Bất Ly vừa nhìn thấy Tịch Nhan tỉnh lại, lập tức lại nhào vào trong lòng Tịch Nhan: “Mẫu thân, cậu Quân Bảo lại gạt con.”
Nghe vậy, Tịch Nhan lập tức ôm chặt nữ nhi: “Ly nhi, hắn lừa con chuyện gì?”
Bất Ly vươn tay ra chạm vào bụng Tịch Nhan, nói: “Cậu nói nơi này của mẫu thân có đứa bé còn nhỏ hơn so với Bất Ly, nào có đâu?”
Tịch Nhan đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bất Ly: “Cái gì?” Kế đến, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Quân Bảo, vẫn còn thất thần: “Đứa bé nào?”
Hoa Quân Bảo bỗng dưng thở dài một hơi, nhún nhún vai nói: “Ta làm sao mà biết đứa bé nào, thật sự là kỳ lạ!” Dứt lời, hắn xoay người liền rời khỏi tẩm cung của Tịch Nhan.
Tịch Nhan nhìn bóng dáng hắn rời đi, lại nhìn ánh mắt của tiểu Bất Ly, trong lòng bỗng dưng hiểu ra một chuyện, giống như mây mù được xua tan, nhìn thấy bầu trời trong xanh. Tịch Nhan chậm rãi xoa xoa bụng mình, ngay cả nụ cười cũng có chút nơm nớp lo sợ, lo sợ mình hiểu lầm, lo sợ mình đã đoán sai điều gì.
“Mẫu thân!” Bất Ly thấy nàng mỉm cười, rồi lại ngưng cười, nhịn không được lôi kéo tay áo của nàng, “Người làm sao vậy?”
Những cảm xúc tích tụ trong nội tâm Tịch Nhan bao lâu nay rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, lòng nàng một lần nữa nổi lên gợn sóng. Bao nhiêu kinh hỉ cùng chờ mong như vậy, từ sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ rời đi chưa từng xuất hiện qua. Nàng nhịn không được một tay ôm lấy nữ nhi vào trong lòng, rốt cuộc bật cười ra tiếng, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, thấp giọng nói: “Ly nhi có muốn thêm một đệ đệ hoặc muội muội không?”
“Nó sẽ chơi với con sao?” Bất Ly tò mò mở to hai mắt nói.
“Đương nhiên.” Tịch Nhan cười nhéo nhéo chiếc mũi của Bất Ly, bỗng nhiên nhớ tới tượng phật trong chùa hôm nay, trong lòng vô cùng cảm khái, làm sao có thể linh nghiệm như vậy chứ? Nàng chỉ thoáng nghĩ ở trong lòng thôi, thế nhưng thật sự lại có đứa bé này! Xem ra, nàng nên bảo Hoàng Phủ Thanh Vũ dùng vàng để đúc một pho tượng Phật tổ mới được!
“Con muốn con muốn!” Bất Ly lập tức ở trên giường nhảy dựng lên, “Ở nơi nào, mẫu thân, đệ đệ muội muội ở nơi nào?”
Tịch Nhan một lần nữa ôm nữ nhi vào trong lòng, khẽ cười nói: “Nó nha, bây giờ vẫn còn chưa tới...... Không đúng, là đã đến đây, nhưng con vẫn chưa thể nhìn thấy nó, chờ thêm một thời gian nữa, chín tháng sau, Ly nhi có thể gặp được rồi, mẫu thân cũng có thể gặp được nữa.”
Tịch Nhan nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, ý cười nơi khóe miệng muốn dấu cũng dấu không được.
Nếu Hoàng Phủ Thanh Vũ biết được tin tức này, không biết sẽ có biểu tình gì?
Bước vào tháng Chín, qua mùng Chín tháng Chín, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh. Nghe nói đại quân Bắc Mạc đã chiếm được gần hai phần ba quốc thổ Đại Sở, mà Đại Sở hiện chỉ còn hơn mười tòa thành, nhưng vẫn ương ngạnh chống cự như cũ.
Lúc nghe được tin tức này, Tịch Nhan đang ngồi trên gường ở trong phòng, mày nhíu chặt bày ra vẻ mặt không được hài lòng, bỗng nhiên cầm lấy chén trà trên bàn ném xuống đất.
Nàng vừa phiền chán vừa lo lắng cho Nam Cung Ngự, mặt khác, là đứa bé trong bụng càng ngày càng lớn kia!
Đứa nhỏ đã hơn bốn tháng, thế mà Hoàng Phủ Thanh Vũ lại vẫn không có một chút tin tức truyền đến, thậm chí ngay cả đôi câu vài lời cũng đều không cho người mang đến. Cho nên về chuyện đứa bé này, cũng bởi vì nàng nhất thời giận dỗi nên cũng không cho người đi báo tin cho Hoàng Phủ Thanh Vũ. Nàng vốn nghĩ đợi đến lúc gặp mặt sẽ cho hắn một sự kinh hỉ, không ngờ đợi mãi mà ngày này vẫn chậm chạp chưa đến, ngược lại sự nhẫn nại của nàng cũng bị tiêu tan hết!
Nguyên ngày nay, Tịch Nhan thật vất vả mới có một chút tinh thần, liền ở phòng trong chơi cờ cùng với Bất Ly. Cả hai mẹ con, mẹ đi một bước, con đáp trả một bước vô cùng tiêu sái, thường thường sẽ đòi đi lại, trong phòng tràn ngập tiếng cười náo loạn ngây ngô cùng tiếng thét chói tai náo nhiệt của Bất Ly với Tịch Nhan.
Trong lúc hai mẹ con người tranh ta đoạt vô cùng hưng phấn, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa rất nhỏ. Tịch Nhan không cần nhìn cũng biết giờ này là thời gian Lý ngự y đưa thuốc dưỡng thai tới, nên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.” Một khác nàng vẫn cùng Bất Ly nghiên cứu ván cờ trên bàn như cũ.
Sau đó cửa bị đẩy ra, rồi nhanh chóng được đóng lại ngay, nhưng cả nửa ngày vẫn không hề có động tĩnh. Tịch Nhan cũng không thèm để ý tới, chỉ phân phó một câu: “Ngươi đặt thuốc trên bàn là được, ta lập tức sẽ uống ngay.”
Đúng lúc này, tiểu Bất Ly bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn phía sau của Tịch Nhan, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng dưng hô to một tiếng: “Thập Nhất thúc!”
Tịch Nhan vội vàng quay đầu lại, nhất thời sợ tới mức ngây người.
Nàng nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, tuấn lãng đứng cách giường không xa, hơi có chút khiếp sợ nhìn cái bụng nhô cao của nàng.
Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, Tịch Nhan bỗng dưng kinh hãi nhận ra nam tử này nàng đã từng gặp qua! Lúc trước lúc còn ở hoàng cung Đại Sở, ban đêm hắn đã đột nhập vào tẩm điện của nàng, gọi nàng là Thất tẩu, nhưng lúc đó nàng lại không biết hắn là ai! Giờ này khắc này, nghe Bất Ly gọi hắn là Thập Nhất thúc, mới bừng tỉnh đại ngộ, áp chế sự kinh hãi trong lòng, nói: “Thì ra đệ chính là Thập Nhất a.”
Thập Nhất nhìn nàng, còn chưa kịp nói chuyện, từ trên giường Bất Ly đột nhiên đã nhảy dựng lên, vươn tay ra muốn hắn ôm. Lúc này Thập Nhất mới tiến lên, ôm Bất Ly vào trong lòng, nói đùa đôi câu cùng cô bé, mới ngồi xuống đối diện với Tịch Nhan, ánh mắt trong suốt: “Thất tẩu, tẩu vẫn không nhớ rõ ta sao?”
Tịch Nhan một tay chống má nhìn Bất Ly đang thuần thục làm nũng ở trong lòng hắn, nghe được câu hỏi của hắn mới phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ lắc lắc đầu, đột nhiên mạnh chợt lại điều gì: “Hoàng Phủ Thanh Vũ cho đệ đến sao?”
Thập Nhất gật gật đầu, ánh mắt bất giác lại dời về phía bụng Tịch Nhan, có chút chần chờ: “Thất ca không nói cho đệ biết, thân mình của Thất tẩu không tiện.”
Tịch Nhan vừa nhìn thấy trong lòng tràn đầy nỗi vui mừng, nhưng bỗng nhiên nghe được lời hắn nói, sự cáu giận do chờ đợi lại dâng lên: “Đương nhiên, ta căn bản không muốn nói cho chàng! Nếu chàng vẫn bặt vô âm tín, ta sẽ chờ sau khi sinh đứa bé này ra rồi dẫn theo Bất Ly gả cho người khác!”
Nói xong, nàng mới phát giác Thập Nhất cùng Bất Ly đều kinh ngạc nhìn mình, lúc này mới kinh ngạc nhận thấy ngữ khí mới vừa rồi của mình có bao nhiêu không tốt, nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng lầu bầu nói: “Nhìn xem chàng tra tấn ta thành cái dạng gì rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT