Lúc trước xông vào Thanh Thủy Quan gồm mười mấy tên lính NB, Tả Đăng Phong nhớ toàn bộ hình dáng của chúng, phải nói là vô cùng rõ ràng. Mà gã phu xe lính NB nọ nói tương đối nhiều, Tả Đăng Phong đã ghi nhớ thanh âm của hắn. Tuy Tả Đăng Phong không biết tiếng Nhật nhưng không khó nhận ra làn điệu cùng thói quen phát âm của chúng.

Giờ khắc này Tả Đăng Phong kích động đến cả người run rẩy, không ngờ gặp được cừu nhân nhanh như vậy. Cảnh tượng tại Thanh Thủy Quan lần nữa xông lên trong đầu, khiến hắn không tự chủ được nắm chặt tay.

Nhưng ngắn ngủn vài giây đồng hồ sau, Tả Đăng Phong liền thay đổi chủ ý, không thể lỗ mãng, tuyệt đối không thể lỗ mãng! Dựa tiếng bước chân thì số lượng lính NB rất nhiều, giờ phút này bọn chúng đang truy đuổi mục tiêu, đương nhiên súng đã lên đạn. Khi trước bởi nóng lòng báo thù, Tả Đăng Phong mới tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết tới cảnh giới Tam Đang Chi Cảnh sơ cấp liền chạy ra, có thể đánh lén một số tên, giờ bảo thẳng mặt đấu cùng lính NB thì tuyệt đối dữ nhiều lành ít.

Lúc này 13 cũng lộ móng vuốt, tức giận rít lên, cái mặt mèo tỏ ra cũng nghe được triếng của gã phu xe lính NB.

Lúc này hắc y nam nhân chạy đến bên cạnh, Tả Đăng Phong đột nhiên nghiêng người bắt được tay phải, đoạt lấy khẩu súng lục trong tay đối phương.

- Tôi tới cứu anh.

Tả Đăng Phong lần nữa nhét súng một trở lại trong tay Hắc y nam tử, kẹp đối phương dưới nách rồi xoay người chạy như điên. 13 thấy thì nghi hoặc, chần chờ một lát mới theo sau.

Tả Đăng Phong hạ súng là lo lắng đối phương hoảng sợ ngộ thương mình, đem trả súng để biểu đạt thiện ý, tỏ rõ mình muốn cứu người.

- Cậu là ai?

Hắc y nam tử thấp giọng hỏi.

- Thoát khỏi nơi này rồi nói sau.

Tả Đăng Phong chạy như điên đồng thời thấp giọng mở miệng, lính NB cách không xa, không phải lúc nói chuyện.

Màn đêm che dấu, mang theo một người nặng mấy chục cân nhưng Tả Đăng Phong không coi vào đâu. Rất nhanh hắn quẹo vào ngỏ nhỏ, tiếng hô của đám lính NB càng ngày càng xa.

Quân Nhật chiếm lĩnh Tế Nam chưa lâu, lúc trước đánh thành khiến không ít phòng ốc sụp đổ. Tả Đăng Phong nhanh chóng tìm được một chỗ ẩn núp, để hắc y nam tử kia xuống.

- Đa tạ tiên sinh xuất thủ cứu giúp, xin hỏi cao tính đại danh của ngài?

Hắc y nam tử thấy nguy hiểm được giải trừ, lập tức khom người với Tả Đăng Phong

- Không cần cám ơn tôi...Tôi cứu anh là có mục đích.

Tả Đăng Phong lắc đầu.

- Xin cứ nói, chỉ cần có thể làm được, Cổ mỗ nhất định hết sức.

Hắc y nam tử kia nghe vậy liên tục gật đầu.

- Tại sao lính NB muốn bắt anh?

Tả Đăng Phong hỏi. Hắn cứu hắc y nam tử này là vì muốn thu tin tức hữu dụng từ đối phương.

- Tôi xông vào nơi chúng đóng quân, bị phát hiện.

Hắc y nam tử chần chờ một lát mới mở miệng.

- Giờ chúng ở nơi nào, tôi có cừu oán cùng một gã trong đó, tôi muốn đi giết hắn.

Tả Đăng Phong nói rõ sự thật, nơi này không có ánh sáng nhưng Tả Đăng Phong đã thấy được ánh mắt cảnh giác cùng nghi hoặc của hắc y nam tử, cho nên hắn quyết định nói thật.

- Từ đại lộ hướng nam, đi về hướng tây qua ba đường phố, trên đường phố thứ tư có một căn lầu ba tầng, chiếm diện tích hơn mười mẫu.

Hắc y nam tử nhanh chóng trả lời.

- Ừm.

Tả Đăng Phong vẫy vẫy tay với 13 trên nóc nhà, xoay người đi ra ngoài.

- Tiên sinh, nơi đó phòng thủ nghiêm ngặt, một mình ngài rất khó tiến vào.

Hắc y nam tử vội vàng theo ra. Ánh sáng không đủ, Tả Đăng Phong lại để tóc dài che mặt nên hắc y nam tử không thể phán đoán tuổi của hắn, luôn mồm gọi là tiên sinh.

- Tôi biết rồi.

Tả Đăng Phong không dừng bước. Chỉ cần biết lính NB tại nơi nào là đủ, ngày sau có nhiều cơ hội tìm hiểu, tránh chỗ mạnh tìm chỗ yếu.

- Tiên sinh, không bằng chúng ta cùng hành động, chúng tôi là tổ chức, còn có súng.

Hắc y nam tử đưa tay kéo Tả Đăng Phong. Lúc trước Tả Đăng Phong mang theo hắn chạy như ngựa điên, hắn đương nhiên biết Tả Đăng Phong thân mang tuyệt nghệ.

- Các anh thuộc đội du kích?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.

- Đúng.

Hắc y nam tử chần chờ một lát mới mở miệng.

Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày. Tính toán lợi hại thì không thích hợp tác cùng người. Trong mắt hắn, hợp tác chính là lợi dụng lẫn nhau.

- Tiên sinh, nơi đó có trên một trăm quân NB, thủ vệ nghiêm ngặt, riêng súng máy có ba khẩu. Võ công của ngài dù lợi hại, cũng không thể một mình xông vào hang hổ.

Hắc y nam tử thấy Tả Đăng Phong do dự, vội mở miệng giữ lại.

- Anh có ý hay gì?

Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi đặt câu hỏi.

- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, mời theo tôi.

Hắc y nam tử kéo Tả Đăng Phong đi ra. Tả Đăng Phong lặng yên thủ thế với 13 trên nóc nhà, ý bảo nó âm thầm đi theo mình. Hắc y nam tử kia nhìn thấy thân ảnh 13 dưới bóng đêm, lại chỉ coi nó là con mèo hoang.

Ở ngã tư đường, thỉnh thoảng có quân Nhật tuần tra, hai người vừa đi vừa nghỉ, hơn mười giờ đêm mới đến một nhà dân ở đông thành. Hắc y nam tử để Tả Đăng Phong chờ bên ngoài, gõ cửa vào, lúc sau ra thì có một nữ nhân theo phía sau.

- Xin chào, xin hỏi xưng hô thế nào?

Nữ nhân nọ chìa tay với Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong ghé mắt đánh giá. Nữ nhân này tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc bộ sườn xám hoa trắng, tóc dài xõa vai, chân mang một đôi giày da màu đỏ, mặt trái xoan, mắt phượng, bộ dáng rất đẹp.

- Các cô không phải đội du kích?

Tả Đăng Phong chưa bắt tay cùng nàng, trên mặt nữ nhân này có dấu vết son phấn hoá trang, đội du kích không có nữ nhân như vậy. Điều Tả Đăng Phong nghi ngờ chính là tư thế đứng thẳng của đối phương, nói chuyện ngang vai rõ ràng, phất tay rất có khí chất quân nhân.

- Thật sự chúng tôi không phải đội du kích, nhưng chúng tôi lãnh đạo đội du kích.

Nữ nhân gật đầu cười nói.

- Tôi không cần biết các cô gọi là gì, ta chỉ muốn hợp tác để giết lính NB.

Tả Đăng Phong nghĩ ngợi rồi nâng tay chỉ về hướng tây.

- Tôi muốn giết một tên trong đó.

Nữ nhân nghe vậy cười cười, lấy ra thuốc lá trong túi quần, châm lửa hút vài hơi, đưa tay mời Tả Đăng Phong đi vào.

Tả Đăng Phong liếc nhìn nữ nhân một cái rồi xoay người đi vào sân, lúc trước cô này đốt thuốc là giả, nhờ ánh lửa đánh giá hắn mới là thật. Chỉ động tác này, Tả Đăng Phong biết nữ nhân trước mắt không đơn giản.

- Tôi muốn biết rõ tất cả tình huống trong căn lầu. Các cô muốn tôi làm gì?

Tả Đăng Phong chưa vào nhà. Ngôi viện này có một phòng chính cùng một phòng hiên. Hai nơi đều có người, tuy không thấy bóng nhưng thính lực của Tả Đăng Phong gấp ba người thường, đã nghe được tiếng hít thở bên trong.

- Cậu có thể làm được gì?

Nữ nhân nghỉ chân mở miệng.

- Trong viện có bảy người, phòng hiên năm, phòng chính hai.

Tả Đăng Phong nói rồi đến giữa sân. Nơi này có mấy ụ đá, hắn nhấc chân đá một ụ ra ngoài tường.

- Đã chậm trễ, mời tiên sinh vào trong.

Nữ nhân mặc sườn xám thấy Tả Đăng Phong phô bày năng lực hơn người, cặp mắt nhìn hắn lập tức khác xưa.

- Có chuyện cứ nói luôn ở đây. Tôi muốn biết rõ tất cả tình huống trong căn lầu.

Tả Đăng Phong lắc đầu.

- Nên vào nhà nói, ngoài này vừa lạnh vừa tối.

Nữ nhân cười nói.

- Nếu muốn nhìn rõ bộ dáng của tôi, tốn mấy cây diêm là được.

Tả Đăng Phong cười lạnh mở miệng. Ý đồ hợp tác với những người này không lớn, nếu đối phương cung cấp manh mối không có giá trị, hắn sẽ lập tức rời đi.

- Đóng quân tại lầu ba tầng chính là bộ đội NB 1875, bề ngoài tuyên bố là đội phòng bệnh truyền nhiễm, kiểm tra đo lường nguồn nước cùng phòng dịch, thực tế là lợi dụng tiến hành thí nghiệm cơ thể người sống, nghiên cứu các loại bệnh truyền nhiễm. Bởi bọn họ nghiên cứu phi nhân đạo, cho nên nơi đó phòng thủ rất chặt chẽ.

Nữ nhân suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng.

- Trưởng quan của chúng gọi là gì?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

- Thiếu tá Liễu Điền. Hôm nay chỉ huy đội đuổi theo tôi chính là hắn.

Hắc y nam tử xen vào một câu.

- Đội này có thượng cấp nào hay không?

Tả Đăng Phong lần nữa truy vấn. Thiếu tá Liễu Điền theo lời hắc y nam tử hẳn là gã phu xe.

- Hiện tại chưa rõ, vài ngày trước, chúng tôi phát hiện nạn dân trong thành mất tích một lượng lớn, mới theo dõi đến bộ đội 1875 kia, tình huống biết được cũng có hạn.

Nữ nhân lắc đầu mở miệng.

- Rốt cuộc các cô là ai?

Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn nữ nhân cùng hắc y nam tử trước mắt.

- Tôi là Kỷ Toa, đây là đồng sự Cổ Chính Xuân. Chúng ta là ủy viên Quốc dân, nhân viên quân sự của hội điều tra cục thống kê đệ nhị.

Kỷ Toa mỉm cười mở miệng. Cổ Chính Xuân nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía này, bởi trời tối nên Kỷ Toa không phát hiện ra. Chỉ có Tả Đăng Phong thấy ánh mắt Cổ Chính Xuân tỏ rõ rằng, hắn không ngờ Kỷ Toa sẽ nói thật.

- Các cô là đặc vụ của Quốc Dân Đảng?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

- Đặc công.

Kỷ Toa mỉm cười.

- Cảm ơn các cô cung cấp tin tức cho tôi, thời gian này tôi sẽ hoạt động phụ cận tiểu lâu, cần tôi làm gì thì cứ tìm.

Ấn tượng của Tả Đăng Phong đối với Quốc Dân Đảng rất xấu, một quốc gia tươi đẹp lại bị bọn họ thống trị thành dạng này, ấn tượng tốt với bọn họ mới là lạ. Hắn xoay người muốn đi, lại bén nhạy nghe được tiếng Latin truyền ra từ phòng chính cùng phòng hiên, hắn đang thầm nhíu mày, Kỷ Toa đi tới nói:

- Tôi tiễn ngài.

Tả Đăng Phong không mở miệng mà mở cửa, Kỷ Toa theo đó ra ngoài.

- Thủ vệ nơi lầu được huấn luyện đặc biệt, không giống với bộ đội NB bình thường, tốt nhất không nên khinh dịch tới gần.

Kỷ Toa đi bên cạnh Tả Đăng Phong.

- Tôi biết.

Tả Đăng Phong bước sang phải giữ cự ly cùng đối phương.

- Tiên sinh họ gì?

Kỷ Toa nhẹ giọng đặt câu hỏi.

- Chúng ta không quen biết.

Tả Đăng Phong nghĩ một chút thì không nói tên của mình, riêng họ của hắn thì quá hiếm gặp.

- Tôi lấy chân thành đối đãi, tiên sinh đáp lại như vậy sao?

Kỷ Toa vẫn chưa tức giận.

- Tôi không muốn lừa dối cô.

Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng.

- Thời gian chúng ta gặp gỡ rất ngắn, ngày sau cuối cùng tôi sẽ biết tên họ của ngài. Nếu chúng ta có hành động gì, sẽ tới phụ cận tiểu lâu tìm, hi vọng ngài ở đó.

Kỷ Toa ngừng lại.

- Tôi sẽ ở đó.

Tả Đăng Phong không dừng bước.

- Tiên sinh, hẹn gặp lại.

Kỷ Toa nói lời tạm biệt.

Tả Đăng Phong không đáp lời, giờ phút này trong đầu hắn đang sàng lọc manh mối do Kỷ Toa cung cấp, tình huống hẳn là thật. Đằng Khi ở Thanh Thủy Quan dùng dao đâm đùi hắn từng nói một câu 'Vị trí này dày đặc thần kinh cảm giác ". Còn có một tên NB một quyền đánh vỡ cằm hắn. Những chi tiết này đều chứng tỏ bọn Đằng Khi rất hiểu biết về kết cấu cơ thể người. Bọn hắn nghiên cứu cơ thể, động cơ bắt 13 cũng rõ ràng.

Đại tá Đằng Khi không có nhưng gã đánh xe Liễu Điền lại ở đây. Vậy là đủ, chỉ cần bắt được Liễu Điền, nhất định ép hỏi ra tung tích của Đằng Khi.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Tả Đăng Phong thật tốt. Không chờ Cổ Chính Xuân chỉ vị trí căn cứ bộ đội 1875, có điều mới được nửa đường, hắn thay đổi chủ ý đi ra ngoài thành. Do bọn Liễu Điền biết 13, tuyệt không thể để bọn chúng thấy nó, bằng không là đưa dê vào miệng cọp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play