Mặt trời lên tận đỉnh đồi rồi mà cái thằng bệnh của chúng ta chưa dậy nhưng ngược lại thì cô heo hay ngủ nướng thì lại đang hì hục dưới bếp
để làm bữa sáng cho cả hai nếu không muốn chết đói . Vì thời tiết càng
ngày càng lạnh nên nó bèn phải chui vào trong tủ quần áo của phòng nó
ngủ mà lấy ra một chiếc áo khoác ra để mặc , áo của con trai không biết
của anh hay hắn nhưng thôi kệ đi , có cái mặc là ấm thân rồi . Nó vừa
làm vừa hát khiến hắn cũng phải nheo mắt mà tỉnh dậy xem kẻ đó là ai .
Hắn không nhớ gì về vụ việc hôm qua hết chỉ tưởng nó như một giấc mơ dài mà thôi . Hắn vừa mở cửa ra thì đã thấy cái bàn ăn có hàng đống món và
có hoàn toàn là trứng , mà trứng ư ! Hình như anh mua hàng đống trứng để tủ rồi làm một chiếc bánh kem tặng sinh nhật thứ 17 cho nhỏ vì nhỏ muốn có một món quà mà anh tự làm mà lị .
" Chào buổi sáng !"- thấy
hắn đang đứng đơ với đống thức ăn thì nó vui vẻ mà bê những món ăn chạy
ra chỗ hắn nhưng ôi chao cái chân nó lên cơn đau đột ngột khiến nó vấp
chân này với chân kia mà đo ván với mặt đất còn những chiếc đĩa đựng món trứng thì sao nhỉ . Tụi nó cứ thấy hắn mà lao đến , món trứng tráng
trộn thì rải khắp đầu hắn , món mì trứng thì bay ngay vào mặt hắn mà cho hắn những sợi mì vào miệng .
" Hì Hì ! Tao sorry mày nha !"- nó
vẫn nằm đấy nhìn hắn cười méo xệch , một phần do vết sưng của nó vẫn
đang đau nên nó nhăn mặt , cười gượng .
" Thôi coi như tao số xui
!"- hắn vừa đi vào phòng vừa gỡ những miếng thức ăn trên đầu và mặt rồi
vào trong phòng tắm rửa sạch sẽ .
" Chắc lúc đó do sốt !"- nó
cười buồn nhớ lại truyện hắn nói hôm qua , hắn làm sao có thể nói với nó những câu trìu mến như thế được ! Nếu đúng thì làm sao hắn lại để nó
nằm ra đất mà không đỡ lên cơ chứ ! Chắc nó đã nghĩ sai rồi khi tưởng
hắn có tình cảm với nó ! Hazzz !
Nó tự chống tay xuống đất mà đứng dậy rồi dọn dẹp đống lộn xộn như bãi chiến trường kia với đôi chân khập khiễng . Thu dọn mãi mới xong thì hắn cũng vừa ra , nhìn thấy nó có gì
đó lạ lạ ở chân nên hắn mới tiến gần đến nó .
" Mày bị sao vậy ?"- hắn nhìn nó từ trên xuống dưới mà dừng lại ở bàn chân đang sưng tấy lên được nó dấu phía sau bàn chân kia .
" Có gì đâu ?"- nó khua khua tay nhưng hơi nhăn mày . Nó không muốn cho
hắn biết chân nó đang đau , vì nó không muốn xem phản ứng của hắn . Nếu
hắn biết chắc hắn lại nói hai từ " Đáng đời " khiến nó phải tức sôi máu .
" Đưa chân tao xem !"- hắn hạ thấp người xuống mà ra lệnh cho nó , hắn đã thấy sơ qua được chân nó rồi . Sưng to thế kia mà không thoa dầu vào ,
muốn để nó sưng to hơn nữa à !
" Tao bảo k..."
" Nhanh !"-
nó chưa nói hết câu đã bị hắn cắt lời bằng một câu đầy tức giận khiến nó giật mình , thốt tim mà đưa chân mình cho hắn xem còn nó thì ngồi trên
chiếc ghế ở bàn ăn .
" Sưng to thế này mà mày còn để được sao ?"-
hắn nhìn mu bàn chân trắng thường ngày bây giờ lại đổi thành màu tím và
vết sưng còn to hơn cả ngón cái nữa chứ . Hazz ! Không biết cái não con
này chứa gì nữa !
Nó im lặng với vẻ mặt hối lỗi nhưng nó làm gì
có lỗi trong việc này đâu chứ ! Mà thôi đi , càng làm loạn thì chắc hắn
thắt cổ nó mất ! Im lặng là thượng sách !
Nó cứ ngồi đó để cho
hắn thoa dầu vào vết sưng và nó cứ nghĩ với mơ mộng . Đây là mơ sao ?
Thật sự đây là hắn sao ? Tại sao hắn lại tốt với nó vậy ? Chắc là mơ
thôi , không phải thật ! Hắn làm sao có thể tốt được như vậy chứ ! Nó cứ tự đặt ra câu hỏi rồi lại tự mình biết câu trả lời . Bàn tay hắn thoa
đều nhẹ nhàng lên vết thương của nó , sợ rằng nó sẽ đau nên hắn thoa rất nhẹ tay . Giấc mơ đẹp của nó vẫn được tiếp tục còn hắn thì có lẽ sống
với thực tế hơn nhưng hắn tự trách nó sao lại để chân như thế này ! Đó
là trách yêu đó nha ! (^_^)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT