Tả Đăng Phong cũng không thèm để ý đội du kích nói gì, hắn đau lòng
chính là vì cái áo choàng của hắn đã bị một vết rách, điều này đã làm
cho Tả Đăng Phong nhớ lại khi Vu Tâm Ngữ may chiếc áo này cho mình.
Trở lại sơn động đã là tờ mờ sáng, mọi người đều vô cùng cao hứng, nữ nhân
vào các lão nhân đều nhận lấy lương thực và súng ống của đội du kích, ân cần lau mồ hôi cho bọn họ. Tả Đăng Phong thấy vậy thì xoay người đi tới chỗ nằm của mình, tìm 13.
- Uống miếng nước đi.
Râu quai nón bưng một chén nước cho Tả Đăng Phong.
- Tôi không khát.
Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng.
- Tiểu huynh đệ, may mắn là đêm qua có cậu.
So ra thì râu quai nón có lương tâm hơn.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày nhìn hắn một cái, không nói gì.
- Tiểu huynh đệ, đạn dược bọn tôi cũng có rồi, cậu không cần phải canh cánh ở trong lòng, nếu cậu có chuyện gấp gì thì cứ đi đi.
Râu quai nón do dự thật lâu sau hướng Tả Đăng Phong hạ lệnh trục khách. Tuy rằng Tả Đăng Phong vô cùng dũng mãnh nhưng mà hắn không nghe chỉ huy,
râu quai nón không dám dùng hắn.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn vào
râu quai nón, râu quai nón lộ ra thiện ý mà hơi có vẻ lúng túng cười
cười, Tả Đăng Phong nhìn hắn trong chốc lát, lập tức thu lại ánh mắt rồi đi về phía Tây Nam.
- Huynh đệ, trên đường cẩn thận một chút.
Râu quai nón lên tiếng nói.
Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại, bắt quá hắn cũng không hề rời đi,
mà là đi đến một chỗ cách sơn động 2km rồi ngồi xuống, râu quai nón thấy vậy cũng không có nói gì. Hắn hiểu được dụng ý của Tả Đăng Phong,
khoảng cách xa như vậy, Tả Đăng Phong chính là muốn kéo dài khoảng cách
với bọn hắn, tỏ rõ không có vấn đề gì với bọn hắn.
Trong lòng Tả
Đăng Phong còn có vài cái bánh ngô, hắn tính toán một chút, 3 ngày ăn 1
cái, miễn cưỡng cũng chống đỡ được nửa tháng, lúc này 13 từ bụi cỏ ở
đằng xa chạy về phía hắn.
Tả Đăng Phong cất bánh vào lồng ngực,
bây giờ sờ vào ngực hắn là có thể động vào xương hắn, tu luyện Linh khí
cũng không thể thay thế dinh dưỡng của thức ăn, thời gian dài như vậy
hắn luôn ăn khó ăn khổ, dinh dưỡng không đủ làm cho cơ thể của hắn vô
cùng gầy yếu.
Nửa tháng sau Tả Đăng Phong luôn tu luyện Tụ Khí
Chỉ quyết, thỉnh thoảng hắn lấy Huyền Âm thủ ra để trung hòa Âm Dương,
theo Linh khí tụ tập, dần dần hắn cảm thấy có cảm giác áp bách cùng bành trường. Cảm giác áp bách là do Linh khí ở bên ngoài, cảm giác bành
trướng là do Linh khí trong cơ thể sung mãn. Loại cảm giác này khiến cho Tả Đăng Phong cảm thấy mình đang ở trong một quả trứng, mặc dù không có thứ gì trói buộc nhưng mà bản thân hắn lại có cảm giác duỗi thân không
lối thoát.
Loại cảm giác này nhắc nhở cho Tả Đăng Phong biết sắp
tới Cửu Bội Chí Tôn Chi Cảnh, việc quan trọng trước mắt là phải bài trừ
tạp niệm, ngưng thần tụ khí, đợi thời khắc quan trọng đến.
Chạng
vạng 13 ngày sau đó, Tả Đăng Phong cảm giác chân khí đang chầm chậm bỗng nhiên tăng tốc, khí ở đan điền bỗng chia làm 2 rồi đảo ngược, âm khí đổ vào kinh dương, dương khí đổ vào kinh âm, làm hắn cứ tưởng bị tẩu hỏa
nhập ma. sau đó hắn phát hiện, chân khí không phải bị tán loạn, mất
không chế mà tiếp tục quay về lại đan điền, tất cả là do phản ứng tự
nhiên của
Tả Đăng Phong không có sư phụ ở bên cạnh hướng dẫn và
bảo vệ hắn, hắn không biết nên ứng đối với tình huống này như thế nào.
Chỉ có thể cố gắng áp chế tốc độ vận hành của Linh khí trong cơ thể,
nhưng mà tâm niệm sở chí, căn bản là không thể khống chế được, điều này
làm cho Tả Đăng Phong vô cùng hoảng hốt, vô cùng khẩn trương lại thúc
thủ vô sách.
Nhưng mà vào lúc này, chuyện hắn không nghĩ đã xảy
ra, vốn bầu trời đem bỗng xuất hiện rất nhiều tầng mây, một lúc sau mây
đen liền thêm dày, sau một lát trong tầng mây mờ mờ ảo ảo truyền lại
tiếng sấm.
Nếu như lôi vân bình thường thì cũng thôi đi, nhưng mà đám lôi vân này chỉ xuất hiện trên đỉnh đầu Tả Đăng Phong, mà những nơi khác thì vẫn bình thường.
- Dây là chuyện gì xảy ra?
Một màn
quỷ dị trước mắt làm cho tdp đứng lên, giờ phút này hắn cũng không thể
khống chế được Linh khí trong cơ thể, cho nên hắn đứng và ngồi cũng
không có gì khác nhau.
Lôi vân càng ngày càng dầy, tầng mây càng
ngày càng thấp, chung quanh càng ngày càng mờ, Tả Đăng Phong biết rõ sự
tình quái dị nhưng không biết vấn đề ở chỗ nào, chỉ có thể lo lắng mà
ngước nhìn lôi vân trên không.
Lôi vân từ từ biến thành màu đen, nhưng vào lúc này đột nhiên 13 nhảy từ ở trên cây xuống, nhảy vào trong lòng tdp.
- Có phải mày làm chuyện xấu xa gì không?
Thấy vẻ mặt khẩn trương của 13 thì Tả Đăng Phong hỏi. Lúc nhỏ Tả Đăng Phong
đã từng nghe qua Thiên Lôi đánh chết yêu nghiệt trong truyền thiết cho
nên trước tiên hắn nghĩ đến lôi vân này là do 13 đưa tới.
Hắn vừa nói xong, đột nhiên lôi vân giáng xuống một đạo lôi quang, không đợi Tả Đăng Phong làm ra phản ứng, lôi quang đã đánh xuống người hắn, ầm ầm nổ vang làm cho Tả Đăng Phong bị tạc bay ra ngoài.
Giờ phút này Tả
Đăng Phong đã cảm nhận được tiếng đinh tai nhức óc và đằng vân giá vũ,
bất quá 2 loại cảm giác này đều vô cùng thống khổ, Tả Đăng Phong bị tạc
bay ra ngoài.
- Chạy mau, chạy mau.
Tuy rằng Tả Đăng Phong bị
tạc phi nhưng mà không có bị thương, sau khi đứng dậy lập tức bỏ 13 ra
rồi ra lệnh cho nó chạy mau để giữ tính mạng. Nhưng mà làm cho hắn không nghĩ tới 13 giống như là bị thiên lôi làm cho sợ ngây người, lại nhảy
vào trong lòng của hắn, Tả Đăng Phong thấy thế liên tục kêu khổ, nhưng
mà tình cảm của hắn với 13 vô cùng sau đậm, thời khắc quan trọng cũng sẽ không ném nỏa, rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong liền ôm theo 13 chạy về phía Tây Nam, cố gắng chạy khỏi khu vực bị tầng mây bao phủ.
Lúc chạy trón Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện chỗ bị thiên lôi
đánh xuống đã trở thành một hô sâu gần 3m vuông, uy lực của thiên lôi vô cùng mạnh mẽ.
Sau đó Tả Đăng Phong vội vàng chạy nhanh hơn,
nhưng mà chạy không được bao xa thì một đạo thiên lôi khác lại đánh
xuống hắn, lần này Tả Đăng Phong bị tạc bay ra ngoài, lúc này ước chừng
bay ra xa hơn 10m, bất quá tuy rằng Tả Đăng Phong ngã loạn như thế nhưng thân thể vẫn không có đáng ngại, xoay người rồi lại ôm 13 thục mạng mà
chạy trốn.
“meo meo”
Đột nhiên Tả Đăng Phong cảm thấy 13 ở trong lòng giãy dụa kịch liệt.
- Tao sẽ không ném mày xuống đâu.
Tả Đăng Phong nghiêm nghị nhìn vào 13, rồi ôm nó chạy trốn, cùng lúc đó
hắn nhìn xung quanh để tìm kiếm có sơn động này để ân thân không.
“Meo meo”
Khiến Tả Đăng Phong không có nghĩ tới chính là 13 càng giãy dụ hơn, sau đó nó nhảy thoát khỏi lồng ngực của Tả Đăng Phong rồi bò vào một cây đại thụ ở cách đó không xa.
- 13, mau xuống đây, nguy hiểm.
13 vọt tới
bên cây rồi bắt đầu leo lên. Ở trong mắt hắn thì 13 không muốn liên lụy
đến hắn nên mới lên cây để chịu chết nhưng 13 lại là người bạn duy nhất
của hắn, Tả Đăng Phong sẽ không để nó bị sét đánh chết.
Ngay tại
khi Tả Đăng Phong đang muốn leo lên thì đạo thiên lôi thứ 3 lại vang
lên, lúc này đây tiếng sấm lớn hất, lôi quang cũng thô nhất, tốc độ đánh xuống cũng tương đôi chậm, bởi vì Tả Đăng Phong cũng thấy rõ mục tiêu
của đạo lôi quang này không phải là 13 mà là mình.
Giờ khắc này
Tả Đăng Phong rốt cuộc minh bạch được rồi, sở dĩ 13 nhảy lên lồng ngực
của hắn cũng không phải là để hắn bảo vệ, mà là 13 muốn bảo hộ cho hắn,
nếu không phải ôm 13 thì hắn đã bị 2 đạo thiên lôi kia đánh trúng rồi,
trong điện quang hỏa thạch Tả Đăng Phong liền hiện ra 2 suy nghĩ, thứ
nhất là 13 vô cùng lợi hại, có thể giúp hắn né tránh thiên lôi, thứ hai
là 13 không có nghĩa khí, đến cuối cùng lại chạy trốn.
Ngay sau
đó thiên lôi liền giáng xuống, Tả Đăng Phong cũng không kịp kêu la đã bị đạo sét kia đánh xuống, trong khoảng khắc liền mất đi tri giác
Im lặng.
Rất im lặng.
Vô cùng im lặng.
Thời gian dài im lặng đi qua, Tả Đăng Phong nghe được tiếng kêu của 13, Tả Đăng Phong từ từ mở mắt sau đó muốn đứng lên.
Làm cho hắn không có nghĩ tới, không cần hắn vùng vẫy, tậm niệm vừa động
thì đột nhiên hắn đã đứng lên, hắn cũng không có bị thương, ngược lại
còn cảm thấy vô cùng thư thái. Cảm giá áp bách cùng bành trướng trong cơ thể đã biến mất, lúc này Linh khí trong cơ thể vô cùng sung túc, giác
quan vô cùng mẫn tuệ, thân thể vô cùng nhẹ nhàng, nghiêng tai có thể
nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài 2 dặm, ngưng thần có thể thấy được
từng sợi lông trên thân cây tùng.
Tả Đăng Phong nhíu mày thu hồi
tầm mắt, xoay người đi về phía cây tùng cách đó không xa, mới vừa bước
đi vài bước thì hắn cảm giác có cái gì đó từ trên người rơi xuống, cúi
dầu thì phát hiện có thật nhiều tro tàn, Tả Đăng Phong cởi áo choàng ra, phát hiện trừ cái choàng ra thì toàn bộ những quần áo trên người đều bị đốt lụi.
- Trời xanh có mắt.
Đi tới chỗ cây, hắn phán đoán
xem thử bản thân đã đi vào Chí Tôn Chi Cảnh chưa, muốn biết đi vào hay
không thì biện pháp tốt nhất chính là coi thử khí lực của bản thân.
Tả Đăng Phong nhổ gốc cây tùng lên, xác nhận bản thân đã đi vào Chí Tôn
Chi Cảnh thì lúc này hắn mới hiểu tại sao lúc nãy 13 để hắn chịu đạo
thiên lôi thứ 3 ấy, bởi vì muốn tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh thì nhất định
phải chịu một đạo thiên lôi, cũng may là 13 giúp hắn né tránh 2 đạo
thiên lôi, nếu không thì hắn đã banh chè rồi.
Rốt cuộc cũng đạt
tới Chí Tôn Chi Cảnh, Tả Đăng Phong có chút ngu muội, đứng ngẩn ngơ thật lâu sau mới phản ứng lại, hắn muốn nắm rõ năng lực Âm Dương Sinh Tử
quyết,.
Đi vào Chí Tôn Chi Cảnh thì có thể phóng Linh khí ra
ngoài, Linh khía là rút ở Đan Điền và Khí Hải, chạy về kinh mạch ở tay
phải, rồi tiến vào Lao Cung, tâm niệm nghĩ đến đây thì Tả Đăng Phong
liền làm, tức thì liền chặt đứt một cây tùng ở cách đó 3m. Một màn này
làm cho Tả Đăng Phong vô cùng vui mừng, hắn tiếp tục vung tay lên, lại
đánh ngã thêm vài cây tùng nữa.
Giờ phút này Tả Đăng Phong vô
cùng hưng phấn, đến Chí Tôn Chi Cảnh có thể diễn sinh ra nhều Đạo pháp
thuần kỳ, nhưng mà hắn cũng không biết bắt tay vào từ đâu, sau đó hắn
quyết định thử 2 loại Đạo thuật. Một cái là lợi dụng Linh khí phóng ra
ngoài kết hợp với Huyền Âm thủ pháp ra hàn khí. Cái còn lại chính là
năng lực di chuyển một cách nhanh chóng.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng
Phong liền mang Huyền Âm hộ thủ lên, sau đó liền thúc giục Linh khí,
trong một lát thì một đào hàn khí từ trong lòng bàn tay Tả Đăng Phong
phóng ra, hàn khí làm cho những giọt sương trên cây cỏ đóng lại thành
băng.
Sinh Tử quyết phối hợp với Huyền Âm thủ phát ra uy lực cực
lớn khiến cho nhiệt huyết Tả Đăng Phong dâng lên, hắn lập tức để Linh
khí chạy vào Đan Điền, giơ chân đạp đất lăng không, giống như là một cơn gió lốc, có thể nhảy cao hơn 30 trượng, trong khoảng khoắc cỏ cây, đá…
đều ở dưới chân của hắn. Tả Đăng Phong ngưng khí phát ra tiếng cười to,
trong tiếng cười ẩn chứa vô vàn bi thương nhưng lại tràn ngập cuồng
vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT