Tả Đăng Phong cùng 13 đạp tuyết
lớn mà đi, tuy thông qua linh khí điều tiết nhiệt độ cơ thể nhưng giầy
vớ ướt đẫm cùng bông tuyết bay vào cổ, khiến cho Tả Đăng Phong cảm giác
vô cùng vất vả.
Giữa trưa, rốt cục đi tới thị trấn Mâu Bình, Tả
Đăng Phong thuê một gian phòng có lò sưởi. Vừa vào nhà, 13 liền lắc
người vẩy đi những hạt tuyết. Tả Đăng Phong cởi giầy cùng quần áo đem
hong khô, sau đó lấy bình Bạch Cửu tự rót tự uống. Hắn không gọi món ăn, trên người có mười mấy đồng bạc nhưng phải tiết kiệm, sau này cần tiêu
rất nhiều.
Ăn xong, Tả Đăng Phong ngủ một hồi, chạng vạng tối thì tuyết ngừng rơi. Hắn mới khởi hành, lúc này vận khí rất tốt, không bao
xa liền gặp một đội xe la chở hàng tới Tế Nam, cho gã đánh xe một vài
đồng, hắn và 13 tiện lợi lên xe.
Tốc độ của xe la không nhanh
nhưng là suy nghĩ cho 13. Động vật họ mèo dưới chân có đệm thịt, bôn tẩu đường dài thì nó chịu không nổi.
Lần đầu xa nhà, quan sát dọc
theo bán đảo Giao Đông, khiến cho Tả Đăng Phong cực kỳ khiếp sợ. Ven
đường thường xuyên thấy người chết đói, phần lớn thi thể không hoàn
chỉnh, chỉ còn da và xương.
Hỏi người phu xe, Tả Đăng Phong mới
biết thịt người chết đói bị nạn dân cắt đi ăn hết. Năm trước, là năm
1937, TQ gặp nhiều tai họa, nặng nhất là Hà Nam, Tứ Xuyên, Cam Túc, An
Huy. Những người này chạy nạn đến Sơn Đông, lại không biết đại bộ phận
Sơn Đông năm trước cũng bị tai họa, rất nhiều người vì sinh tồn, lại lần nữa lên Quan Đông phía bắc.
Càng gần Tế Nam, nạn dân trên đường
càng nhiều, đều từ bốn phương tám hướng. Nam nữ già trẻ gầy như cái que, thỉnh thoảng thấy người chết đói không trọn thây, cách đó không xa, lại có nạn dân nướng thịt bên cạnh đống lửa. Ngoài ra, hai bên đường bày
bán rất nhiều trẻ em được cắm thẻ cỏ trên đầu. Tất cả chuyện này làm cho Tả Đăng Phong khiếp sợ, không chỉ tự hỏi một lần, nhưng thực tế sờ sờ
lại nhắc hắn rằng tất cả những gì chứng kiến đều là sự thật.
- Đại thúc, vì sao bọn họ đem bán đều là trẻ em nam?
Tả Đăng Phong hỏi người phu xe. Đại bộ nhi đồng phận hai bên đường bày bán đều là nam.
- Tiểu khuê nữ đều bị người mua cả rồi, tiểu tử bán không được.
Gã phu xe hàng năm đi về Tế Nam, đã không còn kinh sợ khi thấy những chuyện quái dị này.
- Vì cái gì mà tiểu khuê nữ bán chạy?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
- Tiểu khuê nữ tới phương Nam vào nhà chứa.
Gã phu xe bình tĩnh trả lời.
- Bọn chúng chưa trưởng thành, sao có thể tiếp khách?
Tả Đăng Phong nhíu mày truy vấn. Trên bán đảo Giao Đông, cô gái mười lăm
mười sáu tuổi trở lên được gọi là khuê nữ. Tiểu khuê nữ là bé gái vị
thành niên.
- Kẻ có tiền cứ vui vẻ giày xéo tiểu hài nhi. Ai quản chết sống của chúng?
Gã phu xe thở dài. Tả Đăng Phong cũng im miệng. Trong loạn thế, nhân tính
xấu xa bộ lộ không sót thứ gì, mỗi người đều nghĩ biện pháp giữ mạng.
Lúc trước Tả Đăng Phong không hiểu hai ông anh vợ vì sao mỗi tháng giấu
diếm tiền để mẫu thân tin người chết, hiện tại rốt cuộc hắn đã hiểu rõ.
Người bần cùng thì chí ngắn, chí không ngắn bởi vì còn chưa đến mức bần
cùng.
Một nửa lộ trình, khi trước Tả Đăng Phong có thể ngồi xem
lính NB giết hại thôn dân, tưởng rằng cũng có thể thờ ơ đối với những
nạn dân giãy dụa trên con đường tử vong. Nhưng cuối cùng hắn không nhịn
được, những thôn dân kia từng vứt bỏ hắn, hắn ngồi yên không để ý thì
chấp nhận được. Còn đám nạn dân không hại hắn, Tả Đăng Phong không thể
trơ mắt nhìn bọn họ đói chết. Cho nên gặp một số nạn dân vạn phần đáng
thương, Tả Đăng Phong nhảy xuống xe nhét cho mấy đồng.
Một nửa lộ trình sau, Tả Đăng Phong bắt đầu hối hận, bởi vì ngày càng gặp những
người đáng thương hơn, lúc này không có tiền cho bọn họ. Chỉ còn lại hai đồng bạc, tuyệt không tặng người để đảm bảo sinh tồn cho mình, hắn còn
sống là để báo thù Vu Tâm Ngữ.
Sáu ngày sau đến Tế Nam. Vào
thành, Tả Đăng Phong tìm một quán cơm, mua một miếng thịt gà sống đút
cho 13. Mấy ngày nay 13 không săn được mồi, do càng đi thì bán đảo Giao
Đông không có núi lớn.
Trong thành Tế Nam có rất nhiều lính NB,
từng đội từng đội tuần tra. Nơi đây phồn vinh hơn thị trấn rất nhiều nhờ buôn bán cùng kinh tế. Ở địa phương này, kẻ có tiền sống rất thoải mái. Cửa hàng tiệm cơm đầy đường, trà lâu rạp hát tùy ý thấy được, kỹ viện
nhà tắm cũng rất náo nhiệt. Nhưng đối với người không có tiền thì nơi
này chính là địa ngục.
Trước mắt, Tả Đăng Phong ở phía đông
thành, giả dạng khất cái tìm kiếm, tránh để quân Nhật sinh nghi. 13 kinh qua gian khổ trên đường, cũng không còn béo mập như trước. Tả Đăng
Phong ngồi ở góc tường quan sát quân Nhật, nó thường nằm trên nóc nhà.
Quân NB không cấm nạn dân ùn ùn kéo vào Tế Nam, ngược lại đặt một số trạm
cứu tế trong thành, mỗi đêm đều cũng phát một đồ ăn, mục đích mua chuộc
lòng người. Có điều bọn chúng phát quá ít, mỗi ngày chỉ có mấy cái màn
thầu. Lại thêm tòa soạn bên cạnh chụp ảnh, tuyên truyền cử chỉ từ thiện
của lính NB trên báo chí.
Tả Đăng Phong không quan tâm những thứ
này nhưng không thể tùy ý tiến vào nơi quân Nhật đóng quân, chỉ có thể
quan sát bên ngoài, ba ngày sau liền đổi sang nơi khác.
Mấy ngày
nay Tả Đăng Phong đều không ăn cho ra hồn, thỉnh thoảng có nạn dân qua
chung quanh, trơ mắt chầu chực nhìn, cuối cùng hắn đành đem đồ ăn cho
bọn họ.
Chạng vạng ngày thứ bảy, Tả Đăng Phong mua không được
bánh ngô vì đã bán hết. Hắn đành mua hai cái màn thầu trở lại góc tường. Chợt nhớ lại lúc Vu Tâm Ngữ tặng hắn quả táo, khi đó hắn cũng từng lấy
hai cái màn thầu đáp tạ nàng.
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong sững sờ
nhìn màn thầu trong tay, cảm giác có người theo dõi mình, hắn ngẩng đầu, phát hiện một nữ nhân đứng trước mặt. Nữ nhân này rất gầy, tầm hơn ba
mươi tuổi, vóc dáng trung bình, mặc một chiếc áo bông cũ nát, trên đầu
trùm khăn vải xanh, khuôn mặt và đôi tay nữ nhân mơ hồ trong tầm mắt của hắn.
Nàng nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng nhìn nàng. Vẻ
mặt của nàng như không chịu nổi, có khát vọng, có ngượng ngùng, nhiều
nhất vẫn là đói khát.
Nhìn nhau thật lâu, Tả Đăng Phong đưa hai
cái màn thầu trong tay ra. Nữ nhân nọ không nhanh chóng tiếp nhận như
nạn dân trước kia, chỉ vuốt ngón tay lộ vẻ xấu hổ.
- Tôi không đói bụng, cô ăn đi.
Tả Đăng Phong đưa màn thầu cho nàng.
- Cảm ơn.
Nữ nhân nhận màn thầu rồi cúi người. Tả Đăng Phong nghe ra không phải người Sơn Đông nhưng không biết khẩu âm nơi nào.
- Đây cũng cho cô.
Tả Đăng Phong thấy nàng lễ phép, liền móc túi quần lấy ra hai đồng hào dúi vào tay nàng. Lúc này giá hàng tăng, một đồng mua không được một cái
bánh tiêu nhưng có thể mua một cái bánh bao hoặc hai cái bánh ngô.
Nữ nhân kinh ngạc nhìn đồng hào trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, hỏi:
- Vậy còn cậu lo liệu thế nào?
- Tôi còn nữa.
Nữ nhân khiến cho Tả Đăng Phong cảm động, Vu Tâm Ngữ chết, đã không còn
người quan tâm tới hắn. Một đường phát thiện tâm, nạn dân nhiều nhất chỉ nói cám ơn, chưa từng có ai hỏi một tên áo quần rách rưới như hắn một
câu:'Ngươi đem tiền cho ta, vậy ngươi lo liệu làm sao?'
- Tiểu huynh đệ, cậu chỉ có một mình sao?
Nữ nhân thông qua âm thanh của Tả Đăng Phong, đoán được tuổi của hắn không lớn.
Tả Đăng Phong im lặng gật đầu. 13 tuy thông minh nhưng không phải là
người. Nữ nhân thấy thế không nói, nhìn tả hữu chung quanh rồi kéo tay
Tả Đăng Phong đi đến một khu nhà hoang cuối ngõ nhỏ. Tả Đăng Phong không hiểu những vẫn đi cùng.
- Tiểu huynh đệ, tôi chẳng có cái gì cả...
Đi vào nhà, nữ nhân buông màn thầu cùng đồng tiền, ngượng ngùng vén áo bông muốn cởi dây lưng.
- Bà chị, không cần như vậy.
Tả Đăng Phong đoán được nàng muốn làm gì, vội vàng kéo tay lại.
Nữ nhân thấy thế, nghi hoặc cùng ngượng ngùng nhìn Tả Đăng Phong, không rõ vì sao hắn cản mình.
- Cô cũng chỉ có một mình sao?
Tả Đăng Phong cầm màn thầu cùng đồng tiền, lần nữa bỏ vào trong tay nữ nhân, sau đó xoay người bước ra ngoài.
- Có mẹ chồng cùng hai đứa con trai.
Nữ nhân đi theo ra.
- Tiểu huynh đệ, tôi vừa sinh ra con nhỏ, chi bằng hai ta kết đội chứ?
- Kết đội?
Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn nữ nhân trước mắt.
- Đồ vật này tôi ăn nhiều một chút, còn cậu ăn của ta...
Nữ nhân cúi đầu.
Tả Đăng Phong nhíu mày trầm ngâm, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của nàng. Niên đại thiếu thốn lương thực, bởi vì sống sót, biện pháp gì người ta cũng nghĩ ra được.
- Cô nghe tôi, đi về hướng đông nam, năm nay nơi đó không gặp họa, có lẽ còn đường sống.
Tả Đăng Phong lấy từ trong lòng ngực lấy ra một đồng đại dương, đưa tới tay nữ nhân.
Nữ nhân đứng ngây người, một lúc mới xoay người chạy đi, không bao lâu lại dẫn về một bà già cùng một đứa trẻ tám tuổi, nàng còn ôm một đứa bé
trong ngực. Cả nhà quỳ xuống trước mặt Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong không thích như vậy, nhanh chóng rời khỏi. Hắn ở đây đã ba ngày, phải thay đổi sang nơi khác.
Màn đêm buông xuống, 13 theo Tả Đăng Phong du đãng ở ngã tư đường. Trên
người không có tiền, Tả Đăng Phong không thể ở nhà nghỉ nữa. Cũng may
trong ngực còn viên dạ minh châu, đợi ngày mai sẽ tìm đến hiệu cầm đồ
lớn.
Ngay tại Tả Đăng Phong tính toán buổi tối sẽ ngủ ở đâu thì
ngã tư đường truyền lại tiếng súng. Sau một lát, từ một góc rẽ chạy ra
một nam nhân hơn ba mươi tuổi mặc áo đen, trong tay cầm súng lục, phía
sau là tiếng bước chân cùng tiếng gào thét của lính NB.
- Đxm mày chứ, lại đụng phải tao.
Ánh mắt Tả Đăng Phong biến thành màu đỏ trong nháy mắt. Khiến hắn kích động không phải nam nhân mặc hắc y kia, căn bản hắn không biết người này.
Sở dĩ Tả Đăng Phong lộ sát khí là bởi tiếng quát tháo 'ha, ya, ku', thúc
giục binh lính đuổi theo, giống như đúc thanh âm của lính NB phu xe cho
Đằng Khi ngày đó, tuyệt đối không sai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT