Cấm địa Độc Tông, kho Độc Thảo dưới lòng đất.

Cố Thất Thiếu đã lấy được Vạn Độc Chi Đất, nhưng thời điểm hắn phải rời đi, một ngọn lửa to lớn đột nhiên vọt tới người hắn từ trong mật đạo ở hướng đối diện, ép hắn không thể không lui về vách đá phía sau.

Điều này rõ ràng cho thấy, có người cố ý phóng hỏa, muốn chặt đứt con đường sống của hắn! Vì vậy, mấy cơ quan ngầm che giấu ngọn lửa trong mật đạo đã sớm bị Sở gia huynh muội cùng Đoan Mộc Bạch Diệp chạy qua, không thể nào lại tiếp tục thiêu cháy. Hơn nữa, nếu như là ngọn lửa từ cơ quan ngầm, lửa lớn tuyệt đối sẽ không thiêu đốt về phía vách đá bên này, chỉ có thể thiêu đốt về phía mật đạo bên ngoài mà thôi.

Bởi vì, Vạn Độc Chi Đất trên vách đá, sợ lửa!

Lại không nói, Vạn Độc Chi Đất không cần trực tiếp bị thiêu cháy, chỉ cần thời điểm nhiệt độ xung quanh quá cao, Độc Tính của Vạn Độc Chi Đất liền sẽ bắt đầu yếu bớt. Nếu nói nghiêm trọng hơn, còn có khả năng mất hết Độc Tính. Như vậy, vật này sẽ không có cách nào tác dụng với Mê Điệp Mộng thành hỗn hợp Độc Lệ.

Đã là cố ý gây phóng hỏa, lại vừa vặn là đợi sau khi hắn đi vào mới phóng hỏa, kẻ ngu ngốc cũng liền thấy chuyện phi thường rõ ràng. Chắc chắn đã có người đã sớm thủ tại chỗ này, chờ hắn tới để ám sát. Hơn nữa, trực tiếp ngăn trở hắn là điều vô dụng, mà là muốn áp dụng thế lửa, đánh lén sẽ có hiệu quả. Hắn có thể thấy diễn biến rõ ràng, bất quá, đám người kia vừa muốn lấy tính mạng của hắn, lại vừa muốn hủy hoại Vạn Độc Chi Đất.

Cố Thất Thiếu quyết định thật nhanh, gọi đến Thương Phi Ưng, đưa tin cho Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch yêu cầu tiếp viện.

Hắn vừa chú ý duy trì Độc Tính của Vạn Độc Chi Đất, một bên lại cảnh giác thế lửa. Hắn đã sớm làm chuẩn bị, nếu như Long Phi Dạ không có biện pháp trợ giúp kịp thời, hắn sẽ mang theo Vạn Độc Chi Đất, nhảy xuống từ trên vách đá.

Mặc dù, hắn cũng không biết bên dưới vách đá là địa phương như thế nào. Nhưng dù sao đi nữa, cũng tốt hơn là hắn phải uổng công nhìn Vạn Độc Chi Đất biến hóa thành rác rưởi là được rồi.

Quả nhiên, ngày đó hắn cầu mong tiếp viện thì đã cảm thấy thế lửa trong mật đạo liền rõ lộ vẻ yếu bớt. Theo thế lửa yếu bớt, nhiệt độ của Vạn Độc Chi Đất ở trên vách đá, trong mật đạo này cũng được giảm đi không ít.

Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch tự nhiên sẽ không có khả năng chạy tới nhanh như vậy. Nhưng Long Phi Dạ đã điều dụng tinh binh mai phục ở Y thành, lấy tốc độ nhanh nhất, lẻn vào kho Độc Thảo của Độc Tông ở dưới lòng đất.

Hai nhóm người, ngựa, ở bên ngoài mật đạo thành một mảnh chém chém giết giết náo loạn. Tiếng ngọn lửa phá hủy từ bên trong, Cố Thất Thiếu ngầm nghe trộm được động tĩnh bên ngoài, đao thương đâm chém kịch liệt. Hắn vốn tưởng rằng rất nhanh có thể làm xong vụ này, nhưng ai biết, trận chém giết này lại kéo dài suốt mười ngày.

Long Phi Dạ nhất định đã phái tới không ít người, hơn nữa, thực lực cũng không yếu. Rốt cuộc, là ai phóng hỏa, là Sở gia sao? Từ bao giờ Sở gia lại có thủ hạ mạnh như vậy sao?

Ở bên trong mật đạo, ngọn lửa bốc mùi khét lẹt, Cố Thất Thiếu ngửi được mùi máu tanh nồng nặc. Trời mới biết, ngọn lửa lớn bên kia thiêu đốt khốc liệt đến mức nào!

Mấy ngày trước đây, thế lửa đã trở nên yếu trong nhiều ngày dường như đã được dần dần tăng cường trở lại. Thế lửa mạnh mẽ dường như đốt cháy sạch Thạch Bích, tất cả mọi thứ xung quanh đều nóng bỏng. Toàn bộ vách đá, bất kể là đá hay là đất, tất cả đều nóng lên.

"Đáng chết!"

Khuôn mặt tuyệt mĩ của Cố Thất Thiếu đầy nét ưu tư, hắn cau mày. Hắn nắm chặt Vạn Độc Chi Đất đã lấy được trong tay, nhìn lửa lớn cháy hừng hực phía trước, mặt đầy lãnh túc, ác liệt.

Hắn bén nhọn, nghiêm túc như vậy, so với tính tình của hắn xưa nay nhiều thêm mấy phần cương nghị. Cái gì diêm dúa, lẳng lơ, mị hoặc, cái gì cười đùa thành tính nết, dường như tất cả đều không có liên quan gì với hắn. Ngọn lửa thiêu đốt trong con ngươi của hắn, hắn nghiêm túc làm cho người khác phải cảm thấy sợ hãi!

Vạn Độc Chi Đất là thứ độc nha đầu muốn, là đồ vật độc nha đầu ủy thác hắn đi lấy. Vô luận như thế nào, hắn đều phải bảo vệ cẩn thận!

Một ngày này, hắn không chút do dự đem Vạn Độc Chi Đất ngậm trong miệng, vẫn đứng ở bên vách núi.

Nếu như có thể, hắn đã sớm xuyên qua biển lửa, xông ra ngoài, nhưng nhiệt độ trong lửa sẽ làm tổn thương Vạn Độc Chi Đất.

Hắn đợi thêm một ngày, nếu như thế lửa còn không yếu bớt, nhiệt độ quanh mình còn không lui xuống, hắn chỉ có thể nhảy núi.

Cố Thất Thiếu không biết, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đã chạy tới!

Bọn họ đang trên đường đi đã không ngừng nhận được tình báo khẩn cấp, đã sớm biết tình trạng của nơi này. Vốn là thời gian mười lăm ngày mới có thể đi tới, hai người cùng gắng gượng, chỉ dùng mười ngày liền chạy tới, đem Đường Ly cùng Sở Tây Phong bỏ rơi lại phía sau, ngay cả bóng dáng cũng không thấy được.

Sau khi bọn họ lúc chạy đến, chỉ thấy một nhóm tinh binh đang chém giết cùng một đám người áo đen bịt mặt trong sương khói. Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái liền nhận ra đám người áo đen bịt mặt này là Độc Nhân. Không trách, đám tinh binh của Long Phi Dạ đóng tại Y thành cũng không đối phó nổi bọn chúng.

Võ công của Long Phi Dạ cộng thêm Độc Thuật của Hàn Vân Tịch, hai người rất nhanh thì giải quyết hết đám Độc Nhân.

Long Phi Dạ kiểm tra thi thể của đám Độc Nhân, cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, " Người của Quân Diệc Tà sao?"

Hàn Vân Tịch không để ý tới nhiều như vậy, vội vàng lệnh cho đám tinh binh tăng thêm tốc độ, đi lấy nước để dập tắt lửa.

Tất cả Độc Nhân đã chết, xác người như đồ vật bị ném trong lửa, bị thiêu đốt thành tro tàn. Trong mật thất đều là đất đá, thế lửa sẽ từ từ yếu bớt, cuối cùng sẽ tự tắt. Nhưng dập tắt lửa lớn như vậy sẽ dẫn tới khói mù, phi thường trí mạng. Số người bị bỏ mạng trong hoả hoạn, có biết bao nhiêu người không phải bị đốt chết, mà là bị sặc khói mà chết chứ?

Nàng, rất lo lắng cho Cố Thất Thiếu.

Đối với Cố Thất Thiếu, Long Phi Dạ ngược lại không cảm thấy lo lắng. Hắn xé mảnh vải dày, thấm ướt làm bịt mặt cho Hàn Vân Tịch che mặt, sau đó tiếp tục kiểm tra thi thể.

Hắn không hiểu vì sao đám Độc Nhân này muốn áp dụng phương thức phóng hỏa, hơn nữa, bọn chúng đã chuẩn bị nhiều đốt vật để thiêu đốt như vậy, rõ ràng là chuẩn bị đốt mấy ngày.

Cố Thất Thiếu gửi tin tới cũng không nói rõ ràng, cái này có quan hệ gì với hủy hoại Vạn Độc Chi Đất sao? Hắn mơ hồ cảm thấy trong này có cái gì đó không đúng.

"Hàn Vân Tịch..."

Long Phi Dạ đang muốn mở miệng, đột nhiên, mấy mũi tên lửa ác liệt bắn từ chỗ tối xé gió phi tới.

Còn có mai phục!

Việc đầu tiên Long Phi Dạ làm là ôm Hàn Vân Tịch vào trong ngực. Cũng chính bởi vì muốn bảo hộ Hàn Vân Tịch, một mũi tên lửa lao qua cánh tay của hắn, lửa dính ở trên cánh tay hắn, thiêu đốt.

Hàn Vân Tịch cũng còn chưa lấy lại được tinh thần, Long Phi Dạ đã sớm che chở nàng. Hắn tránh thoáng qua mấy mũi tên lửa, chạy đến nương náu sau vách tường, cánh tay hắn hung hăng chà sát lên vách tường, gắng gượng dập tắt lửa.

"Sở gia!"

"Sở gia!"

Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch gần như là cùng lúc nói ra hai chữ này. Sở gia là tự mình nuôi Độc Nhân hay là đã cấu kết Quân Diệc Tà, cũng rất khó để làm cho người khác bất ngờ.

Lúc này, bọn họ cũng không có nhiều thời gian quan tâm như vậy, bởi vì đám Cung Tiễn Thủ ở chỗ tối cũng không lộ diện, mà mũi tên lửa như mưa, từ bốn phương tám hướng không ngừng bắn tới. Càn ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, khiến cho người ta khó lòng có thể phòng bị.

Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, bọn họ hoàn toàn ở trong hoàn cảnh xấu.

Bọn họ ở trong vòng vây, dưới sự che chở của tinh binh, Long Phi Dạ mới miễn cưỡng bảo vệ được Hàn Vân Tịch. Nếu như chỉ có chính bản thân hắn, hắn đại khái sẽ buông tay, đi ra quyết đánh một trận. Cho dù có bị bỏng, hắn cũng phải giết những tên Cung Tiễn Thủ đang nấp trong bóng tối muốn ám toán bọn hắn.

Nhưng hắn đang bảo vệ Hàn Vân Tịch ở trong ngực, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.

Trời mới biết có bao nhiêu tên Cung Tiễn Thủ đang ẩn núp ở chỗ tối? Trời mới biết Sở Thiên Ẩn có ở trong bóng tối cùng đám Cung Tiễn Thủ hay không? Tiễn Thuật của Sở Thiên Ẩn, hắn không thể không đề phòng.

"Long Phi Dạ, chuyển thủ thành công, giết đám Cung Tiễn Thủ kia." Hàn Vân Tịch ngược lại vô cùng quả quyết.

Mặc dù nàng không biết võ công, nhưng là nàng có thể thấy rõ ràng. Nơi địa cung này nhỏ như vậy, chỗ có thể tránh né mũi tên lửa thì không có, một khi để cho đám Cung Tiễn Thủ này áp chế hoàn toàn, bọn họ cũng chỉ có thể một mực phòng thủ, cuối cùng sẽ tiêu hao hết tinh lực.

Cho nên, cho dù sẽ bị thương nặng, bọn họ cũng chỉ có thể chọn con đường này.

Nàng vừa mới nói xong, Long Phi Dạ phi thường bá đạo đè đầu nàng xuống, vùi ở trong ngực hắn. Hắn lạnh lùng ra mệnh lệnh, "Tránh đi!"

Hàn Vân Tịch đang muốn tránh thoát, ai biết, Long Phi Dạ rút trường tiên ra. Hắn đánh trường tiên ra thành một đường hình vòng cung, gạt hết mũi tên lửa đang lao đến sang một bên, lại trốn vào mật đạo thứ hai.

Hàn Vân Tịch đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó là mừng rỡ. Làm sao nàng có thể quên xung quanh mình còn có bốn cái mật đạo nhỉ!

Nếu như nàng nhớ không lầm, trong mật đạo thứ hai này có nhện độc. Huynh muội Sở gia cùng Đoan Mộc Bạch Diệp cũng được lãnh giáo qua, mà nàng có Tiểu Đông hỗ trợ, tất nhiên bình yên vô sự.

Mặc dù mũi tên lửa còn chưa ngừng bắn vào, nhưng không giống không gian nhỏ hẹp ở bên ngoài, ở trong mật đạo này có thể tránh mũi tên rất tốt, chỉ cần một mực chạy về phía trước là được.

Mật đạo rất sâu, trừ khi đám Cung Tiễn Thủ đang ẩn nấp ở chỗ tối kia dám lộ diện, truy đuổi theo bọn họ. Nếu không, số lượng mũi tên lửa bắn trúng mục tiêu sẽ rất thấp.

Hàn Vân Tịch lại ngẩng đầu lên, cười nói, "Điện hạ, nếu như là người nhà họ Sở, bọn họ tuyệt đối không dám truy vào!"

Lúc này bọn họ đã lui vào trong mật đạo mà cũng không thiếu mũi tên lửa từ bên ngoài bay vào, gào thét mà phi qua người. Long Phi Dạ lại một lần nữa ấn đầu của Hàn Vân Tịch vùi vào trong ngực mình, không vui nói, "Cẩn thận một chút!"

Cho đến khi bọn họ chạy vào rất sâu trong mật đạo, tên lửa đã hoàn toàn biến mất ở phía sau, lúc này Long Phi Dạ mới thả Hàn Vân Tịch ra, "Nàng ngoan ngoãn đợi ta."

Hắn nói xong liền rời đi, sợ là đám Cung Tiễn Thủ sẽ cho là Long Phi Dạ muốn chạy trốn. Lần này đối địch, hắn phải làm thế nào mới tránh thoát? Hắn chẳng qua là muốn đem Hàn Vân Tịch để ở chỗ này, tự mình đi ra ngoài bính sát.

Trong lúc vội vàng, Hàn Vân Tịch liền vội kéo tay Long Phi Dạ lại. Nàng đang định lên tiếng, hắn lại nói trước, "Chờ Bản vương tới đón nàng!" Hắn nói xong cũng vội vàng rời đi, Hàn Vân Tịch có chút dở khóc dở cười, cũng không lên tiếng.

( 🏃🏻‍♂️《...🏃🏻‍♂️《 🏃🏻‍♂️《....👫)

Rất nhanh, Long Phi Dạ liền lộn trở lại, đi theo đằng sau hắn là một đám rậm rạp chằng chịt Độc Tri Chu màu đen.

( 💃🏻...》 💃🏻...》💃🏻...》💏

Chả hiểu sao ta rất buồn cười đoạn này =)) rời xa vợ là bão tố 🤦🏻‍♀️)

Long Phi Dạ cau mày nhìn Hàn Vân Tịch, không thể nghi ngờ là muốn nàng xuất thủ.

Thấy trên khuôn mặt vạn năm không thay đổi của Long Phi Dạ rốt cuộc cũng phải có biểu tình, Hàn Vân Tịch không nhịn được, xì bật cười, "Mới vừa xong ta muốn nhắc nhở chàng, ai cho chàng cuống cuồng?"

Long Phi Dạ không lên tiếng. Hàn Vân Tịch thò tay vào trong bao y tế, xách ra Tiểu Đông vẫn đang ngủ mê man, tiện tay lại ném vào chính giữa bầy nhện độc.

Tiểu Đông còn không chưa rơi xuống đất, Độc Tri Chu trong mật đạo tối om om liền kinh hoàng, chạy trốn tứ phía. Trong nháy mắt, toàn bộ mật đạo trống trơn.

Mặc dù Tiểu Đông còn chưa tỉnh, nhưng tuyệt đối vẫn là giấy thông hành toàn bộ kho Độc Thảo!

Độc Tri Chu tản ra, Long Phi Dạ đang muốn đi, lại quay đầu, gọi nàng một tiếng, "Hàn Vân Tịch."

Thật ra, Hàn Vân Tịch cũng là gấp. Long Phi Dạ phải mau chóng giải quyết đám Cung Tiễn Thủ bên ngoài kia, bọn họ còn phải dập tắt lửa, cứu Cố Thất Thiếu. Nàng nghiêm túc nói, "Ta sẽ ngoan ngoãn chờ chàng tới đón! Chàng cẩn thận một chút!"

Ai ngờ Long Phi Dạ lại nói, "Bản vương muốn chém giết bọn chúng thật thống khoái, nàng phải đợi lâu một chút."

Hắn nói xong liền quay đầu rời đi, rất nhanh thì biến mất không thấy gì nữa. Thời điểm đám Nỗ Tiễn Thủ ám sát Hàn Vân Tịch, hắn không ở cùng nàng, thừa dịp hôm nay, hắn không chém giết thống khoái thì phải làm thế nào nguôi ngoai hết phần ác khí kiềm chế ở đáy lòng đây?

Rất nhiều lúc, hắn không nói, nàng sẽ không nghĩ tới.

Hàn Vân Tịch hồ nghi, cũng không nghĩ nhiều. Nàng đi tới nhặt Tiểu Đông về, cũng chỉ định ngồi xuống chờ mà thôi.

Nhưng nàng rất nhanh thì cảnh giác. Nàng nhận ra được có vô số Kịch Độc đang đến gần!

Chuyện gì xảy ra?

Hàn Vân Tịch vừa mới đứng lên, một Mụ già cả người mặc quần đen cùng che mặt liền xuất hiện ở trước mặt nàng. Hệ thống Giải Độc kiểm tra ra được vô số Kịch Độc, đều ở trên người lão nữ nhân này.

Nàng ta mang theo một số lượng lớn Kịch Độc ở trên người!

Hệ thống Giải Độc tự nhiên sẽ không buồn chán đến mức kiểm tra số lượng độc dược mang trên người của từng người một. Nhưng một khi ở thời điểm số lượng độc dược vượt quá số lượng nhất định, có khả năng gây uy hiếp, hệ thống Giải Độc vẫn sẽ nhắc nhở chủ nhân.

Mụ già này là người nào? Cũng là người nhà họ Sở sao? Nhìn dáng dấp này, nàng ta cũng không sợ Độc Tri Chu ở nơi này.

Hàn Vân Tịch tiện tay đem Tiểu Đông giấu vào trong tay áo, cảnh giác, từng bước lui về phía sau, "Ngươi là ai?"

"Có người nhờ cậy, phải tới lấy bằng được mạng của ngươi." Mụ già âm u nói.

Hàn Vân Tịch không chút do dự khởi động Lê Hoa lệ vũ, bão ra mấy mũi Độc Châm. Ai biết, Mụ già này lại tùy tiện tránh thoát, hơn nữa, còn dễ dàng hóa giải độc phấn trên Độc Châm.

Ai ya, là một người có Độc Thuật lợi hại, lại còn luyện võ!

Hàn Vân Tịch quyết định thật nhanh, xoay người, chạy...

Nàng phải chạy tới hướng sâu bên trong mật đạo chạy, hay là chạy hướng bên ngoài mật đạo đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play