Trần ma ma nhìn gói thuốc bột nhỏ trong tay đại phu kia, liều mạng lắc đầu nói: “Không thể nào, thuốc này là ta tự mình lấy về, đại phu rõ ràng khai thuốc là hậu phác, sao có thể là nhục quế được. Không thể nào!”
Mặt đại phu lại lộ vẻ bất ngờ, nhíu mày nói: “Ta là đại phu, hậu phác và nhục quế khác nhau thế nào ta còn không biết sao! Nếu ngươi nói không có khả năng, vậy nàng đau bụng là từ đâu mà ra?”
Đúng vậy, sáng nay cô nương ăn gì đó đều qua tay bà, duy có bát thuốc này là không. Trần ma ma nhất thời không biết làm thế nào cho phải, mặt đầy vẻ lo lắng quỳ xuống nói: “Lão phu nhân, thuốc này là nô tỳ tự tay lấy từ hiệu thuốc bắc về. Nô tỳ hầu hạ cô nương từ nhỏ, không có khả năng động tay động chân trong thuốc này, nhất là loại việc có hại đến cô nương như vậy!”
Vân Khanh đứng một bên xem diễn, không nói một từ nào, ánh mắt đều đặt trên cái bao ‘bột nhục quế’ mà đại phu cầm trong tay.
Lão phu nhân hít sâu một hơn, cố nhịn xuống tức giận, nhìn Trần ma ma quỳ trên mặt đất lạnh lùng nói: “Thuốc này trừ ngươi ra còn có ai chạm qua?”
Trần ma ma nghe hỏi như thế mới sực nhớ, vừa rồi bà thật sự là quá vội vã nên quên là thuốc này còn phải qua giai đoạn nấu, vội vàng nói: “Việc nấu thuốc vẫn do Xuân Xảo làm.”
“Xuân Xảo? Mau kêu nàng ta vào đây!” Dám hạ thủ trong thuốc, muốn hại rớt con cháu Thẩm gia nhà bà ư, tuyệt đối không thể!
Vương ma ma nháy mắt với hai bà tử đứng bên ngoài, một lát sau, các nàng liền kéo một nha hoàn mặc áo xanh biếc tiến vào.
“Sao các ngươi bắt ta, làm gì mà bắt ta?” Thân thể Xuân Xảo uốn éo, muốn giãy khỏi tay hai bà tử, lớn tiếng trách vấn.
Gương mặt già nua của Vương ma ma tối xuống, không nói không rằng quăng một cái tát vào mặt Xuân Xảo, “Nhìn thấy lão phu nhân không quỳ xuống còn kêu la cái gì, không quy củ chút nào.”
Xuân Xảo bị một cái tát lệch mặt này làm cho rớt xuống vài lọn tóc, lúc này mới quỳ xuống nói: “Nô tỳ gặp qua lão phu nhân, không biết lão phu nhân lôi nô tỳ lại đây có chuyện gì?”
Thủy di nương lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Thuốc dưỡng thai Mi cô nương uống sáng nay là ngươi nấu?”
Xuân Xảo gật đầu: “Đúng vậy, thuốc mỗi ngày đều do nô tỳ nấu kỹ rồi mới đưa cho Mi cô nương.”
“Vậy ngươi có biết bột hậu phác trong thuốc dưỡng thai bị đổi thành bột nhục quế hay không!? Nói mau, có phải ngươi làm hay không!” Thủy di nương sẵng giọng quát Xuân Xảo.
Xuân Xảo ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm, rồi sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, lắc đầu nói: “Nô tỳ không có, nô tỳ không có...”
Lão phu nhân nhìn vẻ mặt kinh hoàng của nàng ta, đã vậy trong đáy mắt còn có tia trốn tránh, thì lập tức biết nha đầu trước mắt này đang chột dạ, cao giọng hỏi: “Ngươi có nói hay không, bột hậu phác trong thuốc của Tô Mi có phải do ngươi đổi hay không, nếu không thành thật trả lời, ta sẽ kêu lão gia đưa bái thiếp, đưa thẳng ngươi đến nha môn Tri Phủ!”
Vừa nghe bị đưa đi quan phủ, mặt Xuân Xảo xoạch một cái biến thành trắng bệch, quỳ trên đất dập mạnh đầu, “Lão phu nhân, người tha cho nô tỳ đi, lần sau nô tỳ cũng không dám nữa!”
Không ngờ hóa ra là Xuân Xảo đánh tráo dược. Trần ma ma đưa mắt nhìn sang Tô Mi sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường. Bà thật sự có cảm tình với Tô Mi, hơn nữa lần này vốn dựa vào đứa bé trong bụng Tô Mi mà hai người mới có thể trở lại Thẩm phủ, thế mà không ngờ gian tế hóa ra lại là người bên cạnh mình. Trần ma ma lập tức nổi giận, chộp lấy Xuân Xảo đánh liên tiếp, vừa đánh vừa mắng: “Đồ tiện chân nhà ngươi, phu nhân đưa ngươi đến hầu hạ cô nương, ngươi cũng dám động tâm tư thế à. Có phải thấy cô nương bị cho đi thôn trang thì liền nghĩ là dễ ăn hiếp phải không. Dám thay đổi dược, muốn mưu hại đứa nhỏ trong bụng. Ta đánh chết ngươi!”
Xuân Xảo cũng không cam tâm bị đánh, nhưng nàng dù sao cũng là nha hoàn được nuông chiều nên sức lực sao so bằng Trần ma ma được. Nàng vừa đánh trả một cái thì đã bị Trần ma ma đánh lại ghê gớm hơn, trong đó có một đấm trúng ngay mắt khiến nó lập tức bầm tím, đau đến nước mắt chảy ròng ròng.
Nhìn đám người loạn tùng phèo trước mắt, Vương ma ma nhíu mày, quát lớn: “Đủ rồi, đánh nữa sẽ kéo cả hai người các ngươi ra ngoài đánh bằng roi!” Lần này, hai người mới ngừng tay. Sắc mặt lão phu nhân càng thêm đen kịt, vừa rồi bà không nghe sót chữ nào, nhất là câu Xuân Xảo là nha hoàn do Tạ thị an bài. Bà híp mắt lại, cúi xuống nhìn Xuân Xảo, gằn giọng nói: “Vì sao ngươi muốn hại đứa bé trong bụng Tô Mi?”
Trọng điểm đến rồi!
Vân Khanh lạnh lùng cười, chờ nghe Xuân Xảo trả lời, thấy mắt nàng và Thủy di nương giao tiếp một cái trong chớp mắt, sau đó khiếp nhược mở miệng: “Vì nô tỳ không muốn có người sinh hạ đứa nhỏ trước nô tỳ.”
Thủy di nương nghe vậy trên mặt mang theo một chút cười trào phúng, “Xuân Xảo, lời này của ngươi thật sự rất vớ vẩn, ngươi chỉ là một thông phòng, khoan nói tới việc ngươi vốn không được sủng ái khi còn ở trong phủ, giờ lại đi về thôn trang thì đã hoàn toàn không nhìn tới được lão gia rồi. Ngươi làm cho đứa nhỏ của Mi cô nương đẻ non chẳng phải là càng khó có thể hồi phủ hay sao. Chẳng lẽ ngươi nói muốn ở thôn trang cả đời, hay là nói ngươi cho là xoá sạch đứa nhỏ của Mi cô nương là có thể trừ bỏ uy hiếp, giữ được địa vị của ngươi ở Thẩm phủ?”
Thủy di nương nói một phen, ngoài mặt là chỉ trích Xuân Xảo si tâm vọng tưởng, vụng về như lợn, nhưng bên trong là muốn nói cho lão phu nhân biết, đứa nhỏ này sinh ra đối với ai mới thật sự có tính uy hiếp!
Xuân Xảo nghe xong, đầu lắc lia lịa, hai tay vặn vẹo vào nhau, phủ nhận: “Không có, không có, nô tỳ không có lá gan đó, không có...”
Lão phu nhân oán hận nhìn Xuân Xảo, trong đầu cũng suy nghĩ. Với vị trí là thông phòng như Xuân Xảo, lại bị đưa đến thôn trang, nàng làm gì phải xuống tay trừ bỏ đứa nhỏ của Tô Mi cho được. Chỉ có khi đứa nhỏ của Tô Mi được bảo vệ, sau này Tô Mi được nhận về lại trong phủ, nàng mới được theo về; còn nếu xoá sạch, sợ là cả đời đều chỉ có thể ở lại nông thôn. Mà trừ bỏ đứa nhỏ này thì có lợi cho ai nhất? Trong phủ hiện nay chỉ có một người sợ có người sinh được con trai trước nàng, người đó chính là Tạ thị!
Lão phu nhân ngẩng phắt đầu lên, hai tròng mắt phụt ra lửa giận, rít răng nói: “Có phải phu nhân cho ngươi làm như vậy không?”
Xuân Xảo ngẩn người, mặt hiện vẻ bị người phát hiện bí mật, sau đó lập tức lắc đầu nói: “Lão phu nhân, không có, phu nhân không có muốn ta làm như vậy. Người trăm ngàn lần đừng hoài nghi phu nhân. Tất cả đều là nô tỳ chủ ý, nô tỳ đem dược thay đổi. Phu nhân không có ngầm phân phó ta làm như vậy...”
Nói như vậy ai còn nghe không ra ẩn ý bên trong. Lão phu nhân tức đến da mặt phát run, quát to: “Tạ thị ở nơi nào?”
“Tiền thính có khách tới, phu nhân đang chiêu đãi.” Bích Bình nhỏ giọng trả lời.
“Nàng có tâm trạng nhàn nhã mà tiếp đón khách nhân nhỉ!” Lão phu nhân quay đầu nhìn đại phu, thanh âm nhu hòa một chút: “Xin đại phu khai dược, nhất định phải bảo trụ đứa nhỏ trong bụng nàng.”
Đại phu gật đầu nói: “Tại hạ đương nhiên sẽ dốc hết sức!”
Lão phu nhân nghe thế gật gật đầu, bảo Bích Bình ở lại chỗ này trông chừng, còn Bích Lăng đỡ bà đi ra đại sảnh. Vương ma ma, Trần ma ma, Xuân Xảo, Vân Khanh, Thủy di nương đều đi theo phía sau.
Thủy di nương cười thầm, Tạ thị à Tạ thị, xem lần này ngươi còn vận khí tốt mà thoát được hay không. Lão phu nhân bày tư thế này chắc chắc sẽ tẩn ngươi một trận ra trò.
Tuy rằng không biết trong bụng Tô Mi đến tột cùng là nam hay nữ, nhưng lão phu nhân đã sớm xem đó là tôn tử (cháu nội trai). Lần này nếu không thể lật đổ được ngươi thì đúng thật là vận khí của ngươi tốt đến nghịch thiên!
Tạ thị đang ở tiền thính tiếp đón Cảnh Hựu Thần, nghe lão phu nhân gọi bà thì liền đứng lên, ai ngờ thấy cả một đám người ầm ầm từ trong phòng trong tiến ra. Cảnh Hựu Thần đứng lên muốn hành lễ, lão phu nhân cũng không thèm nhìn hắn cái nào, mở miệng mắng xa xả Tạ thị: “Ngươi là đồ đàn bà lòng dạ đen tối, uổng cho ta vừa khen ngươi thiện tâm hậu đức, hóa ra ngươi đúng là đồ sói hoang không thuần hóa. Gả đến Thẩm gia không sinh được con trai nối dòng thì thôi, còn sai nha hoàn xuống tay hại tôn tử của ta! Hôm nay nếu không hưu ngươi, ta sẽ không họ Dư!”
Tạ thị hoàn toàn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, lão phu nhân vừa ra tới nơi đã mồm năm miệng mười mắng phủ đầu không ngừng nghỉ. Nếu bình thường chỉ toàn là người trong nhà thì bà cũng chỉ nghĩ là bà bà quen thói bắt nạt mà thôi, nhưng hôm nay nơi này còn có người ngoài, lão phu nhân một chút tình cảm cũng không lưu cho bà, đã vậy còn nói ra miệng chữ ‘Hưu’. Da mặt mỏng manh của Tạ thị lập tức trướng hồng, hai mắt đỏ lên, quỳ sụp xuống nói với lão phu nhân: “Mẫu thân sao lại nói con dâu như vậy. Cái gì mà xuống tay hại tôn tử của ngài? Con dâu chưa bao giờ làm chuyện đuối lý đến bực này, hôm nay bị mẫu thân chỉ trích mà nửa điểm cũng không biết vì sao. Thỉnh mẫu thân minh xét!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT