Lục phu tử nghe vậy nhíu mày nhìn Vi Ngưng Tử liếc mắt một cái, cũng đem bút trong tay buông xuống, tiếp nhận phong thư An Tuyết Oánh đưa tới, rút ra lá thư viết bằng tay còn thơm mùi mực, ánh mắt lướt qua hàng chữ viết——
“Kính chào Lục phu tử:
Đệ tử vì chứng đau đầu của tổ mẫu phát tác, lo lắng vô cùng, cùng mẫu thân đến thôn trang xin thuốc về trị bệnh cho tổ mẫu, xin nghỉ phép mấy ngày, chẳng may vừa bắt đầu lớp học, lại lo lắng cho thân thể tổ mẫu, cả hai đều không thể bỏ lỡ, nay bệnh tình tổ mẫu quan trọng, sau khi trở về chắc chắn sẽ cố gắng nhanh chóng bổ sung kiến thức, cảm tạ phu tử.
Thầm Vân Khanh kính thư.”
Sau khi xem xong, không nói đến nội dung, rõ ràng đi thôn trang là vì hiếu thuận với tổ mẫu, chỉ đơn giản nhìn nét chữ trên giấy, Lục phu tử đáy mắt liền mang theo ý cười, bút pháp tinh tế, thanh thoát uyển chuyển, đường nét rõ ràng, như hồ băng tinh khiết, như ánh trăng rải rác trên bàn ngọc, như nhánh cây uyển chuyển, như gió mát thoáng qua, như hồng liên soi bóng nước, mây xanh biếc lượn lờ trôi. Trong các đệ tử của nàng, không có ai có thể đem bút pháp ‘trâm hoa tiểu giai’ của Vệ phu nhân (nữ thư pháp gia) viết đẹp như thế, xem ra thư pháp của Thẩm Vân khanh lại tiến bộ rồi.
Nhìn sắc mặt của Lục phu tử, An Tuyết Oánh trong lòng không yên trước đó nay đã bình tĩnh lại, buổi chiều ngày hôm qua nhận được phong thư này, nàng mở ra nhìn liền biết Vân Khanh khẳng định sẽ không bị Lục phu tử trách cứ, bức thư pháp ấy đem ra ai nhìn cũng phải khen, hơn nữa Lục phu tử thích nhất chính là ‘trâm hoa tiểu giai’ của Vệ phu nhân, Vân Khanh rất giỏi về mặt này.
Quả nhiên, Lục phu tử cầm lá thư bỏ lại vào trong phong thư, đặt ở trên bàn, mâu quang lại ở trên mặt Vi Ngưng Tử đảo qua một vòng, nàng vừa rồi dự cảm quả nhiên không sai, Vi Ngưng Tử là biểu tỷ của Thẩm Vân Khanh, xin phép cho biểu muội lại cố ý xem nhẹ trọng điểm, nói thẳng ra phải đi thôn trang du ngoạn, đúng là muốn khiến phu tử có ấn tượng xấu, ở nhà thì các nàng đấu đá thế nào thì nàng mặc kệ, nhưng ở trong lớp cuả nàng tuyệt không được như thế.
Vì thế nàng thu hồi ánh mắt, ở trên tờ danh sách dưới tên "Vi Ngưng Tử" thẳng tay gạch hai hàng.
"Tốt lắm, chuyện nàng ấy xin phép ta đã biết. Tiếp theo liền bắt đầu buổi học thư pháp hôm nay....."
Vi Ngưng Tử vừa ngồi vào chỗ, nghĩ Vân Khanh sẽ bị phu tử lưu lại ấn tượng xấu nên đang cao hứng, ai ngờ An Tuyết Oánh đứng lên nói một câu như vậy, ánh mắt lướt nhanh qua vẻ mặt An Tuyết Oánh, thấy nàng ấy vẫn là bộ dáng nhu nhược như cũ, sắc mặt không có gì biến hóa, đôi mắt hơi hơi híp lại, nhỏ giọng hỏi: "Tuyết Oánh, Vân Khanh đã nhờ ta xin phép, tại sao lại đưa ngươi cái đơn xin phép kia?"
An Tuyết Oánh thản nhiên nhìn nàng ta liếc mắt một cái, trả lời: "Viết giấy xin phép chỉ là tỏ lòng tôn kính với phu tử mà thôi, phu tử đã bắt đầu giờ học, nghiêm túc nghe giảng bài đi." Cũng may Vân Khanh đã sớm chuẩn bị chiêu này, muốn nàng sau khi nghe Vi Ngưng Tử xin phép, lại căn cứ tình huống mà lấy ra đơn xin phép, quả nhiên Vi Ngưng Tử vốn không có ý tốt muốn thay Vân Khanh xin phép, chỉ nghĩ làm thế nào để Lục phu tử sinh ra ấn tượng xấu với Vân Khanh, người này thật sự quá âm hiểm rồi.
Thấy nàng ấy không muốn nói chuyện cùng mình, Vi Ngưng Tử liền ngồi thẳng người, ngước mắt quan sát Lục phu tử, nhưng thấy nàng không có bất cứ dị thường nào, đáy lòng thoáng yên tâm, mặc dù vẫn còn nghi ngờ, lúc này vẫn nên nghiêm túc nghe giảng, nàng mới vào Bạch Hạc thư viện, mọi thứ cần phải tiếp thu, không thể để bị Vân Khanh vượt mặt.
Mà nam tử đứng ngoài cửa với một thân áo bào màu trắng, thu hồi ánh mắt thăm dò đang hướng vào bên trong cánh cửa, môi mỏng mím lại, hiện lên tia cười yếu ớt, đuôi mắt nhếch lên một độ cong mê người, Khanh Khanh đi thôn trang ngoại thành, đây là địa phương không tồi nha.
Lập tức xoay người phất tay áo, đi về hướng bên ngoài thư viện, một chiếc xe ngựa hoa lệ được kéo bởi bốn con ngựa màu nâu hùng dũng đang dừng ở cửa viện, thân xe được làm từ gỗ cây đàn hương, có gấm màu xanh đậm che phủ, bốn góc trần xe treo tua bông màu đen (trong phim kiếm hiệp có nha),bên cạnh là một thị vệ mặc cẩm bào tối màu, bộ dáng uy nghiêm.
Ngự Phượng Đàn sau khi lên xe, từ trong rương trên xe lấy ra một bình rượu đổ vào cái chén màu xanh ngọc trong tay, cười yếu ớt mở miệng: "Dịch Kính Thương."
Vừa dứt lời, một thân ảnh màu đen theo sườn xe đi đến, quỳ trên mặt đất, lạnh giọng đáp: "Thế tử gia có gì phân phó?"
Ngự Phượng Đàn nhếch môi nhìn Dịch Kính Thương đang quỳ gối trước mặt, trong ánh mắt mang theo hàn ý cười: "Đi thăm dò xem Thẩm gia đại tiểu thư đi du ngoạn đến thôn trang ngoại thành nhà ai?"
Dịch Kính Thương ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, hắn tựa vào bên trong xe ngựa, khoác áo choàng rộng thùng thình giống như một tia ánh trăng hoa lệ trên mảnh gấm, đầu ngón tay hắn cầm một cái chén xanh ngọc, lúc ánh sáng mặt trời chiếu vào, tỏa ra vô số tia sáng màu xanh trên đầu ngón tay trắng nõn, ngón tay kia giống như một thứ ngọc thượng hạng.
"Thế tử gia, ngươi muốn ta đi thăm dò tung tích của Thẩm gia đại tiểu thư?" Dịch Kính Thương có chút nghi ngờ hỏi, thế tử gia khi nào lại để ý đến nữ nhân, hắn không phải vẫn đối với nữ nhân không có hứng thú gì sao, quan hệ cùng Phương Tiểu Hầu gia có chút mập mờ không rõ sao?
"Đúng vậy a, như thế nào, ngươi làm không được?" Ngự Phượng Đàn nuốt vào một ngụm rượu, sắc mặt mỉm cười, trong mắt hẹp ánh lên những tia nhìn sắc bén.
Dịch Kính Thương bị hắn nhìn, chỉ cảm thấy đôi mắt đang híp lại kia âm thầm lộ ra lãnh ý, bất giác cúi đầu nói: “Vâng”
"Thời gian nửa nén hương, ta tin tưởng, lấy bản lĩnh của đệ nhất ám vệ đại nội, ngươi nhất định sẽ tra ra được." Ngự Phượng Đàn nhàn nhạt cười, lông mi thật dài nửa khép, thực khẳng định nói, ánh mắt đã rơi vào bội kiếm bên hông Dịch Kính Thương.
"Vâng” một tiếng, thân ảnh của Dịch Kính Thương nháy mắt biến mất ở bên trong xe ngựa, chỉ có màn xe ngựa khẽ lay động, cứ như là vừa có gió thổi qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT