Một lát sau, Kim Châm mang theo một cái bao bố trở về, Ngọc Phật nói ra suy nghĩ của nàng, Kim Châm gật đầu đồng ý, ra ngoài gọi Ngân Quan, 4 người đi đến lữ điếm nơi Lâm Ngọc Linh ở.

Đẩy cửa vào, Lâm Ngọc Linh đang cùng Tả Đăng Phong và đại nương cùng phòng nói chuyện, đại nương thấy Tả Đăng Phong mang khách đến liền thức thời rời đi, trước khi đi trên mặt của bà còn mang theo nụ cười, có thể thấy được 2 người đã nói chuyện với nhau vui vẻ.

- Đây là bạn của tôi, qua đây xem cô.

Tả Đăng Phong giới thiệu.

Lâm Ngọc Linh nghe vậy liền gật đầu với đám người Kim Châm, nàng đã nhận ra thân phận của đám người Kim Châm.

Kim Châm cùng Ngọc Phật mượn danh nghĩa bắt mạch chữa bệnh để đến gần quan sát Lâm Ngọc Linh, mà Ngân Quan thì không bước đến gần giường gỗ, chờ Kim Châm cùng Ngọc Phật hỏi mấy vấn đề xong thì hắn mới hỏi chính sách của Bát Lộ quân và tình huống bản thân Lâm Ngọc Linh, hắn là trưởng giả, hỏi tùy ý mà xảo diệu.

Chốc lát sau 3 người cáo từ, Tả Đăng Phong đứng dậy đưa tiễn.

- 3 hồn 7 vía của nàng rất ổn định, không có hồn phách thêm vào.

Kim Châm mở miệng trước tiên.

- Nàng chưa độ qua Thiên Khiếp, tu vi Linh khí của nàng bằng 6-7 thành của tôi, bất quá pháp môn hành khí của nàng có chút lạ.

Trong 3 người, vẻ mặt Ngọc Phật là ngưng trọng nhất.

- Kỳ lạ ở chỗ nào?

Tả Đăng Phong nhíu mày, hỏi.

- Pháp môn hành khí của nàng có chút tương tự giống với Tam Xuyên Tố.

Ngọc Phật thấp giọng.

- Cô chắc chứ?

Tả Đăng Phong nghiêm mặt đặt câu hỏi.

- Có chút tương tự, nhưng không giống nhau, nàng là người ở đâu?

Ngọc Phật hỏi.

- Phúc Kiến.

Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.

- Vậy không vấn đề rồi, Đạo thuật NB từ do vùng duyên hải truyền ra vào thời Đường Tống.

Ngọc Phật gật đầu.

- Ta có cảm giác kỳ quặc.

Kim Châm lại nói.

- Kỳ quặc?

Tả Đăng Phong mở miệng.

- Đằng Khi lấy Thuần Dương thủ đánh lén ta, có thể là vì muốn dẫn dụ đệ trở về, ngoài ra hắn lâm trận bỏ chạy cũng không phù hợp với tác phong của người NB, cho nên ta hoài nfhi có phải là hắn phái người đến giết đệ hay không?

Kim Châm suy đoán.

- Không thể nào, thứ nhất, Đằng Khi đánh lén huynh chính là vì muốn dẫn dụ để trở về, hắn chạy trón nhưng mà cũng bị đệ truy đuổi, nhưng mà hắn vẫn để mười mấy tên lính bắn tỉa làm phục binh, sau khi đệ giết xong đám người này, chạy hơn 10 dặm về phía Nam mới gặp nàng ta. Thứ 2, trên người nàng ta có vô số vết thương, lúc đệ cứu nàng thì trên người nàng đã bị dây cáp trói chặt, còn nữa khi đệ cứ nàng thì nàng còn bảo đệ phải cứu những chiến hữu của nàng. Thứ 3, lấy tu vi của nàng thì căn bản sẽ không giết được đẹ, phái nàng đến giết đệ còn không bằng phái vài tên cầm súng đến bắn đệ.

Tả Đăng Phong lắc đầu cười nói.

- Vậy đệ cũng đứng trách lão ca ta đa nghi, Đằng Khi rất hèn hạ, không thể không đè phòng.

Kim Châm nói.

- Vương chân nhân có cao kiến gì?

Tả Đăng Phong cười cười với Kim Châm, quay đầu hỏi Ngân Quan.

- Lúc nãy bần đạo hỏi nàng về mấy vấn để của Bát Lộ quân, nàng không suy nghĩ mà liền đối đáp trôi chảy, ánh mắt vô cùng kiên nghị, điều này tỏ rõ thân phận của nàng không có vấn đề gì rồi.

Ngân Quan nói.

- Chân nhân tinh thông thuật coi tướng, mong chân nhân chỉ giáo, cũng không cần chính xác, một chút là đủ rồi.

Tả Đăng Phong thấp giọng thỉnh giáo.

- Nàng là người trung trinh trọng tình, nếu như tiểu huynh đệ làm bạn với nàng thì sẽ vui mừng tuổi thỏ, nếu như lỡ mất dịp tốt…

Ngân Quan nói đến đây thì lắc đầu thở dài.

- Xin chân nhân giải thích nghi hoặc.

Tả Đăng Phong dừng bước, hỏi Ngân Quan.

- Nếu như lỡ mất dịp tốt, liền nhập tà mà lo lắng, tất nhiên hỉ huyết bất nhân, sát sinh hàng vạn hàng nghìn, đến lúc đó đức phúc sẽ bị tổn hại, khó mà sống được.

Ngân Quan nghiêm mặt mở miệng.

Phân lượng của mấy câu này rất nặng, Tả Đăng Phong ngây ngăn cả người, ngay cả Kim Châm cùng Ngọc Phật cũng ngẩn người ra. Ý của Ngân Quan chính là nếu Tả Đăng Phong sống với Lâm Ngọc Linh thì hắn sẽ chết già, nếu rời khỏi nàng thì chỉ sợ hắn sống không quá 30 tuổi.

Qua một lúc lâu, Kim Châm là người đầu tiên lấy lại phản ứng, hắn vỗ vỗ bả vai Tả Đăng Phong:

- Thiên địa chính đạo, thương thiên mẫn nhân, có được tất có mất, có mất tất có được, thủ nhữ đông ngung, đương dĩ tang du di chi.

Tả Đăng Phong nghe vậy lắc đầu cười khổ, ý của Kim Châm chính là ông trời có tấm lòng từ bi, lấy đi một vật quan trọng của người nào đó thì sẽ đền bù lại một vật khác. Nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn không tiếp nhận được cách này với vì Lâm Ngọc Linh không phải là Vu Tâm Ngữ của hắn.

- Đỗ chân nhân nói có lý.

Ngọc Phật cùng đồng ý quan điểm của Kim Châm. Trước mắt dù ai cũng không giải thích được tại sao Lâm Ngọc Linh lại mơ thấy Thanh Thủy quan, cũng không giải thích được tại sao Lâm Ngọc Linh lại giống Vu Tâm Ngữ như đúc, giải thích hợp lý nhất chính là ông trời rủ lòng thương Tả Đăng Phong nên đã đưa Lâm Ngọc Linh đến bên cạnh hắn,

Tả Đăng Phong nghe vậy lại lắc đầu, dừng bước lại.

3 người thấy thế cũng không trách móc hắn, chắp tay nói từ biệt, xoay người rời đi.

3 người đi rồi, Tả Đăng Phong đứng ngây tại chỗ một hồi lâu, thật lâu sau mới thở dài, tuy rằng ông trời đã đưa Lâm Ngọc Linh đến bên cạnh hắn nhưng mà hắn vẫn không thể tiếp nhận nàng, ở hắn xem ra, Lâm Ngọc Linh chỉ là một người thay thế, hắn mong muốn chính là Vu Tâm Ngữ.

Trở lại lữ điếm, Lâm Ngọc Linh đang dựa vào đầu giường, như có suy nghĩ gì.

- Cảm ơn anh.

Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu, nói cảm ơn với Tả Đăng Phong.

- Cảm ơn?

Tả Đăng Phong thuận miệng hỏi.

- Cảm ơn anh đã mời 3 vị Thái Đẩu Huyền Môn đến khám và chữa bệnh cho tôi.

Nói đến 3 chữ “ Khám, chữa bệnh” thì Lâm Ngọc Linh liền kéo dàng, rõ ràng bất mãn về việc Tả Đăng Phong mời đám người Kim Châm đến quan sát lai lịch của nàng.

- Cô hiểu lầm rồi, bọn họ mang đều toàn là dược liệu thượng phẩm, dược hiệu rát mạnh, không xác định được thương thế của cô thì không dám dùng linh tinh.

Tả Đăng Phong ôn nhu trả lời.

- Xác định thương thế cần khỏi kỷ luật của Bát Lộ quân sao?

Đôi mắt Lâm Ngọc Linh phiếm hồng.

- Là tôi không đúng, tôi nghĩ nhiều rồi.

Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng lên tiếng nhận sai.

- Anh cứu tôi, tôi cảm ơn anh, chờ tôi khỏe hẳn rồi, tôi nhất định báo đáp anh.

Lâm Ngọc Linh quay đầu không hề để ý đến Tả Đăng Phong.

- Cô nằm mơ mơ thấy đều là sự thật, trước đây tôi và vợ của mình xác thực là sống trong tòa đạo quán này, vợ đã mất của tôi có bộ dạng giống cô, tôi rất nghi hoặc cho nên mới nhờ bọn họ đến xác định nguyên nhân.

Tả Đăng Phong cũng cảm thấy quá đáng, nên giải thích.

- Kết quả thế nào?

Lâm Ngọc Linh vẫn chưa quay đầu alij.

- Cô là một cô gái tốt, tôi đi tìm phòng ở, nơi này ồn quá, không phải là nơi để dưỡng thương.

Tả Đăng Phong thở dài, đứng dậy rời đi.

Có tiền mua tiên cũng được, màn đêm buông xuống, Tả Đăng Phong đã đưa Lâm Ngọc Linh đến một tiểu viện vùng ngoại thành, Lâm Ngọc Linh không thích người khác hầu hạ nên kiên quyết không cho vị đại nương kia đến. Tả Đăng Phong thấy nàng như thế cùng không có kiên trì, trả tiền để vị đại nương kia rời đi.

- Thanh danh của anh không được tốt, có phải là ép mua không?

Rời khỏi lữ điếm, tâm tình của Lâm Ngọc Linh có vẻ tốt lên, mở miệng vui đùa.

- Tôi không lấy của quần chúng một đồng một xu, mua bán rất công bằng.

Tả Đăng Phong cười nói.

- Đạo thuật của anh lợi hại như thế, tại sao không tham gia đội ngũ cách mạng?

Lâm Ngọc Linh cười hỏi.

- Đã tham gia nhưng bị đuổi.

Tả Đăng Phong thành thật trả lời.

- Tại sao?

Lâm Ngọc Linh tò mò, hỏi.

- Bởi vì tôi trộm heo của dân thường, giết tù binh.

Tả Đăng Phong nhìn vào thảo dược mà Kim Châm tặng cho hắn, Kim Châm thật nghĩa khí, tặng cho hắn toàn là thảo dược thượng đẳng.

- Tôi cũng từng làm chuyện đó.

Lâm Ngọc Linh nghe vậy nhịn không được mà cười ra tiếng.

- Cô cũng trộm heo sao?

Tả Đăng Phong nhíu mày.

- Tôi trộm heo làm gì, tôi giết qua tù binh.

Lâm Ngọc Linh lắc đầu cười nói.

Tả Đăng Phong nghe vậy cũng không có nói chuyện , hắn ngây dại, nụ cười của Lâm Ngọc Linh làm cho hắn sản sinh cảm giác khác thường giống như là Vu Tâm Ngữ đang cười với hắn. Không, chính xác ra mà nói thì đây không phải, bởi vì bộ dạng của Lâm Ngọc Linh giống với Vu Tâm Ngữ, giờ phút này Tả Đăng Phong tin tưởng Lâm Ngọc Linh là do ông trời muốn bồi thường cho hắn, bởi vì Lâm Ngọc Linh cùng Vu Tâm Ngữ không có điểm gì khác nhau cả.

- Không phải là anh muốn ôm tôi đó chứ? Tại sao không noi chữ nào?

Lâm Ngọc Linh thấy vẻ mặt Tả Đăng Phong khác thường, vội vàng nhíu mày đặt câu hỏi.

- Nói bậy, tôi đang nghĩ tại sao tôi giết tù binh lại bị đuổi đi mà cô thì không?

Tả Đăng Phong vội vàng nói dối.

- Đừng để bọn họ thấy là được rồi.

Lâm Ngọc Linh cười nói.

Lâm Ngọc Linh vừa nói xong, tảng đá trong lòng Tả Đăng Phong rơi xuống, Lâm Ngọc Linh cũng không phải là người tuân thủ quy cũ, Tả Đăng Phong sợ nhất chính là gặp phải một người điên điên cuồng, bây giờ tuy rằng tín ngưỡng của Lâm Ngọc Linh vẫn ….

- Bát Lộ quân có đãi ngộ đặc thù gì với cô không?

Tả Đăng Phong hỏi.

- Tôn chỉ của Bát Lộ quân là “ Chỉ cần kháng NB thì đều là bằng hữu”. Người biết võ thuật và Đạo thậu cũng không cần luyện tập huấn luyện, đây có tính là đãi ngộ đặc thù không?

Lâm Ngọc Linh hỏi.

- Tính.

Tả Đăng Phong gật đầu.

Rất nhanh, Tả Đăng Phong đã tìm được thảo dược cho Lâm Ngọc Linh.

- Cô nằm nghỉ một chút, tôi mang một bằng hữu về để cô làm quen.

Tả Đăng Phong cắt thảo dược xong, đi vào buồng nói với Lâm Ngọc Linh.

- Bằng hữu nào?

Lâm Ngọc Linh nghe vậy liền nhíu mày, nàng không thích người ngoài đến quấy rầy.

- Một bằng hữu không biết nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play