Một cái tên hay cho loại gấm đi tranh cử của Thẩm gia cũng là rất quan trọng, người trong cung nhất định sẽ không dùng loại tên như ‘khúc cải trắng hay ‘hoa lan gấm’.
"Việc này nô tài cùng những quản sự khác cũng đã nghĩ qua, tơ lụa diễm lệ này, nhất định phải xứng với một cái tên kiều diễm, nhưng quá kiều diễm, lại sợ rơi vào khuôn sáo cũ, cho nên vẫn đều chưa quyết định được." Lý Tư tuy rằng bán buôn giỏi, nhưng vẫn là thương nhân, những từ ngữ văn nhã, vẫn là thấy khó giải quyết: "Đại tiểu thư, người có cái tên nào hay chăng?"
"Ta nhớ rõ năm năm trước có một sa tanh được tuyển gọi là ‘Thiên Thủy Bích’." Vân Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong đầu hiện lên dải ánh sáng màu lúc nãy: "Dao Quang chi tinh, trân quý tột cùng; màu cầu vồng, cảnh Tinh chi văn, gấm này vì dùng để tiến cống lại có màu sắc tươi đẹp, ‘Dao Quang gấm’ tên này như thế nào?"
"Dao Quang, ngôi sao sáng trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ động lòng người. Tên này không tệ." Lý Tư niệm mấy lần, cảm thấy thanh lịch cao quý, thực thích hợp với sở thích của các phu nhân phong nhã trong kinh thành, lập tức khen ngợi không dứt.
"Vậy việc này làm phiền Lý quản sự đốc thúc nhiều hơn, loại gấm này nhất định phải ở lần tranh cử này được xếp vào ba hạng đầu." Chỉ cần tiến vào ba hạng đầu, như vậy Thẩm gia có thể bước vào hàng ngũ hoàng thương rồi.
Lần này mục đích đến phường nhuộm chủ yếu là đến xem Dao Quang gấm, hai người xem xong rồi thì trở về, không bao lâu liền thấy một gã người làm vội vàng chạy tới, ở trước mặt Lý Tư nói mấy câu, Lý Tư ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Khanh, đi tới nói: "Tiểu thư, trong cửa hàng phía trước xảy ra chuyện."
"Chuyện gì?" Vân Khanh nhíu mày, nàng biết những người đó sẽ không an phận, trong lòng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cho nên biểu tình cũng không bất ngờ lắm.
"Có người kéo một xe hàng trở về, nói là Thẩm gia chúng ta bán hàng nhái, muốn chúng ta phải đóng cửa ngay lập tức." Lý Tư nói.
"Nha, ta đây cùng ông liền thuận tiện đi xem đi." Vân Khanh thản nhiên cười, vừa vặn nàng muốn lập uy tín, đã có người đưa lên cửa, cơ hội tốt như vậy, không nên uổng phí.
Lý Tư hiểu rõ gật đầu, ở phía trước dẫn đường, mãi cho đến khu phố có cửa tiệm xuất hiện nhiều hàng hóa, cửa tiệm cao bốn thước rộng mở, trước cửa đã đứng rất nhiều người, đang nhỏ giọng nghị luận xôn xao.
Thật ra chuyện này không có gì lớn, chỉ là tại thời điểm rối loạn này, gì việc nhỏ cũng có thể biến thành ảnh hưởng lớn, cho nên Vân Khanh cũng không có coi nhẹ mọi chuyện, nếu hôm nay để cho người ta tìm được cái cớ, nói hàng hóa Thẩm gia không tốt, không đến vài ngày, sẽ là một truyền mười, mười truyền trăm, đến lúc đó đám tộc nhân kia sẽ lại có cớ tới cửa, nói nàng quản lý không tốt cửa hàng vân vân.
Lý Tư vừa xuất hiện, người xem nhận ra hắn là Đại quản gia sự vụ của Thẩm gia, liền tránh ra một bên, lộ ra người bên trong đang chửi ầm lên.
Lý Tư đầu tiên làm ra một cái tư thế xin mời: "Đại tiểu thư, mời."
Một câu nói kia, chính là đem thân phận của Vân Khanh công khai, Lý Tư biết, Vân Khanh là muốn mượn chuyện hôm nay, ở trước mặt mọi người đem quả pháo đầu tiên khai hỏa, thái độ của hắn như vậy, đại biểu cho thái độ kính trọng của tất cả các quản sự khác của Thẩm.
Quả nhiên, thấy hắn cung kính như thế, mọi người cũng hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc, Lý Tư là thủ hạ đắc lực nhất của Thẩm Mậu, người có thể được hắn tôn kính, nhất định là rất có bản lĩnh, trong lòng đầu tiên liền coi trọng vài phần.
Mà Vân Khanh tư thái tuy rằng thướt tha, nhưng đi lại đoan trang, động tác giơ tay nhấc chân, không có tỏ ra nhu nhược yếu ớt như những nữ nhân khã vốn có, mà chứa một loại vững vàng, cũng khiến cho đám người ở đây không dám xem thường.
Nàng xuyên qua mọi người, đi tới bên trong, chỉ thấy một gã nam tử cao gầy mặc trường bào màu lam khoác áo choàng ngắn, đầu đội mũ quả dưa, vỗ cái bàn trong sảnh, nổi giận quát: "Thẩm gia các ngươi dám bán hàng nhái, thế nhưng còn không thừa nhận, cho là Thẩm Mậu vừa đi, các ngươi liền loạn hết cả lên, muốn làm mưa làm gió hay sao! Như vậy về sau không cần buôn bán nữa chắc! Nếu hôm nay không cho ta câu trả lời, ta liền ngồi ngay cửa không đi!"
Nghe lời này, Vân Khanh nhất thời nhíu mày, người này sao mà tới nói chuyện, thoạt nhìn càng giống đến kiếm chuyện vậy!
Bên trong chưởng quầy lúc này cũng tức giận: "Trương chưởng quỹ, ngươi cũng không thể nói lung tung, Thẩm gia chúng ta là nhãn hiệu trăm năm nay, chưa bao giờ làm chuyện bán hàng nhái chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, hàng này của ngươi khẳng định không phải là hàng của chúng ta!"
Trương chưởng quỹ vừa nghe lời này, càng thêm tức nhảy dựng lên: "Trước kia các ngươi đương nhiên sẽ không a, nhưng hiện tại, chủ của các ngươi là nữ nhân, nàng còn không phải muốn mỗi ngày đều nhanh chóng kiếm ra tiền sao, làm sao còn lo chuyện có danh dự hay không chứ!"
Lời này khiến người bên cạnh một trận thổn thức, chuyện Thẩm Mậu mất tích, toàn bộ Dương Châu cao thấp đều bàn tán ồn ào huyên náo, mà hiện tại quản lí Thẩm gia đúng là trưởng nữ Thẩm gia Thẩm Vân Khanh, nữ tử này mới 14 tuổi, khó chắc là không có loại ý nghĩ này, moi được bao nhiêu tiền thì moi, dù sao Thẩm gia tiền nhiều, cho dù ngồi không nhúc nhích, đời này cũng không cần lo rồi.
Vân Khanh từ từ thong thả đi vào, Lý Tư theo ở phía sau, đối với Trương chưởng quỹ cười nói: "Đây không phải là Trương chưởng quỹ sao? Như thế nào ngày hôm nay tức giận đến vậy, rốt cuộc có chuyện gì chọc đến ngài rồi?"
Trương chưởng quỹ vừa thấy là Lý Tư, lập tức quay đầu đối với hắn oán thán nói: "Ngươi còn nói, hôm nay việc này ngươi phải cho ta câu trả lời, nay ngươi rốt cuộc còn có làm chủ được hay không?"
Hắn làm như không thấy Vân Khanh đứng bên cạnh Lý Tư, Lý Tư mỉm cười: "Ta hôm nay có làm chủ hay không không quan trọng, bởi vì ngày hôm nay đại tiểu thư nhà ta ở trong này, tin rằng nàng nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo."
Trương chưởng quỹ thế này mới đem tầm mắt chuyển đến trên người Vân Khanh, lại hàm chứa một tia khinh miệt, hừ nhẹ nói: "Một cái nữ tử, có hiểu việc này hay không a, đừng có đứng ở chỗ này đặng lấy sắc đẹp đến bàn việc buôn bán đi...... Ha ha......"
Hắn nói xong, cảm thấy lời nói của mình tựa hồ rất buồn cười, liền điên cuồng cười vài tiếng, Lý Tư nghe xong, sắc mặt lại lộ ra nét giận dữ, dùng sắc đẹp bàn việc buôn bán, đó là ám chỉ Vân Khanh giống kỹ nữ trong kỹ viện.
Đám người chung quanh cũng phát ra vài tiếng cười râm ran, mang theo đáng khinh, lộ ra vài phần không có ý tốt.
Lý Tư theo bản năng quay đầu nhìn Vân Khanh, mặc dù nhìn không thấu bộ dáng dưới mũ sa của nàng, nhưng có thể cảm nhận được nàng cũng không có vì vậy mà tức giận.
Vân Khanh thản nhiên cười vui vẻ nhìn Trương chưởng quỹ, khóe miệng khẽ nhếch, khuôn mặt ở dưới cái khăn che mặt lộ ra thong dong trấn định, thanh âm nói chuyện thậm chí mang theo nhợt nhạt ý cười: "Trương chưởng quỹ trong ngày thường chắc là làm qua không ít sắc thương, nếu không sẽ không vừa nhìn thấy nữ tử đã nghĩ đến phương diện kia, chỉ tiếc, Thẩm gia là kinh doanh vải, nếu Trương chưởng quỹ còn muốn bàn chuyện vải dệt thì ta tiếp tục bàn, nếu muốn làm sắc thương, ta tin tưởng, nơi phía trước cách đây không xa bên sông Tần Hoài, là nơi thích hợp nhất cho ngài."
"Ngươi một nữ tử chưa lấy chồng, tại đây lại há mồm ngậm miệng ‘sắc thương’, chẳng lẽ không biết cái gì là xấu hổ?" Trương chưởng quỹ không đoán được nàng sẽ có gan phản kích, lập tức chỉ trích nói.
"Trương chưởng quỹ ông nếu biết ta là nữ tử chưa lấy chồng, lại vì sao còn cố ý muốn dùng ‘sắc đẹp sinh ý’ bốn chữ này đến vũ nhục ta, hay là cho rằng ta chỉ là một nữ nhân, ông liền coi thường, một khi đã như vậy, ông liền đem vấn đề nói ra, kể từ đó, ta và ông đều đem chuyện buôn bán giải quyết, cũng có thể xem xem cô gái như ta có năng lực giải quyết vấn đề hay không, không nên tại đây lãng phí sức lực đấu võ mồm." Một phen nói năng lưu loát, ngụ ý Trương chưởng quỹ không đúng, lại tự nhiên thay đổi đề tài, nói hai ba câu liền xoay lại vấn đề, thật sự là không nên nghĩ nàng còn nhỏ mà coi thường.
Đứng ở bên trong đám người, có một nam tử thân hình cao lớn mặc tử y đứng ở trước cửa, nâng mắt phượng nhìn nữ tử che mặt bên trong, đáy mắt có vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Thanh âm của nữa tử này, hắn tựa hồ cảm thấy có chút quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng lại không nhớ nổi, số lần hắn đến Dương Châu không nhiều lắm, người gặp qua cũng ít, đến tột cùng là ở đâu gặp qua nàng nhỉ?
Bên cạnh là gã sai vặt đi theo bên người, nhẹ giọng nói: "Gia, đây là cửa hàng người ta đang cãi nhau, chúng ta vẫn nên đi chỗ khác đi."
"Không, ở lại đây nhìn xem một chút." Nam tử thân hình bất động, ánh mắt tối tăm mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhìn Vân Khanh đứng ở giữa cửa hàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT