Tả Đăng Phong nghe vậy quay đầu nhìn râu quai nón, không có trả lời, râu quai nón nói rất đúng, mọi người đều có chí hướng khác nhau, không nên
cưỡng cầu.
- Tiểu huynh đệ, con heo này là cậu lấy được ở nơi nào ?
Râu quai nón hỏi.
- Ở trong nhà một tên nhà giàu tại huyện.
Tả Đăng Phong cảm thấy không kiên nhẫn nữa rồi.
- Oh, vậy thì tốt.
Râu quai nón thấy Tả Đăng Phong không muốn nói chuyện nên hắn đứng lên đi
qua giúp mọi người làm heo. Sau đó Tả Đăng Phong đứng lên, lấy một miếng gan heo rồi đi về phía xa xa.
Sau khi đút gan heo cho 13 thì Tả
Đăng Phong trở lại chỗ cũ rồi nằm nghiêng xuống, tay niết Tụ Khí Chỉ
Quyết, một bên tụ tập Linh khí, một bên nhìn đội du kích viên cùng người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.
Cỗ ngữ có câu “nhân sinh tại thế, bất
như ý giả thập chi” ( Sống ở trên đời thì việc không như ý đã chiếm gần
9/10 đời người). Những người nhà của những người này chết đi, tuy rằng
bọn họ vẫn còn đau thương nhưng mà vẫn từng bước sống tiếp.
Tả
Đăng Phong cũng không miệt thị các nàng, các nàng là bị buộc bất đắc dĩ, các nàng biết không thể đấu tranh cùng vận mệnh cho nên các bọn họ lựa
chọn khuất nhục cùng chấp nhận. Nhưng mà Tả Đăng Phong lại khác, Vu Tâm
Ngữ đã chết lâu rồi, hắn thủy chung vẫn không thể tiếp nhận sự thật này, giờ phút này trong đầu của hắn chỉ nghĩ đến việc làm cho Vu Tâm Ngữ
sống lại. Vì mục tiêu này mà hắn sẽ làm bất cứ chuyện gì, mặc kệ đúng
sai, bất luận thiện ác, cho dù bản thân hắn là kẻ địch của mọi người
trong thiên hạ thì hắn cũng không tiếc. Tả Đăng Phong cũng rõ ràng, loại tâm tình này có thể là ép hắn đi lên tuyệt lộ nhưng mà chưa bao giờ hắn nghĩ quay đầu lại, trên thực tế từ sau khi giết đi cô gái lầu xanh cùng tên xa phu kia thì hắn biết bản thân đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
Bên ngoài sơn động, một ít nữ nhân của đội du kích đang may vá quần áo, Tả
Đăng Phong nhìn các nàng, lại nhìn vào cái áo choàng rách nát trên người mình. Những nữ nhân này may quần áo cho người khác, không phải là cho
Tả Đăng Phong hắn, những nữ nhân này không có bất kỳ quan hệ gì với hắn.
Thịt heo rất thơm, mặc dù Tả Đăng Phong có tiền, nhưng lại chưa bao giờ nếm
qua thứ tốt, vẫn là bánh ngô để no bụng, với hắn mà nói thì ăn cái gì để sống là đủ rồi.
Cuối cùng Tả Đăng Phong cũng không đụng tới bát
cơm và chén thịt heo mà rau quai nón đưa, kỳ thật hắn rất muốn ăn, nhưng là hắn nhịn được, ở trong mắt hắn xem ra bây giờ Vu Tâm Ngữ đang nằm ở
dưới miếng đất lạnh như băng, mà hắn ở đây ăn gạo ăn thịt, chính là đã
quên đi Vu Tâm Ngữ.
Không hề nghi ngờ gì, Tả Đăng Phong là một
người cực đoan, nhưng mà người cực đoan thường có ý chí kiên cường,
chuyện kinh thiên động địa gì người cực đoan đều có thể làm được, loại
người phản bội hay lừa gạt thì Tả Đăng Phong cũng không muốn làm.
Lúc mọi người lúc ăn cơm thì Tả Đăng Phong đứng dậy rời đi rồi, đi đến chỗ không người cùng 13, ăn xong 2 cái bánh ngô thì Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, ánh mặt trời cũng không thể nào xua tan bóng tối
trong lòng hắn, hắn không biết ngày sau bản thân sẽ đi dâu, không biết
sẽ gặp hung hiểm như thế nào, thậm chí không biết bản thân sau khi rời
đi sẽ còn có cơ hội trở về không?
Vài ngày sau đó đội du kích vẫn một mực nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ, Tả Đăng Phong luôn ở trong sơn
động tụ tập Linh khí, Âm Dương Sinh Tử quyết là Đạo thuật của Xiển giáo, tu hành chính là 12 kinh mạch, tu luyện ý chí rất vững vàng. Mà Tụ Khí
Chỉ Quyết là Đạo thuật của Tiệt giáo, tác dụng là đẩy nhanh tốc độ tu
tập Linh khí, tu luyện vô cùng điên cùng. Nhưng mà 2 phương pháp tu
luyện này lại không có xung đột với nhau, ngược lại dung hợp không chê
vào đâu được, Âm Dương Sinh Tử quyết mở rộng kinh mạch làm cho kinh mạch trở nên mạnh mẽ hơn, Tụ Khí Chỉ Quyết làm cho Linh khí tràn đầy kinh
mạch. 3 ngày sau đó Tả Đăng Phong cảm thây Linh khí ở huyệt Đan Điền và
Khí Hải bắt đầu sinh ra biến hóa, từ trong hỗn độn, Linh khí bắt đầu
phân chia ra âm dương, khí thuần âm đi vào bàn tay trái xuống huyệt Khí
Hải, khí thuần Dương thì bên phải, Tả Đăng Phong cũng cảm giác được linh khí ngưng tụ từ thể khí sang thể lỏng
Ngay từ đầu Tả Đăng Phong
còn lo lắng Sinh Tử quyết cùng Tu Khí quyết sẽ xảy ra xung đột, không
ngờ lại dung hợp huyền diệu như vậy, cẩn thân nghĩ tới thì sẽ hiểu, Xiển giáo, Tiệt giáo cùng với Đạo gia, 3 giáo phái này vốn là từ một vị tổ
sư truyền xuống, 3 người đệ tử sáng lập môn phái. Nói rắng ra là phương
pháp tu luyện của tam phái đều học từ một người, trong lúc hành công thì có mỗi quan hệ với nhau.
3 ngày sau đội du kích bắt đầu đem thi
thể chiến hữu chết trận của mình trở về để chôn, vài ngày sau râu quai
nón cùng mấy thành viên đội du kích đều đi làm việc, hắn cũng không nói
cho Tả Đăng Phong biết, mà Tả Đăng Phong cũng không có đi hỏi.
Mỗi ngày râu quai nón cũng đều trở về dùng cơm, hắn cũng mời Tả Đăng Phong
ăn, tuy rằng đến bây giờ Tả Đăng Phong vẫn chưa qua ăn nhưng lần nào hắn cũng đều mang cơm qua cho Tả Đăng Phong. Hắn đi rồi thì cũng không ai
mang cơm qua cho Tả Đăng Phong, mọi người cảm thấy Tả Đăng Phong có vấn
để bởi vì suốt ngày Tả Đăng Phong đều nằm ở trong bụi cỏ.
Sau vài ngày thì râu quai nón trở về, hắn có mang theo một cái rương đạn, rương đạn này chính là đạn mà râu quai nón mượn được từ bộ đội của Quốc Dân
Đảng. Lúc trước Tả Đăng Phong bôn ba ở ngoài nên hắn cũng có biết chút
tin tức, hiện tại 2 Đảng Quốc Cộng đang liên hiệp kháng NB, Quốc Dân
Đảng phụ trách tấn công đại quy mô với lính NB, còn đội du kích Bát Lộ
có thực lực yếu hơn nên chỉ đnáh du kích, tiến hành gây rối sau lưng,
bất quá quan hệ giữa 2 Đảng cũng không tệ lắm.
Râu quai nón mượn
được đạn càng làm cho mọi người khinh bit Tả Đăng Phong, bởi vì trước đó Tả Đăng Phong từng nói giúp bọn hắn kiếm đạn dược nhưng mà tới bây giờ
Tả Đăng Phong vẫn chưa kiếm được gì, cho nên mọi người cảm thấy hắn
khoác lác, chỉ có râu quai nón là khách khí với Tả Đăng Phong.
Có đạn dược, đội du kích lại muốn hành động, mục tiêu chính là pháo đài ở
huyện Văn Đăng. Nơi đó có mười mấy tên hán gian, sở dĩ đội du kích muốn
tấn công nơi này là là bởi vì khoảng cách nơi này cách đại bản doanh của lính NB khá xa, 3 tháng lính NB mới chuyển lương đến đây một lần, đội
du kích muốn cướp lương thực.
- Cho tôi thêm nửa tháng, tôi sẽ giúp các người lấy súng ống trong kho ở huyện Văn Đăng.
Lúc mọi người thu thập đồ đạc lên đường thì Tả Đăng Phong nói với râu quai
nón. Thời gian này hắn có xuống thị trấn để quan sát tình hình lính NB,
biết được sườn Đông ở thị trấn có một kho súng ống nhưng mà thủ vệ ở đây rất sâm nghiêm, lấy thực lực trước mắt của hắn thì rất khó mà xuống ta. Ngoài ra sở dĩ Tả Đăng Phong yêu cầu đội du kích chờ hắn nửa tháng là
bởi vì hắn biết được nhiều nhất là trong nửa tháng nữa hắn có thể đạt
tới Chí Tôn Chi Cảnh trong Âm Dương Sinh Tử quyết.
- Đừng tưởng rằng cậu có 3 bàn tay, 2 chân thì có thể khoác lác.
Tên nam nhân trung niên vẫn có thành kiến với Tả Đăng Phong.
- Tiểu huynh đệ, cậu không nên làm khó, đại ca đây lĩnh ý tốt của cậu.
Râu quai nón cười cười với Tả Đăng Phong rồi cùng với đội du kích ra đi.
Tả Đăng Phong thấy thế nhíu mày đứng thẳng hồi lâu, cuối cùng cất bước đi
theo, đội du kích chỉ đạn dùng cho súng trường, không có đạn dùng cho
súng máy cho nên bọn họ không có cách nào dùng súng máy. Mà trong pháo
đài của lính NB có cả súng máy, bây giờ đội du kích đi đánh giặc chỉ có
mười mấy người, hán gian cũng có mười mấy người, cứ như vậy mà đi thì
khẳng định đội du kích sẽ bại ngay.
Đội du kích cũng chỉ mặc áo
choàng ngắn được dệt bằng thủ công, rằng cũ những cũng rất sạch sẽ, bọn
hắn tinh thần phấn chấn ở trong rừng hành tẩu, trong đội ngũ thỉnh
thoảng có người quay đầu khinh bỉ nhìn vào Tả Đăng Phong, sở dĩ bọn hắn
dùng ánh mắt này nhìn Tả Đăng Phong cũng không phải là vì Tả Đăng Phong
mặc quần áo cũ nát mà là bọn hắn cảm giác Tả Đăng Phong cố ý mặc như vậy để lấy lòng mọi người. BỌn hắn cũng không hiểu được chiếc áo choàng này có ý nghĩa sâu nặng gì đối với Tả Đăng Phong.
Xuất phát vào giữa trưa, lúc chạng vạng tối mới đến, chúng quanh pháo đài có lưới sát,
xung quanh 100m cũng không có chỗ nào để ẩn nụp, đội du kích chỉ có thể
ẩn nụp vào bụi cỏ ở bên ngoài để quan sát địch nhân rồi tìm cơ hội.
Đây cũng không phải là một pháo đài đơn thuần, ở bên phải pháo đài có một
tòa nhà trệt, hẳn là nơi dùng cơm và nghỉ ngơi của đám hán gian, lúc
chạng vạng tối đại đa số hán gian đều từ trong pháo đài đi vào nhà trệt
để dùng cơ. Đăng Phong cảm giác đó là một cơ hội, liền đề nghị râu quai
nón động thủ. Nhưng râu quai nón không đồng ý, theo bọn hắn nghĩ thì
trời còn chưa tối động thủ sẽ qua nguy hiểm.
- Khi trời tối bọn hắn sẽ trở nên cảnh giác hơn.
Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu.
- Có bản lĩnh thì cậu đi đi.
Nam nhân trung niên bất mãn liếc mắt nhìn Tả Đăng Phong một cái.
Tả Đăng Phong thấy thế lại nhíu mày, do dự một chút rồi nhịn xuống, lần
này hắn không có dẫn theo 13, đã không có sự trợ giúp của 13 thì những
tay súng mày trên pháo đài kia sẽ không có ai để đối phó. Tên nam nhân
trung niên kia tuy rằng đáng giận nhưng mà mạng là của mình, cũng không
cần phải thể hiện ra làm gì.
ẩn núp đến gần sáng, cuối cùng râu
quai nón cũng thấy thời cơ chín muồi liền phát động tấn công, còn chưa
chạy vào pháo đài thì súng mày ở trên kia đã khai hỏa. Tả Đăng Phong sớm đã đoán được cục diện này cho nên sau khi đội du kích tiến vào thì hắn
liền chạy về pháo đài phía bên phải, rồi nhảy lên, không nghi ngờ gì
nữa, hắn nhảy lên là vô cùng mạo hiểm. Khi Tả Đăng Phong nhảy lên liền
lập tức giật khẩu súng máy kia ra, đạn ở trong túi áo tên hán gia kia
liền rơi ra ngoài, Tả Đăng Phong liền lượm đạn lên.
Mạo hiểm cầm
súng máy, Tả Đăng Phong lập tức ném súng máy cho đội du kích sau đó hắn
liền nhảy lên rồi nằm ở mái nhà của pháo đài, mặt dù phản ứng của hắn
rất nhanh nhưng hắn vẫn không thể nào né tránh được đạn.
Đội du
kích lấy được súng máy, rất nhanh đã chiếm được pháo đài, phần lớn hán
gian đều đầu hàng, đội du kích thu hoạch được vũ khí và đạn dược của hán gian, sau đó mang lương thực chuẩn bị về núi.
- Những tên hán gian này nên làm gì?
Tả Đăng Phong chỉ vào mấy tên hán gian rồi hỏi râu quai nón.
- Còn dám nối giáo cho giặc, lần sau liền không chấp nhận đầu hàng, mau cút đi.
Râu quai nón phất tay áo, những tên hán gian này nghe vậy lập tức đứng lên chạy ra ngoài.
Đăng Phong nghe vậy đột nhiên nhíu mày, rất nhanh tiến lên vặn cỗ một tên hán gian, một kích bị mất mạng.
- Làm sau cậu lại giết tù binh?
Râu quai nón giận tím mặt.
- Hắn làm hỏng áo choàng của tôi.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn râu quai nón liếc mắt một cái, xoay người đi ra ngoài.
Vốn là hành động lập công nhưng bị Tả Đăng Phong làm ra như thế, trên đường vệ mọi người đều nén giận đối với hắn, trách hắn đã phá vỡ hình tượng
và nguyên tắc của đội du kích Bát Lộ quân.
Giờ phút này Tả Đăng
Phong lại nghĩ đến rời đi nhưng mà cuối cùng hắn vẫn nhịn được, đã nói
là sẽ giữ lời, ở lại vài ngày lấy súng ống cho bọn họ rồi lập tức đi
ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT