Trời còn chưa sáng, Vân Khanh liền tỉnh lại, Thải Thanh ngủ ở gian ngoài nghe được động tĩnh cũng ngồi dậy, mang nước cho nàng uống thông cổ, sau đó mới lấy xiêm y lại đây, sau khi hầu hạ nàng mặc vào, các nha hoàn khác cũng theo mà tỉnh.

Chủ tử đều dậy, làm nô tỳ sao có thể nằm ngủ, trong viện nấu nước, pha trà, hầm cháo, nhất thời bận rộn hẳn lên.

Vân Khanh chải đầu thành búi tóc đơn giản, cài cây trâm bạc nạm vàng, thay đổi một bộ xiêm y thích hợp, sau khi chuẩn bị xong, bên ngoài đám người quản nội vụ sự cũng đã đến, nghe các nàng một đám báo cáo xong những chuyện quan trọng, Vân Khanh lại phân phó một ít chỗ phải chú ý, sau đó liền đi qua thỉnh an Tạ thị.

Tạ thị lúc này cũng đã dậy, Vân Khanh từ tay Lý ma ma đón lấy chén thuốc, từng muỗng đút cho Tạ thị, thỉnh thoảng còn lấy khăn lau khóe miệng cho Tạ thị, dáng vẻ thật cẩn thận, Lý ma ma xem vừa thấy an ủi lại thương tiếc.

"Con mỗi ngày đều như vậy, sáng sớm cũng đừng đến chỗ ta nữa, có thể nghỉ ngơi nhiều một chút thì tốt." Tạ thị uống thuốc, nhìn nữ nhi từ ái nói, mấy ngày này những gì nữ nhi làm bọn họ đều xem vào trong mắt, thân làm mẫu thân bà làm sao không đau lòng cho được.

"Cũng không khác nhau lắm." Vân Khanh cười tiếp chén trà sâm từ tay Phỉ Thúy: "Hơn nữa, nữ nhi cũng là hi vọng nương sớm khỏe lại, liền có thể không cần vất vả như vậy, đây chính là mỗi ngày đến thúc giục nương thôi!"

Tạ thị nở nụ cười: "Quỷ nha đầu con đó, nói thế nào thì con cũng có lý, đều là nương vô dụng, nếu không cũng sẽ không liên lụy con nói ra lời như vậy."

"Lời kia nói thì làm sao, tuy rằng nghe qua kinh thế hãi tục, nhưng một khi cha đã trở lại, cũng không phải là trở thành thừa thãi rồi sao." Vân Khanh cười cười, đương nhiên không có đơn giản như vậy, Vân Khanh nói ra những lời này, đã là đại nghịch bất đạo dưới con mắt thế nhân, cho dù Thẩm Mậu trở lại, nhưng nữ tử có thể nói ra lời như vậy, hành vi quá lớn mật, danh môn thế gia sẽ không ai dám muốn.

Tạ thị làm sao không biết, nhưng lúc này cũng biết nữ nhi là không có cách nào mới đi bước này, cũng không nhiều lời nữa, trong lòng nhớ Thẩm Mậu: "Con vẫn luôn nói lão gia sẽ về, sao dám khẳng định như vậy chứ?"

Vân Khanh nào biết rằng Thẩm Mậu rốt cuộc có trở về hay không, nhưng vì để Tạ thị an tâm, nàng vỗ vỗ tay Tạ thị, cười nói: "Nương, người không biết đâu, nữ nhi mấy ngày nay nằm mơ, mơ thấy cha không có việc gì, ở trên trời xuất hiện một vị lão nhân râu tóc bạc trắng cho cha một cái hồ lô, cha cưỡi ở phía trên, một chút thương tổn cũng không có."

Lão nhân râu tóc bạc trắng quăng hồ lô, đây không phải là thần tiên sao? Tạ thị ngày thường luôn tin Phật, nghe được Vân Khanh liên tiếp vài ngày đều mơ thấy cảnh này, trong lòng ổn định một chút, biết đâu là thật, bà cầm tay Vân Khanh: "Ân, cha con nhất định là không có việc gì, hai mẹ con chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt nhà này, chờ khi cha con trở về, Thẩm gia vẫn là dáng vẻ như trước, sức khỏe ta đã tốt lên không ít, chuyện trong nhà toàn bộ liền giao cho nương, con cứ lo quản lí tốt chuyện buôn bán ở bên ngoài là được."

Nghe được lời này của Tạ thị, Vân Khanh chỉ biết Tạ thị đã không có vấn đề gì nữa, nói thêm vài câu săn sóc, liền đến tiền viện.

Lúc này trời đã sáng hẳn, Lý Tư đã đến từ lâu, cùng Vân Khanh đi tuần tra một phường nhuộm ở ngoài thành phía nam, phường nhuộm của Thẩm gia so với phường dệt của hoàng gia, cũng chỉ là hơi nhỏ chút, bên trong từ trên xuống dưới cộng lại ít nhất cũng có 3000 người, toàn bộ phường nhuộm nơi nơi đều phơi các thước vải đầy màu sắc, bên trong thùng nước nhuộm là những cuộn vải có màu sắc riêng biệt, nhóm công nhân đang vất vả cần cù bận rộn, đối với việc Vân Khanh đến, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không trì hoãn việc quan trọng hơn.

Mà khi Vân Khanh ra ngoài, vẫn luôn đeo một tầng mũ sa, đó cũng do Tạ thị cố gắng cường điệu nên mới đáp ứng, bởi vì mỗi ngày phải ra vào chỗ đông công nhân, Lý Tư cũng hiểu được dựa vào dung mạo của Vân Khanh, đội mũ sa thì sẽ tốt hơn.

Khi đến một phường nhuộm nhỏ, Lý Tư mang Vân Khanh đi vào, bên trong cùng bên ngoài hoàn toàn khác, hiển nhiên là nơi cơ mật của Thẩm gia.

Lý Tư đứng trước một chảo nhuộm, cho người ta lấy ra một miếng vải, đặt ở trước mặt Vân Khanh: "Đại tiểu thư, người xem, đây là vải dệt mà trước khi lão gia gặp nạn đã cho người làm."

Vân Khanh nhìn miếng lụa màu sắc diễm lệ trước mắt, ngón tay ở trên mặt phất qua, giống như đám mây mềm mại, cơ hồ không có xúc cảm, lại suy nghĩ một hồi, quả thực nhẹ như mây, nàng quay đầu, lại phát hiện màu sắc vải dệt theo tầm mắt mà chuyển biến, lại bày ra một sắc màu khác, mới vừa rồi nhìn xem trực diện là màu hồng tím, nay nghiêng đầu xem, lại là màu xanh biển, nàng không kìm được điều chỉnh bước chân, lại thay đổi một hướng khác để xem, lại là vàng màu tím, cho dù là từ nhỏ mặc quần áo cao cấp nhất như Vân Khanh, cũng không khỏi kinh ngạc nói: "Tơ lụa này thực thần kỳ, mỗi một cái góc độ, sẽ biến hóa một sắc thái, sờ lên xúc cảm cũng đặc biệt tốt, quả thực như nước, lại mềm mại như mây."

Lý Tư gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là lão gia cho đại sư phụ tơ lụa ở phường nhuộm làm, là loại mới của năm nay."

Hàng dệt của Thẩm gia vẫn chiếm lĩnh thị trường, đó là do hàng năm đều sản xuất những sản phẩm tơ lụa mới, hơn nữa chất lượng tốt, giá thích hợp, mới có thể chiếm cứ thống lĩnh thị trường hàng dệt tơ.

"Nhưng loại tơ lụa này, hẳn là rất khó làm, không thể tiêu thụ phạm vi lớn được." Đối với kỹ thuật nhuộm tơ lụa, Vân Khanh đã có hiểu biết, tơ lụa thượng đẳng trước mắt này, số lượng làm ra sẽ không nhiều, huống chi phải căn cứ vào độ khúc xạ của ánh sáng trên màu nhuộm để vải có màu sắc phong phú, khẳng định hao phí rất nhiều nhân lực và thời gian.

Nghe Vân Khanh nói, Lý Tư gật đầu, đem vải vóc thả xuống, cùng Vân Khanh đi ra ngoài, đứng ở một góc yên tĩnh của phường nhuộm rồi nói: "Đại tiểu thư, việc này nô tài vẫn đặt ở trong lòng, không có nói cho người biết, nhưng hôm qua nghe được chuyện tộc nhân Thẩm thị tới cửa, nô tài cảm thấy vẫn là nên nói ra."

Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của ông ấy, Vân Khanh sắc mặt cũng ngưng trọng hẳn: "Lý quản sự, ông có việc cứ nói."

Lý Tư nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có người, mới mở miệng nói: "Loại gấm này lão gia đã mất hai năm để sáng tạo ra, dùng tơ của Bích Thủy tằm phun ra, trải qua bảy bảy bốn chín lần xử lí, ba tháng mới có thể ra một thước vải dệt, tất cả đều dùng thuốc nhuộm tốt nhất, sư phụ tốt nhất, kỹ thuật cũng là lão sư phụ và lão gia cùng nhau nghiên cứu ra." Thanh âm của hắn liền trở nên rất nhỏ: "Lão gia muốn tham gia tranh cử hoàng thương năm nay."

Qua lời của Lý Tư vừa nói, Vân Khanh liền hiểu được, loại tơ lụa này tất cả đều là tốt nhất, Bích Thủy tằm là một trong các loại này được nuôi nấng tốt nhất của Thẩm gia, phun ra tơ lụa liền có màu xanh nhạt, luôn dùng tơ của loại tằm này trực tiếp dệt thành vải, làm thành tơ lụa thượng đẳng để bán.

Mà nay năm, cũng chính là lúc quan hệ của Liễu gia cùng Thẩm gia không tốt, trước kia ở Dương Châu, không ai dám tới cửa ức hiếp Thẩm gia, thứ nhất Thẩm gia là vọng tộc trăm năm tại Dương Châu, thứ hai cũng là bởi vì có Liễu gia ở phía sau làm chỗ dựa, hành vi của Liễu gia bại lộ, cùng với chuyện phát sinh sau đó, Thẩm Mậu đã dời mục tiêu sang nơi khác.

Hoàng thương tuy rằng cũng là thương, nhưng cùng hoàng tộc có quan hệ, trước kia có Liễu gia che chở, căn bản không cần lo lắng cái gì, nay...... Vân Khanh nhớ tới màn cưỡng bức của tộc nhân, chẳng phải chính là nhìn thấu Thẩm gia không ai ở phía sau làm chỗ dựa sao.

Phụ thân tính toán cực kỳ lâu dài, nhưng ý định này vẫn chưa làm xong lại gặp phải nạn đá lở rồi.

"Đoạn gấm ngày hôm nay chính là thành phẩm sao?" Vân Khanh hỏi, nay nàng phải làm tốt việc chuẩn bị, nếu phụ thân thật sự xảy ra chuyện, vậy vị trí đứng đầu của hoàng thương năm nay nàng nhất định phải đi tranh, có hoàng quan hệ với hoàng gia, những người đó cũng không dám kiêu ngạo nữa rồi.

Lý Tư thấy Vân Khanh đang trầm tư, biết nàng hiểu rõ ý của mình: "Theo báo cáo thì đây là loại mới ra tốt nhất hôm nay, Đại Sư Phụ còn đang nghiên cứu loại tốt hơn, hy vọng có thể thêm vào nhiều màu sắc diễm lệ hơn nữa, gắng đạt tới độ thuần túy tự nhiên, không để lộ chút vết tích nào. Năm nay tranh cử hoàng thương cũng sắp bắt đầu, ước chừng vào tháng chín, sẽ đem vải dệt tranh cử của các nơi dâng lên."

Hoàng thương Đại Ung cũng phải cố định, mỗi năm sẽ tiến hành một lần cạnh tranh, những thương gia có thực lực có thể trình lên sản phẩm mình ưng ý nhất, để cho chủ tử ở kinh thành bình chọn, tuyển ra ba hạng đầu là có thể đảm nhiệm chức hoàng thương. Đương nhiên, trừ điểm này ra, còn có các khác yêu cầu, như quy mô cửa hàng sở hữu, còn có sản lượng sản xuất hằng năm, bao gồm tất cả các chủng loại hàng hóa kinh doanh, bởi vì trong cung không thể chỉ mặc một loại xiêm y, giống như quy mô của Thẩm gia, đương nhiên không thành vấn đề.

"Ân, nhất định phải tham gia." Vân Khanh chậm rãi mở miệng, xem ra Lý Tư trong lòng cũng có lo lắng, chỉ sợ nàng một thiếu nữ chống đỡ không nổi đại gia đình lớn như vậy, sau khi chuyện hôm qua phát sinh, mới khiến cái nhìn của Lý Tư đối với nàng hoàn toàn thay đổi, cũng đem việc này nói cho nàng: "Vậy Lý quản sự, loại gấm này đã được đặt tên chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play