Anh nhỏ giọng nói, âm thanh mơ hồ không rõ, anh khẽ cắn xương quai xanh mảnh khảnh của cô,
cảm thụ sự căng thẳng của cô, từ từ vào sâu cho đến khi hoàn toàn đoạt
lấy cô, rồi sau đó lại từ từ rút ra.
"Thích không? Cô. . . . . ." Mạc Lãnh Tiêu nói nhỏ, dỗ dành lại lần nữa chậm rãi rút ra, rồi sau đó lại vào thật sâu.
"Cô bé, thể lực em quá kém, đêm giờ chỉ mới bắt đầu." Mạc Lãnh Tiêu đi vào
chỗ sâu nhất, âm thanh chấn động lồng ngực, giọng nói cực kỳ khàn.
Thanh Thần cắn chặt đôi môi đỏ mọng, quay đầu đi nhưng chỉ có thể yên lặng lắc đầu.
Trong thế giới của cô, Mạc Lãnh Tiêu vốn hấp dẫn đến mức không thể cưỡng lại
được, cô không thể rời bỏ anh, vốn không nghĩ tới rời khỏi anh.
Cô mê mẩn hơi ấm trong ngực anh, tham lam đôi môi lúc triền miên anh dành cho, tham lam tất cả của anh.
Dù trong tình huống như thế, cô mới có thể cảm thấy mình gần anh, cô cũng bằng lòng, cô cũng không bỏ đi được.
Liếm sau tai mềm của cô, giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu trầm thấp thủ thỉ: "Nói cho tôi biết, em muốn tôi."
Anh nhỏ giọng nói, dỗ dành, nói chuyện bên tai cô.
"A, a. . . . . . Không cần. . . . . ." Rốt cuộc Thanh Thần cũng mở miệng,
tránh câu hỏi của anh nhưng không trốn thoát sự đòi hỏi mãnh liệt mà kéo dài của anh.
Tốc độ xâm nhập của anh càng lúc càng nhanh, sức lực càng mạnh hơn, giống như muốn khắc sâu linh hồn của anh vào.
"Em thích." Mạc Lãnh Tiêu cười nhỏ, giọng nói vô cùng khàn, vẻ mặt không chút nào chế nhạo, động tác lại càng lúc càng mạnh.
Thân thể yếu ớt mềm mại, gần như không chịu nổi anh càng lúc càng sâu, càng lúc càng đoạt lấy.
Hai chân Thanh Thần mềm nhũn, không cách nào chống đỡ, tay anh đem chân cô
vòng ở trên eo, làm anh càng muốn thân thể xinh đẹp của cô mãi.
Nếu như trong mắt của anh, trong lòng của anh, cũng có cô thì tốt biết bao.
Tiếng than nhẹ mềm mại càng thêm kích thích người đàn ông trên người cô, Mạc
Lãnh Tiêu cường hãn thẳng tiến, động tác kịch liệt hơn, hô hấp trở nên
nặng nề, sức lực cũng càng lúc càng mạnh.
"Cô bé, tôi thích giọng của em." Mỗi lần anh vào đều làm cho cô vòng chân lên eo.
Trong tiếng rên rỉ của Thanh Thần, càng nũng nịu, anh càng bám chặt hơn, gần như yếu ớt tiếp nhận thể lực vô cùng kinh của anh.
"Lãnh, đừng. . . . . . Dừng lại, dừng lại có được không. . . . . ." Thanh Thần cảm thấy muốn chết, mái tóc đã sớm xốc xếch rủ xuống trên ghế sofa, mặt nhếch nhác, chỉ có tiếng khóc cầu xin anh dừng lại.
Nhưng Mạc Lãnh Tiêu lại giống như không nghe thấy, kéo dài hưởng thụ thức ăn ngon.
Đêm rất dài mà thể lực anh thì dư thừa, mấy ngày nhớ nhung tích tụ, tất cả đều muốn cô bổ sung vào.
Khi Mạc Lãnh Tiêu ôm chặt Thanh Thần, dùng sức đẩy mạnh đến sâu nhất, chôn
trên mái tóc cô mà gầm gừ, Thanh Thần cảm giác mình cũng bị vui sướng
cuốn đi, chỉ có thể thật chặt, thật chặt bọc lại chỗ cứng rắn nóng bỏng
của anh. . . . . .
——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————
"Lãnh. . . . . . Em mệt quá, cho em ngủ được không?"
Bị Mạc Lãnh Tiêu ôm vào phòng tắm, Thanh Thần cực kỳ mệt mỏi chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào trong ngực của anh mà cầu xin.
Đôi môi mỏng ngậm môi dưới sưng đỏ của cô, trong mắt của người đàn ông mang theo dịu dàng: "Tắm đã, nếu không ngày mai em sẽ mệt mỏi hơn."
Mút môi của cô, Mạc Lãnh Tiêu để cô đứng trên mặt đất, mà mình thì xoay
người mở vòi nước trên bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ để nước ấm.
Hai chân Thanh Thần như nhũn ra, tựa lưng vào nền gạch men sứ lạnh lẽo,
nghĩ tới vừa rồi trong phòng khách kích tình như vậy, toàn thân cô
ngượng ngùng đỏ ửng lần nữa.
Từ ghế sa lon đến phòng ngủ, ông
trời, triền miên quá điên cuồng, cô lại không cự tuyệt được sự bá đạo
của anh, so với tinh lực tốt của anh, cô mệt mỏi sắp gục xuống.
Thật vất vả, anh giải thoát rồi, ầm ĩ đủ rồi, cô muốn ngủ, lại bị anh mạnh
mẽ ôm đến phòng tắm, a, người đàn ông này thật là bá đạo lại **.
Chỉ là. . . . . .
Nhìn dáng vẻ anh thay mình để nước nóng, cô lại cảm thấy thật thỏa mãn, anh đối với mình cũng có mặt dịu dàng, phải không?
Vùi lấp chính mình trong suy tư, Thanh Thần không phát hiện, người đàn ông
vừa rồi ở trước bồn tắm, trong lúc vô tình, đã đi tới trước người cô.
Cằm xinh xắn có lực bàn tay bóp chặt, Thanh Thần giương mắt đối mặt cặp mắt đen kia.
"Cô bé đang suy nghĩ gì?" Cúi người bên tai cô, Mạc Lãnh Tiêu kéo cô vào trong ngực, sưởi ấm thân thể của cô.
Mặc dù thân mật với anh như vậy, có thể trần trụi ôm nhau như vậy nhưng
cũng làm cho Thanh Thần mắc cở đỏ mặt: "Không có. . . . . . Không có gì. . . . . ."
Bàn tay vuốt gò má tinh tế của cô, trong tay dần dâng lên nhiệt độ, làm cho trong mắt của Mạc Lãnh Tiêu chứa đầy ý cười:
"Không có gì, thế nào mặt lại hồng như vậy? Hả?"
Giọng nói anh
trầm thấp nghe cảm động, mang theo ma lực mê hoặc lòng người, làm cho
Thanh Thần trầm luân say mê: "Dù sao, dù sao thì không có nghĩ. . . . . . Em...em đi tắm. . . . . ."
Vừa muốn chạy qua từ bên cạnh của anh, cổ tay lại bị người đàn ông nắm chặt sau lưng.
Quay người lại, thẹn thùng nhìn Mạc Lãnh Tiêu, đôi mắt đen nóng rực kiêu
căng, làm cho Thanh Thần không rét mà run: "Anh...anh buông em ra. . . . . . Em muốn tắm. . . . . ."
Bàn tay trượt xuống thắt lưng cô
luồn vào trong mái tóc dài, Mạc Lãnh Tiêu bỗng dùng lực siết chặt lấy
cái ót của cô, đưa cô tới trước mặt mình.
Đưa khuôn mặt nhỏ nhắn
xinh đẹp của cô đến gần hơn, cho đến khi trán hai người gần nhau, hơi
thở ấm áp của anh lướt qua da thịt cô: "Cô bé, tôi đói rồi."
"Vậy em đi chuẩn bị cho anh ăn?" Xoay mặt áp sát anh như thế, cô cảm thấy khó thở: "Em xuống bếp nấu cho anh ăn được không?"
"Không được." Anh nhỏ giọng từ chối, nghĩ cũng không nghĩ tới.
"Hả? Vậy. . . . . . Húp cháo có được không?" Thanh Thần tiếp tục đề nghị.
"Không được." Lại lần nữa nhanh chóng cự tuyệt.
Đôi mày thanh tú khổ sở nhíu lên, mắt Thanh Thần mở to nhìn về phía anh: "Vậy anh muốn ăn cái gì?"
Đôi tay đang cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nụ cười của Mạc Lãnh Tiêu đẹp trai mà gian manh: "Cô bé, tôi chỉ muốn ăn em."
". . . . . ." Nghẹn họng nhìn anh trân trối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh
Thần từ hồng chuyển sang trắng, lúc sau trắng chuyển sang hồng, ông
trời, không phải anh lại muốn. . . . . .
"Ha ha. . . . . ." Mút môi cô thật sâu, Mạc Lãnh Tiêu cười vui vẻ: "Nét mặt của em làm tôi hài lòng.”
Thân thể rắn chắc cọ xát da thịt mềm mại của cô, trong mắt của Mạc Lãnh Tiêu một áng đỏ: "Là em quá ngon, tôi ăn không đủ."
Tâm hơi ngẩn ra.
Nụ cười như vậy lại xuất hiện trên mặt của anh rồi, lòng Thanh Thần dâng
lên ngọt ngào, mỗi lần nhìn anh cười vui vẻ, cô đều cảm thấy thật hạnh
phúc, thật vui vẻ, nhớ đến phát khóc.
Không tránh sự tiếp xúc của Mạc Lãnh Tiêu, mặc cho hơi thở của anh bao quanh cô, hốc mắt Thanh Thần không nhịn được nữa, cô muốn đem nước mắt trở lại, nhưng nước mắt nhất
định không nghe lời, lặng lẽ rơi xuống.
"Em thật là, tôi đã thấy
cô bé đáng yêu nhất rồi." Mạc Lãnh Tiêu thở dài một cái, nhẹ nhàng liếm
nước mắt trên gò má cô, cánh tay tráng kiện ôm cô, không cho cô từ chối
mà kéo cô vào làn nước ấm.
Trên mặt cô thâm tình rõ ràng như vậy, không hề che giấu, lòng của Mạc Lãnh Tiêu có chút đau.
Cái cô bé này, ngốc đến mức anh không bỏ được.
"A. . . . . ."
Bởi anh đột nhiên cử động, Thanh Thần sợ đến mức phát ra tiếng kinh hoảng
dữ dội, cánh tay mảnh khảnh giữa không trung quơ quơ, bản năng bám các
vật thể rắn chắc.
Nước ấm áp bao quanh cô, cô lại có chút lo lắng, hai tay hai chân bám những vật gần nhất.
"Cô bé, đây là bồn tắm, không phải hồ bơi, cái người này nhiệt tình ôm
tôi...tôi sẽ rất vui mừng ." Mạc Lãnh Tiêu tựa vào cổ trắng nõn của cô,
rất hưởng thụ động tác lúc này của cô.
". . . . . . ! !"
Lúc này Thanh Thần mới phát hiện ra, vì sợ, đôi tay căng thẳng ôm cổ Mạc
Lãnh Tiêu, gương mặt vừa đúng đụng tới xương quai xanh của anh, giống
như muốn chôn vào lồng ngực anh.
Mà càng mắc cỡ hơn chính là, hai chân của nàng bởi vì sức nổi mà tách ra, đang vững vàng vòng chắc hông của anh.
Mặc dù đây là bồn tắm, nhưng. . . . . . Bồn tắm khách sạn này cũng quá lớn, quá sâu thôi. . . . . .
Cô sinh ra ảo giác cũng rất bình thường.
Theo gợn nước, cô có thể cảm nhận được vật cứng rắn to lớn nóng rực của Mạc Lãnh Tiêu, đang thân mật giữa hai chân cô.
Dòng nước ấm áp làm tăng thêm cái loại xúc giác đó, bọn họ cứ như vậy ** ôm nhau.
Mặt Thanh Thần càng thêm đỏ, thậm chí da thịt trắng noãn cũng nổi đỏ hồng
nhàn nhạt, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại sợ rơi vào trong nước sâu.
"Vẫn không tính là ngốc." Thấy cô không có lộn xộn, Mạc Lãnh Tiêu trầm trầm
cười: "Phòng tắm nơi này là thiết kế đặc biệt, mỗi bồn tắm đều rất sâu, y như nước sâu bây giờ, em rất khó dính vào đáy ."
"Anh. . . . . . Vậy em không tắm. . . . . ." Thấy trong giọng nói cười nhạo, Thanh Thần biết anh cố ý muốn xem cô như một kẻ ngốc, bất đắc dĩ chiều cao cô có
hạn, chỉ có thể lựa chọn phương thức để kết thúc tình trạng khó khăn như bây giờ.
"Được, chờ cho anh ăn no, lại tắm tiếp." Mạc Lãnh Tiêu
cũng không phản đối, lập tức đồng ý đề nghị của cô, dùng hành động thực
tế bắt đầu sự an bài hợp lý của mình.
Đôi môi nóng rực tìm được cô dễ như trở bàn tay, ngăn lại tiếng kháng nghị còn chưa nói ra khỏi miệng của cô.
Thanh Thần trợn to hai mắt, cảm thấy thân hình cao lớn cường tráng của anh
dán chặt cô, một tay giữ chặt cô đang giãy giụa, tay kia thân mật nâng
cặp mông mượt mà của cô, ôm cô đến một góc khác của bồn tắm.
Ở đó có xây thềm sỏi đá xinh đẹp, Mạc Lãnh Tiêu đặt cô trên thềm đá, hai
cánh tay để bên cạnh cô, hoàn toàn phong tỏa tất cả đường đi của cô.
Anh hôn cô, lưỡi linh hoạt liếm láp, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ run, sau
khi đút vào trong miệng của cô, cùng với lưỡi của cô dây dưa, thưởng
thức ngọt ngào trong miệng cô.
Thềm đá cao nâng thân thể của cô lên, cô nằm trên sỏi đá cứng, dòng nước ấm áp gợn nhẹ đến bả vai của cô.
Thanh Thần bị kẹp giữa thân thể cực nóng cùng cứng rắn của anh, vốn không
cách nào trốn tránh, chỉ có thể nhận lấy nụ hôn cướp đoạt của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT