Edit: Lam Phượng Hoàng

Beta: Ishtar

Sau khi tạ ơn lão phu nhân, Vân Khanh liền đỡ Tạ thị ra ngoài, Tạ thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, muốn cười, lại có chút đau khổ nói: "Không ngờ con lại phải đến giúp mẹ, con vẫn còn nhỏ......"

Vân Khanh nghe xong đôi mắt liền đỏ, mình làm cho mẹ một việc, mẹ còn cảm thán như thế, đời trước sau khi mình thất tiết liền ở nhà trốn tránh, đây không làm kia cũng không đi, nhất định là mẹ đã vụn trộm chảy không ít nước mắt, cất giọng nghẹn ngào, dịu dàng nói: "Mẹ đừng coi thường con, chỉ nửa năm nữa nữ nhi sẽ tròn mười bốn, tuổi cũng không tính là nhỏ, nhà nghèo thì đứa trẻ tám tuổi đã quản lý việc nhà, con hẳn đã lớn hơn bọn họ nhiều rồi."

Tạ thị vừa nghe, cũng liền cảm thán, nhìn vóc người nữ nhi dường như cũng tương tự mình, nhớ đến lúc con bé sinh ra trắng trẻo như một cục thịt tròn, 13 năm giống như lướt qua trong nháy mắt, liền lớn lên thành đại cô nương như hoa như ngọc, bà đưa tay sờ sờ hai má Vân Khanh, trong hai mắt lóe tình thương của mẹ, mới đó mà, đã lớn thành một cô nương.

Sau khi hai người vào phòng trong, Vân Khanh bảo Phỉ Thúy đi lấy thuốc, đỡ Tạ thị ngồi lên giường, xốc quần, vén váy, ánh mắt rơi vào hai đầu gối xanh xao của bà.

Mặc dù quỳ gối trên đệm hương bồ, nhưng vẫn không nhúc nhích quỳ hai canh giờ, đầu gối làm sao chịu nổi, trong lòng vừa đau xót vừa tức giận, nói ra miệng: "Mẹ, sao mẹ không nói rõ với tổ mẫu?" Chuyện này, mẫu thân không thể tự mình nói, phụ thân hẳn sẽ có thể nói.

Nàng nhẹ nhàng xoa đầu gối Tạ thị, miệng hơi hơi cong lên, Tạ thị cười thản nhiên, kéo tay nhỏ bé của nàng ấp trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: "Con cho là chuyện này có thể nói với tổ mẫu sao?"

Nàng biết không thể nói thẳng, nhưng mẹ lại phải quỳ chịu khổ, trong lòng nàng đau quá: "Vậy sao mẹ không cho phụ thân nói, hẳn cha có thể nói với tổ mẫu, chẳng lẽ cứ mặc kệ mẹ bị tổ mẫu lôi chuyện này ra mà gây chuyện mãi sao?"

Lời này rất trực tiếp, Tạ thị giật mình, ánh mắt nhìn lướt qua, thấp giọng nói: "Hài tử ngốc, có vài việc không thể nói lung tung, tổ mẫu con là phạt mẫu thân."

Vân Khanh nhìn bộ dạng của bà, lòng đầy chua xót, Tạ thị vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng nói: "Chuyện này con cho là phụ thân con có thể mở miệng với tổ mẫu sao, nói ra rồi phụ thân con không còn thể diện, lại khiến cho tổ mẫu tức giận lo lắng, vẫn chưa biết ai là người bỏ thuốc, nếu như nói ra, không phải sẽ biến thành người người đều biết, lại nói, qua ngày kia, là đã uống được hai tháng thuốc của Lão Thái Gia, phụ thân con lập tức sẽ tốt hơn, sao phải gây sóng gió lớn như vậy, dù sao hôm nay mẹ cũng đã quỳ hai canh giờ, tránh cho việc này phát sinh, cũng là đáng giá."

Dừng một chút, Tạ thị tiếp tục nói: "Cũng may phụ thân con vẫn đối xử không tệ với hai mẹ con ta, mẹ cũng không muốn quá làm khó ông ấy."

Vân Khanh biết, rất nhiều thương nhân Dương Châu, trong nhà thê thiếp thành đàn, bên ngoài vô số ngoại thất, còn ở bên ngoài lập bình thê gì đó, ra ngoài liền mang theo bên người, người bên ngoài đều tán thành bình thê đó, nói cái gì mà hưởng ‘Tề Nhân Chi Phúc’, xem chính thất trong nhà như vật trưng bày.

Mà phụ thân, tuy nói có ba tiểu thiếp, Bạch di nương là người của mẫu thân, Thủy di nương do tổ mẫu đưa đến, chỉ có Thu di nương là gặp ở bên ngoài, ngay cả nữ tỳ cũng là dùng để cung cấp phục vụ cho các quan viên khi bàn việc, những thông phòng khác phụ thân cũng không để trong lòng, chỉ dựa vào điểm đó, vẫn là tốt hơn rất nhiều nam nhân rồi.

Nàng không khỏi nhớ tới Cảnh Hựu Thần, nàng từng nghĩ hắn thật lòng yêu chính mình, mới có thể nguyện ý cưới một thương nữ như nàng vào cửa làm Hầu gia phu nhân, cho nên nàng mới một lòng một dạ giữ trong lòng hắn, thế nhưng, thật nực cười nàng bị tình cảm che mờ hai mắt, hắn ngoài miệng thật lòng, vừa cưới nàng một ngày, liền rước vào một trắc phu nhân......

Nàng cười cười tự giễu, lúc đó rốt cuộc là nàng ngốc đến bao nhiêu, nếu một người nam nhân thật lòng yêu một nữ nhân, sẽ xoay người không chút do dự ngủ lại trong phòng nữ nhân khác sao?

Cảnh Hựu Thần như thế, phụ thân cũng thế, nam tử trên đời này đều là miệng vừa nói yêu, thân thể lại cố gắng cày cấy trên mảnh đất khác, có bao nhiêu nam nhân thật lòng mà yêu, thật lòng nguyện ý cả đời đều sống bên cạnh chỉ một người?

Nàng rút tay ôm cổ Tạ thị, hai má cọ xát trên gáy non mềm của bà: "Mẹ, về sau con sẽ không lập gia đình, cả đời theo bên cạnh người."

Chút cảm xúc thương cảm vừa rồi của Tạ thị bị nữ nhi cọ như vậy liền từ từ chỉ còn lại mềm mại: "Vừa rồi còn nói mình trưởng thành, hiện tại lại giống như đứa nhỏ, sao lại có cô nương chỉ muốn cả đời theo bên cạnh cha mẹ, về sau con phải lập gia đình."

"Nếu có thể sống với mẹ, cả đời không lấy chồng cũng được." Vân Khanh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mới lưu luyến buông tay.

Phỉ Thúy tiến vào nhìn phu nhân cùng tiểu thư ở trên giường, ngầm cười cười, mở miệng nói: "Đã lấy thuốc tới, phu nhân, nô tỳ xoa cho người."

Ban đêm sau khi Thẩm Mậu trở về, liền nghe được chuyện Tạ thị bị mẫu thân gọi lên phạt quỳ ở Vinh Tùng đường, sau khi nghe xong mơ hồ biết nguyên nhân là vì con nối dòng, trong lòng liền mang áy náy, xử lý xong mọi việc trong nhà, liền đến viện của Tạ thị.

Ông vừa vào cửa liền nhìn về phía Tạ thị, Tạ thị nhìn thoáng qua hai bên trái phải, Lý ma ma và Phỉ Thúy biết điều liền lui xuống.

Tạ thị tự mình đứng lên, giúp Thẩm Mậu cởi áo choàng cổ tròn mặc bên ngoài, giúp ông thay một bộ quần áo mặc ở nhà bằng lụa mềm, Thẩm Mậu thấy mặc dù bước đi của bà không sao cả, nhưng lại chậm hơn bình thường rất nhiều, chau mày lại ngồi xuống nói: "Hôm nay mẫu thân nói gì với nàng?"

Tạ thị lắc lắc đầu, lại xoay người đi châm một tách trà hoa Vân Vụ đưa tới tay ông: "Không có gì, chẳng qua chỉ bàn bạc việc nhà."

Nhận tách trà để qua một bên, Thẩm Mậu lôi kéo bà ngồi lên trên người, nhìn búi tóc bà xõa tung, bên trên chỉ cài một cây trâm Hoàng Ngọc, lộ ra cái gáy thon dài trắng nõn, vài sợi tóc buông buông bên má, da thịt kia khiến lồng ngực ông khó nhịn mà rung động. Nhớ khi vừa nghe được tin tức, lão phu nhân bắt Tạ thị quỳ ở Vinh Tùng đường đến khi qua bữa trưa mới để cho bà đứng lên, chỉ vì hai tháng nay ông ngủ lại ở chỗ Tạ thị, bị nói là ghen tị, không bao dung, chịu oan khuất lớn như thế nhưng một câu cũng không nói với ông, cũng không nói rõ nguyên nhân với lão phu nhân, một lòng suy nghĩ cho ông, ông liền cảm giác trong lòng nóng hầm hập, bàn tay vuốt ve trên đùi Tạ thị.

"Oan ức cho nàng rồi." Dứt lời, lại nghe Tạ thị thở nhẹ một tiếng, ông nhìn bàn tay mình đang dừng trên đầu gối bà, nghĩ tới lúc quỳ chắc chắn đã bị thương, liền muốn cởi ra xem.

"Lão gia, chàng làm gì vậy......" Tạ thị bị hành động này của ông khiến mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói.

"Ta nhìn xem......" Thẩm Mậu mạnh mẽ kéo ống quần bà, lúc nhìn thấy trên đôi chân trắng nõn lưu lại ngấn bầm xanh đỏ khi quỳ thì mắt phượng thâm trầm.

Tạ thị thấy sắc mặt ông thay đổi, vội vàng giơ tay kéo ống quần che đi vết thương trên đầu gối, nhẹ giọng nói: "Đầu gối của thiếp thân có thương tích, đêm nay lão gia nên đến phòng của các di nương khác......"

"Đến chỗ bọn họ làm gì!" Thẩm Mậu ngắt lời bà, nhíu mày nhìn bà. Tạ thị nhớ tới ban ngày bị lão phu nhân quở mắng, nói bà có tướng bạc mệnh không sinh được con trai, còn mê hoặc lão gia không cho đến chỗ di nương, bà liền uất ức, sao có mẹ chồng lại nói con dâu như vậy, vì thế mũi cũng có chút ê ê.

Mặt Thẩm Mậu giận tái đi, thấy Tạ thị cúi thấp đầu, gương mặt trắng ửng hồng, mặt mày mềm mại trơn bóng như có thể rỉ ra nước, nhìn đầu gối bị thương, lại tức giận, trong lòng vừa xót vừa thương ôm lấy bà, đi vào phòng trong, nhẹ nhàng an ủi: "Nàng đừng đau lòng, thuốc này cũng sắp uống xong, đến lúc đó ta ở chỗ nàng lâu một chút, nếu mẫu thân mượn chuyện này tìm nàng, nàng liền tìm lý do không đến chỗ bà ấy." (LPH: ông này còn cứu được)

Nghe Thẩm Mậu an ủi, Tạ thị vốn đang nén khóc liền rơi nước mắt, mấy năm nay bà chịu đựng lão phu nhân tức giận cũng không ít, nhưng bà biết, không chỉ lão phu nhân gấp, Thẩm Mậu cũng gấp, ngay cả trong lòng chính bà cũng gấp, nếu có con trai làm bạn bên người, khúc mắc của lão phu nhân cùng lão gia cũng được giải, bà cũng có con trai làm bạn bên người, về sau Vân Khanh cũng có huynh đệ có thể chăm sóc lẫn nhau, là một chuyện đáng mừng.

Nghĩ đến đây, đầu bà tựa vào cánh tay Thẩm Mậu, nghĩ hôm nay quỳ cũng đáng, có được lòng của lão gia, còn có cả áy náy, lại có thêm lời hứa hẹn này, lão gia là người nói là làm, thời gian kế tiếp khẳng định sẽ ở lâu cùng bà, phải xem cái bụng của bà có chịu thua kém hay không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play