Vào Vinh Tùng đường, Tô Mi nhìn lão phu nhân ngồi trên giường La Hán, mặc áo choàng gấm viền vàng màu ngà thêu hoa cỏ bằng chỉ kim tuyến, trung y bằng lĩnh màu xám nhẹ, váy đoạn thêu vân vàng, khăn cột đầu màu xanh nhạt đính trân châu liền biết ngay đây là mẫu thân của Thẩm Mậu, lập tức bước lên phía trước thi lễ: “Tô Mi gặp qua lão phu nhân, lão phu nhân an khang.”
Lão phu nhân nhìn đến cái bụng nhô cao của nàng thì làm sao còn để cho nàng hành lễ, ánh mắt chuyển cũng không chuyển, vội nói: “Ngươi có thai, không cần đa lễ.”
Bà đưa mắt đánh giá cái bụng xem là tròn hay nhọn (editor: người biết cách xem sẽ biết được là thai con trai hay thai con gái), chỉ ngóng trông bên trong sẽ là một nam hài, thân thiết hỏi: “Thân thể ngươi có khỏe không?”
Phải nói là nếu Tô Mi không để lộ ra bản tính thì dung mạo xuất sắc của nàng ta, hơn nữa lại cố ý tỏ ra dịu dàng, vẫn rất thuận mắt người khác, nàng cúi đầu xuống, “Đa tạ lão phu nhân quan tâm, Tô Mi thân thể tốt lắm.”
“Tốt, rất tốt.” Lão phu nhân vui cười hớn hở kêu Tô Mi đến bên cạnh, cầm lấy tay nàng, quay sang nói với Tạ thị: “Ngươi làm việc vững vàng, lần này cho ngươi đi quả nhiên làm cho ta yên tâm.”
Nghe câu khen như thế, Thủy di nương đã lại đây từ trước để chờ xem kịch vui cũng mở miệng nói: “Phu nhân hiển nhiên là dụng tâm rồi, dọc theo đường chắc hẳn đã chăm sóc Mi cô nương rất tốt, lão phu nhân cần thưởng lớn cho người nha.”
“Đương nhiên rồi, tuy con dâu không sinh được con trai, nhưng nếu là...” Lão phu nhân cao hứng khen ngợi còn chưa nói xong, Tô Mi còn chưa kịp làm gì để lấy lòng lão phu nhân thì bỗng cảm thấy trong bụng truyền đến một trận quặn đau, miệng kinh hô một tiếng, trán bắt đầu toát mồ hôi lấm tấm, cong gập người xuống ôm bụng thét to: “Bụng của ta...”
Nghe tiếng thét chói tai của nàng, mắt phượng của Vân Khanh lập tức trở nên lạnh băng. Trò hay cuối cùng đã bắt đầu.
Tạ thị vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tô Mi thì ngầm nhíu mày, vừa về phủ lại bắt đầu diễn trò rồi, không biết lúc này lại muốn làm ra trò gì nữa đây.
Trần ma ma là người đầu tiên phát hiện Tô Mi không thích hợp. Lần này trở về, Tô Mi đã quyết định ngoan ngoãn dưỡng tốt thân mình để sinh đứa nhỏ, không muốn đấu đá nữa. Bà nhìn Tô Mi lớn lên từ nhỏ nên vô cùng quen thuộc nhất cử nhất động của nàng, vẻ thống khổ trên mặt nàng lúc này hoàn toàn không phải là giả vờ, vội vàng hỏi: “Cô nương, cô nương làm sao vậy?”
“Ma ma, ta không biết...Ai da, bụng đau quá...” Toàn thân Tô Mi đã muốn cuộn lại thành một cục, tựa vào chân trụ giường La Hán, hai tay vuốt bụng, mặt mũi nhăn chặt.
Lão phu nhân cách nàng gần nhất nên có thể thấy rõ ràng trán nàng đang không ngừng toát ra mồ hôi, sắc mặt liền tối sầm xuống, trừng mắt nói với Tạ thị: “Còn không mau cho người đi thỉnh đại phu đi, càng nhanh càng tốt!”
Nhìn sự việc trước mắt, đáy mắt của Thủy di nương hiện lên chút ý cười, mặt lại ra vẻ lo lắng nói: “Thai đã bốn tháng rồi, sao đang êm đang đẹp lại đau bụng vậy, hay là ăn nhầm cái gì?”
Lão phu nhân vốn đang lo đại phu đến quá chậm, nghe được nàng ta nói như thế thì trong hai tròng mắt lập tức tràn đầy vẻ lo lắng bất an. Thật vất vả chờ đến được một cái thai nhi, trăm ngàn lần đừng xảy ra vấn đề gì a.
Qua hai nén hương, có một đại phu vội vã chạy từ ngoài vào, lưng cõng hòm thuốc, suốt đường bị tiểu nha hoàn luôn miệng thúc giục. Cái làm cho người ta ngoài ý muốn không phải chỉ có một mình hắn tiến đến, mà phía sau còn có một vị công tử trẻ tuổi đi theo, mặc trường bào màu xanh lam, tóc dài búi gọn bằng quan màu xanh ngọc, dung mạo ôn hòa - Cảnh Hựu Thần.
Nhìn thấy hắn tiến vào, mọi người đang sửng sốt không hiểu sao nam tử lạ mắt này lại vào đây thì đã thấy hắn chắp tay chào, “Tại hạ Cảnh Hựu Thần, là phu tử tại thư viện. Hôm nay vừa vặn đang ở chỗ đại phu, nghe nói tiểu thư Thẩm gia có nhà nên liền tiến đến đặc biệt bái phỏng.”
Tạ thị đúng là có nghe nói năm nay thư viện có một công tử của Vĩnh Nghị Hầu phủ đến Bạch Lộc thư viện làm phu tử, nghĩ chắc đó là nam tử đứng trước nặt này, vì thế hành lễ với hắn.
Cảnh Hựu Thần có lỗi cười cười, “Nghe nói cầm thuật của tiểu thư Thẩm gia rất tốt, thấy nàng mấy hôm nay không đi học, tại hạ sợ nàng theo không kịp chương trình nên liền tìm tới cửa, xin lão phu nhân cùng Thẩm phu nhân đừng trách.”
Người cũng đã vào tận đây rồi thì còn trách móc gì nữa, Tạ thị khách khí nói: “Không sao, thật xin lỗi đã khiến ngài phiền lòng.” Nói xong liền mời hắn ngồi xuống, kêu người dâng trà.
Sau khi Cảnh Hựu Thần ngồi xuống thì ánh mắt liền chuyển tới Vân Khanh. Lần trước sau khi gặp nàng một lần trong thư viện thì không có dịp thấy lại nàng nữa, giờ nhìn nàng trong bộ y phục màu đỏ nhạt thêu những cánh hoa mẫu đơn diễm lệ như được gió cuốn rơi lả tả trên làn váy, dù màu sắc nhẹ như nước nhưng mặc trên người nàng đều trở nên rực rỡ diễm lệ, tạo nên một hình ảnh đối lập rõ ràng với khuôn mặt trắng nõn kia.
Hiện tại vì còn chưa biết vật kia đang ở đâu, Tứ hoàng tử căn dặn đừng kinh động đến những người khác, tiếp tục từ từ tìm kiếm. Thời gian vẫn còn nhiều, không nên động tĩnh quá lớn mà thu hút sự chú ý của các phe phái lại đây.
Đầu tiên hắn cứ làm quen với sự bố trí ở Thẩm phủ và Liễu phủ đã, về sau nếu có động thủ thì cũng tiện lợi hơn nhiều. Hiện tại, vị tiểu thư Thẩm gia này hấp dẫn sự chú ý của hắn. Nàng dường như cực kỳ không thích hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng mang theo một ẩn ý khó dò. Ở trong trí nhớ của hắn, hắn hình như chưa từng đắc tội với nàng bao giờ đâu nhỉ.
Bất quá, một đứa con gái nhà thương nhân thì làm gì có loại ngạo khí thế này được, nhìn thấy hắn mà không tỏ vẻ gì đặc biệt chắc có lẽ vì tuổi còn quá nhỏ đó thôi.
Khóe mắt Vân Khanh nhẹ liếc về phía hắn một cái, chán ghét hết chỗ nói. Hắn tự tiện tiến vào nhà nàng, thấy trong phủ người ta có việc mà còn có thể ngồi xuống không đi, đúng là không phải kẻ đáng ghét bình thường. Hắn nghĩ hắn là con Trời con Phật chắc.
Vân Khanh trực tiếp xem hắn là không khí, cất bước đến bên đại phu. Tô Mi đã được bà tử nâng vào tiểu tháp trong phòng trong, đại phu đang bắt mạch cho nàng qua khăn tay.
Lão phu nhân lo lắng đứng một bên. Bích Bình đỡ bà, lòng cũng đầy lo lắng. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tô Mi vẫn còn đang ào ạt đổ mồ hôi trên giường.
Thủy di nương lấy khăn tay che miệng, lẳng lặng đứng ở một bên, im lặng một cách bất thường.
Một lát sau, đại phu thu tay về. Lão phu nhân gấp gáp hỏi ngay: “Đứa bé trong bụng thế nào rồi?”
Đại phu ngẩng đầu nhìn bà một cái, đứng lên chắp tay nói: “Vị nữ khách này của quý phủ động thai mạnh, hẳn là ăn phải dược vật có tính nhiệt. Xin hỏi quý phủ có đưa nàng ăn cái gì có tính bổ dưỡng không?”
Tô Mi vừa về đến phủ, còn chưa ăn bất cứ thứ gì, lão phu nhân ngẩng đầu lớn tiếng hỏi Trần ma ma: “Lúc các ngươi còn ở thôn trang có ăn cái gì không?”
Trần ma ma cũng đang rất lo lắng, cô nương hồi phủ phải dựa vào đứa nhỏ trong bụng, ngày thường ăn cái gì đều rất chú ý, các loại thức ăn có tính hàn, tính nhiệt đều không dính chút nào, “Hồi lão phu nhân, Mi cô nương mỗi ngày dùng bữa đều do nô tỳ tự mình kiểm nghiệm, không có khả năng ăn cái gì có tính nhiệt.”
“Không có khả năng!” Đại phu nói rất chắc chắn, “Căn cứ mạch tượng của nàng, thứ này được ăn vào không lâu, một loại gì đó cực kỳ khô nóng!”
Thấy đại phu khẳng định như thế, Trần ma ma cũng cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng liếc mắt nhìn Tô Mi một cái rồi mới nhỏ giọng nói: “Cô nương mỗi sáng sớm đều uống một chén thuốc dưỡng thai, nhưng thuốc này nàng cũng đã uống đều đều hai tháng nay, không thể nào hôm nay mới có việc!”
Thuốc dưỡng thai? Mắt lão phu nhân lóe lên, nói với Trần ma ma: “Sao còn không nhanh chóng đem cái gói thuốc kia lên cho đại phu nhìn xem.”
Trần mama lập tức vâng dạ, đi ra ngoài kêu Xuân Xảo đem tất cả các gói thuốc còn lại vào. Đại phu tiếp nhận gói thuốc, mở ra, lơ đãng nhìn thoáng qua, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, liền miệng la lên: “Thảo nào, thảo nào!”
Lão phu nhân nghe vậy thì lo lắng, nhìn hắn hỏi, “Đại phu, thuốc này sao vậy?”
Đại phu lắc lắc đầu, thập phần tiếc hận hô lên: “Thuốc này vốn là thuốc bổ an thai, có hiệu quả dưỡng thân rất tốt cho phụ nữ có thai. Nhưng một vị trong đó đúng ra phải là hậu phác, không biết tại sao trong gói này lại là nhục quế thế này? Nhục quế là loại dược có tính nhiệt rất mạnh, phụ nữ có thai uống vào rất dễ sanh non. Đại phu nào khai phương thuốc này vậy, thật vô trách nhiệm!”
Nhục quế vị chát, vì có tính nhiệt nên bình thường đều được nghiền thành bột để trong gói riêng, nếu uống một cách hợp lý thì có thể trị bệnh phong hàn. Nhưng nó cũng có danh xưng là “tiểu độc”, nếu dùng quá liều sẽ có phản ứng ngộ độc khiến cho đầu váng mắt hoa, nhức mắt, ho khan, tiểu gắt, khát nước, mạch đập nhanh, tuyệt đối không được cho phụ nữ có thai uống. Còn hậu phác có tính ôn hòa, tiêu thực, củng cố tràng vị (bao tử). Hai loại này nếu xét về mùi hương và bề ngoài thì cực kỳ tương tự, nhưng dược tính lại tương phản rất lớn.
Mọi người nghe vậy đều lộ ra thần sắc khiếp sợ. Chỉ có Vân Khanh là thản nhiên liếc mắt nhìn đại phu kiamột cái, rồi lại nhìn gói thuốc trong tay hắn, khóe miệng hơi hơi gợi lên, nở nụ cười nhẹ không ai kịp thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT