Thập Nhất phục hồi tinh thần lại, sau khi hết kinh ngạc, trên mặt vẫn mang vẻ mối rối, tim đập có chút mạnh và loạn nhịp như cũ.

Trước và sau khi mất trí nhớ, nàng quả nhiên là hai người khác nhau rất lớn. Có lẽ sau khi nàng mất trí nhớ, tâm trí cũng giống như cô gái mười sáu tuổi lúc ban đầu chăng? Nhưng điều duy nhất không thay đổi là sự lo lắng của nàng đối với Thất ca không hề thay đổi.

Thập Nhất nhịn không được nhớ tới những lời nói của nàng với hắn lúc trước khi Tịch Nhan quyết ý rời đi, hắn nghĩ đến có chút thất thần, sau một lúc lâu mới nhớ tới mình muốn nói gì: “Nếu Thất ca biết Thất tẩu lại mang thai nữa tất nhiên sẽ vô cùng vui mừng .”

Tịch Nhan một bên thu thập bàn cờ, một bên nhìn về phía Thập Nhất, nói: “Không phải chàng phong cho đệ là trấn nam đại nguyên soái sao? Làm thế nào đệ lại có thể xuất hiện ở nơi này? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

“Chiến sự với Đại Sở tạm dừng. Quân ta liên tục đại chiến nhiều trận, cũng là thời điểm nghỉ ngơi hồi phục. Dù sao hiện nay Đại Sở giống như cá nằm trong chậu rồi.” Thập Nhất vừa nói, vừa nhìn sắc mặt của Tịch Nhan.

Quả nhiên, khi Tịch Nhan nghe được câu nói cuối cùng của hắn, sắc mặt hơi đổi, tay cũng dừng một chút.

Nàng rốt cuộc vẫn không thể chịu đựng được nữa, mở miệng nói: “Nam Cung Ngự thế nào?”

Thập Nhất dừng một chút mới nói: “Hắn chắc hẳn vô cùng tốt, điều binh khiển tướng, bày trận vẫn tài tình như cũ, không hỗ danh hiệu ‘Chiến thần’.”

Tịch Nhan cười cười có chút khó khăn: “Chỉ tiếc vẫn nhiều lần bại trận trong tay đệ. Nay danh hiệu này có phải nên thay đổi người hay không?”

Thập Nhất lắc đầu: “Đại Sở chiến bại, nguyên nhân không phải do hắn, mà ở chỗ quân đội Đại Sở đã sau khi trải qua thất bại trong lần Thất ca ngự giá thân chinh trước, quân tâm sớm bị tan rã, giống như năm bè bảy mảng. Đệ bất quá chỉ có vận khí tốt thôi.”

Trong trí nhớ của Tịch Nhan tuy rằng không có sự tồn tại của hắn, nhưng chỉ vài câu nói ngắn ngủi của hắn, nàng liền cảm thấy hắn là một người chu toàn mà cẩn thận, làm cho người ta an tâm, không khỏi nói tiếp: “Vậy sau khi các người đánh bại Đại Sở, sẽ đối xử với Nam Cung Ngự như thế nào?”

Thập Nhất nhìn nàng thật sâu một cái, nhưng không trả lời vấn đề của nàng, mà chỉ thấp giọng nói: “Thất tẩu, Thất ca bị bệnh.”

Tịch Nhan lập tức cứng người lại, các quân cờ trong tay lập tức ào ào rơi xuống, sau đó nàng vội vàng nắm chặt cổ tay áo của Thập Nhất, la lên: “Bị bệnh? Bệnh gì? Thân thể của chàng không phải khỏe lắm sao? Làm sao có thể đột nhiên bị bệnh?”

Thập Nhất thấy nàng bối rối vô thố như thế, vội hỏi: “Thất tẩu, tẩu chớ quá lo lắng, đúng như lời của tẩu nói, thân thể của Thất ca khỏe lắm, lần này, tất nhiên là không có chuyện gì rồi.”

Kỳ thật mới đầu cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là ngoại cảm phong hàn, uống hai bát thuốc đã chuyển biến tốt lắm. Hoàng Phủ Thanh Vũ liền sớm ấn định lịch trình, trước xuất cung đi đến Đại Sở, hội hợp cùng đại quân của Thập Nhất, tự mình giám quân, mục tiêu là sớm ngày chiếm được hơn mười tòa thành trì cuối cùng của Đại Sở. Không ngờ trên đường bệnh tình tái phát, hắn lại nhất định không chịu nghỉ ngơi, vừa hội hợp với đại quân liền liên tiếp hai ngày thao luyện quân đội, buổi tối lại thức đêm phê chữa tấu chương từ trong triều đưa tới, do đó, dù thân mình làm bằng sắt cũng không chịu nổi, đêm đó liền sốt cao không dậy nổi, mấy ngày trôi qua cũng không chuyển biến tốt được.

Tịch Nhan mặc dù không thông thạo y lý, nhưng vừa nghe Thập Nhất nói như vậy, liền cảm thấy bệnh tình của hắn quả thực rất nghiêm trọng, huống hồ, hắn còn phái Thập Nhất tới gặp nàng, có thể thấy được tình hình cũng không chuyển biến tốt! Tịch Nhan lập tức liền vội vàng hỏi: “Vậy nên làm như thế nào cho phải? Ngự y nói như thế nào? Nay chàng thế nào rồi?”

Thập Nhất dừng một chút, mới nói: “Thất ca cốn dặn dò đệ lặng yên đón Thất tẩu đi phía nam hội hợp với huynh ấy, nhưng hiện nay, thân mình Thất tẩu......”

Tịch Nhan lập tức liền đứng dậy: “Ta không có gì không tiện. Đệ dẫn ta đi gặp chàng, lập tức phải đi!”

Mặc dù ngoài miệng Hoa Quân Bảo nói sẽ giám sát chặt chẽ Tịch Nhan nhưng mà trên thực tế từ sau khi Tịch Nhan có thai, hắn vẫn để cho Tịch Nhan đầy đủ tự do, bởi vậy nếu Tịch Nhan muốn rời cung, thật sự cũng không phải là việc gì khó, huống chi có Thập Nhất âm thầm tương trợ, đêm hôm đó, Tịch Nhan liền mang theo Bất Ly lặng lẽ lên xe ngựa rời khỏi Tây Càng dưới sự hộ tống của Thập Nhất, một đường hướng trại hoa nằm ở khu vực biên giới của Bắc Mạc cùng Đại Sở.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đang dưỡng bệnh ở nơi đó.

Dọc theo đường đi, Tịch Nhan luôn chê xe ngựa được chậm, hận không thể chạy nhanh đến tại hoa, còn Thập Nhất lại lo lắng cho thân thể của nàng nên luôn dặn dò xa phu đi chậm một chút.

Tốc độ lúc nhanh lúc chậm như vậy đối với Tịch Nhan mà nói quả thật là một sự tra tấn, cũng may Thập Nhất biết nàng sốt ruột, nên tận lực lựa chọn đường ngắn nhất từ Tây Càng đến trại hoa, cho nên chỉ mất một tháng là đến nơi!

Ngày đến được trại hoa, thân thể vốn mỏi mệt không chịu nổi của Tịch Nhan rốt cuộc khôi phục lại tinh lực, nắm chặt tay Bất Ly, e sợ mình sẽ nghe được tin tức gì xấu. Bàn tay của Bất Ly bị nàng nắm phát đau, nhịn không được “Ôi” một tiếng: “Mẫu thân, đau.”

Tịch Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội buông nữ nhi ra, lại ôm cô bé vào trong lòng, nhịn không được nhắm mắt lại trong lòng không ngừng âm thầm niệm Phật.

Vào hoa thành, Thập Nhất liền tự mình đánh xe ngựa hướng về sơn trang Hoàng Phủ Thanh Vũ đang dưỡng bệnh.

Vừa xuống xe ngựa, Tịch Nhan liền gấp đến độ nhìn chung quanh, Thập Nhất thấy thế, vội bế Bất Ly lên, nói: “Thất tẩu, tẩu đi theo đệ.”

Hắn dẫn Tịch Nhan đi một đường đến hậu viện yên tĩnh, Tịch Nhan rất lo lắng, đi nhanh như bay, vài lần thiếu chút nữa vượt qua Thập Nhất, Thập Nhất nhìn thấy mà khiếp hãi: “Thất tẩu, tẩu chậm một chút.”

Tịch Nhan làm sao chậm được chứ, mãi cho đến khi vào vào một hoa viên, theo hành lang gấp khúc, đến một thư phòng có cửa sổ đang đóng chặt, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền ra hai tiếng ho khan, lúc này nàng mới dừng chân lại.

Nhìn thấy sắp đến nơi, nàng đột nhiên lại dừng chân, Thập Nhất không khỏi quay lại nhìn về phía nàng, liền bắt gặp nàng dán người lên cửa sổ, hơi kiễng mũi chân, rõ ràng là đang nghiêng tai lắng nghe thanh âm bên trong.

Trong lòng Thập Nhất không khỏi chấn động, làm một động tác giữ yên lặng với Bất Ly, sau đó liền ôm cô bé lặng yên đi vào một căn phòng khác.

Tịch Nhan dán hai lỗ tai lên cửa sổ, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được vài tiếng ho khan của Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn lại là thanh âm dị thường trầm thấp có chút đứt quãng của hắn.

Nàng không biết hắn đang nói chuyện với ai, cũng không biết nội dung hắn nói là gì. Nhưng chính chỉ cần như vậy, cách một cánh cửa sổ nghe được thanh âm của hắn, những lo lắng cùng lo âu nhiều ngày qua rốt cuộc cũng dần dần tiêu tán, chậm rãi hóa thành hai hàng lệ tràn ra khóe mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play