Vân Khanh đỡ Oánh phi một đoạn đường từ linh đường đi đến gian phòng đã chuẩn bị xong ở trong hậu viện. Bởi vì Oánh phi thân phận tôn quý, thêm vào đó trong bụng nàng ta lại có long chủng, hai cung nữ Thái Hoa và Nhụy Hoa trên đường đều rất căng thẳng, rất sợ Oánh phi xảy ra bất trắc gì, liên lụy hai người bọn họ.
Vân Khanh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Oánh phi, chỉ cẩn thận đỡ nàng ta, để tránh nàng ta té ngã lại tính đổ lên trên người mình, người đi lại bên cạnh nhìn thấy bọn họ đều tránh ra, hành lễ từ xa.
Đến trong phòng, Nhụy Hoa lấy áo khoác choàng trên người Oánh phi xuống, Thái Hoa lúc này mới đỡ Oánh phi ngồi nửa người ở trước giường, Oánh phi lúc này tốt hơn chút so với lúc nãy, không có động một tí là rên rỉ đau đớn.
Vân Khanh nhìn Oánh phi đang dựa lên gối dựa to ở đầu giường, quay đầu nói với Thái Hoa: “Oánh phi không khỏe, có ngự y đi theo hay không, bảo hắn mau chóng qua đây xem thử.”
Thái Hoa gật đầu đồng ý, nhưng không lập tức đi ra, đầu tiên là cầm chăn đắp lên cho Oánh phi, nghe Oánh phi thấp giọng nói: “Không sao, vừa rồi có lẽ là đứng lâu quá, cộng thêm trong lòng có nỗi đau thương, nghỉ ngơi một chút cũng sẽ ổn thôi. Nhụy Hoa, đi đổ chậu nước vào đây cho bổn cung, sau đó giúp bổn cung cầm thuốc mỡ phòng ngừa váng đầu đó đến đây.”
Nhụy Hoa vâng dạ lui ra ngoài, Vân Khanh mỉm cười: “Oánh phi, nếu cảm thấy nghỉ ngơi là ổn, vậy ta cũng sẽ không ở lại đây nữa.”
“Ngươi đi rồi thì sẽ chỉ một mình ta ở lại chỗ này.” Oánh phi nhìn Vân Khanh, đôi mắt như nước quét một lượt lên mặt của Vân Khanh:
“Chi bằng quận chúa ở lại đây ngồi một lát, đợi chút nữa lại cùng ta đi.”
Vân Khanh nhìn nàng ta một chút, dường như đáy mắt còn có chút ý cười: “Oánh phi, hôm nay sao lại muốn nói chuyện với ta vậy?”
Oánh phi không ngờ đến Vân Khanh có thái độ này, căn bản là không che giấu điều gì, trực tiếp cho rằng hai người không thể nói chuyện với nhau, bất giác một tay xoa bụng. Động một chút, Thái Hoa lập tức điều chỉnh vị trí của gối dựa lớn cho nàng ta, để nàng ta dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó lại đứng sang một bên.
Lúc này biểu cảm trên khuôn mặt của Oánh phi không đau khổ như lúc bắt đầu, vẻ mặt đều giãn ra, nhìn Vân Khanh khẽ cười một tiếng: “Thẩm Vân Khanh, bây giờ ngươi cũng không cần giả bộ nữa, ngươi cho rằng ta không biết. Ngọc Oánh bị hãm hại, cậu bị người ta giết chết, mẫu thân ta bây giờ nằm trên giường không ngừng nôn ra máu, tất cả những điều này đều là ngươi một tay sắp đặt.”
Vân Khanh nghe vậy khẽ nhíu mày: “Lời Oánh phi nói, Vân Khanh quả thật không hiểu. Cái chết của Tiết đại nhân không phải bệ hạ đã đưa ra kết luận rồi sao? Nếu Oánh phi có cách nghĩ khác, chi bằng nói với bệ hạ. Ta chỉ là một nữ tử trong khuê phòng, đối với tất cả những điều này, ta hoàn toàn không biết.”
Oánh phi giơ tay vừa quẹt một đường trên mép giường, móng bảo vệ dài vạch lên trên chiếc đệm hảo hạng một vết tích rất sâu, khẽ cười nhạt: “Thẩm Vân Khanh, người đàng hoàng trước mặt không nói lời ám muội, việc bản thân ngươi từng làm còn muốn phủ nhận sao?”
Dưới sự nổi bật của trang sức, khuôn mặt của Oánh phi lộ ra vài phần mạnh mẽ, căn bản nhìn không ra một chút nào dáng vẻ không thoải mái, bộ dạng yếu ớt gần như lúc nào cũng có thể ngất đi lúc nãy cũng chỉ là giả bộ mà thôi. Cái chính của hôm nay lẽ nào chính là muốn tại đây tính sổ hết mọi việc trước kia sao?
Vân Khanh xoay người, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, dựa theo phẩm cấp, quận chúa nàng là nhất phẩm, chức vị phi chỉ là nhị phẩm, so với Oánh phi nàng vẫn cao hơn một bậc, cho dù ngồi xuống cũng không có bất cứ sự vượt quá nào. Đôi mắt Oánh phi ngưng lại, không lên tiếng nói, chỉ là dòng lãnh ý trong mắt ngày càng lạnh lẽo.
“Sự việc của An Ngọc Oánh, là bệ hạ tận mắt nhìn thấy, đồng ý với lời của đại sư Tuệ Không, phu nhân Ninh Quốc Công tâm ý chân thành khẩn thiết, một mực nhận lấy tất cả tội danh, bảo vệ con gái, Vân Khanh rất kính phục.” Tình yêu của mẫu thân, về điểm này mà nói, Tiết thị đích thực đáng để tôn trọng, còn về những việc khác, không nhắc cũng được.
Oánh phi nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của nàng, ngón tay càng dùng lực móc lên đệm, tựa như muốn móc ra hình vẽ được vẽ lên thảm len hoa lệ đó: “Nếu tất cả chỉ đơn giản như thế cũng tốt, chỉ là ngươi cho rằng tất cả những điều này làm như thế thì không ai biết, bệ hạ không biết thì không có những người khác biết sao? Thẩm Vân Khanh, những điều ngươi làm với mẫu thân của ta, cậu của ta, sẽ không qua đi dễ dàng như thế này đâu!”
Trong ánh mắt nàng ta nhìn Vân Khanh chứa đựng sự phẫn hận vô hạn. Vân Khanh có thể nhìn thấy rõ ràng thần sắc trong đôi mắt đẹp đó, chỉ là cho dù không nhìn, nghe giọng nói của nàng ta cũng biết, lúc này Oánh phi nhất định là vô cùng hận nàng, nói không chừng móng bảo vệ đó xoẹt qua khăn trải giường, trong lòng Oánh phi, chính là khuôn mặt của Vân Khanh.
Vân Khanh không chút để tâm, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt tức giận của nàng ta, khóe miệng đọng một luồng ý cười hòa bình, trong ánh mắt dâng lên một màu mắt kỳ lạ: “Oánh phi vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe thân thể mình cho tốt, đứa bé trong bụng cô nghe nói bệ hạ cực kỳ thích, ngàn vạn lần không nên bởi vì nhất thời nổi giận mà làm tổn thương đến đứa bé, đến lúc đó ngược lại lợi bất cập hại đó.”
Oánh phi theo phản xạ che bụng, trừng mắt nói: “Ngươi uy hiếp ta?”
“Không, ta chỉ là nhắc nhở cô.” Vân Khanh nhìn những sợi len bị tóm chặt đó, ánh nhìn di chuyển vào trong mắt của Oánh phi, dường như đang suy nghĩ chuyện khác:
“Dù sao người mang thai nổi giận sẽ tổn hại đến thân thể, hôm nay trong Tiết phủ lại lo việc tang lễ, Oánh phi bây giờ là thân thể ngàn vàng, đương nhiên phải cẩn thận từng bước, Vân Khanh chỉ là có ý tốt.”
Oánh phi tựa như nghe thấy lời của Vân Khanh cảm thấy có lý, nỗ lực kiềm chế lại cơn tức giận của mình, liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi có lòng tốt như thế?”
Vân Khanh chỉ cười, cũng không nói gì, mặc kệ ánh mắt Oánh phi mang theo sự quan sát hoài nghi. Nhụy Hoa từ bên ngoài tiến vào, hành lễ nói: “Oánh phi, thuốc đã cầm đến.”
Oánh phi đang không vui, lạnh lùng nói: “Đi lấy thuốc mà mất nhiều thời gian như vậy!”
Vân Khanh thấy thuốc bôi đến rồi, mỉm cười nói: “Nếu thuốc đã cầm đến rồi, Oánh phi lúc nãy nói chuyện cũng trung khí (*) đầy đủ, nghĩ chắc hẳn đã tốt hơn nhiều rồi.”
Thấy bộ dạng của nàng gần như chuẩn bị bước đi trước, Oánh phi bỗng nhiên nói: “Nếu ngươi có lòng tốt thật, vậy giúp ta cầm thuốc đó bôi lên, nếu không, ai tin tưởng lời vừa nãy của ngươi có phải có ý khác hay không!”
Ánh mắt của Vân Khanh đảo một vòng lên thuốc đó, không có ý muốn động, Nhụy Hoa đã nhét vào trong tay Vân Khanh, có chút khó xử nói: “Quận chúa Vận Ninh, người đi đi, sau khi mang thai thân thể Oánh phi không tốt lắm, tính khí cũng có chút thay đổi. Lúc này người ấy bảo người cầm thuốc qua, người hãy cầm qua, tâm trạng của người ấy tốt, bụng đương nhiên không đau rồi.”
Trong tay là bình sứ màu vàng nhạt lạnh băng, mặt trên có hình vẽ hoa lan, có một mùi hương mát lạnh nhàn nhạt. Vân Khanh nhíu mày, các vị thuốc bên trong này đích thực đều là vị thuốc tính ôn, thích hợp cho phụ nữ có thai.
Vân Khanh không chút biểu cảm nhìn Oánh phi, nhưng thấy nàng ta cau mày, đáy mắt mang theo một tia ép bức, đang đợi Vân Khanh cầm bình sứ đó đến.
Nhụy Hoa lại nhẹ nhàng đẩy Vân Khanh một chút: “Quận chúa, người hãy cầm đi cho Oánh phi đi, chẳng qua là khoảng cách mấy bước thôi.”
“Ai cầm tới không phải đều giống nhau ư, lẽ nào tay của quận chúa ta lại sẵn có công hiệu sao?” Vân Khanh xoay người nói với Nhụy Hoa, chân mày nhô lên, đáy mắt chứa đựng một vẻ mặt nghiêm nghị:
“Ngươi xô xô đẩy đẩy, lẽ nào coi quận chúa ta giống như ngươi, là một nô tài đang đùa giỡn!”
Nàng quát lớn tiếng như vậy, ngược lại dọa Nhụy Hoa lùi về sau mấy bước, cúi đầu nói: “Nô tỳ không phải là có ý này…”
“Không phải là ý này thì là ý gì! Lúc nãy ngươi không phải đã đẩy bổn quận chúa sao? Muốn coi người khác giống nô tài, còn phải xem bản thân có đủ tư cách hay không!” Giọng nói của Vân Khanh lạnh thấu xương, đặt bình sứ màu vàng nhạt trong tay lên trên bàn, sắc mặt u ám đi thẳng về phía cửa.
“Dáng vẻ thật kiêu ngạo! Lại dám tỏ ra vẻ cao sang trước mặt bổn cung!” Mắt Oánh phi nhìn Vân Khanh đột nhiên tức giận, đầu tiên là nén lại, ngược lại lại giận hơn, đập lên trên giường, trách mắng.
Vân Khanh đi ra sân, không ngờ nghe thấy giọng nói Oánh phi đột nhiên tức giận, đi về phía linh đường, Thẩm Mậu và Tạ thị vẫn còn ở bên đó, nàng cũng phải qua đó tụ họp với cha mẹ.
Đi đến giữa đường, nàng nghe thấy người khác nói thân thể Oánh phi không khỏe, dặn dò người dọn dẹp trở về hoàng cung. Vân Khanh nhíu mày, lẽ nào Oánh phi là bị nàng chọc tức trở về? Đến giữa đường lại gặp phải Tứ hoàng tử.
Nói là tình cờ gặp, thực ra là Tứ hoàng tử từ linh đường đi ra, đi qua hoa viên, nhìn thấy trong đường nhỏ có thiếu nữ y phục trắng duyên dáng đến, khuôn mặt không thoa son phấn nhưng vẫn rực rỡ, khiến nàng trở thành là một bức tranh phong cảnh vô cùng đẹp đẽ trong đầu đông lạnh giá này. Chỉ thấy một cơn gió lạnh thổi đến, thổi rối tung lên những sợi tóc ở trán, thiếu nữ giơ tay lên, nhẹ nhàng di chuyển những sợi tóc nghịch ngợm đến bên tóc mai, động tác nhẹ nhàng êm ái, hành động như nước chảy, cử chỉ như tranh vẽ.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên ngón tay như ống hành tây, chính là một đôi bàn tay xinh đẹp như thế, một thiếu nữ trẻ tuổi lại dồn ép Tiết Quốc Công và hắn đến mức không thể không ra tay giết nàng.
Vân Khanh nhìn nam tử từ phía trước bước đến, một bộ hoa phục áo lông cừu, dây thắt lưng ngọc bảo quan khiến ngũ quan góc cạnh của hắn càng thêm cao quý, đôi mắt đen sâu lạnh phản chiếu ra bóng hình nhỏ bé của mình.
Vân Khanh nhếch miệng, hơi tránh về bên cạnh một chút, nhưng thấy Tứ hoàng tử lại chuyển phương hướng, dừng ở trước mặt nàng.
“Thẩm Vân Khanh.” Tứ hoàng tử đột nhiên cất tiếng gọi, dường như lần đầu tiên gọi cái tên này, từng chữ từ đôi môi mỏng tuôn ra ngoài.
Sắc mặt Vân Khanh bình tĩnh nhìn hắn, đợi câu nói tiếp theo của hắn. Vị Tứ hoàng tử này, nam tử cuối cùng ngồi lên vị trí quân vương ở kiếp trước, lúc này đang đứng trước mặt nàng, trong đôi mắt lộ ra một vẻ rất phức tạp, đôi mắt u tối giống như mặt biển vô cùng yên lặng trước khi mưa gió đến, bên trong bão lớn thầm chuyển, cẩn thận quan sát mục đích của hắn, giống như muốn tìm ra chỗ nào đó khiến hắn cảm thấy thú vị hoặc có hứng thú.
“Gan của cô thật sự rất lớn.” Tứ hoàng tử nhìn đủ rồi liền thu lại tầm mắt, dời ánh mắt nhìn về một cây thường thanh phía sau Vân Khanh. Hắn phát hiện càng nhìn nàng thì càng có một ý muốn có được nàng, dáng vẻ nhẹ nhàng đó của nàng lại lộ ra một vẻ đẹp diễm lệ thu hút người khác đến, thậm chí có thể kéo theo nhịp tim của hắn.
“Điện hạ muốn nói điều gì?” Vân Khanh không cho là đúng nhíu mày lại, trên khuôn mặt như tuyết ngọc, một đôi mắt phượng vô cùng sáng chói như băng dưới thời tiết của ngày đông u ám.
Nhịp tim của Tứ hoàng tử yên lặng, trong giọng nói mang theo một chút tâm tình rất kỳ lạ: “Nếu không phải là thật sự nhìn qua, quả thực rất khó tưởng tượng, tất cả điều này lại là cô làm ra, quận chúa Quý Thuận thể nào cũng không ngờ được bản thân là con dao của người khác. Cô thực sự đã lật đổ nhận thức của bổn hoàng tử với nữ nhân.”
Đã lật đổ nhận thức đối với nữ nhân?
Lần này Vân Khanh thật sự nở nụ cười, cười vô cùng sảng khoái: “Điện hạ nhìn nữ nhân như thế nào? Nông cạn, ngu xuẩn, ghen bóng ghen gió, trang điểm xinh đẹp? Có phải là lúc nghĩ đến nữ nhân, điện hạ sẽ chỉ nghĩ đến những từ ngữ này hay không?”
Tứ hoàng tử không lên tiếng.
Vân Khanh nói tiếp: “Nghĩ chắc hẳn Tứ hoàng tử đã quên một chuyện, Khôn đế khai quốc cũng là nữ nhân.” Giọng nói của nàng giống như những mảnh băng xen lẫn trong gió xuân, khiến người ta chen vào một luồng lạnh giá trong ý nghĩ ấm áp, không hiểu sao có chút không thoải mái.
“Mục đích cô làm như vậy là gì? Đối với cô có chỗ nào tốt?” Đôi mắt của Tứ hoàng tử sâu thẳm, sắc mặt vẫn lạnh lùng, lông mày đen hơi nhíu lại, dường như không nghe thấy lời nói mỉa mai của Vân Khanh.
“Điện hạ, có chuyện vẫn nên nói thẳng ra thì hơn.” Vân Khanh bỗng nhiên thu lại ý cười, khuôn mặt không biểu cảm nhìn Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử nhìn dáng vẻ của nàng, cau mày lại, trầm giọng nói: “Mục đích cô làm những chuyện này là gì? Là muốn đứng ở chỗ mà người khác không cách nào đứng được, hay là muốn dẫn dụ sự chú ý của người khác, hoặc là cô cảm thấy bản thân thông minh đến mức tuyệt nhiên sẽ không có người đối phó được với cô, rốt cuộc mục đích của cô là gì?”
Tứ hoàng tử vẫn luôn suy nghĩ, nguyên nhân Vân Khanh làm những chuyện này là gì. Nàng căn bản không có lý do đi đắc tội với Tiết gia, đắc tội với hắn. Sau khi chọc tức bọn họ sẽ mang đến hậu quả như thế nào, hắn tin Vân Khanh nhất định biết.
Thấy nghi vấn trong mắt Tứ hoàng tử, Vân Khanh nhìn đôi mắt hắn, ánh sáng trong mắt càng thêm mê người: “Tứ hoàng tử chuẩn bị khuyên ta như thế nào đây?”
Trong lời nói của Tứ hoàng tử không có sự báo thù, cũng không có phẫn hận, hắn định dùng từng câu hỏi vặn lại để khuyên bảo Vân Khanh. Vân Khanh rất muốn biết, lúc này Tứ hoàng tử nghĩ như thế nào, hoặc mục đích của hắn là gì.
Nhìn mắt phượng sáng rực của nàng, đáy mắt Tứ hoàng tử mang theo một tia chấn động sợ hãi ẩn sâu, hắn thu lại khóe môi, mang theo một chút độ cong, cười nói: “Cô là một người thông minh, ta nói chuyện với cô, đương nhiên là có chuyện muốn nói. Nếu cô đối phó với Tiết gia, nếu cô muốn bước đến vị trí cao hơn, có được tương lai tốt hơn, vậy thì cô cũng làm được rồi. Bây giờ cô đã dẫn dụ được sự chú ý của ta, ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng, ban hôn để cô làm trắc phi của ta.”
Một nữ tử xinh đẹp lại thông minh như vậy, cho dù trong nhà không có thực quyền, nhưng sự thông minh của nàng cùng với quyền thế tiền tài trong nhà, vẫn có thể trở thành sự ủng hộ to lớn để hắn trở thành thái tử. Tứ hoàng tử ở trong thâm cung đã nhiều năm, hiểu rõ sức mạnh của nữ tử trong việc tranh đấu của nam nhân, trong hậu viện nếu như có nữ tử có thể bày mưu tính kế, lại có thể vui vẻ trên giường, nam nhân đương nhiên sẵn lòng.
Kiểu tư duy của hắn là đứng trên góc độ muốn đoạt đích để nhìn, mỗi một người cưới vào đều mang theo một mục đích nhất định, đặc biệt là hai vị trí chính phi và trắc phi, người không có thực lực muốn ngồi lên căn bản cũng không có khả năng. Trái tim của hắn nằm ở thiên hạ, ai có lợi trong việc hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn sẽ giữ người đó ở lại bên mình, người nào mạnh nhất sẽ có thể trở thành chính phi.
Hắn nói một lúc, nhìn lên khuôn mặt Vân Khanh không lộ ra bất cứ biểu cảm nào, cho rằng nàng bị mình trực tiếp hù dọa rồi. Ngày hôm đó khi ở trong cung, tuy rằng trong lời nói có ý này, hắn lại không trực tiếp nói ra, vì vậy lúc bản thân không biết, buông nhẹ giọng nói:
“Giống như những gì cô nói, lúc trước Khôn đế khai quốc cũng là nữ nhân, nhưng đó là bởi vì bà ấy và Càn đế cùng biết cùng thương cảm cho nhau mới cho phép hai vua cùng tồn tại. Vì vậy, nếu cô muốn có được quyền thế, bắt buộc trước tiên phải chọn lựa một nam nhân thích hợp, cùng đi với hắn.”
Vân Khanh nhìn biểu cảm của hắn, những gì hắn nói không thể cho là không có sức hấp dẫn, biểu cảm lạnh lùng của hắn làm mềm lại đường cong, nhìn toàn bộ khuôn mặt, trong nét tuấn tú sáng sủa mang theo vài phần dịu dàng, chỉ là… Nàng rất muốn hỏi thử vị hoàng tử này, gây sự chú ý của hắn - cách nghĩ này đến như thế nào?
Nàng loại bỏ Cảnh Hữu Thần, mượn tay quận chúa Quý Thuận diệt trừ Tiết Đông Hàm, mục đích là muốn gây sự chú ý của hắn, nếu mỗi người đều muốn dùng cách như thế này để gây sự chú ý, điều này quả thực quá khoa trương rồi.
Vân Khanh cười lạnh, nhìn vị Tứ hoàng tử ở trước mặt - người tự cho là dịu dàng nhưng kỳ thực căn bản không thay đổi sự lạnh lùng và luôn xem thường tố chất của nữ nhân: “Điện hạ, giống như những gì người nói, ta bắt buộc phải chọn một nam nhân phù hợp cùng đi…”
Tứ hoàng tử nhướng mày, đang chờ Vân Khanh bị hắn thuyết phục. Như vậy cũng tốt, nếu Vân Khanh có thể phụ trợ hắn, chuyện của Tiết Đông Hàm hắn nhất định có thể thuyết phục bọn Tiết Quốc Công tạm thời không truy cứu, dù sao Tiết Quốc Công cũng ủng hộ hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, tất cả những gì đã làm cũng là bởi vì ngôi vị hoàng đế của hắn.
“Nhưng rất dễ nhận thấy, Tứ hoàng tử không phải là người phù hợp đó!” Đôi môi hồng mướt mềm của Vân Khanh lộ ra một ý cười chế giễu, trong gió lạnh như một đóa mai đỏ nở rộ trên môi:
“Vì vậy, vị trí trắc phi của Tứ hoàng tử vẫn nên để lại cho người phù hợp với người làm đi!”
Không biết tốt xấu!
Trong đôi mắt lạnh lùng của Tứ hoàng tử tỏa ra một tia lệ khí, nhìn thiếu nữ tuy rằng mềm yếu nhưng thực ra lại kiên trì ở trước mặt, trên môi lộ ra một ý cười có thể gọi là tàn nhẫn: “Thẩm Vân Khanh, cô tự mà giải quyết cho ổn thỏa!”
Nếu không phải nhìn nàng thông minh vô song, nhiều lần gây sự chú ý của hắn, khiến hắn chú ý đến nàng, nói chuyện, hắn sẽ không thèm trao đổi điều kiện với con gái của một thương nhân! Nếu hắn đã cho nàng cơ hội, nàng không biết quý trọng, tiếp theo sẽ xảy ra điều gì thì không liên quan đến hắn! Nữ tử thông minh tuy tốt, nhưng nếu không đứng bên cạnh hắn, vậy thì đáng chết!
Trải qua chuyện của Oánh phi, lại bị Tứ hoàng tử chặn lại nói chuyện, lúc Vân Khanh đi đến linh đường, người đều đã đi đến trong sảnh rồi. Vân Khanh tự giễu cợt cười, nàng còn nghĩ thử Tiết Đông Hàm sẽ tức mà ngồi thẳng dậy hay không. Bây giờ nàng cũng sẽ không một mình chen đến linh đường đi thắp hương, thế là nàng theo bọn nha hoàn bước đến chỗ người và quan lại tụ tập.
Trong đại sảnh lúc này đã tập trung tất cả mọi người, quan lại đang ngồi, đến cảnh tượng cũng long trọng hơn lễ chúc thọ của An lão thái quân. Liếc nhìn qua, cảm thấy vô cùng trang nghiêm, xem ra không giống dùng bữa, mà giống là vô cùng thương tiếc chuyện gì đó.
Sau khi Vân Khanh tiến vào, men theo chỗ ngồi tìm được chỗ Thẩm Mậu và Tạ thị đang ngồi. Bây giờ dùng bữa, ngược lại không cần dựa theo phẩm cấp ngồi cùng nhau, An Tuyết Oánh là thân thích của chủ nhân gia, không thể cùng một bàn với Vân Khanh, từ xa nhìn lại, hai người chào hỏi nhau.
Vân Khanh lướt mắt, phát hiện không hề nhìn thấy An Ngọc Oánh. Những nơi kiểu này nàng ta cũng không xuất hiện, có thể thấy uy lực của bốn chữ “yêu nữ hại quốc” trước đây lớn nhường nào. An lão thái quân sau khi có Tiết thị gánh tội danh, cũng không để bà ta xuất hiện, dễ nhận thấy An Ngọc Oánh muốn ra khỏi phủ, chỉ có cách chờ đến sau ngày trở thành trắc phi của Tứ hoàng tử mới có khả năng.
Đây cũng là nàng ta tự mình gây ra, gắn tai tiếng như thế trên người, chính là sự phiền toái. Tứ hoàng tử chắc chắn cũng sẽ không thích nàng ta gả vào phủ, chỉ là Minh đế ban hôn, không có cách nào cự tuyệt mà thôi.
Chính vào lúc mọi người đều đang nghiêm trang trong đại sảnh, uống nước trà, ăn đồ chay, bên ngoài phủ đột nhiên có người đến, dẫn đầu chính là Lý Nguyên - phó tổng quản đại nội bên cạnh Minh đế. Ông vừa bước vào, trong đại sảnh vốn dĩ yên tĩnh càng trở nên yên tĩnh hơn, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía ông.
Chỉ thấy Lý Nguyên vừa tiến vào, khuôn mặt nghiêm nghị đáng sợ, giọng nói hơi sắc nhọn, nói với tất cả mọi người: “Bệ hạ có lệnh! Tất cả mọi người không được rời khỏi chỗ này!”
Trong tang lễ đột nhiên nhận được tin tức như thế này, lập tức có người bắt đầu thì thầm to nhỏ. Với tư cách là chủ nhân, giữa khuôn mặt của Tiết Quốc Công xẹt qua một vẻ đắc ý cực nhanh, ánh mắt nhanh chóng quét qua nơi có Vân Khanh, vội vàng xuyên qua đám người, đứng ở phía trước, kính cẩn hỏi: “Lý phó tổng quản, không biết bệ hạ có chuyện gì?”
Lý Nguyên gật đầu, sau khi thi lễ với Tiết Quốc Công, mới cất giọng nói: “Sau khi trở về hoàng cung, Oánh phi đau bụng không ngừng! Bệ hạ lệnh tất cả những người có liên quan hôm nay đã tiếp xúc với Oánh phi, lập tức vào cung!”
***
(*) Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hóa thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT