Edit: Lam Phượng Hoàng

Beta: Ishtar

Trong Dao Hoa các.

Thủy di nương mặc một bộ quần áo hồng quả lựu thêu hoa mẫu đơn bằng gấm mỏng, phía dưới mặc váy xòe dài màu xanh lá, trên đầu vấn búi tóc linh xà, cắm trâm cài khổng tước xanh biếc khảm ngọc, cài thêm một đóa đỏ hoa lụa thẫm màu, trang điểm có vẻ xinh đẹp động lòng người, lại có vẻ đơn giản mềm mại đáng yêu, bà nhìn gương soi tới soi lui, đắc ý hỏi: "Phàm Nhi, ngươi thấy hôm nay ta thế nào?"

Phàm Nhi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thủy di nương trong gương, lông mày lá liễu cong cong trên mắt hạnh, nhiệt tình ca ngợi: "Di nương vốn đã rất xinh đẹp, lại trang điểm như vậy thật không khác gì tiên trên trời, nếu lão gia thấy được khẳng định sẽ trợn mắt há hốc mồm."

"Ngươi đừng nói quá." Thủy di nương liếc nàng ta một cái, khóe môi tô son đỏ đắc ý cong lên. Lời này của Phàm Nhi nói trúng tâm tư của Thủy di nương, xiêm y cùng trang sức đều do bà tỉ mỉ chọn lựa, mục đích chính là khiến lão gia cảm thấy bất ngờ vui vẻ, khiến lão gia chìm đắm trong dịu dàng xin đẹp của bà, say mê đến thần hồn điên đảo là tốt nhất.

Nghĩ đến đó, Thủy di nương quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, cau mày nói: "Ngươi ra ngoài nhìn xem, có phải con oắt Bình Nhi lại lười biếng hay không, sao sắc trời đã trễ thế này còn chưa thấy lão gia đến?"

Bà lại sờ sờ tóc mây, hôm nay bà cố ý đến chỗ lão phu nhân tố cáo Tạ thị, cũng nghe thấy buổi chiều Tạ thị bị lão phu nhân quở mắng một trận, hẳn đêm nay lão gia sẽ không lại ngủ ở chỗ Tạ thị, ba di nương ở hậu viện này có ai hấp dẫn hơn bà sao? Còn nữa, nói thế nào thì lão phu nhân cũng là cô của bà, sẽ nhắc khéo trước mặt lão gia, lát nữa khẳng định lão gia sẽ đến chỗ này của bà. (LPH: bán thịt mà cũng ra oai, có gì hay chứ)

Phàm Nhi ở phía sau nghe lệnh, lập tức kéo góc váy chạy đi xem, một lát sau, hai người liền không yên vội vã tiến vào, ngay cả mắt cũng không dám nâng, ánh mắt Bình Nhi co rụt lại nhìn Thủy di nương.

Thủy di nương căm tức nóng nảy, nhìn ra cửa lại không thấy ai tiến vào, một tay cầm gương đặt lên bàn trang điểm, nhíu mày nói: "Không phải đã bảo ngươi ra ngoài chờ lão gia tới sao? Ngươi lại chạy vào làm gì? Vừa rồi có phải lại lười biếng hay không?"

Bị mắng, Bình Nhi lại càng không dám mở miệng, Phàm Nhi thật sự là bị nước miếng phun đến chịu không nổi, mím mím môi, mở miệng nói: "Di nương, vừa rồi nô tỳ ra ngoài nghe tiểu nha hoàn cách vách nói......"

"Nói cái gì!" Thủy di nương lên giọng quát.

"Nói hôm nay lão gia vẫn nghỉ ở chỗ phu nhân." Phàm Nhi một hơi nói ra toàn bộ, trong lòng thầm than một tiếng, kế tiếp chắc phải thấy Thủy di nương phát hỏa rồi.

"Làm sao có thể! Sao lão gia còn ngủ ở chỗ nữ nhân già nua kia!" Thủy di nương vừa nghe, nhất thời tức giận đến mặt trắng bệch, nhảy dựng hô lên. Bà quả thật không thể tin lời mình vừa nghe được, bà biết lão phu nhân coi trọng vấn đề con nối dòng đến thế nào, cho nên hôm nay lúc cùng hai di nương khác đi thỉnh an mới lơ đãng nói ra việc hai tháng nay lão gia không tới phòng nhóm di nương bọn họ, lúc ấy sắc mặt lão phu nhân liền trở nên xanh mét, hơn nữa lúc chiều rõ ràng bà nghe được Tạ thị bị lão phu nhân gọi lên Vinh Tùng đường, nghe nói còn quỳ đến hết bữa trưa, vậy cho thấy lão phu nhân đã nổi giận.

Vì sao lão gia còn không chỗ của bà, chẳng lẽ lão phu nhân không nhắc nhở Tạ thị cùng lão gia, ám chỉ ông phải đến phòng của mình sao? Điều đó là không thể, trước kia chỉ cần mình đến trước mặt lão phu nhân ám chỉ một chút, lúc tối tất nhiên Thẩm Mậu sẽ tới viện của bà, dù sao bà cũng trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất trong phủ.

"Các ngươi xác định hôm nay lão phu nhân thật sự kêu phu nhân đến phạt quỳ sao?" Hai tay Thủy di nương gắt gao vặn xé khăn lụa, mắt đẹp bắn ra ánh sáng ghen tị.

"Đúng vậy, xác định là như vậy, cao thấp trong phủ đều biết đến." Bình Nhi thực khẳng định trả lời, việc này cao thấp trong phủ đều biết đến, nàng ta nghĩ một chút, lại bỏ thêm một câu: "Vẫn là đại tiểu thư giúp, đỡ phu nhân về phòng, dọc đường đi mọi người đều nhìn thấy, chân phu nhân đã quỳ đến tê rần."

Đại tiểu thư? Thẩm Vân khanh?

Trong ấn tượng của bà có nha đầu này, xưa nay vẫn rất thanh cao, không có việc gì liền cầm sách vở mà xem, khi đó bà từng cười cợt, cô nương như vậy gả ra ngoài, sẽ ngâm thơ vẽ tranh, không hiểu chút gì về nhân tình thế thái, bị chỉnh chết lúc nào cũng không biết. Bất quá gần đây nghe nói ở trong phủ xảy ra vài việc đều có nha đầu kia tham dự, hơn nữa mỗi lần Tạ thị đều có thể hóa hiểm thành lành, không hề bị trách phạt gì, hơn nữa ấn tượng của lão phu nhân với Thẩm Vân Khanh, cũng tốt hơn rất nhiều, bọn hạ nhân cũng đánh giá cao nàng ta.

Tay bà vặn chặt khăn, đuôi lông mày gắt gao nhíu lại, chẳng lẽ do nàng ta nhúng tay?

"Lúc ấy đại tiểu thư đến Vinh Tùng đường làm gì?" Thủy di nương hỏi.

Bình Nhi nói: "Sau khi đại tiểu thư trở về, liền về Quy Nhạn Các trước, sau đó nói mang hai hộp điểm tâm đến Vinh Tùng đường, nghe nói chẳng nói điều gì, cũng không cầu xin, chỉ đưa điểm tâm đến, hàn huyên vài câu, lão phu nhân liền bảo nàng ta đưa phu nhân ra cùng."

Như vậy sao...... vậy đúng là chẳng hề làm gì, Thủy di nương dời lực chú ý ra khỏi người Vân Khanh, nghĩ đến Tạ thị, lửa giận lại dâng lên, trừ lúc vào cửa nhìn thấy lão gia một lần, hai tháng nay Tạ thị đều chiếm lấy lão gia, chỉ sợ nếu không đến, lão gia cũng sẽ quên bà, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận, Thủy di nương vỗ một cái lên bàn trang điểm, cái gương chấn động nảy lên, bà nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ: "Bà ta cố ý, cố ý không cho lão gia đến chỗ ta!"

Phàm Nhi thấy bà tức giận mặt sắp biến hình, gương mặt ban đầu trang điểm xinh đẹp, lúc này nhìn dưới ánh đèn đã có chút vặn vẹo, di nương thật sự ỷ mình là họ hàng xa của lão phu nhân, luôn thích đi mách lẻo với lão phu nhân, tố cáo thì có ích lợi gì, rõ ràng lão gia có cảm tình với phu nhân, bằng không cho dù phu nhân mạnh mẽ giữ lại cũng không giữ được, phu nhân lại không giắt lão gia mang theo bên lưng quần, nếu lão gia thật sự muốn đến viện của di nương, ai cũng ngăn không được.

Không phải hai vị Bạch di nương cùng Thu di nương đã nhìn rõ sao, mới không có tâm tư mà đi chỉnh phu nhân, làm di nương không phải đều phải dỗ lão gia, mong được nam nhân yêu chìu sao? Sao vị di nương mà mình hầu hạ này lại thích tranh đấu với phu nhân như vậy.

"Chưa từng nghe nói chính thất nhà ai không biết xấu hổ như vậy, suốt ngày chiếm lấy lão gia, không cho lão gia đến chỗ những người khác, bà ta cũng không nhìn phủ những người khác, có nam nhân nào không mỗi ngày đều ngủ ở phòng của di nương, chỉ có Tạ thị bà ta làm ra loại chuyện này, da mặt thật quá dày mà!" Thủy di nương không quan tâm la hét, chỉ muốn thoải mái mắng ra những lời này, Phàm Nhi Bình Nhi sợ tới mức mặt mày xanh lét.

Đang nói bậy gì vậy, phu nhân là do lão gia cưới hỏi đàng hoàng, ngủ trong phòng phu nhân mới là danh chính ngôn thuận, có gì không thể, những nhà mà Thủy di nương vừa nói tới, chỉ sợ cũng không phải là thứ tốt lành gì, ít nhất mồng một mười lăm cũng đều phải ngủ trong phòng chính thất đó.

Bất quá các nàng cũng biết nếu lời này rơi vào tai người khác, không chừng sẽ gặp chuyện, Phàm Nhi vội vàng nói: "Di nương, người trăm ngàn đừng nóng giận, nếu người tức giận sẽ trở nên xấu xí, xấu xí chẳng phải sẽ khiến người khác đắc ý sao, hôm nay lão gia ngủ ở chỗ phu nhân, không chừng là vì phu nhân bị lão phu nhân phạt, ông ấy chỉ muốn an ủi vài câu, người trăm ngàn lần đừng để lão gia nghe được những lời mới nói, ông ấy luôn thích nữ nhân mềm mại dịu dàng nhất."

Nàng ta nói xong, ánh mắt ra hiệu cho Bình Nhi đi châm trà, chính mình lại đỡ Thủy di nương ngồi xuống, thấy mặt bà ta vẫn bị lửa giận phun xanh mét, biết dù thế nào bà ta cũng không nuốt nổi cơn giận này, dứt khoát mở miệng nói: "Di nương vẫn nên dồn sức về phía lão phu nhân, nhưng người cũng nên làm cho đúng, lão gia ngủ ở chỗ phu nhân, nghĩ kỹ cũng không có gì sai, trong phủ trừ lão phu nhân, chỉ có phu nhân lớn nhất, hơn nữa kỳ thật lão phu nhân hẳn vẫn đối xử với phu nhân không tệ, việc nhà trong phủ không phải bà ấy vẫn đều giao cho phu nhân quản lý sao? Người muốn ra sức, cũng phải tìm một người có thể chân chính chống lại phu nhân."

Nghe nàng ta nói như vậy, tức giận của Thủy di nương liền dằn xuống, mày lại dần dần nhăn lên, hỏi: "Ý của ngươi là......"

"Chính là ý đó của di nương." Phàm Nhi cúi đầu cười, đáy mắt lóe ánh sáng khôn khéo, một lát sau, trong đầu Thủy di nương liền nảy ra một ý, bà nhếch môi, cười nói với Phàm Nhi: "Không sai, lúc trước khi mua ngươi vào ta vẫn biết ngươi là người khôn khéo, quả nhiên đúng vậy!"

Một tay bà nắm lấy khăn, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười lạnh lùng, nhìn khung cửa sổ phía trước, nói: "Tạ thị, bà chờ đó, lập tức bà sẽ có cái ngon mà ăn......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play