Cậu hôn môi Tạ Ứng Long, Tạ Ứng Long ôm sát đầu vai cậu. “Không cần khẩn trương, chỉ cần là em đụng chạm, anh đều thích.”
Lời nói ôn nhu mang theo sự sủng nịch, Lưu Vân ôm anh thật chặt. “Thực xin lỗi, Long ca ca, em trước kia thật khốn kiếp, em thề nhất định sẽ ôn nhu, càng săn sóc yêu thương anh, cho anh này cả đời đều vì em mà quang vinh.”
Tạ Ứng Long nghe được trong lòng phi thường cảm động, hạ bộ run rẩy tựa như đạt được đến cao trào, Lưu Vân thong thả tiến vào, làm cho anh toàn thân run rẩy, phải nén khoái cảm cường như vậy đã là chuyện không có khả năng, anh bắn ra, bắn ở trên bụng Lưu Vân, Lưu Vân nhìn anh cười, làm cho tâm anh như được thái dương chiếu sáng.
Giờ khắc này anh quá mức hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không biết nên như thế nào biểu đạt mới tốt, Lưu Vân chính là bảo vật cả đời này anh rất muốn.
“Làm lần nữa nha? Long ca ca, em thật hưng phấn ác.”
Anh chưa kịp phản ứng, vừa rồi hết thảy đều quá nhanh, anh điểm đầu, hai người lại bắt đầu tay chân dây dưa đứng lên, nhưng tới lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, Tạ Ứng Long bắt đầu nghĩ không biết khi nãy mình gật đầu có phải là sai lầm không.
“Đủ rồi, đủ rồi!” Anh vội vàng nói.
“Không đủ, biểu tình của Long ca ca vừa rồi hôn tôi nơi đó siêu đáng yêu, tôi nhịn không được, chỉ cần tưởng tượng đến, sẽ cương, ác, đúng rồi, không thể nói cương, cũng không thể nói Long ca ca hiện tại bên trong có bao nhiêu ướt mềm nhiệt tình, co rút lại vẫn ngậm chặt em. . . . . .”
“Cậu. . . . . . Câm, câm miệng!”
Cậu thẳng tiến một cái, làm cho Tạ Ứng Long thiếu chút nữa thần trí bay đi, Lưu Vân mỉm cười làm cho tâm cùng thân thể anh đều mềm yếu, anh không hề có năng lực chống cự được nụ cười của cậu, chỉ có thể bị sóng triều khoái cảm thổi quét không còn.
Hừng đông hôm sau, anh nhất định phải giáo huấn cậu, chính là lý trí rời xa không bằng kích tình lúc này, lưng anh uốn éo, tất cả lý trí tự hỏi đều không cánh mà bay, chỉ có thể thừa nhận từng trận cao trào đưa lý trí anh hướng thật sự xa, rất xa. . . . . . Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT