Đúng vậy, chính là gió thổi qua, bởi vì động tĩnh của con người, rất khó có thể âm thầm như thế.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, màn xe vừa động, Dịch Kính Thương lại xuất hiện trong xe ngựa, hắn khom người đối với nam tử ở bên trong xe ngựa, tựa hồ đã muốn nhắm mắt mà ngủ kêu: "Thế tử gia?"
Ngự Phượng Đàn cũng không mở mắt ra, miễn cưỡng mở miệng nói: "Nàng đi đâu rồi hả?"
"Ngoại thành phía đông Dương Châu, thôn trang cách nơi này khoảng 150 dặm(nguyên gốc là 250km, 1dặm ~ 1.61km)." Dịch Kính Thương vẫn bình thản mở miệng, nhìn Ngự Phượng Đàn liếc mắt một cái, trên khuôn mặt chữ quốc rõ nét kia không có gì khác thường.
"Nha, vậy được rồi, Trục Giang, hướng phía đông đi thôi." Ngự Phượng Đàn đối với phu xe ngoài mành ra lệnh, trên mặt hiện lên ý cười, thoải mái nằm ở bên trong xe ngựa.
"Thế tử gia muốn đi đến địa phương hẻo lánh ấy sao?" Dịch Kính Thương nhíu mày hỏi.
"Ngươi lo lắng cái gì, dù sao ngươi lúc nào cũng đều đi theo ta, chẳng lẽ không biết ta đi là đang làm gì sao?" Ngự Phượng Đàn bỡn cợt cười, trên mặt hiện lên một chút châm chọc, hai mắt gắt gao nhìn Dịch Kính Thương, giống như khiêu khích lại tựa như vui đùa.
"Thuộc hạ không dám." Dịch Kính Thương sắc mặt trắng xanh, mặc dù là người do Minh Đế phái tới, nhưng rốt cuộc cũng là thị vệ bên người của thế tử gia, hiện tại thế tử gia mới là chủ tử của hắn.
Tiên đế có chín người con, Vĩnh Huy năm thứ 22, tiên đế đột nhiên đem thái tử vị phong cho con của một cung nữ, cũng chính là Tam hoàng tử, cực khổ chờ đợi nhiều năm không có kết quả, các hoàng tử bắt đầu rục rịch, không phục Tam hoàng tử xuất thân ti tiện, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử tứ Vương liên hợp lại gây rối, Đại hoàng tử chết trong loạn trận, tiên đế ngay lúc đó phái Cửu hoàng tử nhận nhiệm vụ hộ giá cứu nguy, thu phục tứ Vương chi loạn, Cửu hoàng tử một trận thành danh, đem tứ Vương đền tội, ủng hộ Tam hoàng tử thành thái tử, mùa xuân năm sau, tiên đế bệnh chết, Tam hoàng tử đăng ngôi, xưng Minh Đế, sửa quốc hiệu thành Gia Thịnh, phong Cửu hoàng tử thành Cẩn Vương, quản lí Bình Châu, không được nhập kinh nếu không có lệnh.
Gia Thịnh chín năm sau, Minh Đế nhân dịp tưởng niệm Cẩn Vương, hạ chỉ đem Cẩn Vương thế tử triệu nhập vào kinh phủ, đến nay đã gần chín năm, tục truyền, Minh Đế rất yêu thích Cẩn Vương thế tử, nhưng người nào cũng biết, năm đó tứ Vương chi loạn khiến Minh Đế có khúc mắc, đối với Cẩn Vương từng giúp hắn duy trì thế chân vạc không thể yên tâm, Cẩn Vương thế tử ngoài mặt nhận được sủng ái của Minh Đế, trên thực tế chính là một con tin, được Minh Đế dùng để khống chế lực lượng của Cẩn Vương.
Lần này sau khi thế tử gia hộ tống Vấn Lão Thái Gia đến Dương Châu, trở lại kinh thành cùng Minh Đế nói Giang Nam phong cảnh xinh đẹp, nhất định muốn lại đây du ngoạn, Minh Đế thấy hắn rất ham chơi, không ngừng muốn tới Dương Châu, liền gật đầu đồng ý, nhưng trừ hắn đã sớm vẫn đi theo ở bên người Ngự Phượng Đàn, lại phái thêm Trục Giang đến bên người ‘bảo hộ’ Cẩn Vương thế tử.
Mặc dù hắn đi theo Ngự Phượng Đàn thời gian dài như vậy, xem qua các loại phong lưu tùy ý của hắn, nhưng vẫn nhìn không thấu vị thế tử ngoài mặt dửng dưng tính tình cỗ quái này, có khi tuy nói là giám thị, nhưng hắn lại bị Ngự Phượng Đàn tận dụng hết khả năng, khiến thực lực của hắn phát huy đến cực hạn.
"Thuộc hạ lui xuống trước."
Chỉ nghe rèm cửa có một tiếng động nhỏ, Ngự Phượng Đàn biết Dịch Kính Thương đã lui ra, tuy rằng nói Dịch Kính Thương là do Minh Đế phái đến làm ám vệ bên người, kì thực là giám thị bên cạnh mình, có đôi khi làm việc không tiện lắm, nhưng cũng có chỗ tốt, những tin tức mà Dịch Kính Thương điều tra được rất hữu dụng, hơn nữa còn có cao thủ đại nội làm người chăn ngựa cho mình......
Ngự Phượng Đàn khóe miệng vẫn là nụ cười yếu ớt, nhưng tản ra một loại hàn ý vô hình, muốn dùng hộ vệ đến khống chế giám thị hắn, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, trò mèo vờn chuột này hắn vẫn có thể ứng phó được.
Do có đương gia chủ mẫu đến thôn trang, cho nên lúc xe ngựa còn chưa tới, trang chủ liền mang theo vài quản sự của trang tập họp lại để đón người, thôn chủ là một người trung niên đen béo, tên là Hoàng Đại, sau khi thấy xe ngựa đi đến, liền đi theo làm tùy tùng ân cần hầu hạ, mãi cho đến đầu thôn, mới thấy tất cả người hầu đều ở trong thôn chờ sẵn.
Màn xe xốc lên, Tạ thị vịn tay Hổ Phách, Vân Khanh nắm góc váy được Nã Thanh đỡ xuống xe ngựa, hai bên hạ nhân quỳ xuống nói: “Tham kiến phu nhân, tham kiến đại tiểu thư, phu nhân an khang, đại tiểu thư an khang."
Tạ thị mỉm cười nói: "Các ngươi đứng lên đi, không cần quá đa lễ."
"Tạ phu nhân." Nghe được lời của nàng, mọi người thế này mới tạ ơn đứng lên, vụng trộm giương mắt nhìn Tạ thị cùng Vân Khanh, đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy phu nhân cùng đại tiểu thư, chỉ cảm thấy cả người lộ ra khí thế cao quý, cùng bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Vân Khanh thì không có chú ý này đó, nàng đem tâm tư đều đặt ở thôn trang trước mặt, thôn trang này cũng không phải là cái lớn nhất của Thẩm gia, nơi này thuộc loại có vẻ hẻo lánh, mặt sau Sơn Đô là đất của Thẩm gia, gieo trồng các loại cây ăn quả, Vân Khanh là lần đầu tiên tới, khó tránh khỏi tò mò, dọc theo đường đi trái nhìn phải ngắm, cũng thấy rất mới mẻ.
Thôn trang cũng không tính lớn, nhưng cũng không nhỏ, tiền viện hậu viện vẫn được phân cực kỳ rõ ràng, biết Tạ thị sắp tới, trang chủ liền đem chính viện dọn sạch cho bà ở lại, mà Vân Khanh thì được an bài ở khu đông của viện, tuy rằng không lớn bằng Thẩm phủ, nhưng cũng được quét tước sạch sẽ, nhà giữa, sương phòng, tịnh phòng, cả phòng bên trong cùng tổng cộng có tám gian, trong sân có không ít các loại hoa không biết tên đang nở rộ, cả đám hoa tụ thành chùm màu tím như những bông hoa quỳnh nở trên mặt đất, tản ra hương hoa thơm ngát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT