Khóe môi có cảm giác ngưa ngứa, xúc cảm xa lạ mà lại quen thuộc, hắn rất thích trêu chọc nàng như vậy.

Tịch Nhan mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt hắn gần ngay trước mắt mình, trên cánh môi của nàng là đôi môi ấm áp của hắn.

Trong lòng nàng không biết vì sao có có cảm giác nhột nhột, nhưng mà cảm giác nhột nhột lại từ bên ngoài truyền tới, lại có người nào đó không biết thỏa mãn, dần dần bành trướng, làm người ta như say bởi men tình cuối cùng không chỉ là cảm giác nhột nhột đơn thuần nữa. Nàng nhịn không được cười rộ lên, vươn tay ra ôm lấy cổ hắn.

“Sườn Vương phi?”

Trong lúc đó đột nhiên vang lên một tiếng gọi làm tất cả mọi thứ vừa mới nhen nhóm bắt đầu đã nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng.

Tịch Nhan mở mắt ra, trước mắt nàng là Ngân Châm đang mở to hai mắt nhìn khuôn mặt nàng, vừa quay đầu sang đã nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ nằm trên giường đang mê man .

Thì ra chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nàng bỗng dưng đỏ mặt, không biết làm sao mình có thể mơ một giấc mộng như thế này, bèn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, vén bức màn che cửa sổ bằng lụa mỏng, vốn định hít thở không khí một chút, nhưng chợt nhớ đến Hoàng Phủ Thanh Vũ nằm trên giường, nên liền đóng lại cửa sổ, xoay người hỏi Ngân Châm: “Có chuyện gì?”

Lúc nãy, khi Ngân Châm bước vào phòng nhìn thấy Tịch Nhan đang ghé vào bên giường cười ha ha, cô ta đến gần mới phát hiện thì ra nàng đang nằm mơ; nhất thời lên tiếng gọi làm nàng tỉnh giấc, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng nhìn thấy nàng hưng trí dạt dào, Ngân Châm cơ hồ đã quên mình đi vào muốn làm gì: “Bẩm sườn Vương Phi, Thập Nhất gia cùng Thập Nhị gia đến thăm Thất gia.”

Tịch Nhan gật đầu, ý bảo mời bọn họ đi vào.

“Thất tẩu.” Thập Nhị vừa bước vào trong phòng, không chút cố kỵ gọi Tịch Nhan một tiếng, Thập Nhất do dự một lát, cũng lên tiếng gọi theo hắn.

Tịch Nhan tất nhiên biết vì sao Thập Nhất do dự, với danh phận hiện nay của nàng thật ra không đảm đương nổ cách xưng hô như thế này, cũng chỉ có Thập Nhị vốn là một tên tiểu tử lỗ mãng mới có thể gọi nàng giống như trước vậy.

“Ngự y có nói khi nào thì Thất ca tỉnh lại không?” Thập Nhất tiến lên xem xét Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhíu mày nói.

“Miệng vết thương lại nứt ra, cũng may không có gì trở ngại, lúc nãy chàng mới vừa uống thuốc, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại được.” Tịch Nhan liếc mắt nhìn Thập Nhất một cái, “Đệ có việc muốn nói cùng chàng sao?”

Thập Nhất dừng lại một chút: “Kỳ thật chuyện này nói ra cũng là chuyện của Thất tẩu, nếu không Thất ca cần gì phải để bụng như thế?”

Trong lòng Tịch Nhan chợt cảm thấy run rẩy: “Chuyện gì?”

“Mặc kệ Thất tẩu tin hay không, chuyện của Thập Lục không dính dáng gì đến Thất ca. Tuy rằng Thất ca quả thực dự tính làm một số chuyện nhưng không đợi chúng ta động thủ, lão Tứ bên kia đã ra tay trước. Hiện nay thế lực lão Tứ mạnh lên rất nhiều, những người theo phe thái tử cơ hồ đều bị hắn dồn vào chỗ chết, bây giờ chỉ cần chúng ta có bất cứ động tĩnh gì đều có khả năng khiến cho lão Tứ hoài nghi. Nếu một khi hắn có ý định đối phó chúng ta, quả thực là chuyện rất dễ dàng. Thất ca rõ ràng biết điều đó nhưng vẫn bất chấp mạo hiểm để cứu Thập Lục thúc ra như vậy......”

“Tử Ngạn được cứu ra rồi sao?”

“Đúng.”

Tịch Nhan giật mình hoảng hốt gian, cảm thấy có điều gì đó đã bị mình xem nhẹ, suy nghĩ thật lâu, mới mở miệng một cách khó khăn: “Ý của đệ là Tử Ngạn quả thật là người theo phe thái tử sao?”

Thập Nhất gật gật đầu: “Thập Lục thúc vốn cùng với triều đình không có một chút quan hệ, nhưng lại đột nhiên dấn thân theo phe thái tử, Thất tẩu chắc hẳn phải đoán được là vì sao.”

Tịch Nhan đột nhiên nhớ đến sau khi nàng cùng Tử Ngạn quyết định hôn ước một thời gian, hắn cơ hồ mỗi ngày đều xuống núi, khi trở về lại mang theo cho nàng vài món trang sức. Nàng từng hỏi qua hắn, hắn cái gì cũng không chịu nói. Kỳ thật khi đó, trong lòng nàng cảm thấy có điểm khả nghi, chỉ là sau đó lại liên tiếp phát sinh nhiều chuyện như vậy, nàng dường như quên mất những hoài nghi khi đó.

Tử Ngạn vốn là một người thuần lương, trong trắng như trang giấy trắng thế nhưng vì nàng mà dấn thân vào những chuyện trong triều đình sao?

Tịch Nhan cảm thấy mở miệng nói chuyện là một chuyện vô cùng khó khăn: “Huynh ấy...... Tham gia vào phe thái tử, là vì đối phó với Hoàng Phủ Thanh Vũ, có phải hay không?”

Thập Nhất cùng Thập Nhị không nói gì thêm nữa.

Tịch Nhan xem như là có được đáp án, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, ngã ngồi ở trên ghế: “Ta có thể gặp mặt huynh ấy hay không?”

“Thất tẩu, thân phận hiện nay của tẩu vô cùng nhạy cảm, người ngoài lại không hiểu chuyện. Tẩu cùng Thập Lục thúc, tốt nhất vẫn là không nên gặp lại, nếu Thất ca biết được, nhất định không tha cho đệ cùng Thập Nhất ca đâu.” Thập Nhị ngượng ngùng tiếp lời.

Thập Nhất thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, rồi lên tiếng: “Thất tẩu yên tâm, Thập Lục thúc vẫn mạnh khỏe.”

Tiễn bước Thập Nhất cùng Thập Nhị, Tịch Nhan thất thần ngồi trở lại bên giường.

Vẫn mạnh khỏe? Giờ này ngày này, Tử Ngạn làm sao có thể vẫn mạnh khỏe cho được? Nhưng với tình hình hiện nay, cũng đã vược qua phạm vi khống chế của nàng rồi.

Nàng đưa tay vừa xoa xoa bụng mình, vừa nhìn nhìn người nằm trên giường đang mê man bất tỉnh, phiền muộn trên mặt dần dần tiêu tan, hóa thành một lọai cảm xúc không thể nói thành lời.

Nàng cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ quay trở lại bên cạnh hắn, cứ tưởng rằng cả hai sẽ chia cách cả đời, nhưng không bao giờ lại tưởng tượng ra được kết cục ngày hôm nay.

Cuối cùng cũng không thể tránh khỏi tổn thương đến Tử Ngạn.

Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nàng không biết tự khi nào mình lại ghé vào bên giường ngủ mê đi, mãi cho đến gần chạng vạng tối, lúc nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, nàng cảm thấy được tay chân mình thật lạnh lẽo. Nhưng trong lúc mơ mơ hồ hồ, đột nhiên lại cảm giác nhột nhột nơi khóe môi.

Nàng không khỏi nghĩ đến mình lại đang nằm mơ, nên lầu bầu một câu, xê dịch thân mình một chút rồi lại tiếp tục giấc ngủ của mình.

Lại tới nữa!

Tịch Nhan thực sự có chút tức giận, không biết vì sao mình lại không thể nào thoát khỏi cảnh này trong mơ, nỉ non lên tiếng: “Đừng phiền nữa......”

“Nhan Nhan, thức dây uống thuốc đi.”

Cùng với giọng nói trầm thấp chậm rãi, thuần hậu như rượu, trong đầu Tịch Nhan sau một lúc trống rỗng cuối cùng cũng dần dần thanh tỉnh lại, đột ngột mở mắt ra, quả nhiên đối diện là một đôi mắt đen như mực, sâu không thấy đáy.

Thanh âm hắn tựa tiếu phi tiếu vẫn còn tiếp tục thổ lộ ở bên môi nàng: “Nàng sao lại có thể ngủ say như vậy được......”

Thì ra lần này không phải giấc mộng.

Động tác nàng đã từng quen thuộc, lời nói nàng đã từng quen thuộc, ấm áp nàng đã từng quen thuộc.

Nàng đã từng nghĩ đến con người và sự việc như thế này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, nhưng hiện tại tình xưa cùng cảnh cũ lại xuất hiện rõ ràng trước mắt nàng.

Không thể khống chế được cảm xúc trong lòng, khóe mắt Tịch Nhan Nhanh chóng bị ẩm ướt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play