Long Phi Dạ không quản Hàn Vân Tịch có đi xuống đài tỷ thí kiểm chứng hay không, loại chứng cứ thiết thực như thế, Quân Diệc Tà cũng phải thừa nhận, mà Mộc Linh Nhi phải chịu oan ức cũng là điều xác định.

Hắn luôn cảm thấy một cách mơ hồ, phía sau chuyện này, luôn có người theo dõi hành động của hắn cùng Hàn Vân Tịch. Người đó vừa lợi dụng bọn họ, lại cản trở bọn họ. Tất nhiên, Âu Dương Ninh Nặc là người bị hiềm nghi số một. Hôm trước, người này đã mật đàm cùng Tạ hội trưởng cả một đêm.

Chẳng qua, lấy giao thiệp giữa Âu Dương Ninh Nặc cùng Quân Diệc Tà, Âu Dương Ninh Nặc đi đâu lấy được hồi trùng độc?

Bách độc môn có nhiều loại Độc dược như vậy thì không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn dùng hồi trùng độc giống Hàn Vân Tịch. Không thể nghi ngờ, vô cùng có  khả năng, đối phương đã khống chế động tĩnh của Cố Thất Thiếu ở phòng giam. Chẳng lẽ, hắn đã đánh giá thấp tên thương nhân, tay trói gà không chặt này?

Cùng dùng hồi trùng độc, đây là có ý gì? Khiêu khích bọn họ sao?

Bất kể người đứng phía sau màn có phải Âu Dương Ninh Nặc hay không, bọn họ lần này cũng coi như gặp phải địch thủ chân chính, bị trêu đùa một lần.

Mặc dù kế hoạch bị đánh loạn, Long Phi Dạ vẫn ổn định ung dung. Vở đại hí của Dược Thành mới vừa ra sân, chưa tới hồi kết cuối cùng thì còn không biết ai chết vào tay ai!

Long Phi Dạ cho Hàn Vân Tịch một ánh mắt trấn an, tỏ ý nàng cứ ngoan ngoãn ngồi, không cần nể mặt Tạ Đức Ý mà đi xuống.

Ý tưởng của Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ không sai biệt lắm, Mộc Linh Nhi tạm thời phải chịu ủy khuất.

Mặc dù trong bụng chứa đầy không thoải mái, nhưng nàng cũng không để cho bất luận kẻ nào chế giễu. Phản ứng của nàng bình thản ung dung, bình chân như vại ngồi xuống, lười biếng trả lời, "Tạ hội trưởng, so với ngươi, Bản vương Phi còn chưa từng biết tới Bách môn độc. Ngươi còn nhận biết ra đó là hồi trùng độc, Bản vương Phi đến nay cũng không nhìn ra."

Giọng nói tràn đầy vị châm chọc cùng khinh thường, không ít người cũng cười. Âu Dương Ninh Nặc ngồi ở một bên là cười đẹp mắt nhất.

Tạ hội trưởng ăn phải quả quắt, quả quyết không trêu chọc Hàn Vân Tịch nữa. Hắn sớm có chuẩn bị, cho mời mấy tên Độc Y của Dược Thành đi xuống khảo nghiệm. Độc Y cho ra khẳng định câu trả lời, "Tạ hội trưởng, đây chính là hồi trùng độc vô cùng đặc biệt của Bách Độc môn.

"Quân Diệc Tà, Mộc Anh Đông, các ngươi còn có gì để nói!" ngay trước mọi người, Tạ hội trưởng lớn tiếng chất vấn.

Quân Diệc Tà nắm chặt tay thành nắm đấm, tiếng xương khớp kêu khanh khách vang dội. Hắn biết, lần này việc không thành, sau khi hắn trở về Bắc Lịch lại phải đối mặt với một đống phiền toái lớn. Nhưng vào giờ phút này, điều hắn chú ý nhất chính là cỗ thi thể kia, những hồi trùng độc kia.

Bất kể là người nào ra tay hạ độc này, hồi trùng độc nhất định phải chảy từ Bách độc môn của hắn ra ngoài. Rốt cuộc, người đứng phía sau màn là người nào? Kẻ nào mà tay lại có thể dài như vậy, có thể với đến tận trong Bách Độc môn của hắn!

Chuyện này, nếu để cho sư phụ biết, hắn sẽ gặp phiền toái lớn hơn!

"Quân Diệc Tà!" Tạ hội trưởng đột nhiên nghiêm ngặt quát một tiếng, kéo Quân Diệc Tà từ trong trầm tư kéo ra thực tế, "Ngươi cấu kết với Mộc Anh Đông đánh vào Dược Thành ta là có ý định gì?"

Quân Diệc Tà là một người thất bại, nhưng hắn cũng không phải là người thất bại chật vật. Hắn cuồng ngạo, không ai bì nổi như cũ, ngang ngược hỏi, "Bản vương cùng Mộc Anh Đông sớm có giao tình thì như thế nào? Bản vương bất kể Dược Thành các ngươi nội đấu như thế nào cũng không liên quan tới Bản vương. Bản vương hỏi một lần cuối cùng, Bắc Lịch nguyện lấy Tuyết Sơn làm sính lễ, hỏi cưới Mộc Linh Nhi. Rốt cuộc, Dược Thành có đáp ứng hay không?"

Đáp ứng!

Đây là tiếng lòng chung nhau của vô số các đệ tử của Dược Thành đang có mặt tại đây. Nhưng ai là người dám nói ra?

Tạ hội trưởng chưa chắc đã không thèm thuồng mấy ngọn Tuyết Sơn kia, nhưng để hoàn toàn vặn ngã Mộc Anh Đông, hắn đã sớm nhịn đau.

"Dược Thành ta  tuyệt đối không cấu kết cùng hạng người Độc môn như ngươi. Từ nay về sau, nếu ngươi còn dám bước vào Dược Thành nửa bước, Dược Thành ta sẽ không khách khí!" Tạ hội trưởng tức giận nói.

Đây là cấm thông hành!

Muốn ra một lệnh cấm thông hành, phải được sự đồng ý của Hội Trưởng Lão và tất cả mọi người. Bây giờ, Tạ hội trưởng không hỏi ý kiến của bất luận kẻ nào đã trực tiếp nói ngay.

Nhưng mấy vị trưởng lão có mặt tại đây, không có người nào dám có ý kiến phản đối.

Sự tình phát triển đến nước này, ngay cả Liên Tâm phu nhân cũng không lên tiếng, còn có ai dám lên tiếng?

"Tạ Đức Ý, ngươi!" Quân Diệc Tà giận dữ.

"Cút!" Tạ hội trưởng không nhường nửa bước.

Quân Diệc Tà nào còn mặt mũi mà đợi chờ. Hắn khinh thường rên lạnh một tiếng, đạp bay cả mấy gánh lễ đang để ở một bên, phất tay áo liền đi. Hắn chỉ để lại một câu nói vô cùng cuồng ngạo.

"Tốt nhất, Dược Thành ngươi đừng để có một ngày nào đó phải đến  cầu xin Bản vương!"

Thời gian không tới ba năm, bị Y thành cấm tuyệt giao, lại bị Dược Thành cấm thông hành, có thể nói, nếu Quân Diệc Tà nhận mình là người thứ hai thì cũng không có ai dám đứng thứ nhất. Lần này, sau khi hắn trở về Bắc Lịch đi, phỏng chừng Hoàng Đế Bắc Lịch sẽ không tha thứ cho hắn.

Đương nhiên, Quân Diệc Tà cũng không gấp trở về Bắc Lịch, trước tiên hắn phải trở về Bách Độc môn một chuyến. Còn mấy chuyện khác, lại nói sau.

Quân Diệc Tà vừa đi, quá trình thẩm phán Mộc Anh Đông liền bắt đầu.

"Mộc Anh Đông, ngươi cấu kết Quân Diệc Tà, ý đồ là muốn Mộc Linh Nhi được tha tội. Ngươi vì tư lợi, suýt nữa hủy diệt danh tiếng cùng tiền đồ của Dược Thành. Nếu không phải do Bản hội trưởng sớm đoán được âm mưu và dã tâm của ngươi, Dược Thành đã sớm rơi vào tay Bách Độc môn, hậu quả khó mà lường được!" Tạ hội trưởng tức giận chỉ trích.

Mộc Anh Đông còn cái gì có thể nói. Vừa mới xong, Quân Diệc Tà đã thừa nhận giao tình giữa bọn họ.

Mộc Anh Đông hắn, anh minh một đời, phong quang vô hạn, Mộc gia ở trong tay hắn phát triển  tới mức chưa từng có trước đó. Chỉ kém một tí tẹo như thế, còn kém chuyện ngày hôm nay, một khi hoàn thành, không đến thời gian một năm, Mộc gia đã trở thành chi chủ của Dược Thành.

Chỉ tiếc, hắn quá nóng lòng, quá lơ là! Hắn đã thua hoàn toàn!

Có thể nói, thành cũng do Mộc Linh Nhi, bại cũng do Mộc Linh Nhi, hắn chỉ mong có thể chém  Xú Nha Đầu đó thành muôn mảnh. Đến nay, rốt cuộc hắn vẫn không thể hiểu, ban đầu Xú Nha Đầu đó xảy ra vấn đề gì, lại ở trong thọ yến của thái hậu Thiên Ninh, đứng về phe của Long Phi Dạ!

Nếu không phải như thế, hắn đã sớm gả Mộc Linh Nhi cho thái tử Bắc Lịch. Hắn cùng Quân Diệc Tà sẽ chiếm được nhiều chỗ tốt hơn.

Oán giận thì cũng chỉ là oán giận, vào giờ phút này, hắn chỉ có thể vô lực nhìn về hướng Liên Tâm phu nhân, cầu xin nàng tha thứ cùng giúp đỡ.

Liên Tâm phu nhân vốn dĩ còn muốn làm dáng vẻ thả lỏng, rồi lấy danh nghĩa Hội Trưởng Lão Y thành cầu xin tha cho là Mộc gia. Nhưng Tạ hội trưởng này, mở miệng một tiếng là "Bách Độc môn", hai tiếng cũng là "Bách Độc môn" làm cho nàng cũng không tiện mở miệng.

Mặc dù nàng nói chuyện là thay mặt cho Y thành, nhưng sự tình về Bách độc môn là cấm kỵ của viện trưởng đại nhân. Bản thân nàng cũng không dám tùy tiện đụng chạm.

Đối mặt với ánh mắt thất lạc của Mộc Anh Đông, Liên Tâm phu nhân làm muội muội, nàng thương tiếc mà cũng không giúp được gì, chỉ có thể né tránh tầm mắt của hắn.

Thấy Liên Tâm phu nhân né tránh, tâm tình của Mộc Anh Đông, căn bản là chết!

Hắn cúi đầu xuống, yên lặng không nói.

Mộc Anh Đông mới sẽ là người không yêu cầu Tạ hội trưởng khai ân. Nếu khẩn cầu với địch thủ của mình, bản thân mình không sẽ có được sự đồng tình từ phía địch thủ, càng không giữ được sự tôn trọng của bản thân, chỉ có thể bị coi là trò cười. Đạo lý này, hắn biết rất rõ ràng.

Vĩnh viễn không nên hạ thủ lưu tình đối với địch thủ của. Nếu không, cuối cùng sẽ có một ngày, bản thân mình sẽ bị biến thành người thất bại. Đạo lý này, Tạ hội trưởng biết rõ.

"Người đâu, đem Mộc Anh Đông xuống, giam giữ lại, đợi nghe xử lý! Hủy bỏ tư cách toàn bộ người dự thi của Mộc gia. Trước khi Hội Trưởng Lão chính thức thẩm phán, người của Mộc gia, vô luận là ai cũng không cho phép rời khỏi Dược Thành nửa bước!" Tạ hội trưởng lớn tiếng nói.

Toàn bộ người của Mộc gia ở trong hội trường đều cúi đầu xuống. Về phần các nhà còn lại, đều không có người nào đứng ra cầu tình. Vương lão liếc mắt nhìn hướng Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, thấy hai vị chủ nhân vị nhưng còn bất động, hắn cũng liền bất động thanh sắc.

Đại hội thử thuốc vốn là võ đài dành cho các nhà trong Dược thành so đấu bản lĩnh thật sự. Mà đại hội năm nay lại diễn ra như vậy, vừa lộ ra âm mưu quỷ kế, vừa lộ ra hiềm khích lục đục, như một vở đại hí kịch. Tất cả mọi người có mặt tại đây đều mang tâm trạng thổn thức.

Trong thanh âm thổn thức, Mộc Anh Đông bị người giải đi.

Tất cả mọi người còn đắm chìm trong sự kiện xảy ra ngoài ý muốn vừa xong, nhưng tình thế của Dược Thành đã phát sinh biến đổi lớn. Mộc gia bại một lần, thậm chí là trong cả đại hội thử thuốc, hai nhà Vương Tạ cũng trở thành địch thủ duy nhất với đối phương.

Không thể nghi ngờ, cuộc chiến đoạt chủ của Dược Thành sẽ dũ diễn dũ liệt(1).

(Chú thích:

(1) Dũ diễn dũ liệt: kiểu liên tục và mạnh mẽ. T k tìm thấy, đọc cả 1 cháp Tam Quốc thì nghĩ là thế.)

Sau khi mọi người thổn thức, càng thêm nhiều phần suy nghĩ đắn đo. Mà lúc này đây, Tạ hội trưởng lớn tiếng nói, "Người đâu, sắp xếp lại lần nữa, đại hội thử thuốc tiếp tục diễn ra!"

Phát hiện ra chuyện lớn như vậy, ngay cả nghỉ ngơi Tạ hội trưởng cũng không nghỉ chút nào, trực tiếp muốn bắt đầu tỷ thí?

Hàn Vân Tịch còn tưởng rằng đại hội thử thuốc sẽ lùi lại, diễn ra vào ngày mai. Nhìn tình huống bây giờ xem ra, Tạ gia vô cùng có khả năng có đã chuẩn bị mà đến, dự định làm liền một mạch, cướp hết toàn bộ danh tiếng trong đại hội này.

Toàn bộ người của Mộc gia cơ bản cũng bỏ chạy nhưng Liên Tâm phu vẫn rất có khí độ. Nhìn nàng giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, ngồi về chỗ cũ, nhấp mấy hớp trà, chuẩn bị xem cuộc chiến.

Hàn Vân Tịch để ở trong mắt nhưng tất cả bội phục đều để ở trong lòng. Nàng nghĩ, trước khi Liên Tâm phu nhân rời đi, có một số việc, nàng sẽ tìm cơ hội hỏi một câu.

Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, tỷ thí lập tức bắt đầu. Hết lần này tới lần khác, Âu Dương Ninh Nặc vẫn ngồi bên người Long Phi Dạ, tựa như không có ý định trở về chỗ ngồi cũ.

"Dược Quỷ đại nhân, theo ý ngươi, Vương Tứ Công Tử có thể trở thành đứng thứ nhất hay không?" Hắn cười, thấp giọng hỏi.

Long Phi Dạ không nói.

"Dược Quỷ đại nhân, thế nào Dược Thành không mời ngươi làm trọng tài? Phương diện này, chính là đại diện cho quyền uy của ngươi." Âu Dương Ninh Nặc lại hỏi.

Long Phi Dạ không nói.

"Ha ha, bất kỳ thế gia nào trong Dược Thành, cũng không chống nổi một người, chính là Dược Quỷ đại nhân."

Âu Dương Ninh Nặc vừa nói, né người qua đối mặt với Long Phi Dạ. Hắn nói hết sức chăm chú, "Dược Quỷ đại nhân, ngươi không ngại thì hãy nghiêm túc cân nhắc một chút về sưh tình hợp tác cùng Vân Không thương hội. Nếu ngươi có điều kiện gì, thì đều có thể nói ra. Tại hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn ngươi."

Long Phi Dạ... Còn chưa nói!

Lúc này, Vương gia Tứ Công Tử Vương Thư Thần một lần nữa lên đài, Âu Dương Ninh Nặc mới chú ý đến trên đài, không làm phiền Long Phi Dạ.

Không nói, đại hội thử thuốc vốn là sự tình trọng yếu, Mộc gia đại bại như vậy, mục đích đại hội lần này càng lộ ra điểm mấu chốt.

Bởi vì, tỷ thí giữa hai nhà Vương Tạ chính thức bắt đầu từ cuộc tỷ thí này!

Lại không nói, nếu có thể trở thành người đứng đầu, sẽ có khen thưởng với giá trị không nhỏ. Người đó sẽ được tùy ý chiếm dùng thổ địa của Hội Trưởng Lão, tư cách dùng tài nguyên trong kho thuốc. Lại nói đến phương diện tranh đoạt lòng người, cũng có sức ảnh hưởng cực lớn.

Đại hội thử thuốc mười năm diễn ra một lần vừa kết thúc, theo sát phía sau là sự tình Hội Trưởng Lão tuyển cử. Tuyển cử vị trí trưởng lão, vị trí chấp sự. Tạ hội trưởng còn chưa tới tuổi tác thoái vị, đương nhiên sẽ không tự lui. Nhưng trong Thất Đại Trưởng Lão của Hội Trưởng Lão có mấy vị đã đến tuổi thoái vị. Hơn nữa, Trưởng Lão Hội trừng phạt đối với Mộc gia, nhất định sẽ bỏ hết người của Mộc gia từ trong Hội Trưởng Lão cùng chấp sự. Đến lúc đó, bất kể là vị trí trưởng, hay vị trí chấp sự, đều sẽ có nhiều người tranh đoạt.

Vừa loại bỏ người cũ, liền tiến hành tuyển cử. Mà sự tình tuyển cử này, chính là thời điểm để khảo nghiệm lòng người.

Rốt cuộc, là lựa chọn Vương gia, hay là lựa chọn Tạ gia? Ở Dược Thành này là thế giới lấy Dược thuật để vi tôn, dùng Dược thuật nói chuyện. Nhân tài, hậu bối là chuyện vô cùng trọng yếu. Nhà ai có thiên tài? Nhà ai có nhân tài? Nhà ai có nhiều Dược Tề Sư tuổi trẻ tài cao? Nhà ai là chi chủ của Dược Thành?

Nghĩ lúc đó, Mộc gia có nhiều người ủng hộ như vậy, hoặc giả định là nịnh hót lấy lòng, không phải bởi vì sự tồn tại của Mộc Linh Nhi hay sao?

Bây giờ, đạo lý là như thế.

Hôm nay, hai nhà Vương Tạ, ai sẽ đứng thứ nhất đại hội thử thuốc, ai sẽ chiếm hết tiên cơ khi đang quyết đấu.

Ngay từ thời điểm bắt đầu tỷ thí, toàn bộ mọi người cũng trở nên khẩn trương, nghiêm túc xem.

Vương Thư Thần là vương bài của Vương gia, quả nhiên không khiến người ta thất vọng. Lần tỷ thí này, ước chừng hắn dùng hết hai giờ, cơ hồ đánh bại toàn bộ người dự thi, trong đó không thiếu người của Tạ gia.

Nhưng cuối cùng, Tạ gia đứng lên tỷ đấu bằng một tên tiểu đệ tử, tên Tạ Bằng. Nhưng tên đệ tử này mới chỉ có mười tuổi, là người dự thi nhỏ tuổi nhất ngày hôm nay.

Đứa nhỏ này vừa ra sân, mọi người liền cũng khiếp sợ. Lúc trước, không ít người suy đoán, vô cùng có khả năng là hai nhà Mộc Tạ đều giấu nhân vật lợi hại, để đối phó với Vương Tứ Công Tử.

Vị trí người dự thi của mỗi nhà đều có giới hạn, hài tử nhỏ như vậy, nếu không phải chỗ hơn người, làm sao có thể ra sân?

Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ khá có lòng tin đối với Vương Thư Thần cũng đều chú ý tới...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play