Edit: Shinbi

Thềm đá cao nâng thân thể của cô lên, cô nằm trên sỏi đá cứng, dòng nước ấm áp gợn nhẹ đến bả vai của cô.

Thanh Thần bị kẹp giữa thân thể cực nóng cùng cứng rắn của anh, vốn không cách nào trốn tránh, chỉ có thể nhận lấy nụ hôn cướp đoạt của anh.

"Tiểu yêu tinh." Môi Mạc Lãnh Tiêu trượt đến bên tai của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, làm cho cô cảm thấy tê dại không đau đớn.

——— ——————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ———————

"Anh. . . . . . Không nên nhìn. . . . . ." Thanh Thần vô cùng thẹn thùng nói nhỏ, vì bây giờ bị anh sắp xếp tư thế nên mắc cỡ nhắm chặt mắt lại.

"Ưmh. . . . . ." Run rẩy mở hai mắt ra, đôi mắt to yêu kiều mọng nước. Cô rất sợ, rất sợ, rồi lại mơ hồ cảm thấy mãnh liệt mong chờ.

"Cô bé, chỉ có tôi mới có thể đối với em như vậy." Đôi tay đỡ ở eo thon của cô, thân hình cao lớn của Mạc Lãnh Tiêu chậm rãi đi xuống, chợt động thân, dục vọng nóng rực đã đoạt lấy nơi khít chặt của cô.

"Tiểu Tình, hôm nay rất cám ơn em đã dẫn tôi đi nhiều chỗ như vậy."Lúc trước đi cùng Đoan Mộc Tình, trên mặt Thanh Thần mang nụ cười dịu dàng.

"Ừ." Thanh Thần gật đầu, đồng ý với cô ấy.

"Thanh Thần, nhờ chút được không?" Lắc lắc tay của cô, bộ dạng Đoan Mộc Tình cầu khẩn.

"Không phải là không thể nhìn." Mạc Lãnh Tiêu chậm rãi nói, từng chữ nói ra khỏi miệng cũng đầy ắp dục vọng, ngay cả hơi thở đều tựa như lửa.

Không biết là vì dòng nước ấm áp hay là nụ hôn anh mê hoặc lòng người, thần trí Thanh Thần mơ màng, tay chân mềm nhũn không làm gì được.

Không biết giải thích sao cho Đoan Mộc Tình nên cô chỉ nói dối cả ngày, mặc dù Đoan Mộc Tình giúp đỡ cô, nhưng cô biết cô ấy cũng chỉ muốn tìm cơ hội thấy Mạc Lãnh Tiêu thôi.

Mặc kệ trong lòng Mạc Lãnh Tiêu nghĩ ra sao, ít nhất tình cảm Đoan Mộc Tình đối với anh là thật, huống chi cô ấy là đại tiểu thư Đoan Mộc gia, dáng dấp xinh đẹp như vậy, mà anh cũng rất thích cô ấy. Hai người xứng đôi như vậy, hà tất gì cô phải cản trở?

Anh hôn môi cô, kiên nhẫn trấn an cô, ôm cô đợi cô thích ứng mình: "Mỗi lần cũng sẽ đau sao? Hả?"

Trước kia, mỗi lần anh muốn cô, cô đều sẽ đau nhưng cô không dám nói cho anh biết, chỉ có thể cắn chặt môi, hiện tại. . . . . . Anh hỏi cảm nhận của mình rồi, co cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Cúi đầu mút nơi mềm mại của cô. Nghe cô không cách nào kiềm chế mà thở dốc thì khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu mang ý cười tà ác làm cho người ta không cách nào kháng cự.

Thật ra tâm tư Đoan Mộc Tình đối với Mạc Lãnh Tiêu, cô cũng không phải không biết. Lần đầu tiên lúc gặp mặt, cô cũng biết, Đoan Mộc Tình yêu thích anh.

Đôi tay bị anh nắm chặt, sức lực lớn làm cho cô chỉ có thể thuần phục, vốn bất lực phản kháng chứ đừng nói là thoát đi.

Không nghĩ đến, sau khi anh biết, chẳng những không vui mừng, nổi giận với mình, mặt lạnh tanh, đóng sầm cửa.

A, Mạc Lãnh Tiêu, lúc nào mà vì một cô gái, cái người này sao chưa thỏa mãn dục vọng.

Vì hơi đau, Thanh Thần cau mày nhưng anh hỏi thăm làm cho cô cảm thấy hạnh phúc.

Cười với cô, trong mắt Đoan Mộc Tình mang theo vẻ mất mác không che giấu được: "Không khách khí nữa, vốn muốn dẫn hai người đi chơi, không ngờ anh Mạc lại không rảnh."

Ôm cô vào trong dòng nước ấm áp, Mạc Lãnh Tiêu dựa vào sức nổi mà sắp xếp cô, đem lấy cô dễ dàng nâng lên cao rồi để xuống: "Cô bé, em là của tôi."

Khi tay Mạc Lãnh Tiêu thăm dò vào nơi mềm mại nhất của cô, Thanh Thần run rẩy hít vào một hơi, không biết làm sao, trừng lớn hai mắt.

Lấy được sự đồng ý của cô, vốn chôn sâu trong cơ thể cô bắt đầu kịch liệt chạy nước rút, đem sự cuồn cuộn không dứt như rưới vào trong cơ thể cô. . . . . .

Tâm khẽ đau nhưng nụ cười trên mặt Thanh Thần không biến mất, chỉ là tầm mắt rơi vào mũi chân của mình: "Anh ấy tạm thời có chút việc phải xử lý, cho nên. . . . . . Lần sau đi, lần sau nhất định anh ấy có thể đi cùng chúng ta."

Nghĩ đi nghĩ lại, Thanh Thần lại cảm thấy có chút đè nén, hít thật sâu, cô tạm ngừng những thứ ý nghĩ không tốt này.

Giơ tay nhìn đồng hồ một chút, Đoan Mộc Tình kéo tay Thanh Thần, dừng bước: "Bây giờ cũng 11 giờ rồi, tôi nghĩ, anh Mạc cũng có thể hết bận rồi, nếu không, chúng ta mua chút đồ, tôi với cô trở về. . . . . . Như vậy, giao cô nguyên vẹn cho anh Mạc, tôi mới yên tâm."

Thanh Thần mím môi, không nói gì, chỉ im lặng.

Rõ ràng anh đã buông lỏng cổ tay của cô, nhưng tay của cô như có ý thức leo lên bờ vai rộng của anh.

Buổi tối, ánh trăng trong sáng chiếu trên mặt đất, bóng dáng hai cô gái kéo dài ven đường.

Thanh Thần run không ngừng, lặng lẽ mở mắt, vừa lúc nhìn thấy anh cúi đầu, môi lưỡi nóng rực bao trùm lên màu hồng mềm mại của cô.

Thanh Thần chỉ có thể ôm anh thật chặt, ở trong ngực Mạc Lãnh Tiêu run rẩy không ngừng.

Thanh Thần cảm nhận được ánh mắt như lửa của anh, vẻ mặt càng đỏ ửng. Đôi tay cô bảo vệ trước ngực, muốn chặn lại ánh mắt nóng rực của anh, nhưng anh vốn không cho cô che giấu, cầm cổ tay cô giơ cao khỏi đầu, ép cô ưỡn người.

Thanh Thần hỗn loạn bị anh hôn, đôi tay vốn muốn đẩy anh ra, nhưng vừa chạm vào lồng ngực tráng kiện nóng bỏng của anh thì cô liền rối loạn suy nghĩ.

Nước ấm vây quanh bộ dáng xinh đẹp của cô, tựa như muốn cho anh quên cả hít thở.

Cặp mắt khép chặt, êm ái nũng nịu phát ra trong phòng tắm, Thanh Thần bị Mạc Lãnh Tiêu sắp xếp làm cho không tỉnh táo. Cô không cách nào suy nghĩ, giống như bị bao vây trong ngọn lửa của anh, chỉ có thể bị sự mãnh liệt của anh đốt cháy.

Cặp mắt Mạc Lãnh Tiêu lóe sáng, chăm chú nhìn bộ dạng bất lực của cô, đói khát muốn chiếm đoạt cô.

Cái cô gái này làm cho anh mê muội, tự nhiên lại khát vọng cùng cô hòa làm một, rõ ràng, mới kết thúc một cuộc kích tình, anh lại không kịp chờ đợi lôi kéo cô bắt đầu một chiến dịch mới.

Mấy ngày nay, mỗi lần cô gọi điện nói muốn dẫn bọn họ đi chơi, Mạc Lãnh Tiêu cũng từ chối, hôm nay, cô lại trực tiếp gọi điện cho mình, tuy có chút do dự nhưng cô vẫn đồng ý với Đoan Mộc Tình.

Đau đớn dần biến mất, đầu Thanh Thần chôn trong ngực của anh, lắc đầu một cái, giọng nói dịu dàng: "Không, không đau. . . . . ."

Thân hình cao lớn dám xâm nhập cô hốt hoảng muốn kẹp chặt hai chân làm cho cô không cách nào như mong muốn, chỉ có thể bất lực nằm dưới thân thể của anh.

"Thanh Thần, bây giờ chúng ta đi mua đồ trước đi, tôi biết phía trước có tiệm đồ ăn rất ngon nha." Vừa nghĩ tới việc có thể nhìn thấy Mạc Lãnh Tiêu, trong nháy mắt tinh thần của Đoan Mộc Tình tỉnh táo, bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.

"Bây giờ cô không đi đến đó được."

Thanh Thần còn chưa đáp lại thì một giọng nam thô ráp đột nhiên chen vào giữa cuộc đối thoại của các cô gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play