Đại Hàn trong tay mang theo cái lồng chim hình tròn màu trắng, An Tuyết Oánh liền nói chuyện với nó: "Đến, Đậu Đậu, nói chuyện!"
Con vẹt Đậu Đậu ở bên trong vỗ vỗ hai cánh, một đôi mắt nhỏ vòng vo chuyển động, cũng nhại theo An Tuyết Oánh nói: "Đến, Đậu Đậu, nói chuyện!"
An Tuyết Oánh ở nhà dạy nó đã lâu, muốn xách tới cho Vân Khanh xem, nào ngờ con vẹt này lại bắt đầu học vẹt(chơi chữ quá @~@), liền gõ lồng sắt: "Nói mau, ta dạy cho ngươi cái gì."
Ngân Nhĩ(pé mèo chị Khanh nuôi đó) luôn ở ngoài viện lại nghe thấy tiếng chim, liền từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy con chim Đậu Đậu màu xanh biếc, liền hiếu kì đứng xem.
Đậu Đậu sợ tới mức lập tức ở trong lồng phịch cánh hô to: "Vân Khanh mau khỏe lại, Vân Khanh mau khỏe lại......" Cái bộ dáng bối rối kia, chọc cho mọi người trong phòng đều nở nụ cười.
Bỗng nhiên Thải Thanh từ bên ngoài chạy vào, hô lớn: "Tiểu thư, tiểu thư, không tốt, Liễu gia tặng lễ hỏi......" Nàng ta vào phòng mới nhìn thấy trừ Vân Khanh còn có An Tuyết Oánh đang ở trong phòng, nhất thời thu thanh âm, cúi đầu đứng ở một bên: "Thỉnh an An tiểu thư."
Vân Khanh biết Thải Thanh kích động như vậy, khẳng định không phải việc nhỏ, An Tuyết Oánh nghe được hai chữ ‘lễ hỏi’, sắc mặt cũng hơi đổi, nhưng rốt cuộc cũng là chuyện nhà của người ta, nàng cũng ngại chen miệng vào, nói hai câu làm dịu không khí, rồi tìm lý do đi ra ngoài.
Lúc ra cửa, lại nhìn thấy trước cửa có người mang tới hòm xiểng đỏ thẫm, phía trên còn cột hai đóa hoa đỏ bằng lụa, nàng loáng thoáng biết là cái gì, lại càng thêm lo lắng.
Lại nói phía Vân Khanh lúc này, sau khi đưa An Tuyết Oánh rời khỏi, liền lập tức trở về sân, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Nô tỳ cũng không nghe được rõ ràng lắm, nói đúng hơn là các bà bên ngoại viện nói, nói vừa rồi Liễu gia phái xe ngựa, đưa tới lễ hỏi cầu thân, nói là để tiểu thư cùng Liễu gia đính hôn!"
Vân Khanh vừa nghe, đầu cũng có chút choáng váng, đương thời thành thân đều có "Lục lễ", tức: Nạp Thải, Vấn Danh, Nạp Kiết, Nạp Chinh, Thỉnh Kỳ, Thân Nghênh. Lễ hỏi đó là "Dâng chinh", nay Liễu gia trực tiếp đem lễ hỏi đưa tới, đã chắc chắn rằng Thẩm gia đã cùng bên đó định xong hôn sự?
Nay nam tử Liễu gia thích hợp thành thân không nhiều lắm, chỉ có một người mới mất thê, lại thêm vô năng là Liễu Dịch Dương, chẳng lẽ cha mẹ muốn mình gả cho hắn ta?
Vân Khanh không thể tin được, vội vàng hướng sân Tạ thị mà chạy qua, mới vừa vào sân chợt nghe tiếng rống giận dữ của Thẩm Mậu: "Cái lễ hỏi bên ngoài là có ý gì! Chẳng lẽ còn muốn Vân Khanh gả cho cái tên Liễu Dịch Dương bất lực kia!"
Trong lòng nàng liền bình tĩnh lại, xem ra hôn sự này tám chín phần mười là Liễu Dịch Thanh cùng Liễu gia liên lạc trước, mượn cớ đến đây bức hôn.
Nàng đi về phía trước đến bên ngoài phòng chính, nghe được Tạ thị nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết là có ý gì, vừa rồi lúc quản sự nói với ta, ta nhất thời cũng chưa kịp phản ứng, chàng cũng biết tên Liễu Dịch Dương kia là cái dạng gì, ta làm sao có thể đem Vân Khanh gả cho hắn ta chứ!"
Thẩm Mậu làm sao không biết, Tạ thị sao có thể đem Vân Khanh gả cho người như vậy, nhưng nếu Tạ thị không cùng Liễu gia bàn qua cái gì, Liễu gia sao dám ngang nhiên lớn mật như vậy đem sính lễ đưa qua Thẩm phủ chứ?
Tạ thị nghĩ lại, ngày ấy lúc Vân Khanh trở về, đã kể cho bà nghe chuyện gặp cướp phỉ là do Liễu Dịch Thanh sai khiến, Liễu gia khẳng định cũng biết việc này, mới dám lấy nó ra uy hiếp, lau nước mắt, nhìn sắc mặt xanh mét, cuồng nộ của Thẩm Mậu, thanh âm run run nói: "Lão gia, có một việc hai ngày nay ta chưa dám nói với người, phỏng chừng Liễu phủ dám đưa lễ hỏi như vậy, chính là bởi vì chuyện này."
"Chuyện gì! Nàng còn không nói! Có phải đợi người ta đem nữ nhi lấy đi rồi nàng mới nói sao?!" Thẩm Mậu ở thương trường rèn luyện nhiều năm, tính cách tu dưỡng rất tốt, ít khi nổi nóng, hôm nay lại không có biện pháp nhẫn nại nữa rồi.
Tạ thị ngồi ở trên giường La Hán, biết việc này là mấu chốt quan trọng nhất, cũng bất chấp nhiều kiêng kị: "Hai ngày trước lúc Vân Khanh đi trên đường mua thuốc, bị cướp phỉ bắt cóc, sau lại được An công tử của Tri phủ gia cứu trở về, thẩm tra ra người liên lạc chính là Thược Dược bênh cạnh Liễu Dịch Thanh. Ta phỏng chừng là liễu Dịch Thanh nói cho người Liễu gia......"
Lời này rơi xuống, Vân Khanh chợt nghe đến phòng trong phát ra một tiếng vang thật lớn, Thẩm Mậu một cước đá lăn một cái ghế tròn, đứng bật dậy, nổi giận nói: "Người Liễu gia quá đáng lắm rồi! Quả thực không đem Thẩm Mậu coi ra gì!"
Nói đúng hơn, chính là xem thường Thẩm phủ, Vân Khanh nội tâm vừa may mắn lại phiền muộn, may mắn là, trải qua chuyện này, quan hệ của Liễu gia cùng Thẩm gia dù nàng lấy hay không lấy chồng, chỉ có một con đường, chính là tan vỡ, nàng vẫn muốn dùng phương pháp làm cho Thẩm Mậu và Tạ thị nhìn thấu bộ mặt thật của đám người Liễu gia, nay căn bản không cần nàng nhúng tay, Liễu gia sau này nếu muốn ở Thẩm gia lấy một phân tiền, đều không có khả năng. Mà phiền muộn chính là, Liễu Đại phu nhân đã muốn nhận định, chỉ cần đem chuyện này truyền ra ngoài, Vân Khanh bị cướp phỉ làm bẩn thân mình, thành không ai muốn cưới nàng, sớm hay muộn cũng phải gả đến Liễu gia đi hầu hạ một tên phế nhân Liễu Dịch Dương, bọn họ muốn nàng gả vào, đã là coi trọng nàng lắm rồi!
Vân Khanh sẽ không gả, cũng chưa bao giờ có ý định muốn gả cho hạng người như vậy! Nàng nội tâm rất bình tĩnh, đang phân tích còn có cách nào hóa giải chuyện này hay không.
Thẩm Mậu ở bên trong phòng thở hổn hển, nhìn Tạ thị mang bụng to chảy nước mắt, thật sự là nói không nên lời, lần trước ông nghe nói chuyện của Liễu Dịch Thanh cùng Tề Thủ Tín, không gả cho hắn ta cũng tốt, để tránh sau khi kết hôn còn chịu khổ. Ai ngờ nay còn nghe được chuyện như vậy, Liễu Dịch Thanh lại dám lòng mang oán giận, muốn trả thù Vân Khanh, Liễu gia đã biết, còn biến thành uy hiếp muốn bức hôn! Xem ra, Liễu gia căn bản là không coiThẩm gia là thân thích, mà là cái kho bạc không bao giờ cạn!
Nay Liễu gia uy hiếp rõ ràng trước mặt như vậy, nếu Vân Khanh không qua đó lấy chồng, bọn họ sẽ đem sự tình náo lớn lên, cho mọi người đều biết, cho dù Vân Khanh cùng Thẩm gia có thể chịu được áp lực, tương lai cũng gả không được cho người trong sạch gì, hoặc chính là thành thành thật thật gả cho Liễu gia, bên ngoài thoạt nhìn là thân càng thêm thân, Vân Khanh gả cũng là gia thế tốt, tuy là kế thất, cũng là một danh môn vọng tộc ở Dương Châu, Liễu Dịch Dương bất lực mọi người đều biết, ai biết tốt xấu trong đó!
Tạ thị cúi thấp đầu lau nước mắt, bà thật sự không nghĩ tới gia đình bên bác của mình, lại có một đám thân thích như vậy, càng khiến người ta lạnh lòng là, chuyện sính lễ, động tĩnh lớn như vậy, bác không có khả năng không biết. Đây đều là kẻ mà bà cho là người một nhà đến sỉ nhục con gái của mình a.
Vân Khanh ở bên ngoài đứng một hồi, trong lòng nàng đã ra quyết định, vô luận như thế nào, cũng sẽ không gả cho Liễu gia, nàng đối với tiểu nha hoàn mỉm cười, tiểu nha hoàn liền vén một bên rèm thêu hoa văn màu tím lên nói: "Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư đến."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT