Những ngọn gió hiu hiu đi khắp nơi trong ngày lễ noel này , những hạt sương muối về đêm lạnh đến thấu xương , hàng người nườm nượp đi qua nhưng không phải chỗ của cặp đôi đang tỏ tình đàng kia vì cậu đã cho người làm ở đó , một nơi ít người qua lại . Nó mặc trên người chiếc áo khoác bông trắng ấm áp , chiếc quần jean mài rách đôi chỗ , đôi giày thể thao xanh sẫm cùng đôi mắt hạt dẻ đang trầm tư suy nghĩ , chiếc mũ len bịt kín tai màu trắng được đội lên mái tóc đen dài được thả buông của nó còn cậu mang trên mình bộ ven đen lịch lãm làm tôn lên vóc dáng cao chuẩn , một người trưởng thành , trững trạc hơn , mái tóc xanh đen được vuốt keo để lộ khuôn mặt tượng tạc của mình , đôi mắt vàng ấm áp đang trông chờ , mong mỏi điều gì đó ở nó . Tuy dòng người ngoài kia đang run vì rét nhưng ở đây thì khác , người thì nóng vì rao rực còn người kia nóng vì không biết trả lời ra sao . '' Mình xin lỗi ! Mình đã yêu người khác rồi !''- nó bấu chặt gấu áo khoác của mình , thật sự nó không biết phải cư xử ra sao mới đúng nên nó chỉ biết nói thẳng ra suy nghĩ của mình là được chứ gì !

'' Mình biết cậu yêu Nhật nhưng cậu ta có đáp lại không ?''- cậu vẫn bình tĩnh mà nói , vì cậu biết được kết quả của việc này trước rồi nên có vẻ lấy được tinh thần , nhưng tại sao tim cậu lại đau thế này cơ chứ , nó như bị vỡ ra thành trăm mảnh vậy .

'' Nhưng mình chưa quên được cậu ta ! Thật sự xin lỗi cậu ! Chúc Phong tìm được người khác tốt hơn mình nha !''- nước mắt của nó không cản lại nữa rồi , khi cậu nói hắn không đáp lại tình cảm của nó thì nước mắt của nó đã rơi xuống , 1 giọt....2 giọt..... rồi lại một hàng dài rơi ra khỏi hốc mắt . Nó phải chạy đi kẻo cậu nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của nó , nó muốn tìm một chỗ nào đó để có thể được ở một mình .

Sau khi nhìn theo bóng dáng nó hòa với dòng người tấp nập thì cậu quỳ hẳn đầu gối mình xuống đất mà cúi mặt xuống , cậu thực sự không khóc được mà chỉ có thể cười buồn và chúc nó hạnh phúc thôi . Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại của cậu reo lên trong túi áo , cậu biết đó là ai ! Cậu định không nghe nhưng suy nghĩ lại chuyện vừa này , cậu đã thất bại rồi thì lấy cớ gì mà chối bỏ nữa chứ .

'' Alo ! Con nghe !''- cậu rút chiếc điện thoại trong túi áo mình ra , ấn nút nghe mà không cần nhìn dãy số đó à của ai . Chắc pama cậu lại nhắc đến chuyện đó chứ gì ! Được vậy cậu sẽ nghe theo họ !

'' Con nghĩ sao rồi ?''- đầu giây bên kia vang vọng tiếng trẻ trung của người phụ nữ nào đó , đó chính là mama cậu .

'' Dạ con sẽ làm theo !''- cậu thở dài , thời nay đâu còn cái luận lệ pama bảo ngồi chỗ nào thì con ngồi chỗ đó cơ chứ . Hazz ......

'' Tốt ! Pama rất vui đó !''- đầu giây bên kia lại lên tiếng rồi tiếng cười của cặp vợ chồng vang lên qua điện thoại khiến cậu phải chán nản mà dập máy lun .

Chuyện là thế này , 1 tuần trước pama cậu bảo sẽ cho cậu đính hôn với một đứa con gái mà cậu chưa thấy mặt bao giờ , thì cậu đã phản đối việc đó . Pama cậu bảo được nếu cậu tìm được một cô người yêu về đây và làm người ưng ý thì sẽ hủy bỏ hôn ước nếu không vẫn phải tiếp tục diễn ra như kế hoạch . Vì pama cậu nói thế nên cậu phải tỉnh tò với nó nếu không thì vừa bị mất nó và vừa bị đính hôn với người khác nữa chứ ! Nhưng số trời đã an bài , nó từ trối cậu !

Sau khi nó rời khỏi đó , khóc thật đã đời trên đường đi thì nó cũng quyết định về nhà mà đánh một giấc đến sáng mai , khi về thì pama nó đã ngủ nên không ai biết là nó vừa khóc xong còn hắn thì đã chọn một chiếc ghế đá mà ngồi từ đó đến sáng , vì là lễ noel nên người người vẫn đi qua nườm nượp mà không để ý đến hắn là đã ngủ quên ở đó . Thật không thể tin nổi , cách ngủ của hắn như đang ngồi suy nghĩ vậy khiến ai cũng không biết nổi , thật là bá đạo mà (@_@) .

Đến khi trời sáng thì hắn mới nhăn mặt lại , không lẽ đêm hôm qua hắn phơi sương ở đây hay sao , dậy thì có vẻ chóng mặt nên hắn đã bắt taxi mà đi về nhà , thay quần áo xong thì hắn nhảy lên giường mà đánh một giấc ngon lành .

Nó đi đến lớp với phong cách thường ngày nhưng khi đến lớp thì nó không thấy hắn và cậu đâu , cậu thì nó nghĩ chắc do hôm qua nhưng hắn bị sao nhỉ thì đó chỉ là một dấu hỏi chấm mà thôi . Vì thường thì khi nó đến lớp là hắn lúc nào cũng có mặt ở đây rồi chứ sao đến bây giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu hết !

'' Hey ! Anh Thiên ! Anh biết vì sao thằng Nhật không đi học không ?''- nó đi sang bàn nhỏ và anh đang nói chuyện vui vẻ về vụ đi chơi hôm qua mà có quan tâm đến ai có mặt trong lớp đâu !

'' Khánh ! Em gái đang hỏi thăm thằng em trai quý tử của anh đến nước nào rồi kìa !''- anh nói nhỏ vào tai Khánh mà vẫn chưa câu hỏi của nó , anh và nhỏ đang muốn làm chuyện gì mờ ám liên quan đến nó đây mà .

'' Hai người kia có nghe gì không hả ?''- nó thấy mãi anh và nhỏ không trả lời mà cứ nói cái gì đó , nó tò mò nhưng không thể biết bèn sinh ra nổi nóng với anh chị nàh này luôn.

'' À .... À ..Hôm nay , nó bị sốt mất rồi !''- anh và nhỏ giật mình với cái giọng sư tử gầm của nó nên giật mình mà phun luôn hắn đang bị sốt , mà cũng đúng thôi hắn bị cảm thật mà ! Anh chị này thánh thật ! Bái phục ! Bái phục !

'' Thật không ?''- ánh mắt tia ra lửa điện của nó , lại còn dơ nắm đấm trước mặt cả hai nữa chứ ! Làm anh chị nhà ta không rét mà run . Không phải như hai người này nói thì chốc nữa sẽ biết tay với nó .

'' Không tin tao có thể đưa địa chỉ cho mày !''- nhỏ viết cái địa chỉ gì đó rồi ném cho nó , sau đó kéo anh đi chạy mất hút luôn. Vì anh và hắn sống riêng nên anh biết rõ nhất hắn ra sao , nhưng vì sáng sớm hôm nay hắn mới về . Anh không biết nhưng khi đi học thì ngó qua phòng thấy hắn vẫn ngủ nên thôi khỏi gọi để hắn ngủ thêm .

Nó nhận tờ địa chỉ đó rồi cúp tiết mà đi đến nhà hắn , thật ra nó mù đường nhưng may bắt taxi mà nhờ bác tài đưa đến nếu không chắc nó đi một mình thì lạc đường mất rồi (*_*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play