Trong thời gian Hoàng Phủ Thanh Vũ ở lại viện của Tịch Nhan dưỡng thương, Tịch Nhan cảm thấy hắn không giống người bình thường chút nào.

Người khác nếu bị trọng thương giống hắn như vậy, làm sao có khả năng bình phục mau như vậy, cho nên sự bình phục của hắn chỉ có thể dùng từ quỷ dị để hình dung. Mặc dù miệng vết thương rõ ràng nứt toát ra, máu chảy không ngừng, những hắn vẫn đứng ở trước mặt mọi người mặt không đổi sắc như trước -- tình hình như vậy Tịch Nhan đã gặp ba bốn bận nên không thể không tin. Bên cạnh đó có một điều cũng làm cho người ta cảm thấy không thể tin được đó là rõ ràng một khắc trước hắn bừng bừng sức sống nhưng ngay sau đó đã đau đớn đến không chịu đựng nổi.

Cũng chính vì như vậy, khi Tịch Nhan nhiều lần ám chỉ hắn rời nơi ở của mình dọn về viện của hắn thì hắn lại lăn ra ốm đau, người ngoài nhìn không ra đó là thật hay là giả nữa.

Vào một ngày kia, sau khi hắn từ trong hôn mê tỉnh lại, mọi chuyện lại giống như lúc trước -- hắn vẫn tựa tiếu phi tiếu, nửa thực nửa giả; Mà nàng, vẫn lãnh đạm như sương, gần trong gang tất nhưng cách xa ngàn dặm.

Nhưng cũng chỉ có Tịch Nhan mới hiểu rõ bản thân mình, lòng của nàng không giống như vả bề ngoài nàng bày ra cho hắn xem. Từ khi hắn nói ra câu: “Vì sao nàng còn không nhìn thấu ta là vì ai”, lòng của nàng đã không có khả năng lạnh như băng, cứng như thép nữa rồi.

Mỗi ngày trôi qua, cuộc sống dường như không có điều gì thay đổi cả.

Hai người đều ngủ thẳng giấc cho đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, dùng bữa trưa xong thì làm các chuyện thường ngày vẫn làm. Sau khi thân thể hắn hồi phục khá tốt, mỗi ngày Thập Nhất liền mang tới các tấu chương quan trọng lại đây cho hắn xem, còn Tịch Nhan không biết vì sao cũng không còn hưng trí đi nghe hát, mỗi buổi chiều đến liền đến bên cạnh hỏa lò, cùng hắn nằm ở trên giường xem các truyện truyền kỳ ngày xưa.

Các quyển sách truyền kỳ này do nàng phát hiện ra sau khi tìm trong thư phòng cả buổi nhưng không tìm thấy một cuốn sách y học nào, sau đó nàng có hỏi qua Thôi Thiện Duyên mới biết được là do Hoàng Phủ Thanh Vũ phân phó, hắn nói các quyển sách y học Tịch Nhan xem rất hao tổn tinh thần, nên hạ lệnh dọc sạch tất cả đi, chỉ để lại các loại sách để xem giải trí thôi.

Từ sau giữa trưa, bầu không khí trong phòng trở nên dễ chịu và hài hòa, phảng phất đâu đây tiếng suối róc rách chảy ra từ khe núi, chậm rãi chảy xuống, không kinh động đến bất cứ ai, bất cứ thứ gì, chậm rãi chảy vào lòng người.

Nếu ngẫu nhiên xem đến chỗ thú vị, Tịch Nhan sẽ khẽ cười lên. Mỗi khi như thế, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi phía sau sẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn nàng một cái, bạc môi nhếch lên, lại cúi đầu xuống, nhưng cuối cùng lại không có biện pháp nào tĩnh tâm lại để xem tấu chương nữa.

Thời gian giống như ngừng trôi, năm tháng tươi đẹp tĩnh lặng như dừng lại.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vô thức mỉm cười. Nếu đây là vĩnh viễn, đời người còn mong mỏi gì hơn nữa.

Đợi đến khi thân thể hắn bình phục hẳn thì đã đến cuối năm.

Tuy sắp đến cuối năm nhưng trong Anh vương phủ, Vương gia chủ tử bị trọng thương mà Vương phi cũng “bị bệnh” suốt ngày nhốt mình trong viện nên trong phủ không hề có không khí chuẩn bị cho lễ mừng năm mới.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cuối cùng cũng chuyển ra khỏi viện của Tịch Nhan. Sau giữa trưa, ngoài trời tuyết bay lất phất, một mình Tịch Nhan ngồi ở trong phòng, chăm chú đọc sách truyền kỳ như trước, nhưng hôm nay lại không biết vì sao cảm thấy thật nhạt nhẽo vô vị, cuối cùng ụp sách trên mặt đi vào giấc ngủ.

Tiếng gió thổi nhẹ nhàng làm nàng thanh tỉnh một chút. Thanh âm của gió quả thật rất nhẹ, giống như có ai khẽ mở cửa sổ, rồi lập tức đóng lại ngay. Nhưng trong phòng này rõ ràng chỉ có một mình nàng làm sao có thể có ai mở cửa sổ chứ?

Trong khoảng khắc thanh tỉnh ngắn ngủi chỉ cho phép nàng nghĩ đến đây, sau đó liền lập tức ngủ lại ngay. Không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên lại truyền đến tiếng cửa mở. Lần này nàng đã hoàn toàn thanh tỉnh, lấy quyển sách đang che trên mặt mình xuống, lập tức nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh nhẹn đi từ bên ngoài vào.

Thân hình hắn vốn cao to, nay bị thương nặng vừa mới khỏi, nên cả người gầy yếu rất nhiều, bên cạnh đó áo khoác mặc trên người bị phủ đầy bông tuyết đẩy cửa tiến vào phòng.

Hắn là một công tử tiêu sái, tướng mạo xuất chúng giống như xuyên qua thời không đến nơi này, ngay từ lần đầu gặp gỡ, vẻ tao nhã lập tức khiến cho người ta rung động.

Tịch Nhan bỗng cảm thấy giật mình, thời gian như lui về hai năm về trước, ngay từ lần đầu tiên nàng gặp hắn.

Hắn cởi áo khoác ra, bông tuyết trên người rơi đầy xuống đất, hơi lạnh mang từ bên ngoài vào dường như chưa tiêu tán hết nhưng không gây cảm giác rét lạnh, mà làm cho người ta cảm thấy tươi mát.

Cho đến khi hắn đi đến bên nhuyễn tháp, nhìn thấy khuôn mặt kia càng ngày càng tới gần, Tịch Nhan mới phục hồi tinh thần hoàn toàn, vội tránh né ánh mắt hắn, cúi đầu nhìn xuống trang sách trong tay mình.

Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như cố ý không cho nàng tiếp tục xem sách, ngồi xuống bên cạnh nàng, kề sát mặt vào nàng cho đến khi trán hai người chạm vào nhau: “Nhan Nhan, hôm nay có nhớ đến ta không?”

Hơi thở ấm áp của hắn phả lên trên mặt Tịch Nhan, tâm nàng rối loạn như ma, cơ hồ không thể hô hấp nổi, mơ mơ hồ hồ phát ra một thanh âm không rõ ràng, không biết là trả lời, hay là bất mãn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ không tiếp tục hỏi nữa, chỉ vươn tay ra, vòng tay ôm trọn vòng eo của nàng, kéo vào trong lòng, rất chặt.

Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy.

Tịch Nhan chôn mặt mình ở gáy hắn, hô hấp càng ngày càng dồn dập, nhưng không có hành động phản kháng nào.

Bên ngoài phòng bông tuyết tung bay đầy trời, nhưng trong phòng là bầu không khí hoà thuận vui vẻ ngoài dự đoán của mọi người.

Chiếc áo lông thú của hắn khẽ lay động trên sườn mặt Tịch Nhan, Tịch Nhan cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, cảm giác nhột nhột ngưa ngứa không chỉ lướt qua trên da mà từ từ thâm nhập vào lòng nàng, làm cho tâm nàng cũng cảm thấy nhộn nhạo cả lên.

Vì sao nàng lại cảm thấy mình đang chờ đợi điều kế tiếp xảy ra?

Nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không chịu mở miệng, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang nảy sinh trong lòng Tịch Nhan, vẻ mặt nàng trông có vẻ như phải chịu nhiều ủy khuất, vừa có vẻ không cam lòng, vừa có vẻ ai oán, những cũng không nói gì thêm, càng chôn sâu vào gáy hắn không ngừng cọ cọ.

“Nhan Nhan......”

Động tác của nàng cuối cùng cũng làm cho hắn phải mở miệng, nàng vừa sợ, vừa giận, trong lòng như có một con nai đang chạy loạn.

“Hôm nay nàng có uống thuốc không?”

Sự nhộn nhạo trong lòng nàng nhất thời bị đánh tan đi mất, sau một lúc mới rầu rĩ trả lời: “Không có.”

“Vậy......” Không biết từ khi nào hắn đã tìm được vành tai sáng bóng như ngọc của nàng, nhẹ nhàng hôn lên, thanh âm trầm thấp mà ái muội, “Vậy không bằng hôm nay không cần phải uống nữa, được không?”

Tịch Nhan cả kinh, hơi thở gấp gáp, trong mắt hiện lên thần sắc mê man: “Không uống thuốc...... Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Ta sẽ làm thuốc của nàng.” Hắn ở trên cánh môi nàng phun ra những lời này, sau đó liền ngậm lấy đôi môi hàm tiếu của nàng, đẩy nàng ngã xuống nhuyễn tháp.

Tịch Nhan không tránh khỏi trạng thái ý loạn tình mê, dường như bản thân đang chờ đợi điều gì lại dường như là không phải. Nhưng điều duy nhất nàng có thể xác định là tuy biết rõ tình trạng hiện tại của thân thể mình nhưng vẫn...... muốn chiều theo ý hắn.

Mười ngón của hắn cùng nàng giao nhau, cẩn thận mà triền miên hôn nàng.

Bất ngờ cửa sổ trong phòng lại vang lên một tiếng, nhưng lúc này đây, Tịch Nhan không còn tâm trí đâu mà chú ý tới nó nữa.

Trong mắt đen sẫm của Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên lóe lên một tia sáng giống như hào quang sáng chói của đá quý, sau đó mới toàn tâm toàn ý cùng nàng hô hấp giao nhau, triền miên gắn bó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play