Một khắc trước, thời điểm nàng xách Tiểu Đông ra, giúp Long Phi Dạ xua tan Độc Tri Chu, lúc đó còn có cảm giác bản thân mình không tệ lắm, còn không đến mức trở thành vật cản trở. Giờ khắc này, có thể ở giờ khắc này, trong nháy mắt nàng cảm thấy mình trở thành cặn bã.

Không biết võ công, thật sự là một sự tình làm người khác tan vỡ cõi lòng.

Hàn Vân Tịch liều mạng chạy vào hướng sâu bên trong mật đạo. Nếu nàng đột nhiên chạy ra bên ngoài, không chừng còn chưa kịp nhìn thấy Long Phi Dạ thì nàng đã bị loạn tiễn bắn chết. Nếu chạy vào sâu bên trong mật đạo, có Tiểu Đông trong tay, cho dù gặp phải Độc Vật lợi hại hơn nữa, nàng cũng không sợ.

Nàng vừa chạy, một bên không ngừng kéo kéo móng vuốt của Tiểu Đông, muốn gọi nó tỉnh lại. Bất đắc dĩ, Tiểu Đông ăn quá nhiều Độc Thảo, uống quá nhiều Độc Thuỷ, tẩm bổ quá đà, bây giờ lâm vào trạng thái ngủ quá sâu. Căn bản có gọi nữa thì nó cũng không biết xung quanh mình đang phát sinh chuyện gì.

Mụ già Hắc Y đuổi sát phía sau không chịu buông, mấy cái xoay mình liền rơi vào trước mặt Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch lập tức bão ra Độc Châm, Mụ già Hắc Y tất nhiên có thể né tránh. Hàn Vân Tịch lập tức quay đầu, chạy ra phía bên ngoài, Mụ già Hắc Y lại tiếp tục đuổi theo. Nhưng ngay tại thời điểm Mụ già Hắc Y lăng không, bay lên, Hàn Vân Tịch bất thình lình xoay người một cái, tiếp tục chạy vào sâu bên trong.

Đây rõ ràng là muốn đùa giỡn người khác!

"Muốn chết!" Mụ già Hắc Y lộn trở lại, rơi vào đúng vị trí ở trước mặt Hàn Vân Tịch, dùng một tay bắt lấy cổ của nàng một cái.

Nhưng thời điểm mụ già còn chưa kịp bóp cổ, Hàn Vân Tịch liền tiện tay rút ra trên đầu trâm cài tóc, hung hăng đâm vào bả vai mụ ta.

Mụ già Hắc Y vô cùng bất ngờ, động tác của Xú Nha Đầu không biết võ công này lại có thể nhanh như vậy!

Nàng ta đánh một chưởng, đánh văng Hàn Vân Tịch ra, lúc này mới phát hiện trên vai chính mình đã bị trúng độc.

"Ngươi dám ngâm độc ở trong trâm cài tóc sao!" Mụ già kinh thanh. Nếu như là nhân cơ hội để hạ độc, chưa chắc có thể giấu giếm được ánh mắt của nàng, nhưng tột đỉnh lại là ngâm độc trong trâm cài tóc, nếu không phải phi thường để ý, căn bản sẽ không thể phát hiện.

Nàng tập độc nhiều năm, lại không nghĩ tới điểm dễ dàng hạ độc như thế, giống như tiểu nha đầu này. Thiên Ẩn thiếu gia nói không sai, Độc Thuật của nha đầu này, phi thường không đơn giản.

Hàn Vân Tịch bò dậy từ dưới đất, khóe miệng chứa huyết. Nàng vừa mới phải chịu một chưởng kia, lục phủ ngũ tạng, tất cả đều ở đau. Nhưng nàng vẫn có thể chống đỡ, lạnh lùng nói, "Ngươi biết được quá trễ!"

"Xú Nha Đầu, mau giao Giải Dược ra!" Mụ già Hắc Y từng bước, từng bước, ép tới gần.

Hàn Vân Tịch cũng không tránh, lạnh lùng mà cười, "Tới đây! Chờ ngươi qua đây, ta lập tức giao cho ngươi."

Lời vừa nói, Mụ già Hắc Y lại dừng bước. Nếu áp quá gần, trời mới biết nha đầu này còn hạ độc thế nào. Phải biết, độc bên trên vai nàng là loại độc gì, căn bản là nàng không thể phân biệt ra nổi. Nàng chỉ cảm thấy ngứa ngáy, khó nhịn được muốn gãi.

"Thế nào, ngươi không muốn Giải Dược?" Hàn Vân Tịch thiêu mi hỏi nói. Thật ra, nàng cũng không có biện pháp hạ độc tốt gì cả, chẳng qua, nàng đang phô trương thanh thế, kéo dài thời gian chờ Long Phi Dạ tới.

"Đem giao Giải Dược ra!" Mụ già Hắc Y lại nói, cố gắng chịu đựng ngứa ngáy.

Hàn Vân Tịch khịt mũi coi thường, "Đùa giỡn với ngươi một chút, ngươi lại thật sự cho rằng ta sợ ngươi hay sao? Ta cho ngươi biết, nếu bây giờ ngươi dám tiến lên một bước nữa, ta bảo đảm với ngươi, toàn bộ thịt trên bả vai của ngươi sẽ mục nát!"

"Mục nát?" Mụ già Hắc Y cười ha ha, "Xú Nha Đầu, độc này lão nương không biết, nhưng Độc Tính thì vẫn biết! Chỉ ngứa ngáy một chút mà thôi, ngươi hù dọa ai đó?"

Hàn Vân Tịch hậm hực, lặng yên không một tiếng động, từng bước lui về phía sau. Số lượng mấy thứ đồ trang sức có ngâm độc cũng chỉ là hạn chế, cũng không phải mỗi một chủng độc đều có thể tôi luyện ở trong đồ trang sức, lại gìn giữ trong khoảng thời gian. Mấy loại độc có thể không bị phát hiện ra, chỉ có thể sử dụng mấy loại độc không nguy hiểm đến tính mạng.

Mà đều là Độc Sư, Hàn Vân Tịch rất rõ sức chịu đựng của Độc Sư đối với Độc Tính so với bình thường người, tuyệt đối sẽ mạnh hơn rất nhiều. Nàng dùng độc này, đối phương chắc chắn có thể nhịn được.

Nhưng dù vậy, Hàn Vân Tịch còn tiếp tục phô trương thanh thế, nàng móc ngoéo, mặt đầy khiêu khích, "Tới, cho ngươi thử một chút mùi vị chân chính xương thịt trên bả vai bị mục nát."

Mụ già Hắc Y quả nhiên kiêng kỵ, không dám đến gần. Hàn Vân Tịch đang cảm thấy thầm vui, ai biết, mụ già lại chậm rãi giơ một tay vẫn bắt chéo ở sau lưng, trong tay lại cầm một cái Nỗ Tiễn gỗ màu đen!

"Ngươi quả nhiên là người nhà họ Sở!" Hàn Vân Tịch tức giận.

"Lão nương ở nơi này chờ các ngươi rất lâu." Mụ già Hắc Y vừa nói, trong nháy mắt xuất tiễn, Hàn Vân Tịch theo bản năng thoáng qua, thật đúng là có thể cho né tránh.

Nàng ngã ở một bên, kinh hồn bạt vía, sợ không thôi. Từng có một lần trải qua chạy thoát thân ở trong mưa mũi tên từ Nỗ Tiễn, nàng vô cùng rõ ràng uy lực của Nỗ Tiễn.

Làm sao bây giờ?

Mụ già Hắc Y Nỗ Tiễn đã nhắm nàng làm mục tiêu, mắt thấy mũi tên thứ hai liền muốn b.ắn ra.

"Chờ một chút!" Hàn Vân Tịch vội vàng lên tiếng.

Mụ già Hắc Y khinh thường hừ lạnh, bấu vào cơ quan trên Nỗ Tiễn, không có ý định cho nàng thêm bất cứ cơ hội nào.

"Rốt cuộc là ai ký thác ngươi giết ta! Dầu gì ta cũng chết, hãy để cho ta chết nhắm mắt!" Hàn Vân Tịch chất vấn.

Dù đến lúc này, nàng vẫn cố gắng hết sức kéo dài thời gian, hy vọng Long Phi Dạ có thể chạy tới.

Mụ già Hắc Y cười to, "Người kia muốn ngươi... Chết cũng không nhắm mắt!"

"Hắn cho ngươi chỗ tốt gì, ta có thể cho gấp đôi!" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Cặp mắt Mụ già Hắc Y đầy vẻ đồng tình nhìn tới Hàn Vân Tịch, chậm chạp không trả lời, rõ ràng là không muốn cho nàng nói nhảm.

Mũi tên đã lắp bên trên trên dây cung nỏ, sắp bị bắn bay ra ngoài.

Giờ khắc này, Hàn Vân Tịch thật sự sợ hãi. Trong đầu nàng trống rỗng, mặc dù trải qua mấy trận sinh tử chi hiểm, nhưng cho tới bây giờ, nàng chưa từng nghĩ Tử Vong sẽ đột nhiên đến như thế.

Trong đầu của nàng cũng chỉ còn lại một người, Long Phi Dạ. Hôm nay, nàng nếu chết tại đây, dưới mũi tên nỏ, Long Phi Dạ nên làm cái gì?

"Đi chết đi!"

Tiếng nói của Mụ già Hắc Y vừa dứt, mụ ta lập tức bắn tên. "Hưu", âm thanh mũi tên b.ắn ra thật ác liệt. Theo bản năng, Hàn Vân Tịch nhắm mắt lại.

Nhưng bọn nàng: Nàng chờ một hồi lâu, tuy nhiên, cũng không đợi được Tử Vong hạ xuống.

Chuyện gì xảy ra?

Mới vừa mở mắt, lại thấy xung quanh mình, tất cả đều là mạng nhện rậm rạp chằng chịt, trên mạng nhện là một đám Hắc Tri Chu. Ở khoảng cách trước mặt nàng cách đó không xa, có một cái ngắn Nỗ Tiễn nhỏ bị tơ nhện trói buộc chặt, lơ lửng giữa trời, không cách nào nhúc nhích.

Mụ già Hắc Y đó cũng bị tơ nhện trói buộc, lúc này, đang giãy giụa kịch liệt ở giữa mạng nhện.

Hàn Vân Tịch sờ Tiểu Đông ở trong tay áo một cái, tên tiểu tử này vẫn còn đang ngủ mê man! Chẳng lẽ, Hắc Tri Chu trong mật đạo này xem ở trên mặt Tiểu Đông cho nên đã cứu nàng?

Nếu Mụ già Hắc Y dám vào mật đạo này, nàng ta sẽ không sợ Hắc Tri Chu. Rất nhanh, cũng không biết nàng ta dùng đến loại độc gì, tơ nhện trói buộc ở trên người nàng ta liền đứt đoạn hết.

Hàn Vân Tịch quyết định thật nhanh, bò dậy, tiếp tục chạy vào hướng bên trong mật đạo. Nàng chỉ có thể hy vọng đám Hắc Tri Chu này có thể ngăn cản Mụ già này lâu một chút.

Càng đi sâu vào bên trong mật đạo, địa thế lại càng cao, đến cuối cùng, Hàn Vân Tịch nhất định chính mình đang leo lên núi. Thời điểm nàng trèo đến điểm cuối cùng, lại thấy phía trước có một cái cửa ra.

Quay đầu nhìn lại vẫn thấy Mụ già Hắc Y còn chưa đuổi theo, Hàn Vân Tịch mừng rỡ, không để ý tới lấy hơi thoáng cái liền chạy ra ngoài. Nhưng nàng lập tức buồn rầu, bởi vì cùng giống cửa ra của mật đạo thứ nhất, lại là một cái vách đá!

Ngay lúc Hàn Vân Tịch đang cảm thấy tuyệt vọng, nàng đột nhiên thấy một màn từ phía bên phải, dưới vách đá cách nàng không xa. Từ trong vách đá Sơn Thể nhô ra, trên vách đá loáng thoáng có một màn yêu mị màu đỏ.

"Cố Thất Thiếu!"

Hàn Vân Tịch kinh hãi, lại nghĩ thêm một hồi, trong địa cung này có năm cái mật đạo rải rác, nàng phi thường chắc chắn, nàng là người thứ nhất nhìn thấy có một vách đá ở cuối mật đạo. Nếu không phải địa thế nơi này cao, nàng có thể còn chưa nhìn thấy!

Khoảng cách vẫn còn xa, Hàn Vân Tịch không thấy rõ Cố Thất Thiếu đang làm gì, nhưng rất khẳng định một màn đỏ yêu mị như vậy chỉ có hắn. Chắc hẳn, người này không phát hiện trên đỉnh đầu mình còn có một cái vách đá.

"Cố Thất Thiếu! Cố Thất Thiếu! Ta ở chỗ này!"

Hàn Vân Tịch gân giọng hô to, bất đắc dĩ, giọng của nàng không phải là oang oang như sấm. Hơn nữa, vách đá có gió lớn, Cố Thất Thiếu căn bản không nghe được. Nàng nhặt đá ném qua, đáng tiếc, đá bị cuồng phong thổi bay đi. Nàng vận dụng Lê Hoa lệ, b.ắn ra mấy đạo Kim Châm. Đáng tiếc, Kim Châm còn nhẹ hơn đá, mặc dù lực đạo b.ắn ra lớn, cuối cùng lại bị gió lớn thổi xuống vực sâu.

Hàn Vân Tịch thật sự gấp, chỉ mong có thể nhảy xuống cho xong.

Vừa lúc đó, một đạo Nỗ Tiễn b.ắn ra từ trong mật đạo, xuyên qua trước mặt Hàn Vân Tịch. Chỉ thiếu một chút xíu nữa là liền bắn trúng mặt nàng.

Mụ già Hắc Y đã đến, lui về phía sau ba bước chính là vực sâu, Hàn Vân Tịch không còn đường có thể lui.

Mụ già Hắc Y cũng không tiếp tục bắ.n ra Nỗ Tiễn, mà là từng bước, từng bước, đi từ trong mật đạo ra. Nỗ Tiễn trong tay vẫn nhắm về phía Hàn Vân Tịch.

"Xú Nha Đầu, những con nhện độc này lại che chở cho ngươi? Ngươi có lai lịch gì?" Mụ già phi thường không hiểu.

Nàng thủ ở cung điện dưới lòng đất này đã hơn một năm, trong thời gian ấy mới có thể đem Độc Vật ở nơi này suy nghĩ, xuyên thấu qua. Tuy nhiên, cũng không có cách nào thuần phục chúng. Vậy thì, vì sao những con nhện độc phải bảo vệ nha đầu này?

Chẳng lẽ, nha đầu này có quan hệ cùng Độc Tông?

"Ngươi đoán xem!"

Toàn bộ áo sau lưng Hàn Vân Tịch đều mồ hồi chảy thấm ướt đẫm, nhưng trên mặt vẫn còn cực kỳ trấn định. Dù là chỉ có một chút cơ hội, nàng đều phải bắt được, kéo dài thời gian.

Long Phi Dạ, nếu chàng còn không chịu tới nữa, ta liền thật sự không thể tiếp tục đi cùng chàng.

"Ngươi nghĩ có thể kéo dài thời gian sao?"

Mụ già Hắc Y rất thông minh, cười, không chút do dự, bóp cơ quan trên Nỗ Tiễn.

Hàn Vân Tịch biết rõ lần này mình khó có thể thoát kiếp nạn, nàng không nhắm mắt, ngược lại, trợn mắt to nhìn.

Nếu như nhất định phải rời đi, như vậy phải nhìn nhiều cái thế giới này một chút cũng tốt!

Nhưng nàng nhìn thấy hắn, thấy cái thế giới này có hắn!

Giống như là ảo giác, hắn đột nhiên xuất hiện ở phía sau Mụ già Hắc Y. Khuôn mặt nàng quen thuộc nhất, tuấn tú lạnh như băng sương, cặp mắt nàng yêu thích nhất, sâu kinh người.

Hắn đột nhiên truyền kiếm đi, Mụ già Hắc Y lúc này mới phát hiện, đang muốn xoay người, chỉ tiếc đã quá trễ.

Trường kiếm của hắn hạ xuống, Kiếm Mang lạnh lẽo kinh người, cánh tay Mụ già Hắc Y đang cầm Nỗ Tiễn cũng rơi xuống, rơi trên mặt đất, văng lên mấy đường máu, bắn tung.

Mụ già Hắc Y cũng quên mất phải kêu đau, trợn mắt, há mồm, nhìn hắn.

Mâu quang của hắn còn lạnh hơn, trường kiếm thu hồi xuống phía dưới, lại bất thình lình hung hăng lao đi. Mũi kiếm sắc bén, cứ như vậy đâm xuống bàn chân Mụ già Hắc Y, đâm vào trong đất.

"A..."

Mụ già Hắc Y sắc nhọn kêu thành tiếng, cũng quên chính mình biết dùng độc.

Hàn Vân Tịch hít thở sâu, vừa mừng, vừa sợ. Nàng nhìn gia hỏa quen thuộc không thể quen thuộc hơn đang đứng trước mắt, sắp khóc.

Long Phi Dạ, rốt cuộc thì chàng cũng tới!

Lúc này, Long Phi Dạ mới nhìn tới hướng Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch đang muốn mở miệng, hắn lại bất thình lình rống giận, "Hàn Vân Tịch, nàng còn không thể bớt một chút ngu xuẩn sao? Không biết chạy ra bên ngoài hay sao?"

Hắn vừa tiêu diệt toàn bộ Nỗ Tiễn Thủ ở bên ngoài thì lập tức quay lại tìm nàng, lại không thấy người, ngược lại, thấy thi thể Độc Tri Chu đầy đất. Hắn cứ chạy một đường tìm đến, vừa thấy nàng thì lại nhìn thấy một màn vừa diễn ra kia.

Nữ nhân này, suýt nữa bỏ mạng ở dưới mũi tên nỏ.

Cũng không biết là sợ hãi nhiều hơn một chút, hay là tức giận nhiều hơn một chút. Tóm lại, dưới cơn thịnh nộ của hắn, cả người hắn cũng run rẩy không thua kém mụ già đang đứng sau lưng hắn. Nhưng khác nhau ở chỗ, mụ già đó run rẩy vì đau đớn.

Hàn Vân Tịch bị một tiếng này của Long Phi Dạ hù doạ, kinh ngạc, không nhúc nhích.

"Còn không mau qua đây!"

Long Phi Dạ lại rống nàng, rõ ràng rống nàng đi qua, hắn lại tự mình đi về phía nàng.

Ai ngờ lúc này, Mụ già Hắc Y ở sau lưng hắn, đột nhiên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play