Đúng như Vân Khanh đoán, gã lão Tam kia quả thật giữa chừng có trở về, nhưng khi nhìn thấy Lão Nhị bị một người trong phòng đá văng ra ngoài, mà thân thủ Lão Nhị là tốt nhất trong bọn họ, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là không nên chui đầu vô lưới, xoay người chạy thoát.

Bởi vì sợ rước họa vào thân, hắn phải đi tìm người đưa tiền cho hắn - Thược Dược, kể lại tình huống đã xảy ra, Thược Dược cảm thấy chuyện này rất quan trọng, cũng đi bẩm lại cho Liễu Dịch Thanh.

Liễu Dịch Thanh biết được tin tức này, đầu tiên là thất vọng và tức giận không thôi, ả lên kế hoạch như thế, muốn trả thù Vân Khanh, nào ngờ lại thành ra như vậy.

Nhưng sau đó, ả nhìn Thược Dược hỏi: "Gã lão Tam kia hiện tại ở đâu?"

Thược Dược nói: "Đang đợi ở bên ngoài, di nương, chúng ta bảo hắn trốn nhanh lên, để tránh bị quan phủ bắt được, rước họa vào thân." Lúc ấy cùng ba người kia liên lạc lại là nàng ta, sau khi bị bắt được, bọn họ tra khảo hỏi cung, đây chẳng phải ngay cả nàng ta cũng không còn biện pháp đào thoát!

"Không!" Liễu Dịch Thanh đáy mắt hiện lên một tia độc ác, ở Tề gia ả không được yêu thương sủng ái, nỗi buồn khổ đã lâu ngày làm cho ả tâm tư càng độc ác hơn: "Đây là một cơ hội! Nhanh đi lấy giấy mực đến, ta muốn khiến cho Thẩm Vân Khanh cả đời này phải sống so với ta càng thống khổ hơn!"

Thược Dược không biết ả suy nghĩ muốn làm gì, chạy nhanh cầm giấy và bút mực cho ả, lát sau, Liễu Dịch Thanh thổi khô mực trên giấy sau đó bỏ vào một phong thư, phân phó Thược Dược cho người đưa đến Liễu phủ.

Phải càng nhanh càng tốt!

Liễu phủ.

Bách Hợp từ bên ngoài vội vàng tiến vào, cầm phong thư đưa cho Liễu Đại phu nhân, nói: "Đây là đại tiểu thư ở bên kia sai người đưa tới."

Liễu Đại phu nhân thời gian gần đây tiều tụy không ít, đầu tiên là chuyện đại nữ nhi gả cho con trai tri huyện làm thiếp thất, con trai thì bị bệnh “bất lực” (hàm ý sâu xa ^^),con dâu qua đời, toàn là những chuyện không vui xảy ra, chỉ có một may mắn là con dâu sinh cho đứa cháu, nay nhận được thư của đại nữ nhi, vừa kỳ vọng lại càng thêm phiền lòng, cảm giác, tất cả những chuyện không tốt, đều xuất phát từ người con gái lớn này, cau mày tiếp nhận thư, nói: "Chẳng lẽ lại không có tiền may y phục, tháng trước mới cho nó 50 lượng bạc, ai đời lại có nữ nhi xuất giá lúc nào cũng hướng trong nhà đòi tiền chứ?!"

Bách Hợp đứng ở một bên, mắt xem mũi, mũi xem tâm, làm như cái gì cũng chưa nghe thấy, nói đến cùng đại tiểu thư gả đi ra ngoài còn dám mở miệng đòi tiền, còn không phải ỷ vào việc có đại phu nhân sủng ái sao.

Xé mở thư đầu tiên là tùy tiện nhìn lướt qua, bỗng Liễu Đại phu nhân con ngươi phóng đại, vội vàng cầm cẩn thận nhìn lại một lần, mới vừa rồi khuôn mặt còn đen sì, lúc này lại như có gió xuân thổi vào mặt, hai mắt nở rộ sáng rọi, liên tục hô ‘tốt, tốt’.

Liễu Đại phu nhân gấp thư lại, gọi Bách Hợp cùng bà ta đến chỗ Liễu lão phu nhân.

Trong phòng lư đồng họa tiết bách hoa đua nở màu sắc được cắm vào 3 cây hương tỏa khói thơm dịu dễ chịu, Liễu lão phu nhân nằm nghiêng trên giường La Hán, nghe Liễu Đại phu nhân nói xong, mở mắt ra, miễn cưỡng hỏi: "Ngươi nói là thật sự?"

"Thật, việc này là thật, loại sự tình này nếu không phải biểu đệ muội(ý chỉ mẹ Vân Khanh) nhờ người nói cho con dâu biết, con dâu như thế nào biết được?" Liễu Đại phu nhân như mở cờ trong bụng nói: "Hôm qua lúc Vân Khanh đi ra ngoài, gặp cướp phỉ, bị cướp phỉ xé rách xiêm y, cũng may cuối cùng được cứu trở về, nhưng rốt cuộc lại bị tổn hại trinh tiết, biểu đệ muội cảm thấy việc này không nên làm lớn, vì thế âm thầm nói với con dâu, nếu điều kiện của Dương nhi đã như vậy, Vân Khanh cũng là như thế, vậy thì cho hai người cùng nhau làm bạn, ít nhất hai nhà cũng là thân thích, con dâu đối với Vân Khanh cũng sẽ so với những người khác tốt hơn."

Liễu lão phu nhân mắt già chợt lóe, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhìn Liễu Đại phu nhân âm thầm cười lạnh, con dâu lớn này nghĩ bà già liền bị hồ đồ hay sao? Văn Nương và Thẩm Mậu chỉ có một nữ nhi này, cho dù là bị cướp phỉ bắt, xé quần áo, dựa vào gia thế tài phú của bọn họ, tìm một nhà thấp hèn mà gả vào là việc rất dễ dàng, nay lại tìm đến một kẻ phế vật như Dương nhi này, còn không phải là đến để làm mẹ kế sao?

Bất quá bà ta cũng biết, người con dâu lớn này cũng không phải là người có thể bịa ra chuyện lớn như vậy, có thể là đã ra tay trước nắm được tin tức này, che giấu chuyện này với bên ngoài, bà ta đã biết trước liền lấy ra văn vẻ.

Nhớ tới tướng mạo của Vân Khanh, Liễu lão phu nhân âm thầm đáng tiếc, một đứa trẻ như vậy, về sau gả cho quan gia cũng không phải không có khả năng, nhưng đã xảy ra loại chuyện này, nếu để truyền ra ngoài thật đúng là khó mà nói.

Bất quá đáng tiếc thì đáng tiếc, Liễu lão phu nhân vẫn che chở đứa cháu trai của mình, một người tuấn tú lịch sự như vậy, bị con tiện nhân Đinh Tư kia hạ dược, nay thành người yếu ớt, nào có khuê nữ nhà ai còn muốn gả cho hắn, lại nói, Viễn ca nhi còn nhỏ như vậy, tìm kế nương cho nó mới là đại sự, Vân Khanh thật ra là người được chọn phù hợp nhất.

Nghĩ đến đây, Liễu lão phu nhân cũng không muốn nghĩ kĩ ẩn ý trong lời nói của Liễu Đại phu nhân, thản nhiên hỏi một câu: "Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào?"

"Dù sao hai bên đều đã thương lượng xong, con dâu lát nữa sẽ đem lễ hỏi đưa qua, lại cho bà mối qua đó đem ngày giờ thương lượng xong là được." Liễu Đại phu nhân cười nói.

"Một khi đã như vậy, ngươi cứ làm đi, rốt cuộc tướng công của ngươi cũng là Ngũ Phẩm Đồng Tri, Vân Khanh gả đến nhà chúng ta, cũng không tính là chịu thiệt." Liễu lão phu nhân nói xong, liền nhắm mắt muốn ngủ, Liễu Đại phu nhân được cho phép, trong lòng vui rạo rực lui ra ngoài.

Biết Vân Khanh sinh bệnh, An Tuyết Oánh đi Thẩm phủ làm khách.

Lưu Thúy các nàng biết nàng là tiểu thư của Tri Phủ gia, lại là tỷ muội tốt của Vân Khanh, chiêu đãi nàng rất tốt.

An Tuyết Oánh vào phòng, cởi bỏ áo choàng cho Tiểu Hàn cầm, ngồi xuống liền quan tâm hỏi thăm Vân Khanh: "Ngươi cũng thiệt là, loại thời tiết này còn để mình bị cảm nắng phải nằm ở nhà, nếu không phải vừa mới nghe được tin tức này của ngươi, ta cũng không tin tưởng đâu."

"Không có việc gì, đâu cần khẩn trương tới vậy chứ." Lời nói dối nếu đã nói ra, phía sau phải phối hợp cho tốt, nên Vân Khanh lấy cớ ‘bị cảm nắng’ ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày.

"Ngươi nói không có việc gì, không có việc gì còn ở trong nhà nghỉ ngơi." An Tuyết Oánh quay đầu nói: "Đúng rồi, huynh trưởng hôm qua vừa vặn tặng cho ta một con vẹt phỉ thúy(vẹt lông xanh), ta liền đem tới cho ngươi xem."

Nghe được nàng ấy nhắc đến huynh trưởng, Vân Khanh biết là chỉ An Sơ Dương, hai huynh muội này tuy cùng cha khác mẹ, nhưng giao tình lại rất tốt, không có bởi vì khác mẫu thân sinh ra mà xa cách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play