Cửa thành vừa mới mở ra, xe ngựa liền vừa lúc lập tức ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành một đoạn thì ngừng lại.

Toàn thân Tịch Nhan đều đau, đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Đạm Tuyết, cuối cùng cũng cảm thấy xấu hổ, liền mạnh mẽ giãy dụa muốn xuống xe ngựa. Không nghĩ vừa mới cúi lưng xuống, ngoài cửa xe ngựa đột nhiên xuất hiện một người, vươn tay về phía nàng:

“Nhan Nhan, đã đến rồi.”

Chính là Nam Cung Ngự. Tịch Nhan đã sớm đoán được hắn nhất định sẽ ở lại chỗ này chờ mình, dù sao cũng quen biết từ nhỏ, cho dù đêm qua không nói gì cả nhưng hắn cũng đoán được ý nghĩ của nàng.

Thế nhưng dù sao lúc này Đạm Tuyết vẫn còn ở bên cạnh, Tịch Nhan cũng cảm thấy không ổn nếu bị nàng nhìn thấy mình thân mật với một nam nhân xa lạ, vừa xoay đầu, bỗng dưng phát hiện nàng ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa vào xe vách xe, giống như không phát hiện gì cả.

Nhìn thấy tình hình như thế, Tịch Nhan cảm thấy do bản thân mình đa nghi thôi, bèn theo Nam Cung Ngự xuống xe ngựa, lại chợt nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn lại bên trong xe ngựa, chính lúc này nàng phát hiện Đạm Tuyết đã mở mắt ra nhưng không phải đang nhìn nàng, mà là đang nhìn người bên cạnh nàng.

Ánh mắt kia không trầm tĩnh giống ngày thường, ngược lại chứa một tia gợn sóng.

Gợn sóng sao? Tịch Nhan cũng nhìn về phía Nam Cung Ngự, đã thấy hắn cúi đầu xem xét thương thế trên người nàng, trong nhất thời nàng nghĩ rằng có lẽ mình đã nhìn lầm rồi.

Ánh mắt Đạm Tuyết lúc này mới chuyển sang Tịch Nhan:“Còn có việc gì sao?”

Tịch Nhan dừng lại một chút, mới nhớ ra vừa nãy mình muốn xin nàng ta thay mình chiếu cố Hoàng Phủ Thanh Vũ! Lúc lời vừa sắp ra khỏi miệng, không khỏi cảm thấy buồn cười. Đạm Tuyết dù sao cũng là Cửu hoàng phi, nếu nàng thực sự đối với Hoàng Phủ Thanh Vũ hữu tình, thì phải làm thế nào để chiếu cố hắn đây? Huống chi, Hoàng Phủ Thanh Vũ là người khôn khéo như vậy, bên cạnh còn có Mẫu Đơn nàng tìm về cho hắn, hắn cũng thích Mẫu Đơn như vậy, sao lại thiếu người chiếu cố chứ?

Nghĩ đến đó, trong lòng Tịch Nhan bỗng dưng đau xót, ngẩng đầu lên nhìn Đạm Tuyết mỉm cười: “Không có việc gì, ta chỉ muốn nói một tiếng, bảo trọng.”

Đạm Tuyết không có nói gì nữa, ánh mắt cũng không chuyển động, ra lệnh cho xa phu buông mành, sau đó xe ngựa quay trở về trong thành.

Lúc này Nam Cung Ngự mới ngẩng đầu lên: “Chân có thể đi không?”

“Huynh biết Đạm Tuyết không?” Tịch Nhan quay đầu liền hỏi hắn.

“Người vừa rồi sao?” Nam Cung Ngự lắc lắc đầu,“Không biết, muội sao vậy?”

“Ta thấy ánh mắt nàng nhìn huynh, so với lúc nhìn phu quân của nàng còn thân thiện hơn, ta còn tưởng rằng các người có gì liên quan chứ.” Tịch Nhan ngước mặt lên, cười rạng rỡ.

Nam Cung Ngự vuốt cằm nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Đã sớm nói qua với muội, sư huynh ta ngọc thụ lâm phong, chắc là tiểu phụ nhân kia vừa thấy ta liền ái mộ.”

“Huynh nghĩ thật hay!” Tịch Nhan liếc mắt nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng, che dấu tiếng than nhẹ trong lòng.

Rốt cục ra khỏi thành, rốt cục không còn đường quay lại nữ rồi.

Rốt cục, Hoàng Phủ Thanh Vũ, hẹn gặp lại.

Không bao giờ gặp nữa.

**************************

“Thất ca! Thất ca!”

Khi thanh âm Thập Nhất vang vọng ngoài cửa, trên giường Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi mở mắt ra ngồi dậy. Trên đầu cảm thấy u u mê mê, hắn hơi xoay đầu, lại phát hiện bên trái giường không có thân ảnh của Tịch Nhan.

Gọi người tiến vào hầu hạ thay quần áo, Thập Nhất vẫn ở bên ngoài không ngừng la hét, hắn trong đầu hơi tỉnh táo một chút: “Cho Thập Nhất gia vào đi.”

“Thất ca!” Thập Nhất vừa thấy hắn, lập tức xông về phía trước,“Lão Tam bên kia, xảy ra sự cố --”

“Hoàng tử phi đâu?” Hoàng Phủ Thanh Vũ chưa kịp nghe xong lời nói của hắn trong, đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu liền hỏi Bích Khuê đứng bên cạnh.

Bích Khuê cả kinh, lúc này mới nhìn về phía giường, có chút kinh hoảng: “Nô tỳ không biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play