Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng một chút, không tiếp tục hỏi nữa, nhìn về phía Thập Nhất: “Đệ tiếp tục nói đi.”

Thập Nhất tiếp tục câu chuyện của mình, khẩn cấp thuật lại cho hắn trong kế hoạch chu đáo xuất hiện sơ hở, nói hồi lâu, lại phát hiện hắn giống như thất thần, cũng không nghe gì cả.

“Thất ca?” Thập Nhất nghi hoặc gọi hắn một tiếng.

Qua một lúc, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên: “Thập Nhất, sai cấm vệ của đệ lập tức phong bế cửa thành.”

Thập Nhất ngẩn ra, có chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hắn rất cấp bách, bởi vậy dù hơi do dự, nhưng vẫn lập tức đi ra truyền lệnh, khi trở về mới đột nhiên tỉnh ngộ: “Thất ca, huynh nói Thất tẩu chạy trốn sao?”

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lung nhìn sang, Thập Nhất tránh nặng tìm nhẹ: “Nhưng nàng làm sao dám? Chẳng lẽ nàng không sợ Bắc Mạc lấy cớ này xuất binh tấn công Tây Càng sao?”

“Không bằng đệ nói, là nàng chắc chắn Thất ca sẽ không đem chuyện nàng chạy trốn truyền ra bên ngoài đi.” Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng từ ngoài cửa vang lên,“Thất ca, huynh hao hết tâm tư muốn cưới nữ nhân này, kết quả là cuối cùng nàng ta lại tính kế huynh, có phải hay không? Chỉ sợ nàng đã sớm trốn ra khỏi thành, còn chờ huynh đuổi theo sao?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, hồi lâu sau, mới cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, ta bị nàng tính kế. Bất quá cũng có một ngày, nàng sẽ vì việc tính kế hôm nay mà trả giá.”

Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhất, hắn chậm rãi đứng lên, cao lớn tuấn tú, ánh mắt lạnh lẽo: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ bắt đầu vào triều.”

Thập Nhất phục hồi tinh thần lại, mạnh mẽ tiến lên ôm lấy hắn, kinh hỉ cơ hồ có lệ nóng doanh tròng: “Thất ca, thì ra huynh --”

Hoàng Phủ Thanh Thần cũng phục hồi tinh thần lại, khóe miệng xẹt qua một ý cười lạnh lùng: “Tốt, khổ tâm bày mưu nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đến thời điểm thi triển rồi.”

“Cấm vệ nơi đó, nghiêm mật tra xét như cũ, không thể buông tha bất cứ kẻ nào khả nghi.” Hắn thản nhiên phân phó một câu, thuận tay sờ vào bên hông, không có gì bất ngờ khi phát hiện nàng không đem ngọc bội trả lại cho mình.

Nhưng vẫn nhịn không được khẽ thở dài một cái, chậm rãi ngồi xuống, lâm vào trầm tư.

Thập Nhất thấy thế, cũng nhịn không được thở dài theo: “Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ta vốn tưởng rằng huynh đệ chúng ta chỉ có Cửu ca, đã đủ làm cho người ta cắn lưỡi, không nghĩ tới ngay cả Thất ca huynh cũng như vậy.”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều tự quay đầu đi, không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play