Mỗi lần con gái ra đi đều sẽ phát sinh một loạt chuyện, tuy là cuối cùng người bị thương tổn không phải con gái, nhưng mỗi lần đều có sự liên lụy.

Một lần có thể nói là bình thường, hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng đến ba lần, bốn lần thậm chí nửa đêm còn được vời tiến cung vậy hiển nhiên có chút gì không hợp lý. Mặc dù Thẩm Mậu không hề tham dự tranh chấp trong triều chính nhưng ông là một thương nhân, mà sự nhạy bén của thương nhân đối với sự vật có lúc không thua hề kém so với triều thần.

Sau khi Vân Khanh từ trong cung trở về tối hôm trước, trong lòng Thẩm Mậu có chút suy nghĩ, mới nghĩ như vậy, ngày hôm sau đã nghe thấy tin Tiết Đông Hàm qua đời bị phóng đại vô hạn. 

"Vân Khanh, có phải con gặp chuyện gì khó giải quyết hay không?" Thẩm Mậu nhìn vẻ mặt con gái bình tĩnh dịu dàng. Gia đình Thẩm gia rất đơn giản, chỉ có lão phu nhân, Thẩm Mậu, Tạ thị, Vân Khanh, còn có hai bé trai còn chưa lớn. Gia đình như vậy phải bình yên hơn nhiều so với rất nhiều phủ đệ nhà cao cửa rộng trong kinh, mà sau khi Thẩm Mậu trải qua sinh ly tử biệt, chuyện bình an là điều ông coi trọng nhất. Ông hy vọng cả gia đình có thể cùng chung sống yên ổn. Bây giờ điều ông mong muốn đối với con gái là sau khi mình tới kinh thành vẫn luôn bận bịu lại hay ra biển, nếu con gái có bị oan ức gì hoặc có người nhằm vào, như vậy ông là người làm cha cần phải ra mặt vì con gái.

Vân Khanh hiển nhiên không ngờ Thẩm Mậu tới là vì nguyên nhân này, nàng có phần hơi kinh ngạc khiến đôi mắt bị gió lạnh thổi có chút đóng băng tựa như gặp được làn gió ấm áp thổi đến tan chảy. Sóng mắt của nàng có chút uyển chuyển với khóe môi khẽ cong lên, nàng nhìn sự lo lắng trên mặt Thẩm Mậu, nhẹ giọng nói: "Con ngỡ rằng đã giấu giếm rất tốt, thì ra cha vẫn đã nhìn ra."

Thẩm Mậu nhíu mày, vội hỏi: "Là chuyện gì xảy ra, con hãy nói với cha một chút." 

Vân Khanh uống một ngụm trà nóng, nước trà nóng bỏng quây quanh nơi đầu lưỡi rồi biến mất ở cổ họng: "Cha cũng biết nhà chúng ta vốn là thương hộ, nhận được thánh ân mới đạt được vị trí hôm nay. Tuy con gái nói là cơ duyên may mắn có thể đưa tới phẩm cấp bây giờ, nhưng đại đa số những người ở kinh thành này đều là quý tộc nhà cao cửa rộng của thời đại. Bọn họ bỗng nhiên nhìn thấy con gái vượt trội hơn các nàng, trong lòng tất nhiên có chút không thoải mái. Không tránh khỏi nghĩ ra hàm ý này mà giày vò thêm nhiều lần."

"Các nàng cần phải phí sức lực lớn như vậy sao? Nhà của chúng ta ngoại trừ thêm một tước vị, ngoài ra cũng không hề ngăn trở các nàng chuyện gì!" Đầu tiên Thẩm Mậu không vui nói hai câu, sau đó thay đổi đề tài, lại nói:

"Chỉ vì nguyên nhân này sao?" 

Vân Khanh khép hờ đôi lông mi dài, Thẩm Mậu và Tạ thị không giống nhau, cũng không dễ dàng lừa bịp được như vậy. Chỉ đơn giản đấu đá ầm ĩ giữa các nữ tử khuê các cũng bị triệu vào trong cung ước chừng đúng là đã ít lại càng ít. Trong tay nàng cầm chén sứ nóng vân vê, không biết nói như thế nào với Thẩm Mậu.

Nếu nói ra nguyên nhân thật sự, có sự phối hợp của Thẩm Mậu chắc chắn là càng dễ tìm ra các thứ Vân Khanh hoài nghi ẩn giấu trong nhà như mật chiếu, binh phù, bảo vật, hiệu quả sẽ tốt hơn so với một mình nàng hỏi tới hỏi lui vòng vo. Nhưng nếu nói như vậy, Thẩm Mậu chắc chắn sẽ sinh ra rất nhiều nghi vấn. Vì sao Vân Khanh lại có nghi ngờ như vậy, bởi vì đối với một gia đình thương hộ mà nói, ý nghĩ như vậy có vài phần hoang đường. Gia đình cũng không phải trọng thần trong triều, cũng không phải tàn dư tiền triều, những đồ vật này sao lại xuất hiện ở trong nhà mình. Thẩm gia đời đời kiếp kiếp làm ăn buôn bán và căn bản cũng không đặt chân vào việc triều chính, sao có thể có đồ vật tồn tại ở Thẩm gia ảnh hưởng đến vấn đề kế vị hoàng tự được.

Nhưng nếu không nói rõ, về sau chắc chắn họ sẽ còn dùng thêm nhiều thủ đoạn nối gót chen vai. Tứ hoàng tử đời trước đến cuối cùng không biết có tìm được vật kia hay không, nhưng chắc chắn vật kia vô cùng quan trọng đối với hắn. Bằng không sau khi hắn leo lên ngôi vị hoàng đế cũng sẽ không phải tìm lý do tịch thu tài sản giết chết cả nhà Thẩm gia. 

Tứ hoàng tử bây giờ không ra tay độc ác đối với Thẩm gia, đại khái là vì không biết người của Thẩm gia rốt cuộc có biết vật kia hay không. Nếu biết được điều này mà một khi có thiếu sót, người của Thẩm gia lại tiết lộ bí mật sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với sự kế vị của hắn.

Suy nghĩ lập tức thay đổi, Vân Khanh đã nghĩ xong lý do, nàng buông chén sứ đã khiến lòng bàn tay nóng đỏ lên, nói: "Cha, có chuyện này, con gái vẫn chưa từng nói ra..."

Thẩm Mậu nhìn vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt nàng liền biết đây có lẽ là lý do cuối cùng con gái liên tục bị đối phó, ông hỏi: "Chuyện gì vậy?" 

"Cha còn nhớ thời điểm lúc đầu ở Dương Châu có ngân gạch trong từ đường ở phủ chúng ta hay không? Lúc đó sau khi Tứ hoàng tử phát hiện ra việc này cũng không nói cho bệ hạ. Sau đó là Cẩn Vương thế tử đi nói với bệ hạ, nên con gái mới đưa ra chủ ý với phụ thân liên hợp các phú thương của Giang Nam quyên số bạc trên cho nạn hạn hán ở phương Bắc. Lúc đó sau khi bệ hạ nghe lời nói của Cẩn Vương thế tử, rất không vừa lòng với lời nói của Tứ hoàng tử."

Chân mày Thẩm Mậu nhíu chặt lại một khắc, trong giọng nói mang theo dò hỏi: "Con nói chuyện này không phải Tứ hoàng tử đề cập mà là Cẩn Vương thế tử đưa ra, lúc đó bệ hạ có ý không vui đối với Tứ hoàng tử là bởi vì Tứ hoàng tử có suy nghĩ khác đối với ngân gạch của từ đường trong phủ lúc đó?"

"Đúng là như vậy, sau khi phụ thân tháo ngân gạch của từ đường, Tứ hoàng tử giận chó đánh mèo đến Thẩm phủ. Cho nên sau đó con gái đến kinh thành, tuy từng bị người khác xa lánh, nhưng ngày càng nhiều hơn là do người của Tứ hoàng tử phái tới." Vân Khanh nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Thẩm Mậu nên trong đầu thoáng cảm thấy có chút trầm trọng. Tuy hiện giờ nàng vẫn chưa thể nói thẳng ra nguyên nhân thực sự, nhưng về mặt nâng cao sự chú ý của phụ thân với Tứ hoàng tử là vô cùng cần thiết. 

"Phụ thân biết chuyện "Nữ đại ngự hưng (1)" này sao? Lúc đó phu nhân của Ninh Quốc Công muốn nhằm vào con gái, nhưng con gái đã phát hiện trước, cho nên cuối cùng người bị bệ hạ trách phạt không phải là con gái. Còn ngày hôm trước cũng là chuyện đại nhân Tiết Đông Hàm liên lụy con gái tiến cung."

Hiển nhiên lời nói của Vân Khanh khiến Thẩm Mậu nhất thời khó có thể nuốt xuôi. Cho dù là Tứ hoàng tử hay là phu nhân của Ninh Quốc Công thì thế lực của bọn họ đại diện đều là những người có đẳng cấp cao nhất trong số hào môn thế gia ở kinh thành. Con gái đối đầu với những người này chắc chắn là phải tổn hao rất nhiều tâm tư và tâm lực, vậy rốt cuộc đã từng đối mặt bao nhiêu nguy cơ? Là yêu nữ bị chỉ ra và xác nhận sẽ gây họa cho đất nước sao? Hay là hủy hết danh dự? Hay là càng nhiều những điều khác? Ông rơi vào trầm tư khó coi.

Vân Khanh thấy nếp nhăn trên trán phụ thân chợt biến đổi sâu sắc. Trên mặt của ông xuất hiện một sự tập trung rất sâu, trong sự tập trung này có thận trọng, có kinh ngạc, có miễn cưỡng nhưng không hề có một chút hoài nghi và lùi bước. 

"Bọn họ đến bây giờ vẫn không chịu buông tha con sao?" Thẩm Mậu ngẩng đầu lên, trong mắt có một sự thâm trầm cực kỳ miễn cưỡng.

Vân Khanh cười nhạt như băng tuyết đạm bạc ngày đông: "Đến nay không chịu buông tha con, nhưng những chuyện nhằm vào con đúng là vẫn còn ít và trong lòng con cũng biết rõ thủ đoạn của bọn họ. Điều lo lắng nhất chính là có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ không bỏ qua Thẩm gia."

Ngày nào? Ngày Tứ hoàng tử lên ngôi. 

Thẩm Mậu trầm ngâm một lát, ngón tay ra sức vuốt thẳng cẩm bào màu xanh đen hai lần làm phát ra tiếng sột soạt nhè nhẹ. Một lát sau, ông nói:

“Vân Khanh, cha làm Phù An Bá, trong lòng có vui mừng vì dù sao cũng là một tước vị, mặc dù là một địa vị trống rỗng, có điều cuối cùng là một thân phận cao. Nhưng nếu nói có bao nhiêu vui mừng thì cũng không có, do cha trên bản chất vẫn là một thương nhân, bởi vì kinh doanh nên mới đi tới kinh thành. Đối mặt với những người và mọi việc bên trong kinh thành, rất nhiều lúc cha cảm thấy còn không tốt bằng ở Dương Châu. Nhưng khi nhìn thấy con và mẹ con, lại còn Mặc nhi và Hiên nhi, cha lại cảm thấy có thể ở lại kinh thành đối với mọi người đều tốt. Chí ít bây giờ con đứng ra cũng là con gái của Bá tước, không còn dễ bị người ta coi thường. Thế nhưng quay đầu nhìn lại chuyện đã xảy ra ở kinh thành, trước đây không ít chuyện trong phủ ở Dương Châu, có thể những người đối mặt không giống nhau nhưng phần lớn cũng là vì tiền tài mà tranh đấu, nhưng trong kinh thành hoàn toàn khác biệt.”

Lần trước phải gả Vân Khanh đến Tây Nhung, sau khi Thẩm Mậu trở về liền suy nghĩ, nếu là lúc ở Dương Châu và chỉ là con gái của một thương nhân, Vân Khanh vẫn phải đối mặt với kiểu chỉ hôn bất cứ lúc nào và không biết gả đến một nơi quỷ quái nào? 

"Hôm nay lại nghe con nói như vậy, việc trước đây cha muốn làm Hoàng thương, bây giờ đã có tước vị thì là Hoàng thương hay không cũng không sao. Năm nay là năm thứ nhất, chừng hai năm nữa các Hoàng thương bắt đầu tranh cử vòng kế tiếp, cha sẽ không đi tham tuyển nữa, lại xin với bệ hạ chỉ dụ để chúng ta còn trở về Dương Châu!"

Thẩm Mậu không phải sợ hãi, cũng không phải nhát gan, mà là trên đời này, hoàng quyền đại diện cho quyền lực tối cao nên những người khác khó có thể chống cự. Thế lực mà Tứ hoàng tử đại diện luôn luôn nhằm vào Vân Khanh, Vân Khanh tránh được trong chốc lát nhưng lẽ nào cả một đời đều phải đấu tranh ở đây? Hiển nhiên Thẩm Mậu không muốn con gái sống ở trong cảnh ngộ như vậy.

Ông thà rằng không cần danh tiếng cũng không cần tước vị được mọi người thấy rồi hâm mộ này, trở lại Dương Châu để làm thương nhân là đủ rồi. 

Vân Khanh không ngờ mấy câu nói của mình sẽ dẫn tới mấy câu nói này của Thẩm Mậu. Dáng vẻ Thẩm Mậu hôm nay thực sự có khác biệt rất lớn so với dáng vẻ của hai năm trước. Thời điểm đó Thẩm Mậu chuyên tâm muốn làm Hoàng thương để phát triển việc buôn bán của Thẩm gia, nhưng bây giờ là đặt người nhà lên vị trí hàng đầu.

Nhưng tình trạng bọn họ phải đối mặt là sau khi trở lại Dương Châu có thể tránh khỏi sao? Trong lòng Vân Khanh thở dài một hơi, sau khi sống lại hai năm, tiết tấu của rất nhiều chuyện đều đang tăng nhanh và phát sinh sớm. Thời gian hai năm cũng đủ phát sinh Ngũ hoàng tử phong thái tử, sau đó tạo phản, và chuyện Tứ hoàng tử sửa lại án xử sai...

Hiện tại đã có rất nhiều chuyện thay đổi, ví như Tam hoàng tử đời trước thế lực tương đối kém cỏi, đời này đã có năng lực ngang ngửa với Ngũ hoàng tử và Tứ hoàng tử. Điều này thể hiện không giống đời trước chỉ vẻn vẹn hai hoàng tử tranh đấu, mà còn có Tam hoàng tử cũng sẽ gia nhập vào trong đó. 

Thời gian hai năm đã đủ rồi, vậy là quá đủ rồi.

Vân Khanh mỉm cười, đứng lên đi tới bên cạnh Thẩm Mậu, vỗ bờ vai của ông, nói: “Cha, được rồi, bây giờ cha phụ trách việc buôn bán cho tốt, đừng cho người ta chui qua kẽ hở vào đối phó nhà chúng ta. Con sẽ cẩn thận bên ngoài và giữ trọn bản thân không để bị người ta ức hiếp.”

Giọng nói của nàng yêu kiều điềm tĩnh, khiến vẻ lo lắng trên khuôn mặt Thẩm Mậu vơi đi không ít. Người ta nói sinh con gái nuôi lớn chính là tát nước ra ngoài nên không hề đáng giá, nhưng ông cảm thấy, con gái mềm mại uyển chuyển lại hiểu chuyện như vậy, kỳ thực không hề thua kém so với con trai. 

Ông cũng biết rõ ý tứ của những lời Vân Khanh nói, nếu Tứ hoàng tử thật sự muốn đối phó với Thẩm gia thì đột phá khẩu (2) trên phương diện làm ăn sẽ rất lý tưởng. Nên ông nhất định phải quản lý tốt để tránh khỏi lộ ra khe hở cho người ta nắm được cán.

“Cha biết rồi, bản thân con ở bên ngoài cũng phải chú ý nhiều, nếu có chuyện không làm được hãy nói cho cha. Dù như thế nào đi nữa, cũng không thể cứ để người ta ức hiếp trắng trợn như vậy!” Thẩm Mậu nghiến răng nói.

“Vâng, cha yên tâm đi, nói ai ức hiếp ai còn chưa khẳng định được mà.” Vân Khanh nhíu mày cười chậm rãi với nét mặt vui cười giống như băng sương ngưng kết từ ánh mắt đến bên trong mắt. 

Bởi vì bệ hạ hạ chỉ ý tang lễ của Tiết Đông Hàm nên những người tới có mặt vô cùng nhiều, sự náo nhiệt của tang lễ cũng không chênh lệch so với thọ yến của An lão thái quân.

Lúc xe ngựa của Vân Khanh đến phủ Tiết Quốc Công, người giữ cửa ở trước cửa đeo dây gai trắng trên trán ghi danh, nhân tiện cầm một chiếc túi hoa cỏ màu xanh cho nàng.

Loại túi hoa cỏ này là một phong tục của Đại Ung. Phàm là khách tới tham gia tang lễ, sau khi ghi danh ở trước cửa thì người nhà làm việc ma chay sẽ phát cho mỗi người một chiếc túi hoa cỏ. Trong đó chứa một chút thảo dược, chủ yếu là dùng để trừ tà và đi đêm, sẽ không mang về thứ không tốt nhiễm phải trên tang lễ. Việc này có chút giống như tác dụng trừ khí ẩm mốc trên người như việc dùng nước trái bưởi và lá bưởi cho người từ trong lao ra. 

Sau khi Vân Khanh nhận lấy túi hoa cỏ, Lưu Thúy đeo cho nàng ở trên cung thao (3) màu sen nhạt. Chiếc túi hoa cỏ màu xanh phối hợp với chiếc váy màu sen nhạt, xem ra cũng không chọi nhau.

Lúc này trong phòng rất đông người, những người tham gia tang lễ mặc màu đen thẫm và màu nhạt, thoạt nhìn nhan sắc đều là một màu âm u nhàn nhạt. Biểu cảm trên mặt mỗi người cũng không giống nhau và hạ thấp giọng nói, hiện ra một dáng vẻ ảm đạm bi ai.

Tang lễ cũng gọi là "bạch hỷ sự" giống như tham gia hôn lễ bình thường, đều phải đưa lễ vật tới, đều phải chờ dùng cơm xong mới xem như tham gia cả buổi lễ an táng. 

Mặc dù là tang lễ, ngoại trừ người trong nhà, còn những người khác không mấy khi có nhiều thương tâm. Sau khi các tiểu thư nói lời an ủi, lại túm lại một chỗ thì thầm nói chuyện.

“Quận chúa Vận Ninh cũng tới.” Theo một tiếng nói, có rất nhiều người ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trước cửa. Cả người nàng giống như một luồng ánh sáng ấm áp từ bên ngoài đưa vào, sắc mặt diễm lệ và mắt phượng sáng quắc giống như minh châu chiếu sáng mọi người.

Vân Khanh cởi khoác áo lông bên ngoài ra đưa cho Lưu Thúy rồi đi về phía An Tuyết Oánh đã đón từ trước, nói: “Tỷ tới thật sớm.” 

“Muội cũng biết mẫu thân nói đến chậm không tốt, nên ta tới trợ giúp từ hôm qua rồi.” Phủ Ninh Quốc Công và phủ Tiết Quốc Công vẫn là quan hệ thông gia nên đương nhiên không thể giống như những người bình thường khác. An Tuyết Oánh nắm tay Vân Khanh đi tới trước mặt các vị tiểu thư giao hảo với mình rồi nhỏ giọng nói:

“Muội còn không biết sao, hôm nay ngay cả Oánh phi cũng tới rồi.”

Oánh phi là tỷ con mẹ cả của An Tuyết Oánh, nghe nói lần trước từ lúc Ninh Quốc Công trở lại trong cung, đã được thái y chẩn đoán đã có thai. Minh đế năm tới năm mươi tuổi, biết được Oánh phi hiện giờ đang mang thai nên long tâm vui mừng và vô cùng coi trọng đứa bé trong bụng Oánh phi. Mỗi ngày đều ban thưởng cho điện của nàng ta, đây là tin tức nóng bỏng nhất trong hậu cung bây giờ. 

Oánh phi mấy ngày trước nói ở trong cung ở bất an, muốn đến phủ Ninh Quốc Công ở vài ngày. Vốn dĩ không thể đáp ứng yêu cầu như vậy được, ai ngờ nàng ta liên tục mất ngủ, nôn mửa khiến cả người dường như cũng gầy đi trông thấy. Minh đế thấy nàng như vậy mới để cho nàng đi ra ngoài giải sầu một chút, nên có thể thấy được sự cưng chiều đối với nàng.

“Nhưng hôm nay là việc tang lễ, bây giờ Oánh phi ôm long thai tới tham gia tang lễ...” Vân Khanh hơi nhíu mày, hỏi.

Phải biết rằng những người mang thai trong bụng thường sẽ không phải tới tham gia tang lễ và hôn lễ, bởi vì tang lễ có người qua đời nên âm khí quá nặng, nếu không cẩn thận sẽ gặp phải sát khí gây nên nôn mửa, đau bụng. Còn có một cách giải thích là bởi vì bạch hỷ sự lớn hơn so với hỷ sự mang thai, nếu hai việc vui xông tới thì lớn sẽ ảnh hưởng đến nhỏ. 

Mà trong bụng Oánh phi lại là hoàng tử long tôn nên đương nhiên càng thêm coi trọng, phải tận lực tránh ra mới đúng.

Trong mắt của An Tuyết Oánh lộ ra một chút bối rối, thở dài một hơi nói: “Nghe nói là vì Đại bá mẫu sau khi biết Đại ca chết, gắng gượng sức khỏe muốn tới tham gia tang lễ. Lần trước ta thấy thân thể của bà đứng cũng không vững, sao có thể tới tham gia. Nhưng bà kiên cường nói muốn tới thì nhất định phải tới, Oánh phi bèn nói tới thay bà thì bà mới bình tĩnh lại. Cũng không biết bệnh của Đại bá mẫu có nghiêm trọng hay không, chẳng lẽ không biết Oánh phi mang thai trong bụng, còn để cho Oánh phi qua đây.”

“An lão thái quân cũng đồng ý sao?” Đáy mắt của Vân Khanh lộ ra một tia nghi ngờ. 

“Đương nhiên là không đồng ý, nếu Oánh phi xảy ra chuyện thì bệ hạ nhất định sẽ trách tội, đành nói mình không làm chủ được. Oánh phi thấy tổ mẫu không bằng lòng đành tự mình trở về trong cung và đau khổ cầu xin trước mặt bệ hạ, nói Đại bá mẫu quá đau lòng, gần như hôn mê vẫn còn muốn tới tham gia tang lễ, nàng làm con gái đã nhận lời rồi thì không thể không hiếu thuận. Còn nói Tiết Đông Hàm là người trung với vua nên hiến thân, người như vậy vì sao lại có sát khí không tốt.” An Tuyết Oánh cũng cảm thấy mới lạ nên nói chuyện say sưa với Vân Khanh:

“Sau đó hoàng hậu thấy sự hiếu tâm của nàng nên nói với bệ hạ, nếu tới có thể dùng một tấm vải đỏ che khuất bụng, như vậy không sợ đụng phải tà khí. Bệ hạ nghe xong, đi hỏi ma ma hiểu chuyện trong cung, đúng là có nói như thế nên lúc này mới đặc cách đáp ứng.”

“Thì ra là vậy, nàng ấy thật sự rất có tâm.” Vân Khanh cười nhạt, khóe môi cong ra một góc độ hoàn mỹ rồi ngẩng đầu nhìn các vị tiểu thư phía đối diện. 

Ngoại trừ Lâm Chân còn có tôn nữ Mai Dư trong nhà Mai thái phó, con gái Hoàng Hồng của Thị lang bộ Hình, con gái Tân Điệp Nhi của Thị lang bộ Hộ. Các nàng đều đã từng gặp Vân Khanh trước đây, lúc này thấy nàng đến cũng không cần giới thiệu lại, thỉnh thoảng thì thầm nói chuyện với nhau mấy câu. Dù sao cũng là tang lễ, không thể cười nói giống như trong ngày thường, đó là đại bất kính đối với chủ nhân.

Qua một hồi, đã đến thời gian dâng hương cho người mất, Vân Khanh cùng nhau đi ra ngoài với các tiểu thư phu nhân.

Trong hoa viên lớn nhất của Tiết gia đã dựng chỉn chu linh đường cực lớn của Tiết Đông Hàm, bởi bệ hạ cố ý hạ thánh chỉ nên văn võ quan viên và công khanh quý tộc trong triều đều phải đi một chuyến tới đây hôm nay. Lúc này bầu không khí rất trang nghiêm, tất cả mọi người đều nghiêm túc, không ai châu đầu ghé tai, đi vào phía bên trong. 

Vân Khanh nhìn linh đường này, không biết nếu mình đi vào dâng một nén nhang, người nhà họ Tiết có muốn ném nàng ra ngoài hay không. Nếu nàng dâng hương cho Tiết Đông Hàm, đoán rằng Tiết Đông Hàm sẽ bò ra ngoài từ trong quan tài cũng không chừng.

Đúng lúc nàng đang nghĩ ngợi, Oánh phi xuất hiện ở cửa, nàng ta mặc váy màu ngó sen xanh lam thêu chữ Phúc xuất phong (4) ở rìa váy, váy áo rộng thùng thình che thân hình vừa mới ba tháng, cũng không vì mang thai mà phát sinh thay đổi quá lớn. Nàng ta nhiều vẻ lả lướt, trên đầu búi Trụy Mã kế (5), cài trâm vàng ròng cánh bướm đầu phượng đong đưa, trân châu treo trên mỏ phượng rủ xuống bên má, nhẹ nhàng lay động theo động tác của nàng. Cả người nàng ta có một vẻ yêu kiều thanh tú ở bên trong, phối hợp với vẻ lười biếng đặc biệt của phụ nữ có thai khiến toàn thân tăng thêm sự phong lưu yêu kiều.

Cho dù là ở tang lễ, tiểu thư phu nhân cũng không thiếu người âm thầm quan sát, không ít người trong lòng ước ao. Người ta nói thời điểm nữ nhân mang thai trở nên xấu xí, nhưng nhìn Oánh phi vẫn là minh châu ngày càng rạng rỡ, ngọc thạch ngày càng trơn bóng. Không trách được bệ hạ coi trọng như vậy, còn để cho nàng tới tham gia tang lễ. 

Oánh phi rất hưởng thụ ánh mắt của mọi người lúc này, nhưng trên nét mặt vẫn là bi thương. Nàng ta nắm trong tay khăn tay thượng hạng và nói chuyện với mấy phu nhân đi lên hành lễ với nàng. Không bao lâu, vành mắt vốn là có chút hồng lên lại càng thêm đỏ. Thỉnh thoảng nàng dùng khăn tay khẽ lau nước mắt ở khóe mắt.

Đợi lúc Vân Khanh đi tới trước cửa linh đường, cả người Oánh phi như dương liễu trong gió, lắc lư mấy cái rồi ngã thẳng lên người Vân Khanh. Cả người nàng ta đều dựa vào nàng giống như chỉ cần Vân Khanh buông lỏng tay, có vẻ nàng ta sẽ ngã xuống.

“Nương nương, người làm sao vậy?” Cung nữ Thái Hoa đi theo bên cạnh Oánh phi vội vã bước tới từ phía bên cạnh. Nàng ta dựa vào Vân Khanh nâng Oánh phi dậy dường như rất cật lực, giúp đỡ một hồi lâu mới nâng được Oánh phi dậy. 

“Không có việc gì, bổn cung chỉ là có chút hoa mắt...” Vẻ mặt Oánh phi khó chịu khẽ khoát tay, nhưng sắc mặt nhợt nhạt như trước, giọng nói như muỗi, nặn ra từ trong hàm răng.

Hoa thị ở bên trong nhìn thấy như vậy, vội vã đi tới, nhìn thoáng qua sắc mặt của Oánh phi rồi nói: “Các ngươi nhanh chóng dìu Oánh phi đến gian trong nghỉ ngơi.”

Nhụy Hoa đi tới muốn đỡ lấy lấy Oánh phi từ trong tay Vân Khanh, nhưng dường như dáng vẻ Oánh phi rất không thoải mái. Nhụy Hoa vừa đụng đến, nàng liền nhỏ giọng rên rỉ kêu lên một tiếng, giống như chịu nhịn sự đau đớn vô cùng. Nhụy Hoa sợ đến mức cũng không dám đụng thêm, chỉ ở một bên nhìn, mặt đầy lo lắng. 

Hoa thị thấy người vây quanh đây càng ngày càng nhiều. Tiết Quốc Công đã quay sang, đưa mắt liếc qua nhìn thấy Vân Khanh, đôi mắt thu thủy sáng rõ giống như một hồ nước sâu xanh biếc với giọng nói ôn hòa mang theo thỉnh cầu: “Quận chúa Vận Ninh, hôm nay dáng vẻ nàng ấy không được tốt, có thể là quá tổn thương nên động đến thai khí, nếu đổi tư thế chỉ sợ càng đau. Làm phiền cô dìu Oánh phi vào nghỉ ngơi, lúc này chỉ nhờ cậy vào cô.”

Vân Khanh khổ sở nhìn thoáng qua Oánh phi, hai đường chân mày lá liễu của Oánh phi sửa sang vô cùng tỉ mỉ đang nhíu lại rất chặt, sắc mặt tái nhợt giống như khó chịu đến mức không đứng nổi, chỉ dựa vào Vân Khanh và cung nữ đỡ mới miễn cưỡng không ngã xuống.

Phu nhân bên cạnh khuyên nhủ: “Quận chúa Vận Ninh, cô hỗ trợ dìu Oánh phi vào đi thôi, nàng đau bụng nên không thể tùy tiện cử động.” 

Lời vừa nói ra, người chung quanh nhao nhao phụ họa.

Nghe ý tứ của các nàng, nếu Vân Khanh không dìu Oánh phi đi vào, nếu đứa nhỏ trong bụng Oánh phi này bị sảy thì đó chính là trách nhiệm của Vân Khanh. Nàng cười nhạt, gật đầu ưng thuận.

Hoa thị nhìn bóng dáng hai người đi vào gian trong, đáy mắt mang theo ý cười lạnh lùng rồi quay đầu về phía các phu nhân chung quanh, trong chất giọng mang theo xin lỗi, nói: “Oánh phi một lòng hiếu thảo, người thường khó có được, ông trời nhất định sẽ phù hộ nàng. Xin các vị yên tâm theo ta đến bên này!” 

***

(1) Nữ đại ngự hưng: Sẽ có một người phụ nữ thay thế địa vị của gia đình hoàng tộc để trở thành hoàng đế mới.

(2) Đột phá khẩu: Nơi, vị trí tuyến phòng ngự của đối phương bị chọc thủng. 

(3) Cung thao: một vật trang sức đi liền với thắt lưng trong cung.

(4) Xuất phong: Thuật ngữ trong thư pháp, cũng gọi là lộ phong, tức là để lộ nét bút do lúc khởi bút ta không tàng phong và lúc thu bút ta không hồi phong mà kéo ngọn bút đi luôn.

(5) Trụy Mã kế: Một kiểu tóc. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play